Chương 5
Đậu móaaaaaa anh ấy hôn mìnhhhh !!!! Nụ hôn gián tiếppppppppp!!!! Này này! Cái bàn tay kia anh ấy vừa che miệng ảnh rồi lại che miệng mình!!! Ngượng chết điiii!!! Đồ quỷ sứ hà!!! Cơ mà... Ngô soái a! Anh che miệng thôi chưa đủ! Sao che cả mũi tôi! Tôi méo thở được!!! Đây đích thực là nụ hôn tử thầnnn!!! Mẹ ơiii!!! Cái ân huệ này lớn đến nỗi phải trả bằng cả tếnh mạng này saoooo!!!?
" Ưm... ưm... ớ... ông ... ở... ược..." ( Tớ không thở được).
Hắn giật mình vội bỏ tay ra, dùng tay kia vuốt lưng cậu.
" Xin lỗi"
Mẹ ơi... hôm nay là ngày gì vậy?.... Hôm nay... con sẽ được chết trong sung sướng đúng không?...... Ngô soái anh được lắm... anh muốn tôi phụt máu mũi rồi thiếu máu mà đắp chiếu đúng không?.... aaaaaaa!!!!!
Hơi ấm từ bàn tay của hắn chà sát lên lưng cậu thôi thúc lòng tham ăn đậu hủ của mĩ nam.... Cậu lắc lư người rồi ngả vào lòng hắn... rên.....r...ỉ
" Tớ... tớ chón.....g mặ...t q...uá điiii aaaaaa~~~"
....A!
..... A!!!!!! Hắn lại giơ ngón tay trỏ.... 1 Hit.... Bạn nhỏ Xán Liệt lại ôm đầu lăn ra giường tập 2.
Aaaaaaa!!! Con mịa nó đau lắm đấy đồ khốnnnnn!!!!!
—————————————–
Trường THCS Đinh Hoằng.
Lên cấp 2 rồi a!!!!! Nào! Cùng Ngô soái trải qua mối tình vườn trường ngọt ngàoooo mộng mơ nàoooo!!!!
" Yo! Phàm đấy hả?.... Ồ? Cả thanh niên " Bố là đực rựa" nữa kìa!"
Cậu giật mình..... Cái mặt thằng này quen nha!
Vừa thấy Biện Bạch Hiền, Diệc Phàm liền kéo tay cậu đi vòng qua người Bạch Hiền.
" Này!! Ít ra tôi cũng là đàn anh của bọn cậu đó!!! Sao không có tý tôn trọng nào vậy!!?"
Cậu ngoái đầu lại để nhìn rõ mặt người nọ.... A! Là cái thằng va phải mình!!! Méo gì lại phải học chung trường với thằng cha đó hả!!? Không!!! Oh nooo!!! Mối tình đẹp đẽ này không thể bị hủy hoại bởi con ruồi đó đượccc!!!!
——
Lớp 6B2:
" Oi! Tao lại thấy cái tên của thằng Xán Liệt trong danh sách lớp!"- Nam sinh 1.
" Có tên Diệc Phàm nữa mà!" – Nam sinh 2.
" Ừ nhỉ! Cái tên Xán Liệt kia nghe lời Diệc Phàm như chó cún ý!" – Nam sinh 3.
" Thằng mặt dày! Trong khi Diệc Phàm có để ý đến nó đâu!" – Nam sinh 1.
Hả? Từ khi nào mà cái bọn tép riu này dám gọi cả tên mình rồi!? Cái gì!!!? Dám chửi cả mình!!!
Cậu đi đến đám nam sinh đang nói chuyện, xách cổ áo một tên.
" Mày sủa cái gì? Mày nói ai mặt dày?"
" Hả? Phác thiên sứ nói gì cơ?" – Nam sinh một không thèm nhìn cậu.
" Mày lớn mật lắm đấy!? Tin bố đập chết mịa mày không?"
" Ôi sợ thế nhờ!! Cơ mà mày dám đánh tao không? Không sợ Diệc Phàm yêu quý chán ghét cái thằng chỉ toàn đánh đấm bạo lực như mày hả?"
" Mày!!!!!!"
" Ahahaha!! Ôi Xán Liệt hổ báo nay còn đâu!!"
Cậu nén giận thả tên đó ra, hậm hực ngồi cạnh hắn.
" Sao thế?"
" Ôi ô!! Tớ ủy khuất!!! Ôm tớ được không???"
1 Hit... K.O!!!!!!!
—————————-
Giờ ăn trưa.
" Anh Bạch Hiền có quen với tên Xán Liệt đúng không?? Diệc Phàm bảo cậu ấy ra nhà kho dãy nhà B đó!" – Nam sinh 1.
" Ừ... Thật không đấy? Diệc Phàm hẹn cậu ta ra đó làm gì?"
" Anh cứ bảo đi mà! Anh là đàn anh thân thiện đúng không?"
" Ờ được rồi"
————
Bạch Hiền đứng trước mặt cậu.
" Diệc Phàm hẹn cậu ra nhà kho dãy nhà B."
" Hả? Ra đó làm cái vẹo gì?"
" Ai biết! Cậu ta hẹn cậu ra đó chắc có việc, chứ không 2 thằng con.. đực rựa ra đó làm được cái gì?"
Hắc hắc... làm được nhiều thứ lắm chứ!!! Ngô soái aaa!!! Anh thật là!!!!
——-
Nhà kho khu B.
Cậu cười rất..... dâm... đẩy cửa đi vào.
Aaaaaaa!!! Còn tối thế này! Diệc Phàm ơi anh thật là....
" Chào mừng Phác thiên sứ a!"
Hả? Cái giọng này méo phải của Hắc soái à nha!!! Là cái thằng bích sáng nay!!!
" Chúng mày cố ý?"
Một đám nam sinh từ từ vây quanh cậu.
" Ờ! Bọn tao vẫn nhớ cái ân huệ của mày hồi mẫu giáo đấy! Tao hôm nay phải trả đủ!" – Nam sinh 1.
" Bọn mày không sợ tao hả?"
" ... C-" – Nam sinh 1.
" Sợ éo gì! Có Diệc Phàm là mày chả dám làm gì đâu!!!" – Nam sinh 2 cướp lời.
" Thế à? Nhưng mà các cháu nghe đây! Ở đây có Diệc Phàm không? Não bọn mày bị rớt rơi bên đường hả?"
"......a?"
Cậu cười.... nụ cười của Thiên Sứ Hổ Báo trường mẫu giáo năm nào...... Cái nụ cười đã ám ảnh các cháu bé....
————–
" Ểh? Mày hẹn Xán Liệt ra nhà kho cơ mà? Sao còn ở đây?"
" Hả?"
" Thì mấy em lớp mày bảo là mày hẹn Xán Liệt ở nhà kho mà ngại tiếp xúc với Xán Liệt nên mới nhờ tao... Ê này!! Chạy đi đâu tao chạy vớiiii!!!"
—————-
Nhà kho.
Thật ra cả đám nam sinh chỉ có 6 đứa công tử bột rất vô dụng a! Sau khi 3 đồng chí đã ngã xuống, 3 tên còn lại quá sợ hãi cứ cúi gằm xuống run cầm cập....
" Phác... Phác thiên sứ xin tha mạng... em.. em xin lỗi...."
" Tao đã cảnh cáo rồi mà..."
Từ ngoài một em học sinh hớt hải chạy vào.
" Nguy rồi!!! Ngô Diệc Phàm đang đến đây!!!!... a?... Bọn mày.... a?..... á!!!! Em xin lỗi !!! Tha mạng cho em!!"
Đệt!!! Ngô soái đến rồi... làm sao đâyyy!!!!... a!! Có cách rồi!
" Ê! Muốn tao tha mạng không?"
" Dạ có.." – Cả đám không hẹn mà đồng thanh.
" Nghe theo lời tao nói đây....."
——————–
Hắn chạy như điên đến nhà kho... hắn không thể chậm trễ giây nào.... nghĩ đến cảnh cậu bị ức hiếp.... Hắn thực con mịa nó muốn nổ tung!!!! Gào lên.
" Xán Liệt!!!!"
" Ưm... ưmm...."
...... Trước mặt hắn là Xán Liệt... cúc áo cái mất cái còn... khuy khóa quần bị mở..... mắt ngấn lệ..... Một đám nam sinh đang vây quanh cậu.
" Phực" – Tiếng dây thần kinh nào đó bị đứt.
Hắn điên cuồng lao đến lôi từng thằng ra đánh... Bao nhiêu lo lắng... tức giận bị hắn biến thành bạo lực trút hết lên đầu các cháu nhỏ... ờ thì đáng yêu đi....
Trong một khoảnh khắc nào đó.... cậu thấy kinh sợ hắn.... hắn.. cái con người điễm tĩnh ấy mà lại có lúc lại mang bộ mặt của ác quỷ....
" Diệc Phàm!!! Chết người đó!!! Ra xem Xán Liệt có bị sao không đã!!!" – Bạch Hiền kịp thời chạy đến ngăn lấy hắn.
Nghe đến tên cậu hắn ngừng lại... chầm chậm đi đến bên cậu.
A đệt!!!! Bây giờ nói là thật ra chỉ là dàn dựng thì anh ấy có đạp chết mình khônggg!!?? Không được! Đâm lao thì bố theo lao!
" Ưm ưmm"
Hắn tháo băng dính.
" Phàm Phàm à.... Tớ...tớ chưa đánh đứa nào đâu... tớ...tớ sợ cậu sẽ ghét tớ... hức... hức... ai biết bọn nó ... dám... hức hức... Phàm à hãy tin tớ.. hức hức.." – Diễn suất quá nhập tâm như thể chuyện có thật làm cậu khóc như mưa... chính cậu cũng phải nể phục tài năng của mình!
Hắn thấy một cỗ đau xót dâng lên trong lòng.... hắn cởi áo ngoài trùm lấy cậu rồi bế cậu lên.... theo kiểu công chúa..... Từng ngón tay chạm vào cậu ghìm thật chặt như thể nếu thả ra sẽ mất cậu...
" Đừng khóc... ngoan..." Hắn cúi xuống khóa cánh mỗi còn đang run run... rồi từ từ di chuyển lên... liếm đi những giọt lệ còn đang lăn dài trên má cậu, rồi vùi mặt vào mái tóc nâu mềm mại.
Aaaaaa!!!!!! Mẹ ơiiiii!!! Ôi em hạnh phúc quá!!!!!!.... Mẹ ơi... tim con.. đập nhanh quá... ôi chết con rồi... chào đồng bào... tôi đii đâyyyy~~~
Cậu vì quá hạnh phúc mà ngất thật luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro