Chương 5
Đằng xa có người bước lại phía nó.
- Cô là Hoàng Ân phải không?
- Đúng, là tôi. Mà anh là ai?
- Thiếu gia nhà tôi muốn gặp cô!
Nhìn theo hướng người kia chỉ, cô thấy một chiếc xe đậu ở ngã tư đằng trước.
Bước vào trong, người ngồi bên cạnh cũng chỉ lớn hơn nó vài tuổi theo nó nghĩ là vậy.
- Cô đẹp thế này bảo sao cậu ta không thích sao được.
Một câu châm biếm với nụ cười nửa miệng.
- Tôi chẳng quen biết gì anh, sao lại muốn gặp tôi?
- Quan hệ giữa cô và Đình Quân có vẻ tốt nhỉ?
- Chỉ nói chuyện vài câu cũng được xem là quan hệ tốt sao?
- Ha ha, đúng là người phụ nữ của hắn có khác.
- Tôi không phải là của ai cả.
Nó có vẻ khó chịu với gương mặt lạnh.
- Cô giúp tôi đi.
- Giúp?
- Bắt Đình Quân. Tôi sẽ cho cô tiền để chữa bệnh cho em trai cô.
- Nếu không thì sao?
- Nếu vậy thì tôi sẽ giúp cô xử lý gánh nặng đó.
- Anh dám....
- Cô đang thách thức tôi đó sao? Tôi không phải là người nói hai lời.
- Tôi chẳng liên quan gì đến mấy người cả. Chuyện của mấy người thì mấy người tự đi mà giải quyết.
Nói xong nó ra khỏi xe và đi thẳng về nhà. Tên đó cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Làm đi.
Về đến nhà, thấy cửa mở thì nó nhanh chóng chạy vào. Cả người nó đông cứng khi thấy cảnh tượng trước mặt.
- Bôn... Bôn.... mở mắt nhìn chị đi....Bôn .....làm ơn đi......
Sau một tiếng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài,
- Em cháu không sao chứ bác sĩ?
- Cậu bé đang bị bệnh tim, chảy máu nhiều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu bé. Tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra nữa. Nên nhanh chóng làm phẩu thuật cho cậu bé, bệnh càng lúc càng nặng lắm rồi.
- Vâng, cháu biết rồi!
- Bây giờ vẫn chưa vào thăm được, ngày mai cháu hãy quay lại.
- Cảm ơn bác sĩ.
Sau khi vị bác sĩ rời đi, nó cũng đi khỏi bệnh viện.
- Đình Quân, anh ta đâu rồi?
Nó chạy xộc vào nhà hắn.
- Thiếu gia không có ở đây.
- Rốt cuộc anh ta đang ở đâu?
Nhà hàng Pháp, khu VIP.
- Này cô định làm gì?
- Buông tôi ra.
Gạt nhanh tay Vũ ra khỏi người, nó mở cửa một cách mạnh nhất và nó được chú ý một cách nhanh nhất. Bước nhanh đến chỗ hắn.
- Cô làm gì ở.......
"chát"
Nó dùng hết sức có thể dồn vào cánh tay tát hắn thật mạnh.
- Cô làm cái gì vậy hả?
Hắn đập bàn đứng dậy. Nhìn nó với những tia chết chóc.
- Nhìn tôi giống đồ chơi của mấy người lắm hả? Chuyệng của mấy người thì hẫy tự giải quyết với nhau đi sao lại kéo chị em tôi vào? Có biết vì anh mà em tôi suýt chút nữa là không thể cứu được không? Việc cứu tôi lần trước coi như tôi trả ơn bằng mạng sống của em tôi. Làm ơn đừng kéo chị em tôi vào chuyện này nữa.
Một vài giọt nước mắt đã lăn trên gương mặt nó.
- Nó chẳng còn sống được bao lâu nữa vậy nên..... hãy tha cho nó đi.
Nó quay đi để lại cho hắn nỗi tức giận.
- Nhanh điều tra ai đã làm, nahnh lên.
Hắn hất tung hết mọi thứ trước mặt mình.
Cả một đêm, nó chẳng ngủ được chút nào. Gương mặt bơ phờ đến tội. Nó cứ ngồi trước cửa phòng bệnh chờ cho đến giờ vào thăm bệnh.
- Chúng ta cũng về thôi, vết thương của anh cũng cần phải được chữa đấy!
Người hắn bây giờ rất dị hợm. Người đầy máu, quần áo thì xộc xệch. Xử lý xong bọn người kia thì hắn liền chạy đến bệnh viện. Sau nữa ngày nằm ngủ, lúc tỉnh dậy hắn nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Dù sao cũng là lỗi của hắn nên đến xem tình hình thế nào.
Mở cửa bước vào trong, Bôn vẫn chưa tỉnh, nó thì nằm ngủ gục bên mép giường. Bước lại gần nó, nhẹ nhàng bế nó lên. Việc này khá khó khăn bởi vì việc này làm ảnh hưởng đến cánh tay bị thương của mình phải lặp đi lặp lại vài lần hắn mới có thể nhấc bổng nó lên.
Đặt nó nằm xuống giường bên cạnh rồi đi ra ngoài. Buổi tối thức dậy nó ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên gường.
" cốc....cốc'
- Cậu đến đây làm gì?
- Nói chuyện chút đi.
Cả hai ngồi ở băng ghế trong khuôn viên bệnh viện.
- Tôi muốn biết tại sao lúc chiều cô lại làm vậy?
- Cia đó cậu phải hỏi anh ta chứ ?
- Anh Quân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Nó kể lại mọi chuyện cho Vũ nghe. Cậu cũng khá ngạc nhiên khi tên đó làm vậy.
- Hắn ta sẽ không đến tìm cậu nữa đâu.
- Chẵng lẽ Quân đã nói chuyện với tên đó rồi hả?
- Chết rồi!
- Hả???
- Anh Quân đã xử lý hết bọn chúng rồi.
Nghe đến đây nó cũng chẳng muốn tin. Nhưng đâu có chuyện gì là không thể đâu, hắn là đại thiếu gia của tập đoàn lớn mà đâu thể dễ dàng bị uy hiếp được. Cũng may là ba ngày trước Thiên Anh đã sang Anh rồi nếu không thì mọi chuyện sẽ phức tạp nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro