Chương 43
"Có đỡ hơn không,anh còn khó chịu không?"
Vương Nhất Bác ngay khi để Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn thì đã ngồi xổm xuống.Quan tâm hỏi anh.
"Anh..." Tiêu Chiến mỉm cười muốn trả lời thì nghe thấy giọng nói run rẩy vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ của mẹ mình.
"Tiểu Tán..."
Ngay khi cậu trai trẻ ngồi xuống,nhìn thấy Tiêu Chiến mẹ Tiêu rất ngạc nhiên.
Bà chưa kịp vui vẻ thì nhìn thấy bó bột nơi chân anh.Lúc này bà mới ý thức được người ngồi trên xe lăn là con trai bà.
"Mẹ." Tiêu Chiến mỉm cười với mẹ mình.
"Tiểu Tán,con bị sao vậy?" Mẹ Tiêu bước nhanh về phía Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đứng lên nhường chỗ cho bà,rồi quay sang nói với người đàn ông lái xe trở về.
"Tại sao lại thành như vậy?Tháng trước lúc về nhà không phải con rất khỏe mạnh,lành lặn sao?Sao bây giờ...." Mẹ Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến,những ngón tay của bà run rẩy nhưng không dám chạm vào cái chân bị bó bột của anh.Đôi môi bà mấp máy,run nhẹ vì kinh sợ.
"Mẹ.Con không sao đâu." Tiêu Chiến lo lắng gọi mẹ khi thấy biểu cảm của bà.
"Không sao...không sao..." Mẹ Tiêu bần thần lặp lại.
Nhìn thấy con trai ngoan của mình đang ngồi xe lăn,thạch cao trắng toát bó bột chân cậu.Hình ảnh ám ảnh bà bao nhiêu năm nay bây giờ càng rõ ràng.Con trai bà nằm trên vũng máu.Con trai bà nhắm mắt suy yếu nằm trên giường bệnh trắng.Rồi ánh mắt vô thần,không có sức sống của con bà.Thân thể suy nhược của con bà.Tất cả như tái hiện lại trước mắt.
Tiêu Chiến chống đỡ thân thể mình,đứng dậy bằng một chân.Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ lấy hai bên cánh tay rồi nhẹ nhàng giúp anh ngồi xuống trước mặt mẹ Tiêu.
"Mẹ.Con không sao thật mà.Chúng ta vào nhà trước được không mẹ." Tiêu Chiến cố gắng ôm lấy mẹ anh.Tuy vai có thể cử động nhẹ nhưng vẫn hơi đau,thêm đai cố định trên vai làm anh rất khó khăn nhưng hiện tại anh muốn ôm lấy mẹ.
"Dì.Anh ấy ở đây,không sao đâu dì." Vương Nhất Bác cũng lên tiếng trấn an cơn kích động của bà.
Mẹ Tiêu được Tiêu Chiến ôm lấy,thêm giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác,tâm trạng đang kích động của bà cũng bình tâm lại.
"Vai con bị sao vậy?"
Nhận thấy sự khác thường nơi vai của Tiêu Chiến,mẹ Tiêu nhanh chóng kéo cổ áo sơ mi của anh ra,nhìn thấy đai cố định nơi vai anh bà liền cau chặt chân mày của mình.
"Vai con bị trật khớp.Do con đi đứng không cẩn thận nên bị té cầu thang,té hơi cao nên mới bị nặng vậy."Tiêu Chiến mỉm cười ôn hoà,nhẹ giọng nói với mẹ mình.
"Sao không cẩn thận vậy,con đi đứng kiểu gì vậy.Có biết con mạng lớn lắm không,lỡ con có chuyện gì thì con muốn mẹ sống ra sao,con muốn mạng của mẹ mới vừa lòng phải không?" Mẹ Tiêu bật khóc mắng Tiêu Chiến.Nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú của bà.
"Con xin lỗi mẹ.Mẹ đừng khóc được không?" Tiêu Chiến lấy tay lau nước mắt cho mẹ mình.
"Dì.Người bình tĩnh.Chúng ta vô nhà trước được không ạ." Vương Nhất Bác lên tiếng khuyên nhủ.
Nghe giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác,mẹ Tiêu mới nhớ ra còn người khác bên cạnh.Lúc này họ còn đang trước cửa nhà.
Bà vỗ nhẹ tay Tiêu Chiến đang lau nước mắt cho mình,cố gắng kìm chế tâm tình lúc này của bà.Một lúc sau thì bình tĩnh lại.
"Con là Vương Nhất Bác đúng không.Chiến nhi có kể chuyện của hai đứa cho dì rồi.Dì kích động quá,xin lỗi con." Mẹ Tiêu mỉm cười ôn hoà với Vương Nhất Bác.
"Không sao đâu dì.Con rất vui khi gặp dì." Vương Nhất Bác nói với mẹ Tiêu rồi đỡ bà đứng lên.
"Để con làm cho." Cậu nói với mẹ Tiêu đang đỡ Tiêu Chiến đứng dậy,rồi nhanh nhẹn,cẩn thận ôm anh lên,để ngồi lại trên xe lăn.Cậu nhẹ tay phủi đi những hạt bụi dính trên quần và chân của anh do ngồi xuống mặt đường.
"Để dì mở cổng.Hành lý dì đem vào cho,con giúp dì đưa Chiến nhi vào,cổng và nhà có bậc thang nên không tiện đẩy xe lăn." Mẹ Tiêu mỉm cười nhìn hành động của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến,dịu dàng nói với cậu rồi xoay người mở khoá cổng.
"Dì để con đem vô,hành lý nặng lắm.Mấy việc này con làm được rồi,dì vào nhà trước đi." Vương Nhất Bác nhanh chóng giữ lấy tay mẹ Tiêu vừa mở cửa xong thì đi tới đang muốn xách va ly lên,cậu mỉm cười, nói với bà.
Đừng giỡn,sao cậu dám để mẹ vợ xách hành lý giúp chứ.
"Dì gọi con là Nhất Bác được không,để dì phụ con." Mẹ Tiêu vỗ nhẹ lên tay Vương Nhất Bác.
Lúc nãy bà còn nghĩ vị tiểu thư nào tốt số được người này yêu thương thì ra là con trai bà.Động tác yêu thương,chăm sóc có thể giả,nhưng ánh mắt chân thành,tình cảm sâu đậm trong đó thì không thể giả được.Nên bà rất có hảo cảm với Vương Nhất Bác.
"Dạ dì cứ gọi con là Nhất Bác.Nhưng mấy va ly cồng kềnh,nặng nề này dì cứ để con làm." Vương Nhất Bác nhẹ giọng khuyên nhủ bà.Bây giờ cậu đã biết rõ bảo bối nhà mình xinh đẹp lại ôn hoà,tốt tính là được đi truyền từ ai rồi.
"Mẹ vào nhà thôi,để em ấy làm.Sức em ấy khỏe nên mẹ đừng lo." Tiêu Chiến cũng đẩy xe tới gần,nắm tay mẹ.
"Được rồi.Mẹ vào nhà trước,lấy nước cho hai đứa.Con vô nhà rồi biết tay mẹ." Mẹ Tiêu trừng mắt với Tiêu Chiến rồi xoay người vừa đi vào vừa lục điện thoại để gọi cho baTiêu,nói cho ông về Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
"Tiêu rồi.Lần này mẹ anh giận thật rồi." Tiêu Chiến ỉu xìu nói với Vương Nhất Bác.
"Dì chỉ là đau lòng vì anh thôi. nếu Dì phạt anh, em sẽ chịu phạt chung với anh." Vương Nhất Bác bật cười nói với Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên,bước qua cánh cổng sắt có giàn dây leo xanh mướt.
Đập vào mắt cậu là một ngôi nhà cấp 4 mái ngói,có hai tầng,mỗi tầng đều có ban công đằng trước và bên hông căn nhà.Bề ngoài căn nhà giản dị nhưng lại đem lại cảm giác ấm áp.Khoảng sân lớn rải sỏi trắng với những thềm đá xen kẽ để đi lên bao quanh căn nhà.Những giàn gỗ cao có,thấp có được kê sát với bức tường gạch đỏ bao quanh căn nhà và khoảng sân.Giàn gỗ được phủ lên bởi những giàn dây leo bên trên.Những chậu cây kiểng,chậu hoa kiểng nhỏ được treo bên dưới.
Bên dưới giàn gỗ lớn nhất là một bộ bàn ghế đá để những khi thành viên trong gia đình rảnh rỗi có thể ngồi cùng nhau trò chuyện.
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến bước đi trên những thềm đá.Cậu mỉm cười,thích thú ngắm cảnh vật bày trí trong sân.
"Rất đẹp sao?" Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác thì nhẹ giọng hỏi.
"Ừ.Vừa giản dị lại ấm cúng.Em rất thích." Vương Nhất Bác thật tâm nói.
Vương Nhất Bác bước lên những bậc tam cấp đi tới chỗ mẹ Tiêu đang đứng ngay cửa nhà chờ họ.
"Con để Chiến nhi lên ghế sô pha rồi ra ngoài đem hành lý vô nhà đi." Mẹ Tiêu cười rồi dịu dàng nói với Vương Nhất Bác .Bà mở cửa cho cậu đi vào.
Vương Nhất Bác mỉm cười với mẹ Tiêu,rồi đi vào phòng khách.Cậu để Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha rồi vòng ra cổng xách hành lý và xe lăn vào.Sau ba chuyến đi Vương Nhất Bác mới đem hết đồ vào thì thấy lúc này mẹ Tiêu đang đỏ vành mắt nhìn vết thương mới liền da sau đầu Tiêu Chiến.Bà mím nhẹ môi mình.
"Con đem hành lý vô hết rồi sao.Ngồi nghỉ đi,để dì đi lấy nước cho con." Mẹ Tiêu quay sang cười ôn hoà với Vương Nhất Bác rồi đứng dậy đi vào bếp.
"Mẹ..." Tiêu Chiến thấy mẹ không nói câu gì với mình thì lo lắng gọi.
"Không sao đâu.Anh để dì bình tâm một chút." Vương Nhất Bác đi tới ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến.
"Nhưng anh chưa bao giờ thấy mẹ anh như vậy bao giờ." Tiêu Chiến rầu rĩ.
"Bảo bối.Anh nên suy nghĩ làm thế nào để gỡ khúc mắc trong lòng ba mẹ anh.Để họ ôm trong lòng như vậy sẽ không tốt." Vương Nhất Bác ôn nhu mỉm cười với Tiêu Chiến.
"Anh đã biết." Tiêu Chiến trả lời rồi mím nhẹ môi.
"Để em vào nói chuyện với dì một chút." Vương Nhất Bác đứng lên,cúi người hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến trấn an anh. Cậu đi theo lối mẹ Tiêu vừa đi vào bếp.
"Dì." Vương Nhất Bác đi vào bếp thì thấy mẹ Tiêu đang lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má bà. Cậu trầm ấm,ôn hoà lên tiếng gọi.
"Sao con vào đây.Ngồi trên phòng khách nghỉ chút đi." Mẹ Tiêu cười với Vương Nhất Bác.
"Con xin lỗi dì.Anh ấy bị như vậy cũng là vì cứu em họ của con." Vương Nhất Bác đi tới,áy náy nhìn mẹ Tiêu.
"Con nói vậy là sao?Không phải thằng bé không cẩn thận bị té sao?" Mẹ Tiêu khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác.
"Thật ra người bị té mới là em gái con.Tiêu Chiến là vì cứu con bé nên mới bị chấn thương.Dì,lỗi không phải do anh ấy.Tiêu Chiến luôn là người cẩn thận nên dì đừng trách anh ấy." Vương Nhất Bác nói rõ với mẹ Tiêu.
"Con..." Mẹ Tiêu không biết nên nói gì với Vương Nhất Bác.
Cậu đi tới,kéo bà ngồi trên ghế của bộ bàn ăn trong nhà.
"Do anh ấy không muốn dì trách con nên mới nói với dì là bản thân không cẩn thận nên bị té.Nếu có trách,có giận thì dì cứ trách con,giận con đi ạ." Vương Nhất Bác tự trách nói với mẹ Tiêu.
"Sao có thể trách,giận con.Đây chỉ là việc ngoài ý muốn.Từ nhỏ Chiến nhi đã là đứa trẻ ngoan ngoãn,tốt bụng luôn biết giúp đỡ người khác.Dì cũng không phải giận gì thằng bé." Mẹ Tiêu vỗ nhẹ tay Vương Nhất Bác,cười hiền từ với cậu.
"Con cảm ơn dì.Vậy dì đừng để chuyện này trong lòng.Anh ấy nhìn thấy dì như vậy rất lo lắng." Vương Nhất Bác nắm nhẹ tay mẹ Tiêu.
"Có phải thằng bé đã kể cho con nghe sự việc năm đó đúng không." Mẹ Tiêu khổ sở nói với Vương Nhất Bác.
"Dạ.Anh ấy đã kể hết cho con nghe."
" Nhất Bác,con nói xem,có phải Chiến nhi còn trách chúng ta hay không.Tại sao lúc mới bị thương,thằng bé lại không nói với chú dì.Nhìn vết thương mới lành trên đầu của Chiến nhi...dì rất khó chịu trong lòng,nên không phải dì giận gì thằng bé cả.Mà là dì tự trách bản thân mình.Mỗi lần nhìn thấy con trai mình bị bệnh hay như lúc này,toàn thân đầy thương tích,dì rất hối hận." Mẹ Tiêu cười buồn bã.Khí tức ấm áp từ Vương Nhất Bác làm bà không tự chủ mà muốn tâm sự với cậu.
Sau năm đó,sức đề kháng của Tiêu Chiến yếu đi rất nhiều,thời tiết cứ thay đổi anh lại dễ bị bệnh vặt.Cứ mỗi lần nhìn anh bị cam cảm,ho khan hay là mệt mỏi,sốt nhẹ.Nhưng lại không bao giờ tỏ ra khó chịu,luôn ngoan ngoãn,nhẹ nhàng mỉm cười,vẫn hoàn thành tốt việc của mình thì làm mẹ Tiêu áy náy,hối hận không thôi.Phải chi lúc đó bà quan tâm tới anh,không tức giận, không thất vọng mà là bên cạnh,chăm lo,an ủi thì con trai bà sẽ không hành động dại dột như vậy,sẽ không lâm vào chứng bệnh tâm lý,sẽ không mất sức khỏe đến vậy.
Cái tuổi 15,những đứa trẻ khác vẫn còn vô tư,vô lo,ngỗ nghịch,khỏe mạnh,quậy phá chứng tỏ bản thân.Chỉ việc ăn học,nuôi ước mơ thì con trai bà phải nằm trong bệnh viện một khoảng thời gian,phải tiếp xúc với bác sĩ tâm lý.Sau khi hồi phục thì con trai bà đã mang nét mặt bình thản,tính tình trầm tĩnh,ôn hòa.Ánh mắt tĩnh lặng,nụ cười nhẹ trên môi,che lấp đi tính cách hoạt bát,sáng sủa,linh động trước đây.
Bây giờ nhìn thấy vết thương đã liền da trên đầu Tiêu Chiến,biết anh đã nằm viện một thời gian mà bà lại không có mặt,chăm sóc cho con mình vào những ngày đó.Sự tự trách,hối hận,đau khổ trong lòng của bà càng nặng nề hơn.
Đã bao lâu rồi con trai đã không còn làm nũng,dựa dẫm vào bà.Là bà đã tự tay đẩy con mình ra xa,là bà làm con mình phải trưởng thành sớm.
"Con nói xem,có phải con trai dì đang trách dì nên không muốn dì quan tâm tới nữa bản thân thằng bé nữa không?Con biết không,sau này mỗi lần bệnh hay khó chịu trong người,thằng bé không bao giờ hé miệng nói cho chúng ta biết.Luôn tự chịu đựng một mình,vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như không có chuyện gì.Vẫn luôn làm tốt công việc của mình mà không một câu than vãn.Dì rất hối hận,rất hối hận." Mẹ Tiêu không kìm chế được mà nắm chặt tay Vương Nhất Bác,bọc bạch nỗi niềm trong lòng mình bao lâu nay.
"Dì..." Vương Nhất Bác muốn lên tiếng an ủi bà.
"Mẹ.Con chưa bao giờ trách ba mẹ điều gì." Tiêu Chiến không biết đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào,lên tiếng cắt ngang câu nói của Vương Nhất Bác.Trên trán anh lấm tấm mồ hôi,ngực phập phồng khẽ thở dốc vì cố gắng dùng sức đi xuống dưới này bằng một chân.Lại không được cử động tay nhiều nên rất gian nan mà đi xuống đây.
"Sao con lại đi xuống đây.Có bị té không."Mẹ Tiêu thấy Tiêu Chiến đang lấm tấm mồ hôi,thở dốc thì nhanh chóng đứng dậy,bước về phía anh mà đỡ lấy.Vương Nhất Bác cũng vội vàng đi tới đỡ anh.Cậu khẽ ôm Tiêu Chiến lên,bế anh về phía bàn ăn,để anh ngồi trên ghế.
"Sao lại đi xuống đây?Con không biết cơ thể con bây giờ không được tốt sao.Cứ đi lung tung như vậy,lỡ ảnh hưởng xương cốt thì sao." Mẹ Tiêu vừa kéo ghế ngồi xuống gần Tiêu Chiến,vừa trách nhẹ anh,vừa lấy khăn giấy trên bàn ăn lau mồ hôi trên trán cho anh.
"Mẹ,con chưa bao giờ oán trách ba mẹ.Những yêu thương,chăm sóc của ba mẹ dành cho con trong một năm đó.Nhìn thấy khó khăn,cực khổ của hai người vì chạy chữa cho con,thì làm sao con có thể oán trách cha mẹ điều gì.Hơn nữa từ nhỏ cha mẹ vẫn luôn yêu thương con,là con không tốt nên làm ba mẹ thất vọng.Làm sao con có thể trách hai người." Mẹ Tiêu vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện thì Tiêu Chiến yêu thương nhìn mẹ cậu,nhẹ giọng nói.
"Tiểu Tán." Mẹ Tiêu vuốt nhẹ hai má của con trai.
"Con biết ba mẹ vì chuyện năm đó mà luôn tự trách mình mà dồn tất cả yêu thương cho con,luôn lo lắng vì con.Nhưng...con lại không chịu nổi.Nhìn thấy ba mẹ như vậy,con rất khó chịu trong tâm.Luôn tự trách mình đã hành động không suy nghĩ mà liên lụy tới cha mẹ." Tiêu Chiến buồn bã nói với mẹ.
Mấy năm nay,anh và ba mẹ luôn tự mình tránh đi,không nói đến những chuyện không vui đó.Ba mẹ anh luôn ôm sự áy náy,hối hận,dằn vặt trong lòng mà bù đắp lại cho anh tất cả.Càng thêm yêu thương,chăm lo cho anh từng chút,tỉ mỉ từng li.
Còn bản thân anh,luôn mang theo tự trách mà không dám nhận lấy tấm lòng của cha mẹ.Chỉ biết tự chăm lo cho bản thân,dù mệt mỏi,hay những khi bị bệnh vặt đều tự mình chịu đựng.Anh không muốn ba mẹ vì anh mà lo lắng,vì anh mà thêm hối hận chỉ vì hành động nông nỗi của mình.
"Mẹ,con xin lỗi.Khi bị thương nặng như vậy,con lại không báo cho ba mẹ.Chỉ vì con không muốn hai người vứt bỏ mọi thứ,vứt bỏ công việc mà chạy đến chăm sóc cho con." Tiêu Chiến tiếp tục nói với mẹ.
"Tiểu Tán." Mẹ Tiêu không biết nói gì lúc này.Bà lẳng lặng rơi nước mắt nhìn con trai mình.
"Nhưng những ngày nằm viện,bị những cơn đau hành hạ.Con rất nhớ mẹ,rất nhớ ba.Mẹ... con rất đau." Tiêu Chiến nhào vào lòng mẹ Tiêu,vòng tay ôm lấy mẹ anh như lúc nhỏ.Như mỗi lần anh bị té ngã,bị đau ba mẹ đều sẽ chạy đến ôm anh vào lòng.Như trong thời gian điều trị kia,mẹ và ba mỗi tối sẽ ôm anh dỗ dành,trấn an vì những cơn ác mộng hành hạ .
"Con trai ngoan của mẹ." Mẹ Tiêu ôm chặt Tiêu Chiến trong lòng.Bà nghẹn ngào gọi tên anh.
"Mẹ biết không,khi đó con bị bạn bè đánh đập,bị ức hiếp,xa lánh,bị kì thị.Mọi người ai cũng ghét bỏ con.Con rất đau,rất buồn,muốn kiếm ba mẹ,muốn kiếm chị hai.Nhưng không ai quan tâm con.Mẹ ơi,khi đó con rất tuyệt vọng,con rất sợ,rất chán ghét bản thân mình." Tiêu Chiến từng chút nói ra những ấm ức,những tức tưởi mà anh chưa bao giờ nói với ba mẹ.Anh như đứa trẻ tủi thân mà bật khóc trong lòng mẹ .
"Mẹ xin lỗi con.Tha lỗi cho ba mẹ được không." Mẹ Tiêu mỉm cười,dịu dàng dỗ dành Tiêu Chiến,tay bà vỗ nhẹ lưng anh.
Con bà cũng đã chịu nói ra những khó chịu,thương tâm trong lòng với bà,đã dở bỏ phòng bị của mình mà bọc bạch với bà.
"Con không giận ba mẹ.Nhưng con rất buồn,từ nhỏ ba mẹ luôn yêu thương,chiều chuộng con.Những lần phạm lỗi,ba mẹ đều nhẹ nhàng trách phạt rồi sẽ ôm con dỗ dành.Nhưng lần đó ba mẹ đều không nói gì,chỉ im lặng,thất vọng nhìn con rồi bỏ mặc.Ngay cả chị hai cũng không muốn nói chuyện với con.Mẹ biết không,con rất thương tâm,rất thương tâm.Có phải con đã phạm lỗi rất lớn không,mới khiến cả nhà giận dữ như vậy." Tiêu Chiến không kìm chế được mà nức nở,nói ra suy nghĩ bao lâu nay của mình.
"Bảo bối của mẹ.Không phải là con phạm lỗi.Con rất ngoan.Là do chúng ta sai lầm mới đối xử với con như vậy.Bảo bối,mẹ sai rồi.Chúng ta sai rồi.Tha lỗi cho chúng ta."Mẹ Tiêu càng ôm chặt Tiêu Chiến hơn.Nghe những ủy khuất của anh,bà càng rơi nước mắt.
"Mẹ .... ơi.....!."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đứng lên,muốn ra ngoài phòng khách để chừa không gian cho họ.Hơn nữa,Tiêu Chiến khóc thương tâm như vậy,cậu sẽ không kìm được mà giành lấy,ôm anh vào lòng mà dỗ dành mất.Cậu ngẩng đầu lên thì thấy ba Tiêu không biết đã đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào.Ánh mắt ông đỏ hoe,bước nhanh về phía vợ con mình.Ôm họ vào lòng,ông mỉm cười,nhẹ giọng hiền từ dỗ dành Tiêu Chiến đang khóc tủi thân.
Vương Nhất Bác ra tới cửa bếp rồi ngoái đầu nhìn hình ảnh ấm áp của họ.Bảo bối của cậu cuối cùng cũng buông được khúc mắc trong lòng . Cậu quay đầu,đi ra phòng khách,vừa soạn va ly chứa quà cho gia đình vợ vừa suy nghĩ làm sao để ba mẹ vợ đồng ý cho cậu ăn bám nửa tháng này.
p/s: edit chương này làm tôi không tự chủ mã nghĩ tới sự kiện kia mà khóc như chóa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro