The pain of loving you.
Thật lạ lùng thay.
Tháng Mười Một lặng lẽ lướt qua, mang theo cái lạnh tê tái len lỏi qua từng ngóc ngách của thành phố. Gió thét gào qua những khe cửa hẹp, kéo theo những tiếng rì rầm buốt giá, hòa lẫn với tiếng mưa lộp độp trên mái hiên. Và đâu đó xa xa, âm thanh của sự sống vẫn vang vọng—tiếng cười đùa của những gia đình, tiếng bước chân hối hả của những người trẻ đang yêu. Nhưng đối với Yejun, tất cả chỉ là những tiếng vọng xa xăm diệu vợi.
Yejun ngồi đó, đôi mắt trống rỗng hướng ra cửa sổ phủ đầy sương mờ. Anh đã quên mất cảm giác của một trái tim đang đập mạnh mẽ, của một cuộc sống sôi động và tràn đầy. Những ký ức về hạnh phúc vẫn ở đó, nhưng cảm xúc từng gắn liền với chúng giờ chỉ còn là những mảnh vỡ băng giá, trôi lơ lửng qua tâm trí mà không thể làm rung động trái tim đã nguội lạnh. Thế giới quanh anh bị bao phủ bởi một màn sương lạnh lẽo và cô quạnh. Không có gì ngoài những dư âm của một cuộc đời đã mất. Hai năm đã trôi qua kể từ ngày anh rời khỏi thế giới này. Thời gian không làm dịu đi nỗi đau, cũng không làm nhạt phai ký ức về Hamin. Yejun vẫn ở đây, lặng lẽ và cố chấp, chỉ vì một lý do duy nhất: tình yêu dành cho Hamin, thứ tình yêu mà ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt.
Anh nhớ từng lời hứa, từng khoảnh khắc họ có bên nhau, nhớ cách Hamin từng cười rạng rỡ, nụ cười có thể sưởi ấm trái tim anh trong những ngày giá lạnh nhất. Nhưng giờ đây, Hamin của anh đã thay đổi. Từ khi Yejun ra đi, em đã trở thành một cái bóng, một bản sao không trọn vẹn của chính mình. Những vết thương sâu hoắm trong lòng Hamin vẫn chưa bao giờ lành, và dù em cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thì mỗi khi trở về căn hộ nhỏ, chỉ còn lại sự cô độc lạnh lẽo bao trùm lấy em.
Yejun thấy mình thật ích kỷ khi cảm thấy nhẹ nhõm vì Hamin vẫn chưa thể quên anh. Nhưng anh không thể không thấy lòng nhói lên khi những đêm dài em vẫn ngồi đó, ngắm nhìn tấm ảnh hai người từng chụp chung, giữ mãi những kỷ niệm mà họ đã từng trân trọng. Căn phòng nhỏ vẫn vang vọng những kỷ niệm cũ khi Hamin lặng lẽ xem lại những bộ phim cả hai đã từng yêu thích, chỉ để níu giữ chút gì đó đã vỡ vụn.
Nhưng thời gian rồi cũng trôi, và Hamin dần thay đổi. Em không còn nhắc đến Yejun nhiều như trước, không còn trò chuyện với bức ảnh trên đầu giường. Cuộc sống mở ra những cánh cửa mới, những người bạn mới. Chiếc điện thoại cũ, nơi lưu giữ những tin nhắn cuối cùng, giờ nằm lặng lẽ trong ngăn kéo, phủ bụi mờ.
Và rồi, Hamin gặp Bamby.
Bamby, chàng trai trẻ với mái tóc hồng rực rỡ như sắc đào độ xuân sang, đã xuất hiện như một luồng sáng mới trong cuộc đời em. Yejun lặng lẽ chứng kiến khi Bamby nắm lấy tay Hamin giữa phố đông người, hôn nhẹ lên mu bàn tay em mỗi khi trời trở lạnh. Những cử chỉ ngọt ngào ấy từng là đặc quyền của anh, nhưng giờ lại là điều mà Hamin tìm thấy nơi người khác. Yejun không trách em. Anh chỉ thấy đau đớn mỗi khi nhìn thấy em hạnh phúc bên Bamby. Trái tim anh như bị siết chặt khi thấy em cười, khi thấy em trao đi những ánh nhìn dịu dàng mà trước đây chỉ thuộc về anh.
Một buổi tối nọ, trong căn bếp nhỏ nơi Hamin và Bamby vừa cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Yejun chứng kiến khoảnh khắc mà anh biết mình sẽ mãi mãi không thể quên.
"Em yêu anh," Hamin nói với Bamby, đôi mắt sáng em ngời và gò má hây hây đỏ. Đó là lời tỏ tình mà Yejun đã từng mong ước được nghe mãi mãi, nhưng giờ đây, nó không còn dành cho anh.
Bamby ngỡ ngàng trong giây lát, rồi nụ cười rạng rỡ nở bừng trên môi cậu ấy. Một nụ cười đẹp đến mức khiến Yejun thấy ghét cay ghét đắng. Trái tim anh thắt lại, ghen tuông sục sôi như những con sóng dữ cuộn trào không ngừng, nhưng tất cả những gì Yejun có thể làm chỉ là đứng đó, bất lực và lặng lẽ, trong hình hài vô hình của một linh hồn.
"Anh cũng yêu em, Hamin à," Bamby khẽ đáp, và thế giới của Yejun như vụn vỡ thành những mảnh nhỏ không sao ráp lại được. Nụ cười mà Hamin từng chỉ dành cho riêng anh mỗi khi họ bên nhau, giờ đây thuộc về một người khác, trọn vẹn và rạng rỡ hơn xưa.
Vào khoảnh khắc ấy, Yejun biết rằng mình không còn là điểm tựa trong lòng Hamin nữa. Tình yêu của em đã tìm được một bến đỗ mới, ánh sáng của em giờ đã được soi rọi bởi người khác. Những vết thương lòng mà sự ra đi của Yejun để lại nay đã được hàn gắn, và Hamin, người từng tan nát vì anh, giờ đã đứng vững trở lại, rạng rỡ trong niềm hạnh phúc mới mà Bamby mang đến, dưới ánh nắng ấm áp của một cuộc đời vừa bắt đầu hồi sinh.
"Đã đến lúc rồi..." Yejun thì thầm, giọt nước mắt trong suốt rơi dài trên gò má. Anh biết mình phải buông tay, để người anh yêu có thể sống trọn vẹn.
Than ôi. Họ đã có một thời từng thuộc về nhau, khớp vào nhau hoàn hảo như những mảnh ghép được định mệnh sắp đặt. Nhưng giờ đây, Hamin đã có thể bước tiếp để tìm thấy sự sống mới. Còn Yejun, giờ đây chỉ là một bóng hình trầm mặc, lặng lẽ phiêu bạt trong bóng tối mênh mang, nơi mọi ký ức chỉ còn lại là tiếng vọng nhạt nhòa của những điều đã qua.
Và trong giây phút đó, dù trái tim anh tan vỡ, Yejun vẫn mỉm cười, vì anh biết rằng ít nhất Hamin đã tìm thấy những gam màu rực rỡ mới của cuộc sống để em có thể vẽ nên ánh sáng của riêng em một lần nữa. Ngay cả khi ánh sáng mà em tìm thấy không còn dành cho anh, thì đó vẫn là ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro