
Chap1: Hạnh phúc la gì?
Min Suga
Sinh ra và lớn lên tại Seoul, và tại một quận xa hoa bật nhất Hàn Quốc. Bố cậu( Min chủ tịch) là chủ tịch tập đoàn lớn thứ ba châu á, ông là một người lăng loàng, lạnh lùng, vô tâm, luôn bỏ mặc mẹ cậu và cậu đi theo những cô gái trẻ khác, đối xử rất tệ bạc với cậu và mẹ. Vì vậy ngay từ nhỏ cậu đã rất hận ba của mình. Mẹ cậu( Min phu nhân) đói lập hoàn toàn với Min chủ tịch, bà là một người phụ nữ hiền lành hết mực yêu thương con cái, luôn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho cậu, mong rằng có thể bù đắp lại những tổn thương mà bố đã gây ra cho cậu. Cậu được sinh ra tại một gia đình giàu có nhưng ko bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống của mình cả, cậu rất thương mẹ của mình vì cậu biết rằng mẹ đã phải chịu nhiều thiệt thòi để chăm sóc cho cậu. Mặc dù cậu đã bỏ nhà đi rất nhiều lần rồi nhưng tất cả đều ko thành. Mỗi khi rời khỏi căn biệt thự xa hoa đó, cậu đều nghĩ đến mẹ mình, những hình ảnh của mẹ cứ liên tục hiện lên trong đầu cậu thôi thúc cậu quay trở về. Nhưng hôm nay thì lại khác, hôm nay cậu rất quyết tâm, cậu ko cho phép mình yếu lòng một lần nữa. Và rồi cậu lại bỏ đi......
Đêm nay một đêm lạnh lẽo, đã gần 2 giờ sáng có một cậu nhóc 16 tuổi đang loay hoay xếp đồ, chuẩn bị bỏ nhà ra đi. Và rồi cũng như mọi khi cậu lấy trong tủ ra sợi dây thừng quen thuộc, buộc vào mép cửa sổ và leo xuống một cách rất chuyên nghiệp.
"Con xin lỗi mẹ và Vĩnh biệt mẹ". Câu nói ngắn gọn mà chứa đựng đầy nỗi cô đơn và tuyệt vọng của cậu trai trẻ trong màn đêm giá lạnh này.
Vừa dứt câu cậu chạy thẳng ra khỏi nhà, thì trời bỗng đổ một cơn mưa rất lớn. Cơn mưa ập đến bất ngờ là để an ủi hay là xoáy thêm vào nỗi đau của cậu đây . Cậu tuyệt vọng chạy thật nhanh đến nhà của Jimin( bạn thân nhất của cậu). Cậu muốn khóc nhưng ko thể, chắc có lẽ cậu đã ko còn nước mắt để khóc từ lâu rồi. Vừa đến cửa nhà của Jimin cậu bấm chuông, Jimin mặc dù rất thắc mắc rằng ai lại đến nhà mình vào giờ này nhưng vẫn cố gắng lết ra khỏi giường để mở cửa. Mở của ra, cậu hốt hoảng nhìn thiếu gia Min Suga ướt như chuột lột đứng trước cửa nhà mình:
- Ôi Suga, cậu bị sao vậy nè? Sao ướt chèm nhẹp dậy? Cậu bỏ nhà đi nữa à? À mà thôi vào trong trước đi.
Ad: ổng nói vậy vì ổng đâu có biết ngoài trời có mưa đâu...
Suga lạnh lùng đi vào nhà thay đồ rồi lên giường ngủ, ko thèm nói một câu nào với Jimin . Một phần là do cậu quá mệt và cảm thấy thật sự rất có lỗi với mẹ, nên chỉ muốn ngủ thật sâu để quên đi cái cảm giác này.
Sáng hôm sau tại Min Gia:
Mẹ cậu dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, chuẩn bị xong bà vui vẻ bước vào phòng vui vẻ để kêu cậu dậy. Nhưng khi bước vào trong những gì bà nhận lại được là một căn phòng ngủ trống trơn, tủ quần áo đã bị cậu lục tung cả lên, và sợi dây thừng vẫn còn cột bên mép cửa sổ. Hai chân bà bất giác đứng ko vững, hai dòng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má cao, bà khuỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, chỉ biết khóc vì bà biết cho dù có gọi cho chồng bà thì ông ta cũng ko nghe máy.
Tại nhà Jimin:
Suga hôm nay cũng dậy rất sớm mặc dù cậu ko phải đi học nhưng cậu biết bản thân mình phải dậy sớm để tìm một công việc nào đó ổn định để tự lo cho bản thân . Jimin từ trong bếp đi ra ngạc nhiên hỏi:
- Chà hôm nay cậu dậy sớm thế, thường ngày cậu là sâu lười mà hôm nay sao siêng năng đột xuất vậy?
Suga bỏ ngoài tai câu hỏi kiêm chậm chọc của người bạn, mà lên tiếng nói:
- Cậu nấu đồ ăn sáng xong chưa, tớ đói chết rồi nè!
- Rồi rồi, tớ nấu xong hết rồi đang đợi thiếu gia đây vào ăn cùng đây! " Jimin vui vẻ trả lời".
- Vậy à, tớ vào ăn đây!" Suga vừa nói vừa hí hửng chạy vào bếp"
Trong lúc ăn Jimin liên tục hỏi Suga về chuyện ngày hôm qua, cậu hỏi nhiều đến mức Suga bực mình mà lên tiếng:
-Nè, cậu có thể hỏi sau ko? Cũng phải cho mình ăn đã chứ, ăn xong thì ra ngoài chọn việc làm cho mình đi kìa!
Hai cậu ngồi ăn xong thì cùng nhau ra ngoài sofa chọn việc làm cho Suga và trò chuyện một cách vui vẻ.
Ad: nói thêm về Jimin nha. Jimin tên thật là Park Jimin sinh ra trong gia đình Park Thị đứng thứ 5 châu á, cậu cũng bỏ nhà đi được hơn 1 năm rồi, hiện tại cậu đang làm nhân viên cho công ty Fire, hỏi nhiều vậy thôi chứ thật ra cậu quá quen thuộc với việc Suga đến nhà mình rồi và cậu cũng chính là người luôn khuyên Suga về nhà vì cậu thừa biết rằng sống như cậu rất khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro