Chương 1
Nhà trẻ Đinh Hương – Nơi giới quý tộc gửi con.
Tiếng trẻ con cười khúc khích thật vui tai !!
Bảo nhà trẻ này trẻ con rất thân thiện đi!
Thất vọng lắm đấy nhé !
Ừ thì tiếng trẻ con nhưng mà từ đầu đến cuối chỉ có 1 đứa nhóc cười mà thôi!
Còn ai vào đây nữa, Thiên thần hổ báo trường mẫu giáo – Phác Xán Liệt!
————
Trong nhà trẻ.
Xan Liệt bình thản ngồi trên lưng một bé trai to béo, tay trái đặt lên đầu bé gái tóc đỏ, tay phải đặt lên đầu chị sinh đôi của bé gái kia.
"Hoàng thượng!! Thần thiếp không dám!!" – Một bé trai dễ thương ôm mặt khóc.
"Mấy đứa còn làm gì ? Mau nhét cái tất này vào miệng hoàng hậu ahahahaha!!!!!"
Vâng.... thật sự thì chứng kiến cái cảnh này... khó đứa trẻ nào có thể cười được. Bé gái cầm chiếc tất, tay run run, không nỡ thi hành lệnh của "vua"...
Thấy bé gái còn chần chừ, Xán Liệt giơ tay tính cho cái tát liền...bị bàn tay to lớn của một bạn học giữ chặt.
Tất cả há to miệng, mở to mắt thán phục bạn học nào đó quá dũng cảm đi!!! Cư nhiên dám động tay, động chân với Phác thiên sứ !!!
Bao tiếng xì xầm to nhỏ được dịp nổi lên:
- Này! Kia có phải là Ngô Diệc Phàm từng phá đảo trường Hoa Thủy không vậyy?
- Đúng đó! Chà! Hai ông "vua" đối đầu với nhau sẽ sao đâyyy?
- Ahahaha!! Xán Liệt sắp bị hạ bệ rồiii!!
- Này! Đừng tưởng cái tên Liệt kia giống con gái mà xem thường... mà biết Ngô Thế Huân – Thánh nghiêm túc không? Nghe nói cũng phải nghe lời Xán Liệt đó!
- .....bla...blo...
Ai nấy cũng sẽ nghĩ đến cảnh Xán Liệt bung lụa... cơ mà..
Xán Liệt nhìn về phía tay bị giữ cứng... cậu đứng hình...
Trước mặt cậu là trai đẹp a!!!! Nhìn đi! Cái khuôn mặt nghiêm nghị thế kia chả giống một đứa mẫu giáo gì sất! Thế Huân ơi! Mày có đối thủ rồiii!!!!
Xán Liệt chìm đắm trong nhan sắc của mĩ nam, ánh mắt mộng mơ như con nai vàng ngơ ngác nhỡ chân đạp chết bác thợ săn.....
Đã phụ sự mong mỏi của quần chúng a ! Đây chính là soái ca của Xán Liệt này! Ta đây đã định sẽ cưa ngươi nha Soái Ca đời taaa!!!
Anh hùng khó qua ải mỹ nhơn! Xán Liệt bắt đầu ngược đãi tuyến nước mắt... ép nó ra nước...
Mắt đẫm lệ, cánh môi hồng run run, giọng nói e ấp.
- Cậu... cậu.. làm đau tay t..ớ.... đau... đau quá...aaaa~
Toàn thể các bé nhỏ có mặt phải tự hỏi phải chăng mắt bị mù? Đồng loạt ngã cái rầm!!!
Ngô Diệc Phàm mặt không đổi sắc, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt chết đói của cậu. Tính đi về lớp thì nhớ ra tay hắn đang nắm tay cậu, nhíu mày hất ra.
- Kinh tởm.
Quăng lại một câu rất phũ rồi hắn bỏ đi....
Xán Liệt vẫn ngồi đó.... khóe mắt vẫn chưa khô... mặt rất đơ! Này? Ai đó nói cho tôi biết tôi vừa bị ghét đi? Này? Tại sao hắn không dính chưởng? Tại sao? Tại vì sao a!!!?? Hắn vừa nói kinh tởm mình? Hả???? Tại...sao?
Trong cái đầu bé nhỏ của cậu là mười vạn câu hỏi vì sao...
Cả lớp chẳng ai dám ho he tiếng nào, nhìn cái bản mặt ngây ngốc của thiên sứ còn dễ thương thế này mà vừa nãy còn siêu siêu dễ thương hơn thế cũng không đủ làm Ngô Diệc Phàm xiêu lòng a!!!! Nên phong cho thiếu gia họ Ngô là núi băng tỷ năm không tan đi!!
Xán Liệt sau khi tự ngược tinh thần cuối cùng cũng ngộ ra vấn đề... Ngô Diệc Phàm sao? Hahahahaha!!! Anh hay lắm! Cư nhiên dám không sập bẫy! Ta thích ngươi nha!.
————————————
Giờ ăn trưa.
Hai lớp Thủy và Hỏa cùng tập trung tại nhà ăn.
Ở đây đều là các cậu ấm cô chiêu, các bảo mẫu nhanh chóng đi tới giúp cô cậu chủ nhỏ của mình ăn cho xong bữa cơm.
Từ xa, Xán Liệt có thể thấy hắn đang ngồi cách mình một dãy bàn, hắn đang nói chuyện với người bảo mẫu.
- Cô Lý có thể về được rồi, cháu tự ăn được mà.
- Nhưng, thưa cậu chủ...
- Con cô bị sốt đúng không? Thôi cô về trông em đi, cháu lớn rồi. Để mai cháu bảo với bố, từ giờ đến bữa ăn của cháu cô không cần đến.
- Cậu chủ! Tôi... tôi có làm sai điều gì xin cứ trách phạt... đừng đừng đuổi việc t-
- Cô à! Cháu không có ý đó! - Hắn mỉm cười, nụ cười như có như không - Cô biết tính cháu mà, cháu không phải trẻ con nữa đâu...
- Cám.. cám ơn cậu chủ!
Xán Liệt miệng đang há ra để bảo mẫu đút thức ăn quên luôn cả khép.
Này! Thính giác lẫn thị giác của mình bị sao thế! Cái thái độ của hắn là sao!? Với người quyền quý như mình thì ghét bỏ thế mà với lũ thấp kém lại dịu dàng???
Ta không can tâm a!!!! Nhất quyết không! Phải.. phải hỏi cho ra lẽ!
Nói là làm, Xán Liệt đi rất nhanh đến chỗ hắn.
Đứng trước mặt hắn cậu giật mình! Đậu xanh a! Mình đứng hắn ngồi mà đầu hắn đã đến vai mình! Ăn gì cao thế bố!
Hắn chuyên chú ăn, không hề để ý đến sự xuất hiện của cậu.
Đứng được 5 phút rồi mà không được chú ý đến, cậu rất bực mình a!
- Tôi nói này! - Mình phải tra hỏi!
- "...................."
Hắn vẫn chăm chú ăn.
Sống mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc vàng tuyệt đẹp! Đệt! Đẹp trai thế!
Lại một lần nữa rơi vào mị lực của hắn.....
- Tôi muốn thoái vị lui về làm hoàng hậu! Muốn anh làm hoàng thượng!
Hắn dừng ăn, nhìn cậu mang chút ý cười.
Phắc!!! Cái miệng tôi ơi!!! Mày nói cái vẹo gì vậy!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro