CHƯƠNG MỞ ĐẦU (tiếp)
"Nặc , tớ nói là nếu như, nếu như có một ngày tớ không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa, vậy thì xin cậu thay tớ mãi mãi yêu anh ấy, được không? Hoặc là , đây là ước hẹn cuối cùng của chúng ta xin cậu đừng từ chối ..." vẻ mặt của Vân Phi bỗng trở nên có chút lạnh lùng.
Nhìn vào đôi mắt u buồn của Vân Phi , Hạ Nặc Kỳ lại nhớ đến chuyện sáng nay, lúc nghe thấy bác sĩ nói vô phương cứu chữa , tim cô đau nhói, không có cách gì để nhăn lại nỗi đau, nên không còn cách nào khác để cự tuyệt ước hẹn cuối cùng của Vân Phi.
Thế là, cô đành từ từ gật đầu.
Tiếng sấm rền vang
Hạ Nặc Kỳ hít một hơi thật sâu, từng ngón tay run run sờ cuốn nhật ký, hơi sương mờ mờ ảo ảo bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh như ngập tràn mắt cô , cô cố hết sức để chớp chớp mắt. Khi mắt dịu đi ,cô mới nhìn rõ trở lại , trên môi cô nở nụ cười xót xa.
"Ước hẹn cuối cùng? Tớ ... sẽ làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro