Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13. Có quá khứ mới có hiện tại (P1)

Phần 1: Kế hoạch tình bạn

Trần Vương khẽ mở mắt và thức giấc sau một đêm đầy khó nhọc. Bản thân anh cũng đang rất hoang mang và lo sợ về con người mình. Kỳ thực, anh hiểu rất rõ Trần Thiên đang nghĩ gì, làm gì. Nhưng anh lại không thể làm theo điều anh trai mình muốn. Anh đã quyết định sẽ tìm lại quá khứ kia, và trong lòng không khỏi hy vọng nó không phải là thật. Sở dĩ anh chỉ muốn tìm lại nó chỉ để chứng minh mình là Trần Vương, chứ không phải con người Ngọc Linh kia, để anh vẫn được là anh, người em trai của Trần Thiên.

Anh uể oải chuyển mình và đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, nhìn vào trong gương, anh tò mò không biết bộ mặt ngày xưa của mình ra sao. Trần Thiên đã từng đưa cho anh xem ảnh mình ngày xưa, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì với nó. Còn Trần Ngọc Linh thì sao, liệu rằng anh sẽ có cảm giác gì không đây.

"Nhạc chuông điện thoại reo..." Trần Thiên vệ sinh cá nhân xong, quay trở lại phòng và nhấc máy.

- Tiểu Vương, một lát nữa tớ sẽ đến đón cậu... Hôm nay tớ sẽ cho cậu gặp một người – tiếng của Ánh trong điện thoại

- Ai vậy? – Trần Vương nhíu mày tò mò

- Ký ức đầu tiên của cậu... Thôi... Lát nữa cậu sẽ biết mà... Chuẩn bị đi nhé...

- Ừ... Bye

Trần Vương tắt máy. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên anh bắt đầu tìm lại ký ức của mình theo những kế hoạch của Ánh. Và nếu những kế hoạch đó khiến anh nhận ra anh vẫn là Trần Vương, thì theo thỏa thuận, những con người kia sẽ không làm phiền tới cuộc sống của gia đình anh nữa. Đó cũng là điều anh mong mỏi và hy vọng.Trần Vương nhanh chóng thay đồ và tới địa điểm hẹn chờ Ánh tới đón.

Chiếc ô tô con màu xám nhỏ nhắn đang lại gần bên lề đường, Ánh bấm mở cửa kính xe phía trước ngó nhìn Trần Vương: "Cậu lên xe đi... Chúng ta đi..."

Trần Vương lạnh lùng mở cửa vào xe, chiếc xe vút đi theo hướng cao tốc Võ Văn Kiệt. Ánh cảm thấy đầy hưng phấn, hôm nay là ngày đầu tiên cô thực hiện kế hoạch tìm lại ký ức cho nó. Cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho một ngày đầy thú vị đang tới, và cô hi vọng rằng nó có thể nhớ được chút ít gì đó sau ngày hôm nay.

Phía xa xa đằng sau chiếc xe màu xám, có một chiếc xe màu đen lịch lãm quen thuộc đang chạy theo. Trần Thiên không hề cảm thấy yên tâm về chuyện này chút nào, anh nghĩ bản thân mình phải luôn theo sát Trần Vương, đề phòng trường hợp xấu nhất xảy đến. Anh đã chờ cả buổi sáng chỉ để theo dõi Trần Vương và đám người phiền phức kia. Trong lòng anh không hề muốn nó đi cùng họ chút nào, nhưng anh biết làm sao khi mà đó đã là quyết định của nó rồi.

Chiếc xe dừng lại tại một không gian quen thuộc, bên cạnh một ngôi nhà nhỏ. Ánh và Trần Vương mở cửa bước xuống xe. Phía xa xa, chiếc ô tô màu đen cũng đang từ từ lại gần và dừng lại. Cả hai nhíu mày nhìn chiếc xe và cũng đoán được đó là ai. Trần Thiên cũng bước xuống xe và đi lại gần phía Trần Vương.

- Hai... Sao hai lại tới đây? – Trần Vương ngạc nhiên nhìn anh trai mình

- À... hai... Hai không yên tâm nếu cứ để em đi một mình như vậy... - Trần Thiên bối rối nhìn em trai rồi lại nhìn qua Ánh

- Anh theo dõi chúng tôi sao? Hừm... Tốt thôi... Anh đi cùng cũng chả sao... Đừng phá đám tôi là được... - Ánh mỉm cười nhìn Trần Thiên tỏ vẻ tự tin

Chúng ta vào thôi... Đây là nhà của cậu... - Ánh quay qua nhìn Trần Vương và nói nhẹ nhàng

- Nhà tôi sao? – Trần Vương ngạc nhiên nhìn lại toàn bộ không gian nơi đây một lần, rồi lặng lẽ cùng Ánh trở vào trong

Trần Thiên cũng theo vào, anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với thái độ của Ánh. Bản thân anh luôn cảm thấy mọi chuyện như ngày hôm nay tất cả đều do cô mà ra. Một cô gái đầy phiền phức.

Trần Vương theo Ánh vào bên trong ngôi nhà mà cô đã nói là của anh. Anh nhìn thấy có ba người đã ngồi đó chờ sẵn, 2 người anh là Kỳ Giang và Vi thì anh đã biết, còn người đàn ông trung niên kia là ai, chẵng lẽ là người mà Ánh đã nói, ba nuôi của anh chăng?

- Cậu ngồi đi... Đừng đứng thế chứ... Đây là nhà cậu mà... Hỳ hỳ... Cậu có nhớ đây là ai không? – Ánh kéo cậu ngồi xuống và tươi cười đưa tay về phía người đàn ông trung niên kia

- Ông ấy... Ông ấy là ai? – Trần Vương nhíu mày nhìn kỹ lại người đàn ông cũng đang chăm chú nhìn mình.

- Linh... Lẽ nào là con thật sao... - Trần Lâm nhìn Trần Vương với ánh mắt ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc thốt lên

- Ba ba... Đây là người mà chúng con đã kể với ba ba đó ạ... Cậu ấy là Trần Vương... Ba ba xem xem cậu ấy có đúng là Linh của chúng ta không... - Ánh giới thiệu Trần Vương với ông Lâm (ba của Ngọc Linh)

Tiểu Vương... Đây là ba của cậu, Trần Ngọc Lâm... Ba đã nhận nuôi cậu từ khi cậu còn rất nhỏ đó...

- Ba... Ba của tôi ư?

- Phải... Ba là ba của con... Con không nhớ ba sao? Ba đã nuôi con từ nhỏ tới lớn mà... Dù con có thay đổi hình dạng như hiện tại, thì ba vẫn nhận ra được, con chính là con trai của ba... Là Ngọc Linh của ba... - Trần Lâm điềm tĩnh nhìn Trần Vương trìu mến

- Hừ... Các người hay thật... Diễn xuất như diễn viên truyền hình rồi đấy... - Trần Thiên tỏ vẻ khó chịu nhìn Vi, Ánh và Kỳ Giang

- Hai... Hai bình tĩnh đi... - Trần Vương quay sang nhắc nhở anh trai rồi ái ngại nhìn ông Lâm

- Ủa? Đây là ai vậy con? – ông Lâm nhìn Trần Thiên khó hiểu rồi quay sang hỏi Ánh

- À... Ba ba ạ... Anh ta là Trần Thiên... Anh trai của Trần Vương... Người giữ Linh của chúng ta bên mình suốt 5 năm mà giờ chưa chịu buông tha đấy ạ... - Ánh nhẹ nhàng nói và nhìn Trần Thiên liếc xéo

- À... Ra vậy... Chào cậu... Tôi là Trần Lâm... Ba của Ngọc Linh... Rất cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con trai tôi suốt 5 năm qua... Thật ngại quá... Mấy đứa đây còn non trẻ... có gì không phải, mong cậu đừng để bụng... - ông Lâm lịch sự nhìn Trần Thiên rồi đưa tay ra giới thiệu

- Dạ... Cháu chào bác... Bác không cần khách sáo... Cậu ấy là em trai cháu... Dĩ nhiên cháu phải chăm sóc quan tâm rồi... Không cần mấy người non trẻ kia quan tâm đâu bác ạ... - Trần Thiên cũng đưa tay bắt lịch thiệp, rồi quay qua nhìn Ánh nói xéo

- Ơ... Chuyện này... - Ông Lâm khẽ nhíu mày vì lời nói của Trần Thiên

- Bác Lâm... Bác đừng cảm ơn anh ta làm gì... Anh ta chưa có ý định buông tha cho sếp Linh của cháu đâu... Hừ... - nhỏ Vi ngồi lại gần phía ông Lâm vênh mặt nhìn Trần Thiên tỏ vẻ khó chịu

- Hai... hai nói gì kỳ vậy... Thôi hai về đi... Lo chuyện công ty... Một mình tiểu Mai sao lo hết được... Hai cứ để em một mình đi... Em ổn mà... - Trần Vương tiếp tục lay người Trần Thiên khẽ khuyên bảo anh trai mình

- Không... Em cứ kệ hai... Yên tâm... Hai không hành xử thiếu văn hóa đâu... Em khỏi lo... - Trần Thiên vẫn tỏ vẻ bình thản cười xòa nhìn tất cả mọi người

- Phải rồi... Cậu cứ kệ anh ta đi... Để tớ lo... Bây giờ cậu và ba ba nói chuyện nhé... Tớ sẽ quản anh hai giùm cậu ha... Hyhy... Vi... Chuyện trong này tao giao cho mày... Giang... kéo anh ta ra ngoài cùng chị... - Ánh nhìn Trần Thiên nham nhiểm rồi lại cười đầy khả ái nói với Trần Vương, cô nháy mắt ra hiệu cho Vi và Giang hành động.

- Mày cứ yên tâm... Tao ok hết – Vi nhí nhảnh cười chạy lại phía Trần Vương

- Này... Đừng có làm gì hai của tôi... - Trần Vương nắm tay Ánh lại

- Yên tâm... hai của cậu sẽ không mất một cọng tóc... Tớ chỉ nói chuyện với anh ta thôi mà... - Ánh tươi cười nhìn Trần Vương rồi kéo tay Trần Thiên đứng dậy.

- Này... Tôi không đi đâu hết... Tôi phải ở lại với em trai tôi... Tiểu Vương... Em đừng nghe họ... - Trần Thiên phản kháng hành động của Ánh

- Giang... giúp chị nào... - Ánh đá mắt nhìn Giang ra hiệu

Kỳ Giang vội vã đứng dậy chạy lại phụ Ánh lôi Trần Thiên ra ngoài như áp giải tù nhân. Trần Thiên không đủ sức chống trả lại hai cô gái đầy thô bạo này, một người là cao thủ Wushu, một người là cao thủ karatedo.... Anh chỉ biết ngậm ngùi theo họ ra ngoài.

Trần Vương nhìn theo dáng vẻ của anh trai mình tỏ vẻ lo lắng. Anh không biết là Ánh và Kỳ Giang có làm tổn hai tới Trần Thiên hay không đây. Liệu quyết định chấp nhận điều kiện của Ánh có phải là sai lầm.

- Con yên tâm đi... Cậu ấy sẽ không bị sao đâu... Ánh trước giờ là vậy mà... Nó hành sự có phần nóng nảy, nhưng một khi đã hứa với con điều gì thì nó sẽ không thất hứa đâu... - ông Lâm đặt tay lên vai Trần Vương trấn an

- Dạ...

- Sếp ơi... Bác Lâm... Chúng ta cũng ôn lại kỷ niệm quá khứ nhé... - nhỏ Vi tươi cười nhìn cả hai

Những câu chuyện về quá khứ bắt đầu, ông Lâm và nhỏ Vi kể lại cho Trần Vương nghe toàn bộ quá khứ về con người của Ngọc Linh. Vui có, buồn có, hạnh phúc có và cả nỗi đau cũng có... Tất cả khiến Trần Vương có cảm giác rối loạn, đối với từng ký ức, anh lại có một sắc thái biểu cảm khác nhau. Từng cung bậc cảm xúc của anh cũng thay đổi theo từng mảng ký ức đó. Khẽ nhíu mày, anh cảm thấy đầu mình hơi nhói nhói, nhưng nó không còn đau như trước nữa, cơn đau nhẹ nhàng của hiện tại này, anh tự mình chịu được.

Ở bên ngoài ngôi nhà, Ánh kéo Trần Thiên đi tới một bãi đất gần đó.

- Cô buông tôi ra được rồi đấy... Tôi không vào kia là được chứ gì... Phiền phức... - Trần Thiên bực bội hất tay Ánh và Giang

- Hừ... Anh đúng là đồ công tử bột... Haizzz... Kỳ Giang... em về trước đi... Hôm sau chị sẽ gọi em... - Ánh nhếch mép nhìn Trần Thiên rồi quay qua ra hiệu cho Kỳ Giang

- Dạ... Có gì đại tỷ cứ alo em nhé! Em về trước... - Kỳ Giang chào Ánh và rời khỏi khu đất

- Đại tỷ cơ đấy... Đúng là bọn giang hồ... Hừ... - Trần Thiên nhìn Ánh tỏ vẻ khó chịu

- Giang hồ cũng có nhiều loại... Thứ như anh... Chắc không biết đâu... Đàn ông ba đồng một mớ... - Ánh nhìn Trần Thiên cười đểu

- Cô... Cô được lắm... Không phải chúng ta đã thỏa thuận là không mâu thuẫn nữa sao... Cô vẫn còn thù tôi đến vậy cơ à... Cô cũng nhỏ mọn không kém tôi còn gì... - Trần Thiên tức tối nhìn Ánh vặn vẹo

- À... đúng... Đáng ra ngày tôi nhìn thấy anh khóc... Tôi cũng thấy anh có gì đó thật dễ thương nên mới đồng ý làm bạn với anh... Ahahaha – Ánh nhìn Trần Thiên cười đểu nhớ lại hôm ở Hồ Tây

- Cô... Dễ thương ư? Từ đấy để dùng cho đàn ông sao... Cô hay nhỉ... Vậy chứ bây giờ cô muốn chuyển bạn thành thù sao? – Trần Thiên giật mình ái ngại nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản

- Không hẳn là thù... Chỉ là anh cứ khăng khăng ngăn cản tôi tìm lại bạn thân của mình... Nên mối quan hệ của chúng ta không thể bình thường hóa được... Hiểu chứ...Hừm... "Dễ thương" tất nhiên có thể dùng cho con trai rồi... Chẳng lẽ anh chưa bao giờ thấy Trần Vương nhà anh có dễ thương sao?

- Tiểu Vương... Em ấy dĩ nhiên dễ thương rồi... - câu nói của Ánh khiến anh bất giác nghĩ đến Trần Vương mà buột miệng mỉm cười nói

- Ahaahahaha... Tôi đoán không sai mà... Ahahaahaha... - Ánh ôm bụng cười lớn

- Hả??? Đoán gì? Cô cười gì chứ? – Trần Thiên giật mình không hiểu

- Tôi... Haha... Tôi đã cá với nhỏ Vi là anh thích Linh nên mới muốn giữ cậu ấy cho riêng mình... Ahahaha... Thế mà nó không tin... - Ánh vẫn tiếp tục cười

- Cô... Cô bị điên à... Em ấy là em trai tôi... Cô... Cô đừng ở đó mà ăn nói lung tung...

- Ủa vậy hả? Vậy chúng ta chờ xem cậu ấy là Ngọc Linh của tôi hay tiểu Vương của anh nhé? Hừ... Điều này bản thân anh rõ nhất... - Ánh ngưng cười đắc chí nhìn Trần Thiên

- Cô... Cô đừng ở đó mà tự tin... Cô nên nhớ là cô còn nợ tôi một ân huệ... - Trần Thiên khó chịu

- Tôi không quên... Đúng... Tôi nợ anh một điều kiện... Nhất định tôi sẽ trả... Nhưng anh nên nhớ... Anh đã giữ cậu ấy 5 năm mà giờ vẫn không chịu buông tha... Như vậy... Thứ mà anh nợ tôi còn nhiều hơn nữa kìa... Từ từ tôi sẽ đòi lại hết... - Ánh khẽ lại gần sát mặt Trần Thiên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh và nói đầy chắc chắn

Trần Thiên cảm thấy có gì đó lạ lẫm, anh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của Ánh và lắng nghe từng lời cô nói. Cơ thể anh chợt thấy nóng ran, trái tim bỗng chốc đập nhanh hơn, hồi hộp, nín thở. Những cảm giác anh chưa từng trải qua với bất kỳ một ai. Cố gắng trấn tĩnh và bình thường trở lại, anh lùi cách Ánh một bước chân và quay mặt đi hướng khác ngại ngùng.

- Những gì cô nói tôi đều hiểu... Được... Vậy tôi sẽ chờ xem cô đòi lại chúng như thế nào? Tôi đi trước không phiền các người nữa... Nhớ chở em trai tôi quay về an toàn... Không thì đừng trách...

Trần Thiên vội vã rời khỏi khu đất và lên ô tô vút đi, trong lòng có gì đó lạ lẫm và bối rối. Ánh nhìn theo dáng vẻ của anh nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ anh ta lại dễ chịu thua đến thế. Cô lắc đầu cười mỉm và cũng quay về để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình.

Đã nhiều ngày trôi qua, Ánh vẫn luôn luôn triển khai từng kế hoạch của mình. Cô đưa Trần Vương tới nhiều nơi mà cô và Linh đã từng đến, những cảnh vật quen thuộc, những ký ức được gợi lại nhưng bản thân Trần Vương lại chưa thể nhớ ra điều gì. Tất cả với anh chỉ là mờ mờ ảo ảo, có khi là có nhớ nhưng có khi cũng không phải.

Ngày hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng cô kết thúc kế hoạch tìm lại ký ức tình bạn của mình. Cô lại lái xe tới đón Trần Vương như mọi ngày. Hôm nay, cô sẽ đưa Trần Vương về tại nơi mà cô và Linh đã bắt đầu mọi thứ. Kế hoạch hôm nay của cô là quan trọng nhất, mọi thứ nhất định không thể sai sót dù chỉ là một chút.

Chiếc xe dừng lại tại một ngôi trường cấp 3 quen thuộc, nhưng dường như ngôi tường kia đã có nhiều đổi mới sau những năm tháng dài đằng đẵng. Một ngày chủ nhật đẹp trời, cả sân trường vắng vẻ, những cơn gió đông bắc vẫn thổi đìu hiu. Bước xuống khỏi xe, Ánh khẽ suýt xoa, có vẻ như ngày hôm nay với cô sẽ lạnh lắm đây.

- Cô lạnh lắm sao? Sao không mặc nhiều áo vào... - tiếng nói quen thuộc nhưng với Ánh thì thật khó chịu

- Trần Thiên... Sao hôm nay anh lại đi theo chúng tôi... Vẫn muốn đi coi phim à... - Ánh liếc xéo Trần Thiên

- Hừ... Mấy hôm trước tôi bận thôi... Cô đừng nghĩ tôi sẽ để cho cô muốn làm gì thì làm...

- Xời... Kệ anh thôi... Tiểu Vương... Tụi mình vào thôi...

Ánh khẽ bước từng bước chân đi về một khoảng không gian quen thuộc trong quá khứ. Cô lấy điện thoại và nhắn tin cho Kỳ Giang rồi mau chóng kéo Trần Vương đi cùng. Trần Thiên cũng lẽo đẽo theo sau lắc đầu ngán ngẩm: "Không biết cô ta định làm trò gì ngày hôm nay"

- Tiểu Vương... Cậu đứng ở đây nhé! Chỉ đứng đây nhìn thôi... đừng làm gì cả? Dù có chuyện gì thì cậu cũng đừng hành động gì hết... cứ ở yên đây nhìn theo tớ là được rồi... - Ánh kéo Trần Vương và một góc khuất gần đó

- Ừ... Tôi hiểu rồi... - Trần Vương đồng ý và làm theo lời Ánh dặn

Ánh bắt đầu kế hoạch của mình, cô nhẹ nhàng cởi bỏ bớt áo khoác ra... Hiện tại, cô chỉ mặc đồng phục học sinh, áo trắng mỏng manh. Khẽ suýt xoa vì lạnh cô tự dặn lòng phải cố gắng, lát nữa cô sẽ còn phải chịu đau đớn hơn nhiều. Cô đeo một chiếc túi xách như thể mình đang về học và bước đi vội vã.

- Ê con nhỏ kia... Đứng lại... Mày vừa nhìn đểu tụi tao đúng không? – tiếng nói của Kỳ Giang vang lên, cô đang cùng một toán nữ sinh bước tới

Thì ra, Ánh đang dàn dựng lại toàn bộ sự việc của ngày bắt đầu tình bạn kia. Mọi chuyện trong quá khứ lại một lần nữa diễn ra. Trần Vương đứng trong góc khuất làm theo lời Ánh lặng lẽ quan sát. Cuộc cãi vã bắt đầu. "Bốp", "Chát", "Rầm" những tiếng động của cuộc ẩu đã bắt đầu. Trần Vương ngạc nhiên nhìn về phía Ánh và đám con gái kia, tất cả hành động đều là thật, đánh thật, có máu thật và vết thương thật. Anh bất giác lo lắng gì đó trong lòng, tại sao Ánh phải làm vậy cơ chứ.

Phía xa xa đám nam sinh cũng xuất hiện, dẫn đầu là Mạc Phong. Đám nữ sinh đã gục hết dưới tay Ánh. Cả đám còn lại lại nhảy vào đánh lộn, mọi thứ vẫn đầy chân thật. Ánh bị thương nhiều hơn và cũng hoàn toàn là thật, Trần Vương chợt thấy trong lòng khó chịu, chẳng lẽ vì tìm lại ký ức cho bạn mình mà cô bạn kia nguyện cam chịu vậy sao. Anh muốn lao ra và kêu tất cả dừng lại ngay lập tức nhưng lại không thể, vì như Ánh đã dặn dò anh, đây chỉ là diễn kịch, anh không được xuất hiện. Vậy nhân vật Linh kia bao giờ sẽ xuất hiện đây, diễn kịch có cần phải thật tới vậy không, trong lòng anh nóng như lửa đốt.

Không chỉ Trần Vương đang ngỡ ngàng và rối loạn, mà Trần Thiên cũng thật sự sốc với kế hoạch lần này của Ánh. Mọi thứ thật sự quá thật, Ánh và đám người kia cam chịu đau đớn và giá buốt để tìm lại ký ức cho bạn mình. Trần Thiên cảm thấy bản thân có gì đó chạnh lòng khi nhìn những vết thương, vết máu kia. Nếu là anh, liệu anh có đủ dũng cảm để hành động như họ không đây. Có phải anh đã quá ích kỷ rồi không, anh có phải nên trả nó về cho họ đi không?

- Đại tỷ... Nó gục rồi... Giờ tỷ muốn xử nó ra sao? – Mạc Phong nhìn Kỳ Giang nói

- Để tao... Tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ... "Chát" chúng mày... xé áo nó cho tao... Tao sẽ cho nó sống không bằng chết ở cái trường này.... – Kỳ Giang lại gần túm tóc Ánh và tát một cái và mặt cô rồi ra lệnh cho đàn em

- Xoạt... Á... - Ánh làm đúng như trong quá khứ, cô kêu lên một tiếng thật lớn khi bị Kỳ Giang sẽ một mảnh áo trên người

Trần Vương giật mình khi nghe tiếng hét của cô, theo phản xạ và hành động quen thuộc, anh rời khỏi góc khuất và chạy lại phía Ánh.

- Dừng lại...

Trần Thiên cũng ngỡ ngàng bởi kết cục của tình huống hiện tại, anh chưa hề biết quá khứ của nó và Ánh đã hình thành ra sao. Chẳng lẽ nó thật sự như những gì anh đang quan sát. Anh cũng vội vã chạy lại phía Ánh và Trần Vương.

- Các người thôi đi... Sao... Sao phải vậy chứ? – Trần Vương vội vã đỡ Ánh dậy và khoác áo cho cô

- Cậu... Cậu nhớ ra tớ chưa vậy? – Ánh lắp bắp nhìn Trần Vương

- Ánh... Cậu việc gì phải vậy chứ... Chẳng lẽ chỉ vì tìm lại quá khứ cho Trần Vương mà cậu làm vậy sao? – Trần Vương nhìn Ánh rơi nước mắt

- Cậu... Cậu nhớ lại rồi sao? Linh... có phải cậu nhớ lại rồi không? – Ánh vui mừng nắm vai Trần Vương

- Không... Không hẳn là tớ nhớ lại... Chỉ là tớ cảm thấy tất cả rất quen thuộc... Ánh à... được rồi... Tớ nhất định sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ mà... Việc cậu làm hôm nay thật sự không đáng đâu... Tớ sẽ tin cậu lần này mà... - Trần Vương bối rối nhìn Ánh

- Cậu... Cậu chưa nhớ sao... không... Chẳng có gì là đáng hay không đáng cả? Cậu hãy nhìn phía xa kia đi... Chiếc ghế đá kia... Nơi đó cậu cũng đã khoác áo cho tớ... Chúng ta đã lập lời thề tình bạn tại đó... Như ngày hôm nay vậy... Linh à... Chúng mình mãi mãi là bạn, ngàn đời là bạn nhé! – Ánh cầm tay Trần Vương, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi

Trần Vương nhìn theo hướng mà Ánh đang chỉ, anh tưởng tượng mọi việc trong không gian đó theo như Ánh nói. Lời thế tình bạn bất chợt vang lên trong đầu anh một cách rõ nét và không còn mờ ảo. Hình ảnh của ngày hôm đó bất chợt ùa về, anh cảm thấy đầu có gì đó đau nhói. Khẽ nhắm mắt và cố gắng nhớ lại.

"Cậu... cậu đồng ý là bạn của tớ sao?"

"Ukm..."

"Vậy chúng mình là bạn nhé... Bọn mình lập lời thề đi..."

"..."

- Tiểu Vương... Cậu sao vậy? Cậu lại đau đầu à... Đừng vội... Tớ không ép cậu đâu... - Ánh nhìn Trần Vương lo lắng

- Ừ... Thôi... Tớ mới nhớ thấy chút chút gì đó...

- Ừ... Thôi... Cậu chịu tin tớ là đủ rồi... Chúng ta về thôi... Tớ lạnh quá... Mấy đứa cũng mau về băng vết thương đi... - Ánh mỉm cười mãn nguyện nhìn Trần Vương rồi quay qua ra hiệu cho Kỳ Giang và Mạc Phong

- Dạ... Tụi em không sao... Tụi em cũng mong là Linh ca sớm hồi phục trí nhớ... - đám thanh niên mỗi người một câu an ủi Ánh, lo lắng cho Trần Vương rồi lặng lẽ ra về.

- Chúng ta cũng về thôi...

Ánh cùng Trần Vương ra xe và trở về. Trần Vương lái xe vì Ánh đang bị thương. Trần Thiên chỉ im lặng trước những gì xảy ra, anh không thể nói lên lời nào với Ánh trong hoàn cảnh này. Trong lòng anh chợt cảm thấy hổ thẹn với người con gái đầy mạnh mẽ kia. Khẽ thở dài một tiếng, có lẽ ngày hôm nay anh sẽ phải đau đầu suy nghĩ nhiều rồi.

Có vẻ như tác giả lại hơi lan man quá sâu vào tình bạn rồi... Xin lỗi các bạn nhé... Mời các bạn cùng đón đọc phần tiếp theo chương 13 phần 2 (bắt đầu từ kết thúc)

>䟞G

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: