Chương 1
Tháng ba, công viên Ueno, Tokyo, Nhật Bản.
Nắng buổi sáng vàng óng nhè nhẹ trải trên con đường, len qua từng cành anh đào đang chớm nở hoa. Trong những con người xứ Nhật gương mặt tươi tắn kia, có một bóng dáng nhỏ bé cô đơn tột cùng, nhưng cũng đẹp động lòng người.
Người con gái mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối thuần khiết. Gió nhẹ thổi qua, tà váy khẽ lay động, Dương Nguyệt bước chân chậm lại, ánh mắt đen sâu thẳm không cảm xúc.
Chỉ là một buổi sáng chủ nhật rảnh rỗi, cô mới cùng bạn ra công viên chơi như vậy.
"Nguyệt!". Đằng sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
Dương Nguyệt dừng chân, cũng là khi người đó bước đến cạnh cô.
Đó là một chàng trai có dáng người cao lớn, mãi tóc ngắn nổi bật khuôn mặt điển trai, đôi môi mỏng mỉm cười:
"Sao lại đi nhanh như vậy? Lần nào cũng bỏ lại anh phía sau!"
Dương Nguyệt quay đầu lại, cười cười:
"Chỉ là đi dạo trước anh một lát thôi mà!".
Nói xong, ánh mắt cô lại chuyển qua hai bên lề đường:
"Chung... hoa anh đào đẹp quá!"
Người con trai tên Chung đưa mắt theo ánh nhìn của cô, trong lòng bỗng có cảm giác nặng nề.
Hoa anh đào nở rồi...
"Đi mua đồ lưu niệm đi! Chúng ta sắp về rồi mà!" Hoàng Chung thở hắt một tiếng, hạ giọng nhìn Dương Nguyệt.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi tiến về phía trước.
Đi khắp các cửa hàng bán đồ lưu niệm, cũng có vô cùng nhiều những món đồ đáng yêu. Hoàng Chung có vẻ rất thích thú, còn Dương Nguyệt chỉ luôn lắc đầu, yên lặng.
Dương Nguyệt năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp Đại học xong ở nhà làm tiểu thuyết gia, xinh đẹp vô cùng. Tuy vậy cô vẫn chưa có bạn trai, thậm chí là rung động cũng chưa từng. Từ nhỏ tới lớn, cô khá kiệm lời, cũng không có quá nhiều bạn bè. Hoàng Chung lớn hơn cô hai tuổi, hai người quen nhau từ khi còn học cấp ba, từ đó là bạn thân. Bản thân anh cũng không biết mình với cô là cảm giác gì, nhưng anh không hề muốn xa cô.
Lần này Hoàng Chung có công việc tại Nhật Bản, liền mời Dương Nguyệt đi chung một chuyến. Ban đầu cô có vẻ không muốn, nhưng nghe nói mùa xuân năm nay, anh đào sẽ nở rất đẹp, cô quyết định đi thử một chuyến để được cảm nhận vẻ đẹp anh đào thanh khiết của mùa xuân Nhật Bản.
Hai người cứ đi như vậy đến giữa trưa, Hoàng Chung thở dốc, lau cái trán rịn mồ hôi, giọng nói đứt quãng:
"Rốt cuộc... em muốn mua đồ gì vậy? Kén chọn quá!"
Dương Nguyệt nghe vậy, thản nhiên nói:
"Em chưa có dự tính gì cả, chỉ là đi theo anh mà thôi! Với lại, là anh hỏi ý kiến của em, vậy nên em mới có thái độ đó! Không phải là em nói anh không được mua!"
Hoàng Chung mở to mắt nhìn Dương Nguyệt, không nói nên lời.
Tới cửa hàng cuối cùng, anh mới nhận thấy ánh mắt của Dương Nguyệt thay đổi.
Theo ánh mắt của cô, Hoàng Chung nhìn thấy một chiếc móc chìa khóa rất đẹp.
Chiếc móc chìa khóa hình trái tim nhồi bông nhỏ nhắn, vỏ bên ngoài bằng vải nhung mềm mại. Không quá sặc sỡ, không quá cầu kì, không có bất kì chi tiết nhỏ nào trên bề mặt, thiết kế nhỏ nhắn, màu đỏ của nó còn mang lại cảm giác ấm áp.
Hoàng Chung mỉm cười, không cần Dương Nguyệt nói liền tiến lên, mua chiếc móc chìa khóa đó.
"Tặng cho em!". Hoàng Chung đưa tới trước mặt cô chiếc móc chìa khóa, mỉm cười.
Tưởng rằng cô sẽ vui mừng cảm động, nhưng Dương Nguyệt chỉ khẽ cười, đưa tay đón lấy chiếc móc chìa khóa, cất giọng nhàn nhạt:
"Cám ơn!"
Cô vẫn luôn như vậy, không nói nhiều, cũng không bộc lộ cảm xúc quá nhiều so với người khác.
Nói xong, Dương Nguyệt nhìn chiếc móc chìa khóa trong bàn tay. Ở sâu trong đáy mắt, cô mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt trong veo khác đang chiếu thẳng vào mình.
Dương Nguyệt giật mình, lắc lắc đầu rồi nói:
"Về thôi! Em mệt rồi!"
"Chẳng phải muốn ngắm hoa sao?" Hoàng Chung thắc mắc.
"Hôm nay vậy thôi, còn cả một tuần nữa cơ mà! Chưa gì đã đòi mua quà lưu niệm!"
Hoàng Chung nhún vai, quyết định không nói thêm gì nữa.
Trở về phòng, Dương Nguyệt thả mình trên chiếc giường lớn, trong tay vẫn là chiếc móc chìa khóa làm cô thấy thật mềm mại. Cứ như vậy, cô dần nhắm mắt, rồi ngủ khi nào không hay ...
Trong khi ngủ, dường như có cảm giác ấm áp lan rộng xung quanh cô. Từ sâu trong tiềm thức, giống như một bàn tay dịu dàng, xoa nhẹ mái tóc cô, xa lạ nhưng cũng gần gũi vô cùng.
Dương Nguyệt thở nhẹ, tiếp tục ngủ cho tới tối, khi Hoàng Chung gõ cửa gọi cô xuống nhà hàng khách sạn ăn tối.
Buổi tối tháng ba Tokyo, tiết trời khá dễ chịu. Không có ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng lại lung linh những ánh sao sáng bạc. Không gian lưu lại những tiếng tàu hỏa vội vã chạy trên đường ray, tiếng còi xe hòa lẫn tiếng người náo nhiệt.
Dương Nguyệt chỉ ăn chút ít rồi đứng dậy:
"Em no rồi! Đi nghỉ trước đây!"
Hoàng Chung không nói gì, chỉ gật gật đầu. Đơn giản vì anh hiểu, có giữ cô cũng sẽ không ở lại.
Dương Nguyệt đứng trước cửa sổ khách sạn, từ trên cao nhìn xuống cái vẻ náo nhiệt của thành phố. Ở đây hai tháng rồi, nhưng sao cô vẫn cảm thấy không thích cái sự ồn ào này. Dòng kí ức sâu thẳm chợt ùa về, sự lạnh lẽo, cô đơn lan tỏa. Dương Nguyệt vuốt vuốt ngực, hơi cắn môi, nhưng không ngờ rằng nước mắt lại rơi xuống.
Đang là tháng ba mà, tại sao lại lạnh như vậy?
Cả người Dương Nguyệt run run, cô ôm hai vai, trong bàn tay trái vẫn là chiếc móc chìa khóa màu đỏ.
"Đừng khóc!"
Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói ôn nhu, dịu dàng, giống giọng của một người con trai. Dương Nguyệt ngạc nhiên, mở to mắt nhìn xung quanh.
Không có ai?!
Chẳng lẽ là cô nghe lầm?
Giọt nước cuối cùng trong mắt rơi xuống, thấm qua lớp vải nhung mềm của chiếc móc chìa khóa trong tay...
"Đừng khóc nữa mà!". Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên.
Dương Nguyệt vội vàng lau mắt, rồi lại nhìn sang khoảng trống bên cạnh, dừng lại ở chiếc cửa ra vào còn đóng chặt.
"Anh Chung phải không?"
Miệng thì hỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy không phải Hoàng Chung.
Giọng nói ấy đầy sự quan tâm, thậm chí còn có vẻ dè dặt. Dương Nguyệt chớp mắt, không thể nào nhận ra vị trí chính xác phát ra tiếng nói ấy, chỉ biết rằng nó ở rất, rất gần cô.
Dù Hoàng Chung quan tâm cô ra sao, giọng nói cũng không thể dịu dàng, nhu thuận tới mức đó được!
"Là ai vậy?". Dương Nguyệt hỏi lại.
Không có tiếng trả lời...
Trong phòng chỉ có mình cô, nhưng lại có người khác nói chuyện với cô, mà giọng nói lại gần đến như thế? Dương Nguyệt không mê tín, nhưng bây giờ, cô vẫn không thể bỏ đi suy nghĩ đó không phải con người.
Bởi ngoài hơi thở và nhịp tim đập của mình, cô không còn nhận ra âm thanh của người nào khác.
Xung quanh tiếp tục tĩnh lặng, Dương Nguyệt ngồi bất động, nắm chặt chiếc móc chìa khóa trong tay.
Rất lâu sau, trong không gian lại vang lên giọng nói:
"Tôi không phải con người, càng không thể xuất hiện trước mặt côn người!"
Dương Nguyệt cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:
"Không phải con người? Vậy anh là ai? Vì sao còn không thể xuất hiện?"
"Tôi... chỉ là một linh hồn không có thân xác!"
Dương Nguyệt sửng sốt, hoàn toàn bất động...
Là một linh hồn?
Thì ra... ngoài bản thân và Hoàng Chung, cô còn có một linh hồn nào đó an ủi, quan tâm, nói với cô hai tiếng "đừng khóc".
Là một linh hồn, nên không thể xuất hiện.
Là một linh hồn, nên cô không thể nhìn thấy.
Là một linh hồn, nên cô không thể nghe thấy tiếng tim đập trong không gian tĩnh lặng.
Là một linh hồn, nên cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói an ủi nhẹ nhàng, vang vọng trong không gian...
... giống như tự nói với bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro