Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Năm mới bắt đầu.

Thời tiết vẫn còn lạnh, mùa đông dai dẳng làm tôi mệt mỏi. Những pho tượng và phế tích thành La Mã không còn hấp dẫn tôi, kể cả món mì ống của Gina, bơ sữa không làm tôi phì mập, trái lại khiến tôi ốm nữa là khác. Vân Hoàn vẫn nồng ấm, vẫn vồn vã, không có một lý do nào để trách chàng. Tôi bắt đầu học gia chính, chăm sóc nhà cửa và chợt thấy ra công việc của người nội trợ cũng đầy tính chất nghệ thuật, chỉ cần một đôi tay khéo của người đàn bà, là hạnh phúc sẽ được bền vững hơn.

Và khi mùa xuân thực sự trở lại, tôi đã làm được vài thức ăn Tàu. Hoàn từ nhà hàng trở về, lần đầu được thử món ăn chính tay tôi làm, chàng đã ngạc nhiên sung sướng và ăn như một người bị đói trên ba tháng.

- Anh không ngờ thức ăn em nấu tuyệt thế này. Hoàn nói. - Anh cũng không ngờ cô vợ bé bỏng hay hờn dỗi của anh cũng biết làm cơm. Thật không ngờ? Không ngờ...

Tôi cười ôm choàng lấy chàng:

- Anh là người chồng dễ yêu, anh biết chứ?

Hoàn giữ lấy tay tôi:

- Lăng này!

- Dạ.

- Bây giờ là mùa xuân rồi em biết không?

- Dạ biết.

- Ở mãi trong thành phố, chẳng bao giờ em ngửi được mùa xuân. Nhưng ra ngoại ô, em sẽ nhìn thấy.

- Anh có đề nghị mới?

- Đúng vậy.

Hoàn kéo tôi đến trước mặt, bắt tôi ngồi lên đùi chàng.

- Em có nhớ chúng mình còn căn nhà gỗ ở ngoại ô chứ?

Tôi gật đầu.

Thế là ngay sáng hôm sau chúng tôi lại mang theo đầy đủ nhu yếu phẩm. Trực chỉ căn nhà gỗ trong trí tưởng tượng của tôi chắc lâu lắm là một tiếng đường xe là tới. Không ngờ bắt đầu đi từ buổi sáng chúng tôi đã phải đi hơn 10 tiếng đồng hồ, mặt trời gần xế bóng mới đến nơi.

Đấy là một khu rừng hoang dại có những thân cây cao vút cả người ôm.

- Nhà ở trong rừng à?

Tôi ngạc nhiên hỏi, chàng quay đầu lại:

- Nhà không ở trong rừng thì đâu có tình?

Bốn bề chỉ có rừng với rừng, những giọt nắng cuối cùng của buổi chiều vàng nhạt xuyên qua cành lá. Bây giờ là mùa xuân, vâng, tôi nhớ ra là mùa xuân đang ngập đầy những cỏ xanh ngắt, những lộc non đã đâm chồi, loài hoa lá hợp lại nở rộ, mùa hoa thoảng với mùi lá mới tạo cho tôi cảm giác đê mê, tôi hít một hơi thật dài, những đám mây trắng xây thành, với nền trời xanh.

- Rừng đẹp quá! Tôi kêu lên. - Sao anh không mang em đến đây sớm một tí?

- Anh muốn mang từ lâu rồi. Hoàn cười. - Nhưng vì còn thiếu một thứ.

- Thiếu gì?

Tôi ngạc nhiên nhưng Hoàn làm ra vẻ bí hiểm.

- Một tí nữa em sẽ biết ngay.

Xe vòng qua mấy khúc đường, bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy những căn nhà gỗ, thì ra đây không phải là nhà gỗ tầm thường. Nó chính là một khu biệt thự, những ngôi biệt thự xinh xắn mà người ở trời Âu yêu thích, có rừng, có hồ nước để kẻ nhàn du chèo thuyền, câu cá.

Quả nhiên đúng như lời tôi đoán, tôi đã nhìn thấy hồ, một cái hồ thật rộng giữa rừng xanh, nắng lấp lánh, biển nước xanh lam thành vàng chói.

Tôi thở ra.

- Sao lại thở ra thế?

Hoàn nhìn tôi hỏi.

- Ở đây cái gì cũng đẹp hết, em không ngờ tạo hoá lại có óc thẩm mĩ như thế này.

- Thế em có biết công trình tuyệt tác của tạo hoá là gì không?

- Không.

- Em đấy!

Tôi thẫn thờ nhìn Hoàn, sự cảm động như mùi thuốc dịu dàng lan tràn khắp mạch máu. Tôi định nói với chàng nhiều thứ, những lời mật ngọt đầm ấm, nhưng không hiểu sao tôi không nói được nên lời, lời nói vừa đến cửa miệng thì thì hình bóng Sở Liêm lại hiện ra trước mắt, tôi cố lắc đầu xua đuổi. Nhưng... Tôi có thể dối Hoàn được không? Không! Không được.

Xe ngừng lại, Hoàn vỗ vai tôi:

- Sao lại thẫn thờ như vậy? Đến nhà rồi mà!

Tôi giật mình tỉnh ra mới thấy xe dừng trước một cần nhà gỗ thật, cả một căn nhà rộng được ghép bằng những thân cây to sậm màu kể cả mái ngói.

Ngôi nhà nằm cạnh hồ nước, một chiếc cầu nhỏ đưa ra khơi, dưới chân cầu là chiếc thuyền con, tôi đang ngắm thì một ông lão người Ý chạy ra mừng rỡ đón Hoàn, tiếng Ý đối với tôi tuy vẫn còn xa lạ, nhưng tôi cũng đã có thể hiểu đại khái vài tiếng.

- Anh đã chuẩn bị sẵn cả rồi? Tôi hỏi. - Lão người Ý này là người làm của chúng ta?

- Không, ông ta là người ở khu này. Hoàn đáp: - Mười mấy nhà ở đây hùn lại, mướn ông ta chăm sóc cho cả khu.

Cửa mở, định bước vào tôi nghe tiếng ngựa hí.

- Không lẽ anh lại sắp sẵn ngựa nữa sao?

- Trên đời này không có chuyện gì là không thể cả. Hoàn cười nói. - Nếu em bước qua tay mặt, em sẽ thấy chuồng ngựa ngay.

Tôi ném chiếc ví cho chàng, chạy vội qua phía tay mặt, quả nhiên trước mắt tôi là hai chú ngựa, một nâu sậm với những chòm lông bóng mướt và một màu trắng. Chúng uy nghi như thiên thần.

Vân Hoàn bước tới cạnh, đưa tôi một miếng đường.

- Em cho chúng ăn đi, chúng thích lắm đấy.

Tôi chìa tay ra, hai chú ngựa giành nhau liếm, cảm giác nhồn nhột trong bàn tay làm tôi buồn cười.

- Ngựa của anh nuôi?

- Không phải, ngựa mướn đấy.

Hoàn nói:

- Anh đâu có rộng rãi đến độ nuôi chơi những hai chú ngựa, nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể thử xem.

Tôi chăm chú nhìn Hoàn:

- Anh càng ngày càng khiến em cảm thấy đồng tiền gần như vạn năng.

- Không hẳn thế. Hoàn lắc đầu: - Có thứ anh rất mong mỏi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa mua được.

Lời chàng thật khó hiểu nhưng tôi không muốn nghĩ, nép vào lòng Hoàn tôi nói:

- Việc anh giàu, không có gì đáng nói, vì trên đời kẻ giàu rất nhiều, vấn đề ở đây là cách sử dụng đồng tiền, cách làm cho người mến chuộng ưa thích...

Tôi ngẩng đầu lên:

- Cảm ơn anh thật nhiều. Từ lâu em đã mơ ước sẽ được cưỡi lên lưng ngựa trắng để tung vó trong khu rừng màu xanh. Em không ngờ sự mơ ước đó đã thành sự thật, anh là người thực hiện sự biến đổi đó...

Hoàn siết mạnh tôi:

- Anh cũng mong rằng một ngày nào đó em sẽ giúp mộng anh thành sự thật.

Tôi chau mày chẳng hiểu chàng nói gì, nhưng Hoàn đã dìu tôi bước vào nhà.

- Trời ơi, nhà gỗ mà thế này sao?

Thảm dưới chân thật dày, lửa trong lò sưởi cháy đỏ. Những bức tượng điêu khắc bằng đồng trên tường, bộ salon xinh xắn, một miếng da cọp lớn, và... Một bức rèm kết bằng những hạt thuỷ tinh.

-Ồ, anh Hoàn!

Tôi kêu lên và chạy đến bên rèm vén lên.

- Anh đã chuẩn bị bao giờ thế?

Hoàn bước tới ôm ngang tôi:

- Ngay tuần trước.

Tôi cảm động:

- Anh chiều em thế này...không sợ em hư đốn sao?

- Hãy để anh chiều. Hoàn nói khẽ. - Từ trước đến giờ anh chưa hề chiều ai cả. Chiều người cũng là một thú vui em biết không?

Tôi không hiểu, thật tình không hiểu, nhưng không ai chịu bỏ qua hạnh phúc của mình một cách dễ dàng như thế.

Buổi tối sau bữa cơm đơn giản, chúng tôi ngồi trước lò sưởi, nghe tiếng sóng vỗ bên hồ, những tiếng thông reo trên rừng, ngắm sao trời và những dải sóng bạc dưới nước. Cả vũ trụ như lắng xuống, không còn gì khác hơn là tôi với Hoàn, nhà gỗ, rừng cây, nước hồ và mộng.

Hoàn ôm guitar, chàng bắt đầu tấu những ca khúc nhẹ. Nhớ tới lần khảy đàn rướm máu của chàng, tôi ngăn:

- Đừng khảy lâu quá nghe anh.

- Tại sao vậy?

Tôi nằm xuống thảm, gối đầu lên đùi chàng:

- Anh đã cưới được em rồi, đâu cần phải thi hành khổ nhục kế nữa?

Hoàn cù vào nách tôi:

- Em tàn nhẫn lắm nhé.

Sợ nhột tôi lăn ra xa, nhưng một lúc lại trở về.

- Anh mới tàn nhẫn chứ đâu phải em.

- Tại sao?

Tôi mím môi:

- Người ta sợ anh đau tay mà không biết.

Mắt Hoàn nhìn tôi thật bén:

- Em... Em thấy đau lòng à?

Tôi bẽn lẽn:

- Thôi đừng làm người ta mắc cỡ nữa.

Hoàn bắt đầu tấu đàn. Tôi nằm yên trên đùi chàng lắng nghe. Hơi ấm trong hỏa lò toả ra sưởi ấm mặt và tim chúng tôi. Tiếng đàn thật kỳ diệu, đu đưa hồn người ta ra khỏi chốn mịt mù.

Hoàn đàn lại bản "Cơn mộng xa", những điệp khúc chập chùng, tôi nhắm mắt lại, ơ hờ hát theo.

Cho đến những nốt nhạc cuối cùng, Hoàn ném đàn xuống và môi kề môi, tôi vòng tay qua người chàng:

- Anh Hoàn?

- Hử?

- Em muốn được thế này mãi bên anh.

Hoàn có vẻ xúc động:

- Em không nghĩ đến Sở Liêm nữa à?

Lời Hoàn khiến tôi mở to mắt. Một luồng điện bén nhanh qua tim, bao nhiêu đầm ấm hạnh phúc ban nãy chợt bay mất. Tôi giận dữ:

- Anh nhất định không nhắc đến tên đó không được à?

Chàng ngồi thẳng lưng, mặt tái hẳn:

- Nhắc đến tên đó làm em buồn à? Bao nhiêu lâu em vẫn chưa quên được cái tên đó sao?

Tôi yên lặng bước đến bên cửa sổ. Ngồi ở đấy ngắm nước hồ lấp lánh xa xa. Trong phòng không có lấy một tiếng động, không biết chàng đang làm gì? Chợt tôi nghe có tiếng cửa mở... Quay đầu lại thì Hoàn đang vụt ra khỏi phòng. Tôi rượt theo:

- Anh Hoàn!

Chàng bỏ mặc tôi, con ngựa sắc nâu vút ra cổng, mang theo Hoàn về phía bìa rừng. Tôi ngỡ ngàng đứng nơi ngạch cửa, gió hú qua rừng tạo thành những âm thanh buồn thảm. Bóng cây là đà trong ánh trăng. Đêm tối thật dễ sợ, tôi quay vào nhà đóng cửa lại, co ro bên lò sưởi với một trái tim mù tăm. Không biết mình đã phạm lỗi gì, chỉ thấy trái tim nhói đau với những giọt nước mắt buồn tủi.

Không biết tôi khóc được bao lâu, đêm có lẽ đã khuya lắm rồi, lửa trong lò sưởi sắp tắt, mà Hoàn vẫn chưa trở lại. Niềm cô đơn hằn đau, tôi mệt mỏi thiếp đi trên tấm da cọp.

Thời gian trôi qua, có người bước tới cạnh bế tôi lên, tiếng nấc vẫn còn trong mộng:

- Anh Hoàn! Anh Hoàn!

- Vâng, anh đây.

Có tiếng người nói, hơi ấm của lồng ngực khiến tôi mở mắt. Quả thật Hoàn đang bế tôi trong lòng chàng.

- Anh đây này Tú Lăng!

Tôi oà khóc:

- Đừng bỏ em nữa nghe anh, đừng giận em nữa.

- Ờ, ờ. Hoàn siết mạnh, hôn lên trán tôi. - Anh bậy quá, xin lỗi em, anh đã làm mất buổi tối đẹp, tha lỗi cho anh nhé.

Nghe chàng nói tôi càng khóc dữ, cơn lạnh đùng đùng kéo đến, Hoàn phải bế tôi lên giường đắp chăn thật dày, nhưng tôi vẫn run rẩy.

Hoàn lại ôm chặt tôi, chàng muốn dùng thân nhiệt để hơ ấm cho tôi, chàng hôn và năn nỉ luôn miệng:

- Em khỏe chưa Lăng? Em có thấy sao không? Ấm rồi chứ? Tha lỗi cho anh. Tại xúc động quá nên anh chẳng suy nghĩ và anh hứa với em là từ đây về sau sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.

Tôi úp đầu trong lòng ngực rộng của chàng mà thấy tay chân bắt đầu ấm lại.

- Đừng bỏ em một mình nữa nhé anh? Em có cảm giác... Tôi ngập ngừng. - Em cứ tưởng anh không cần em nữa.

Nghĩ đến hình ảnh Hoàn bỏ đi ban nãy, tôi chợt rùng mình.

Chàng nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt:

- Anh làm sao không cần em được? Ngu quá.

Hoàn vừa nói, môi chàng vừa trợt lên môi tôi.

Ngày hôm sau, một ngày đẹp trời có nắng ấm. Tất cả những phiền muộn đêm qua đã trôi theo dòng nước mắt. Nắng sớm ngập đầy phòng. Vừa bừng mắt dậy đã thấy Hoàn sắp xếp những chiếc áo cần mặc trong ngày của tôi để trên đầu giường. Từ lúc sang châu Âu đến nay, tôi không cần bận tâm về chuyện ăn mặc nữa. Hoàn lúc nào cũng chu đáo, chàng lựa chọn màu vải và kiểu áo thích hợp cho tôi, lúc nào tôi cũng nổi bật một cách sung sướng. Lấy chồng là một nhà trang trí có khác!

Bây giờ, trước mắt tôi là một bộ áo chẽn màu đen, một cái nón rộng cùng màu, chiếc áo choàng đỏ sọc vàng, giày ống... Tôi nhảy xuống mặc vào ngắm nghía, bất giác không nín được cười:

- Em thấy mình sao giống mấy cô Mexico quá. Tôi nói tiếp: - Không, là nữ chúa rừng xanh chứ không còn là em.

Hoàn bước tới ngắm tôi trong kính:

- Em đẹp một cách lạ lùng. Chưa bao giờ anh thấy em đẹp như vậy.

Nhìn vào kính tôi thấy Hoàn nói đúng. Thật vậy, ngay từ lúc bé tôi đã có mặc cảm mình xấu như chú vịt đáng ghét, thế mà ngắm trong kiếng khuôn mặt thon nhỏ phớt hồng với một tấm thân nảy nở toàn vẹn trước mặt làm tôi ngạc nhiên. Có lẽ tôi chỉ xấu khi đứng gần chị Lan Bình thôi, còn ngoài ra... Cũng có thể ngờ Hoàn, chính chàng đã giúp cho tôi được chín mùi như vậy. Đang mải mê ngắm mình thì Hoàn kéo tay tôi giục:

- Thôi đi chứ? Em không định cưỡi ngựa nữa sao?

- A! Cưỡi ngựa!

Tôi sực nhớ ra. Ngồi trên lưng ngựa tung giữa đồng hoang, giữa rừng thẳm! Tôi sung sướng bỏ chạy ra ngoài!

Chú ngựa trắng ngạo nghễ nhìn tôi, tôi bước tới vỗ hai cái vào mông nó với hai viên kẹo. Con vật thông minh và ngoan ngoãn, tựa mũi vào mặt, tôi phải né tránh với những tràng cười nhộn. Hoàn đã thắng yên xong, nhìn tôi:

- Em có thể lên ngựa được rồi đấy.

- Thế à? Nhưng nó cao quá, em cũng chưa hề cưỡi qua, té không?

- Để anh bế em lên.

Hoàn nói xong và liền bế tôi lên. Ngồi trên yên ngựa tôi thấy khá vững tâm.

Hoàn nháy mắt với tôi:

- Đấy, làm bất cứ điều gì cũng có một khởi đầu. Cưỡi ngựa không phải là chuyện dễ, nhưng em đừng lo, nó thuần rồi không vứt em xuống đất đâu mà sợ. Cứ yên tâm!

Tôi không yên tâm cũng không được, ngựa đã sải tới trước, đầu tôi căng thẳng, giữ chặt lấy dây cương. Hoàn đuổi theo, chúng tôi chạy song song nhau, chàng chỉ cho tôi cách sử dụng roi, cương và vó. Chỉ một lúc sau là tôi thành thục ngay. Sự kích thích của tốc độ khiến tôi nổi hứng, thúc mạnh vào hông, ngựa phóng nhanh, tôi suýt văng xuống yên.

- Em muốn đùa với tử thần sao? Đừng thúc mạnh thế, chậm tí!

Tôi quay đầu lại nhìn chàng với nụ cười:

- Em vẫn cưỡi đàng hoàng đây này!

- Lúc nào em cũng muốn mạo hiểm. Hoàn nói: - Bây giờ phải cưỡi chậm lại xem.

Bầu trời một màu xanh ngát, bãi cỏ chạy dài, con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo, hồ trong với những cánh hoa lá hợp nở dại. Gió quá mát, tôi buông cương, lòng mở rộng theo những lời cười đùa. Chúng tôi rượt nhau đuổi nhau. Nắng chồm qua khe lá, nắng tan vỡ trên mặt hồ.

Cả một buổi sáng cưỡi ngựa, đến lúc trở về nhà, tay chân tôi đã rời. Nằm trên nệm cỏ, tôi để mặc cho Hoàn soạn bữa cơm trưa.

- Sao? Em thấy thế nào?

- Gần như mấy khớp xương của em vỡ ra hết. Tôi nói. - Lạ thật, em cưỡi ngựa chứ đâu phải ngựa cưỡi em đâu mà mệt chết được.

Hoàn cười:

- Ai bảo em ương ngạnh làm gì?

Hoàn đưa bánh mì nướng đến miệng tôi.

- Người ta cưỡi một tí phải xuống yên, đằng này... Nào ăn no đi rồi ngủ, chiều nay chèo thuyền câu cá, để tôi có cá tươi ăn chứ?

Tôi vẫn nằm yên nhìn chàng.

- Anh Hoàn, đời sống thế này thần tiên quá phải không anh?

- Vâng.

Và suốt mùa hè năm ấy, chúng tôi gần như ở luôn tại nhà gỗ, hết chèo thuyền, câu cá, cưỡi ngựa và lại dạo dưới rừng cây. Đời sống không bận tâm với phiền muộn, cả hai cố gắng tránh nhắc đến tên Sở Liêm. Khi mùa đông trở về, băng giá không thích hợp với những người sinh trưởng ở vùng nhiệt đới như tôi nên Hoàn đưa tôi qua Mỹ, sang San Francisco. Khí hậu San Francisco bao giờ cũng mát mẻ như mùa xuân ở quê nhà. Hoàn bỏ ra một tuần để kiểm soát lại công việc làm ăn của chàng.

Tính Hoàn là thế, bao giờ cũng tin tưởng bạn bè, lạ một điều là bạn chàng rất trung tín, Hoàn không hề bị lừa gạt. Chàng cũng không hề đề cập đến chuyện làm ăn với tôi, nhưng tôi hiểu, sự nghiệp chàng càng càng ngày càng đỏ.

Chúng tôi sống ở Mỹ nửa năm, Hoàn đã đưa tôi đi khắp nước Mỹ, từ Tây sang Đông, từ Nam chí Bắc. Chúng tôi đã viếng Los Angeles, Hollywood, công viên Yellowstone, đài kỷ niệm chiến sĩ ở Washington, trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York,...Những người đàn bà Mỹ khờ khạo phơi cháy da trên bãi biển Miami.

Cứ thế, thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hơn hai năm xa quê hương.

Một hôm, ở nhà San Francisco, tôi nhận được thư cha, trong đó có một đoạn:

"Thường nhận được thư Vân Hoàn, biết đời sống các con ở hải ngoại đầm ấm, cha rất vui. Lan Bình với Sở Liêm đã dọn khỏi nhà hai vợ chồng bác Sở. Họ đã ra riêng. Lớp trẻ với tuổi già khó thích ứng nhau được. Bình thay đổi nhiều lắm. Sở Kỳ đầu năm này đã sang Mỹ theo học ở Viện Đại học Wisconsin, mùa xuân này nó sẽ làm lễ thành hôn với Đào Kiếm Ba, cả hai ở Mỹ cũng sống khá. Ai rồi cũng nên cả, chỉ có lớp tuổi già của cha, nuôi con lớn mong con nên người, rồi chúng lại vỗ cánh bay đi... Nghĩ đến chuyện đó không khỏi buồn... Sáng ngắm kiếng thấy tóc đã bạc đi một ít, chỉ sợ ngày con về... thì cha đã là một lão già tóc bạc phơ rồi..."

Cầm bức thư trong tay, tôi thẫn thờ nhìn qua song cửa. Nỗi hoài hương nhen nhúm, tôi bắt đầu nhớ căn phòng riêng của mình với bức mành sáo... Vườn hoa có những cánh hoa nhài, hoa dâu... Ngôi nhà đẹp đẽ ngày nào của tôi, ở đấy có cha mẹ, chị Lan Bình và một chuỗi ngày ấu thơ êm đềm. Tôi nghĩ đến Sở Liêm, Sở Kỳ, Đào Kiếm Ba, đến mùa mưa mùa hè. Lạ thật, xa hơn nửa vòng trái đất, mà lòng tôi chưa nguội lạnh. Vân Hoàn lặng lẽ bước tới vòng tay ôm tôi:

- Em lại nghĩ gì thế? Đứng ở cửa suốt nửa giờ. Ngoài kia có gì lạ ư?

- Ngoài những căn nhà chọc trời, không có gì hết.

- À.

Hoàn đã nhìn thấy bức thư trên tay tôi, chàng ngập ngừng một chút hỏi:

- Thư ai gửi sang đấy?

Tôi đưa cho chàng.

Ngày hôm sau, Vân Hoàn vừa từ ngoài trở về đã gọi tôi:

- Chuẩn bị hành lý đi Lăng!

Tôi ngạc nhiên:

- Lại đi nữa à? Lần này anh định đưa em đi đâu?

Hoàn bước tới chìa hai tấm vé máy bay trước mắt tôi, hàng chữ Công ty Hàng không Trung Hoa đập vào mắt. Chuyến phi cơ suốt sang Đài Bắc! Tôi mở to mắt quay lại nhìn Hoàn, mắt tôi đầy lệ:

- Ồ anh Hoàn! Anh đúng là ông tiên!

Ngả vào người Hoàn, tôi tặng cho chàng một nụ hôn nồng cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro