Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Mảnh đất màu nâu đỏ (P2)


Phần 2: Quá khứ chỉ là quá khứ

Sáng thứ 2 lại tới đầy gió bắc và lạnh lẽo, không gian hiu quạnh của mùa đông thật khiến con người trầm tư với cuộc sống này hơn. Ánh bước từng bước chân trên cầu Long Biên lịch sử, cô đang đọc những gì còn lại của cô và nó. Đúng, cô đã nhận được một lá thư của nó gửi tới trường, thật khó tin, người đã mất thì sao có thể gửi thư chứ. Tất nhiên rồi, lá thư này là lá thư mà nó đã chuẩn bị trước cho cô trước khi nó định trở về Sài Gòn. Sau tất cả những sự việc ùa tới thì cuối cùng nó đã đến tay cô, lá thư từ biệt của nó.

"Ngày...tháng...năm...

Chào cậu!

Khi mà cậu nhận được lá thư này, thì tớ đã đi rất xa cậu rồi, tớ xin lỗi cậu vì đã ra đi mà không nói lời từ biệt. Không chỉ thế, tớ cũng xin lỗi cậu vì tất cả những gì tớ đã gây ra cho cậu, xin lỗi vì đã khiến cậu tổn thương Ánh à, tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi...

Ánh à, cậu còn nhớ không? Nhớ ngày chúng mình trở thành bạn thân ý, ngày mà tớ và cậu đã lập lời thề tình bạn... Tớ vẫn nhớ lắm, dù tớ biết cậu đã không còn coi tớ là bạn nữa, cậu cũng sẽ không tha thứ cho tớ nữa, nhưng trong thâm tâm, tớ vẫn sẽ mãi mãi coi cậu là bạn... Tớ đã quyết định ra đi không phải vì tớ cảm thấy tội lỗi, mà chỉ là tớ sợ, tớ sợ phải nghe cậu nói với tớ rằng, cậu không muốn có quan hệ gì với tớ nữa, tớ sợ nghe những lời phủ nhận tình bạn kia... Tớ sợ lắm!

Vì thế tớ mới quyết định trốn chạy thôi, hihi... Và biết đâu một ngày cậu sẽ tha thứ cho tớ, rồi một lần nữa làm bạn thân của cậu... Tớ đi rồi cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc... Tớ cũng nói với Vi rồi, nó sẽ thay tớ chăm sóc cho cậu, ở bên cậu... Thôi tớ không nói nhiều nữa đâu? Tớ sẽ chờ cậu tha thứ Ánh à... Tạm biệt cậu..."

Lá thư của nó không dài dòng, không giải thích gì cả, chỉ đơn giản nó muốn giữ lại một chút gì đó của tình bạn kia. Chính điều đó làm Ánh đau nhói, cô cầm lá thứ mà đôi tay run run, cô nhìn những dòng chữ trên lá thứ bị nhòe bởi những giọt nước, có lẽ nó đã khóc nhiều lắm khi viết lá thư này cho cô. Đôi mắt cô ầng ậng nước, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi. Cô trách bản thân mình, trách bản thân tại sao không hiểu suy nghĩ của người bạn cô coi là bạn thân kia, cô trách nó tại sao lại giấu cô nhiều chuyện đến vậy, và ngày hôm nay, cô sẽ khám phá tất cả về nó, để bản thân đau đớn nhất, đau đớn 1 lần đến tột cùng rồi thôi.

- Ánh à, sao vậy... Mày lại nhớ sếp hả? – nhỏ Vi đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào không hay

- Vi à... Tao... tao... Hức hức – Ánh nức nở ôm lấy Vi và òa khóc

- Thôi... đừng buồn nữa... tao biết mày đau lắm... nhưng mày phải cố gắng lên chứ, mày là bạn của sếp Linh cơ mà... Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi... tao tin là vậy... - Vi vỗ vai Ánh an ủi

- Ừ... Sụt suỵt... Tao xin lỗi vì khiến mày phải lo lắng vậy... Tao không sao đâu... Hôm nay tao hẹn mày ra đây là muốn hỏi mày vài chuyện về cậu ấy... Mày có thể kể tất cả mọi chuyện cho tao nghe không? – Ánh buông nhỏ Vi ra lau nước mắt rồi nói

- À... Thì ra đó là lý do mày hẹn tao ra đây hả? Thôi, tại sao mày phải vậy chứ, quá khứ chỉ là quá khứ thôi mà... Nhắc lại làm gì... Tao...

- Không... Tao muốn nghe tất cả, tao biết là nó sẽ làm tao đau lắm... Nhưng thà rằng là vậy còn hơn là tao không biết gì... Mày hiểu tao mà Vi... Tao mà không biết gì về cậu ấy thì tao sẽ ân hận suốt đời... - Ánh chặn lời Vi

- Haizzz... ừ, nếu vậy thì tao sẽ nói... Mày đừng quá đau lòng nhé... Thực ra sếp Linh không muốn giấu mày về con người thật của sếp đâu, chỉ là sếp không biết phải nói như thế nào thôi, sếp Linh cũng không hiểu sao lại không thể nói ra với mày mà... Quá khứ của sếp Linh khổ lắm mày.... Mọi chuyện là như này.... Blabla... Rồi còn chuyện tình cảm kia nữa, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, cái duyên vô tình thôi... sếp Linh không cố ý, cũng không biết gì từ đầu mà, khi biết anh Huy là ny mày thì sếp đã chia tay luôn, rồi còn... Bla bla... - nhỏ Vi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Ánh nghe

- ...

Ánh không nói gì cả chỉ lặng lẽ nghe từng lời Vi nói, từng lời nói đó như đang cứa thật sâu vào trái tim cô khiến cô đau đớn như ngàn mũi dao đâm. Cô quay mặt về phía dòng sông chảy xiết, nước mắt cô không ngừng rơi, làn nước màu nâu đỏ cuồn cuộn chảy như những gì đã trôi qua vậy. Tất cả quá khứ đó khiến cô ân hận, khiến cô cảm thấy bản thân đầy tội lỗi. Người bạn mà cô luôn gọi là bạn thân nhưng chính cô lại không thật sự coi cậu ấy là bạn, chính cô đã không hiểu cho người bạn của mình sau bao năm thân thiết gắn bó.

Thế nhưng vốn dĩ trên đời không gì có thể sửa chữa chỉ bằng 2 từ hối hận, cô biết những gì cô đang phải trải qua là những gì nó không mong đợi. Cô biết khi nó cứu cô khỏi tử thần thì nó mong là cô sẽ không hối hận vì nó. Dù vậy nhưng biết làm sao khi cô lại muốn bản thân phải chịu đựng tội lỗi mà mình đáng có, cô muốn bản thân phải đau đớn tột cùng vì nó để cô có thể kết thúc mọi thứ và bắt đầu lại.

"Khi cậu buồn và muốn khóc thì cậu hãy tìm tất cả những nỗi buồn còn lại, hoặc tìm đến người mà sẽ làm cậu khóc được, chứ cậu đừng tìm người an ủi, động viên hay làm cậu vui. Bởi vì đơn giản thôi, nếu cậu không khóc được thì nỗi buồn đó không tan đi mà kìm nén lại, chỉ khi cậu thật sự buồn và khóc một trận đã đời thì mọi thứ mới mau chóng tan đi mà thôi." Đúng như lời khuyên mà nó đã từng khuyên cô, cô đang làm điều đó, cô sẽ tự mình tìm đến những điều khiến cô đau đớn nhất, và cô sẽ kết thúc mọi thứ ở đó, để có thể bắt đầu cuộc sống mới.

- Ánh à... tao biết mày đang nghĩ gì... Khóc đi, khóc cho thoải mái hẳn đy, tao sẽ ở đây cùng mày để cho mày mượn vai mà khóc... Khóc xong rồi ta sẽ bắt đầu lại, đừng vướng bận cái quá khứ kia... Như tao đã nói, quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi... - nhỏ Vi ôm lấy Ánh như ngày nào ôm nó vỗ về.

- Ừm... Tao đau lắm Vi à... Tao đau lắm... Hức hức... Tao nhớ cậu ấy lắm... Tao chỉ ước cậu ấy có thể ở đây để tao nói rằng, tao đã tha thứ cho cậu ấy rồi... Hức hức... - Ánh nức nở trên vai Vi

- Ừ... Mày đừng trách bản thân nữa, tao biết sếp sẽ không trách mày đâu mà... Sếp chỉ muốn mày vui mà sống tốt thôi... Khóc đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Ừ... Tao cảm ơn mày... Hức hức... yên tâm đi... sau ngày hôm nay, tao sẽ không mượn vai của mày nữa đâu... hức hức...

Dưới bầu trời âm u của mùa đông, trên cây cầu chứng nhân lịch sử, bên con sông sóng chảy cuộn trào, Ánh đang cố gắng trút hết nỗi lòng của mình để quên đi tất cả. Sau trận khóc đã đời mà cô đang làm như nó nói này, cô tin rằng cô sẽ không phải day dứt vì nỗi đau kia nữa. Cô tin là vậy, tin vào nó và tình bạn giữa cô và nó.

- Về thôi, tao đã khóc xong rồi... - Ánh buông nhỏ Vi ra và nói nhẹ nhàng

- Ừ... Thế đi về... Hôm nay là ngày nhà trường sắp xếp lại khóa học đấy... Mau về kẻo không kịp mất... - nhỏ Vi kéo Ánh chạy lại phía xe máy điện của cô

- Ơ... Tý nữa thì tao cũng quên... Nhanh lên nào... Vít ga đy... - Ánh cũng vội vã cùng Vi đy về trường.

Sau vụ hỏa hoạn kinh hoàng, thì toàn bộ dãy nhà D của ngôi trường coi như hỏng hoàn toàn, phải xây mới lại toàn bộ, cơ sở vật chất cho việc thực hành cũng hư hại quá nhiều. Chính vì lẽ đó, nhà trường đã ra quyết định sẽ lưu chuyển bớt sinh viên sang chi nhánh khác của trường.

Thông báo đã có, chỉ có những sinh viên năm cuối được ở lại trường hoàn thành nốt quá trình học tập, sinh viên năm 2 sẽ chuyển bớt qua 2 chi nhánh nhỏ ở tỉnh lẻ, còn toàn bộ sinh viên năm nhất phải chuyển vào chi nhánh miền Nam.

Điều này không làm Ánh ngạc nhiên cho lắm, cô vốn dĩ cũng đã quyết định sẽ chuyển vào chi nhánh Sài Gòn để học tập. Cô muốn theo ba của nó vào Sài Gòn để rời bỏ Hà thành yêu dấu nhiều kỷ niệm này đi. Vì cô biết dù cô có mạnh mẽ đến đâu, thì cô cũng không thể nào quên đi được những nỗi đau khi mà cô còn ở nơi đây. Tuyến xe bus mà cô cùng nó hàng ngày tới trường nhưng giờ lại chỉ còn mình cô sao, rồi cả những địa điểm quen thuộc mà cô và nó hay tới. Không được, tất cả sẽ khiến cô mãi phải sống trong quá khứ kia mà không thoát ra được.

Cô chấp nhận rời bỏ nó, để nó một mình nơi đây, để nó một mình với Hà thành yêu dấu này, để nó chờ cô, chờ cô làm lại tất cả rồi cô sẽ quay lại đối diện với nó. Nó đã chọn trốn chạy bởi nó biết điều đó sẽ tốt cho tất cả, thì cô cũng sẽ như nó, cô cũng sẽ trốn chạy để mọi thứ bắt đầu lại một cách dễ dàng hơn...

Ai nấy đều phải bận rộn để chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hành trình xa vời và dài đằng đẵng kia, tất cả rời khỏi nơi đây, rời khỏi sự lạnh lẽo của mùa đông này và một năm mới sắp tới gần. Sự chạnh lòng vui buồn đều có, vui vì sẽ khám phá vùng đất mới, nhưng lại buồn vì phải xa quê hương.

Chuyến bay chuẩn bị cất cánh tại sân bay Nội Bài, nơi mà gần với ngôi nhà của nó. Mọi người đang bắt đầu sự chia ly, có nước mắt rơi nhưng đó chỉ là tạm thời, rồi họ sẽ gặp lại những người họ yêu thương thôi mà. Còn Ánh, cô tự hỏi bản thân liệu rằng có thế gặp lại nó không...

- Em và mọi người đã đến rồi sao? – tiếng của một người thanh niên đang đi tới cùng một đống hành lý

- Ơ... Anh Huy... Sao anh lại đến đây? Đến tiễn bọn em à... - nhỏ Vi nhanh chóng tay bắt mặt mừng với anh

- Ờ không... Nhìn anh như này sao có thể là đi tiễn mọi người được... Anh cũng đi cùng mọi người mà – anh đáp lại từ tốn

- Ừm... Anh đã nói với ba mẹ anh chưa... về chuyến đi này, nó sẽ lâu lắm đấy... - nhỏ Ánh mỉm cười nhìn anh

- Ừ... Anh nói rồi... Ba mẹ không muốn anh đi nhưng anh đã quyết rồi mà... Còn em, sao rồi... mọi thứ ổn chứ - anh đặt tay lên vai Ánh

- Ơ... Anh cũng đi cùng bọn em à... thế công việc của anh thì sao? – nhỏ Vi thắc mắc

- Anh ấy nghĩ việc rồi, không làm công an nữa... - Ánh quay sang nói với Vi

- Ừ... Anh nghỉ làm công an rồi... Anh vào Sài Gòn cùng bọn em... Anh trai anh đang ở trong đó làm ăn mà... Anh vào đó ăn bám ổng rồi làm nghề khác... - anh cười

- À... ra thế... Hai người này nghi lắm à nha... Tình cũ không rủ lại tới rồi hả... - nhỏ Vi trêu đùa

- Tình cũ cái khỉ... Tao với ổng kết nghĩa anh em rồi... Mày chỉ được cái vớ vẩn là tài... Đúng là Vi Vớ Vỉn... E hèm – Ánh quay qua lườm Vi

- Oh... thế hả? Tao làm sao mà biết... Sorry nha má... thôi sắp tới giờ bay rồi... vào xếp hàng làm thủ tục đi... tới phiên lớp mình rồi kìa... - nhỏ Vi vội vã kéo hành lý và chạy vào trong cùng mọi người, để anh và Ánh ở ngoài tâm sự.

- Chúng ta cũng vào thôi anh... Anh ổn chứ... - Ánh cũng kéo hành lý cùng anh một cách chậm rãi

- Ừ. Anh ổn mà... Em đừng lo... - anh trả lời chắc nịch

- Vâng... Em biết anh không quên được cậu ấy đâu... Nhưng thời gian này sẽ qua mau thôi mà... Chúng ta cũng cố gắng nhé! – Ánh nhẹ nhàng an ủi

- Ừm... Thôi mình vào nhanh đi kẻo mọi người chờ...

Tiếng phi cơ như muốn xé tan bầu không gian yên tĩnh của mùa đông, chuyến bay đã cất cánh đem theo vô vàn nỗi buồn. Những nỗi đau từ đây sẽ kết thúc, nhưng yêu thương thì hãy còn đó. Đâu ai có thể dễ dàng quên đi người mà ta yêu thương bằng cả trái tim, đâu ai có thể dễ dàng quên đi người mà đã cho ta sự sống. Tất cả sẽ vẫn đọng lại trong trái tim mỗi người...

Mời các bạn cùng đón đọc những sự việc tiếp theo xảy đến tại chương 9 (tương lai muôn màu sắc)

���F���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: