Chương 41
"Tiểu Chiến,biệt danh của em có phải là "Z",chuyên viên thiết kế trên mạng.Hiện tại em có hợp tác với công ty trang sức QL đúng không?"
Tô Thanh Lam,con dâu lớn của Vương gia hơi ngờ ngợ hỏi Tiêu Chiến.Lúc này hai người đang ngồi trên bộ sô pha trong phòng bệnh trò chuyện,tán gẫu đã được một lúc.
Hôm nay cô đi theo mẹ chồng vào đây thăm Tiêu Chiến.Vì cô rất tò mò về người yêu của em chồng mình qua những lời mẹ chồng kể với cô.Hơn nữa do bệnh nghề nghiệp nên Tô Thanh Lam rất hứng thú,để ý với cái đẹp.Cô bị khuôn mặt và khí chất đặc biệt của Tiêu Chiến thu hút qua tấm hình của Nhất Bác đã đưa mẹ chồng và cô xem,nên hôm nay cô tạm gác công việc theo chân mẹ chồng đến đây.
Sau một lúc trò chuyện thì cô nhận thấy giọng nói và cách nói chuyện của Tiêu chiến rất quen,thêm kiến thức của cậu về hội họa và mảng thiết kế thì cảm giác thân quen đó càng rõ ràng.
Tô Thanh Lam năm nay 29 tuổi.Là một phụ nữ mang vẻ đẹp thời thượng,luôn hợp thời.Cô và Trầm Hoàng Ngọc đều là mỹ nữ vạn người mê.Trầm Hoàng Ngọc thiên về sự quyến rũ,gợi cảm còn Tô Thanh Lam thì mạnh mẽ,dứt khoát,thêm sự mặn mà của người phụ nữ đã làm mẹ.
"Dạ đúng.Chị Lam.Sao chị lại biết ạ?" Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi Tô Thanh Lam.Anh cũng nghe thấy giọng của cô rất quen nhưng cái đầu nhỏ của anh không nhớ đến là quen như thế nào.
"Em không nhận ra giọng chị sao.Cả năm nay em đã hợp tác với chị biết bao nhiêu lần rồi mà.Tài khoản chị hay dùng là Quân Lam đó.Chị luôn nhờ em thiết kế những mẫu trang sức mới cho công ty,nhưng em không đồng ý chỉ chấp nhận hai tháng ra một mẫu thôi.Chị còn thường mời em đi uống coffee để gặp mặt trò chuyện,muốn lôi kéo em về làm thiết kế sư độc quyền cho công ty nhưng em luôn từ chối.Em nhớ ra chưa." Tô Thanh Lam nghe Tiêu Chiến thừa nhận thì vui mừng,kích động,chồm đến gần,nắm chặt tay anh.
"Là chị sao?Tổng giám Lam của công ty trang sức QL và chuỗi của hàng trang sức,đá quý cao cấp." Tiêu chiến kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng đúng.Là chị.Công ty QL thuộc sở hữa của tập đoàn Vương Gia,chị quản lý và điều hành giúp chồng là anh Vương Quân đó.Trời ơi,ngưỡng mộ em đã lâu,muốn gặp mặt để lôi kéo em về làm cho chị mà luôn bị em từ chối đây này.Không ngờ thế giới này nhỏ quá,em lại là người yêu của Nhất Bác,là người trong nhà nha.Chị không ngờ "Z" tài giỏi lại đẹp như vậy ." Tô Thanh Lam bật cười,vui vẻ nói với Tiêu Chiến liên tục.
"Em cũng không nghĩ là sẽ gặp mặt chị trong trường hợp như thế này." Tiêu Chiến cười ôn hoà với cô.
Anh rất thích hợp tác và tính cách của nữ tổng giám tài giỏi này.Cô là người thẳng thắn,mạnh mẽ,dứt khoát,rõ ràng lại là người phóng khoáng,vui vẻ,dễ gần.Không có kiểu cách của người thành đạt hay nhà giàu có.Cô luôn có những ý tưởng mới,yêu cầu cao đưa ra cho anh.Đã nhiều lần vị tổng giám này muốn gặp mặt,lôi kéo anh về làm cho cô,nhưng lúc đó anh chưa quen Nhất Bác,chứng sợ tiếp xúc với người khác của anh vẫn mãnh liệt nên không đồng ý với cô.
"Mấy ngày trước khi nhận mail của em nói trong đợt này không thể ra mẫu mới thì chị đang rầu thúi ruột đây,tháng này công ty sẽ không đạt được chỉ tiêu đã đề ra." Tô Thanh Lam bĩu môi,đáng thương nói.
"Xin lỗi chị,tai nạn đột ngột quá nên em không trở tay kịp,chưa chuẩn bị trước cho chị." Tiêu chiến nhìn khuôn mặt thành thục của cô làm vẻ mặt mấy bé lolita thì bật cười.
"Ừ,bây giờ thì chị đã biết nguyên nhân rồi.Tiểu Chiến.Chị rất vui khi chúng ta trở thành người nhà.Tuy chị chỉ tiếp xúc với em qua mạng và điện thoại,nhưng chị rất quý tính cách của em.Biết nói sao bây giờ.Chị thật sự rất vui,không diễn tả được." Tô Thanh Lam kích động nói với Tiêu Chiến.
"Chị Lam.Em cũng vui khi biết chị." Tiêu Chiến cười ôn hoà với cô.
"Còn nữa nha.Không ngờ em còn trẻ đến vậy.Trước đây chị cứ nghĩ em ít nhất phải trên 30 tuổi.Nhìn xem,không những nhỏ tuổi mà còn rất đẹp trai nha.Hèn gì hớp hồn được tảng băng nhà chị." Tô Thanh Lam nháy mắt với Tiêu Chiến,trêu chọc anh.
"Chị Lam,chị đừng chọc ghẹo em." Tiêu Chiến cười bất dĩ với cô.Mấy ngày nay bị người nhà của Vương Nhất Bác trêu ghẹo riết anh cũng quen,không còn thấy ngượng ngùng,xấu hổ nữa.
"Hai đứa nói gì mà vui vẻ vậy?" Mẹ Vương vừa đi vào phòng thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ,bà dịu dàng hỏi hai con dâu một là nữ,một là nam của bà.
"Mẹ." Tô Thanh Lam cười với bà.
"Dì." Tiêu Chiến cũng cười với bà.
"Chiến nhi.Con mới ta gọi là gì." Mẹ Vương cười nguy hiểm nhìn Tiêu Chiến.
"Dì..." Tiêu Chiến lí nhí gọi lại.
"Gọi lại cho ta xem.Con dám lập lại từ đó,đừng trách ta hung ác với con,5 ly sữa đang chờ con đó." Mẹ Vương cười hoà ái nhưng đầy uy hiếp.
"Mẹ..." Tiêu Chiến ấp úng gọi bà.
"Vậy mới ngoan.Con cứ thử gọi mẹ bằng từ dì nữa xem." Mẹ Vương cười hài lòng,tiếp tục uy hiếp Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nằm viện đã được 12 ngày.
Từ lần đầu gặp mặt Tiêu Chiến cho đến mấy ngày sau này,cha mẹ Vương đều tới đây với anh.Vì dạo này Vương Nhất Bác rất bận thường ra ngoài đến tối mới về.Nên vợ chồng bà giúp Nhất Bác chăm sóc Tiêu Chiến để cậu yên tâm đi giải quyết công việc của mình.Cho đến trời tối hay những khi Nhất Bác rảnh rỗi họ sẽ trả Tiêu Chiến lại cho cậu.
Cha Vương rất thích đến là vì ở chung với Tiêu Chiến ông sẽ có cảm giác thành tựu trở thành người cha hiền từ,hoà ái,được dỗ dành con cháu.Hơn nữa nói chuyện với cậu rất thoải mái,không có làm ông đau đầu như ba thằng con gian xảo.
Mẹ Vương cũng thực hiện chế độ bồi bổ,tăng cân cho Anh.Tình cảm của bà với Tiêu Chiến ngày càng thân thiết,bà đã xem anh như con mình.Khi cha mẹ Vương biết em trai và em dâu của mình chiếm lợi trước,được Tiêu Chiến gọi là chú ba và thím ba thì cha mẹ Vương liền không thua kém.Uy hiếp,bắt Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác gọi ông bà là cha mẹ thì mới không nháo anh nữa.
Nhiều khi Tiêu Chiến cũng rất đáng thương.Có lúc anh bị vị phu nhân tôn kính của Vương gia mãnh liệt bộc phát tình thương của người mẹ với mình.Chăm sóc anh hơi hơi quá.Làm Tiêu Chiến vừa hạnh phúc vừa khổ không thể tả.Nhất là khoảng ăn và uống sữa,vì Tiêu Chiến ăn rất ít và không thích uống sữa một chút nào.Mà anh thì không được quyền phản khán,làm Tiêu Chiến muốn khóc mà không dám ngậm ngùi mà thực hiện chế độ của mẹ Vương.
Người già mà,ai cũng thích được con cái quây quần,vui vẻ theo nói chuyện bên mình.Cũng vì Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn,đáng yêu lại kiên nhẫn bồi chuyện với họ nên hai người rất nhanh chóng thương yêu anh,xem anh như con ruột trong nhà mà đối đãi,không có một chút xa lạ.
Có khi Vương Nhất Bác còn theo ghẹo mẹ mình,hỏi bà cậu và Tiêu Chiến ai mới là con ruột.Mẹ Vương rất không nể tình mà nói "Con mà cũng dám so con với Chiến nhi à,không biết xấu hổ.",cha Vương thì gật đầu đồng ý vợ mình.
Thêm tính cách của Tiêu Chiến rất dễ chịu,không đòi hỏi hay kén ăn,Mẹ Vương nấu món gì anh đều vui vẻ ăn hết,không có một câu phàn nàn hay chê bai,nên hiện tại địa vị của anh còn cao hơn cả ba người con trai của họ.
"Chiến nhi.Tại sao con chưa uống ly sữa,mẹ ra ngoài đã 10 phút rồi đó." Mẹ Vương thấy ly sữa còn đầy để trên bàn kính của bộ sô pha thì cầm lên đưa cho Tiêu chiến,trừng mắt nói.
"Hôm nay con có thể không uống không." Tiêu Chiến đau khổ không thôi. Vương Nhất Bác là cái đồ lừa đảo,nói cái gì uống một nửa cho anh,nói cái gì đồng cam cộng khổ, cậu toàn không có mặt ở đây.Dạo này Vương Nhất Bác rất bận, Tiêu chiến chỉ được thấy cậu có một xíu vào buổi sáng và buổi tối thôi.
"Chiến nhi ngoan.Nhanh uống hết cho mẹ." Mẹ Vương cười hiền từ.Tiêu Chiến đành nhận mệnh đau khổ cầm lấy,uống hết ly sữa.
Tô Thanh Lam nhìn biểu tình thống khổ của Tiêu Chiến thì bật cười.
"Tốt.Đưa ly đây cho mẹ.Tiểu Lam lúc nãy con với Chiến nhi nói gì mà cười vui vẻ vậy." Mẹ Vương hài lòng nhìn Tiêu Chiến uống hết ly sữa thì cầm lấy ly không trong tay anh,để lại lên bàn rồi ngồi xuống ghế,hoà ái hỏi con dâu lớn.
"Mẹ.Tiểu Chiến thì ra là "Z" thường hay hợp tác với công ty trang sức của chúng ta mà con hay kể với mẹ đó." Tô Thanh Lam nhào tới ôm cánh tay mẹ Vương,vui vẻ nói.
"Thì ra là Chiến nhi sao." Mẹ Vương quay sang,mắt loé sáng nhìn Tiêu chiến đang ngồi gần bên.
"Phải.Mẹ nhớ bộ trang sức con tặng mẹ hôm sinh nhật không.Là của em ấy thiết kế giúp con đó." Tô Thanh Lam nói tiếp.
"Mẹ không ngờ nha.Bộ trang sức đó là bộ mẹ thích nhất.Kiểu dáng đơn giản nhưng không thiếu sự tinh tế.Mẹ còn đang tò mò là ai đã vẽ ra được bản thiết kế đó.Thì ra là Chiến nhi nhà chúng ta nha." Mẹ Vương nhìn Tiêu Chiến đầy tự hào.Bà nhớ tới mấy bà bạn khi thấy bà đeo bộ trang sức đó thì khen lấy khen để,ghen tị đỏ cả mắt,vì đây là bộ độc nhất vô nhị,không có tung ra thị trường.Nếu họ biết do Chiến nhi đáng yêu nhà bà thiết kế thì còn ghen tức đến cỡ nào.
"Mẹ." Một giọng nam nghiêm nghị,trầm thấp,nam tính vang lên,cắt ngang câu chuyện của họ.
" Quân.Con đến rồi à.Cha con và Nhất Bác đâu?" Mẹ Vương nhìn về phía cửa,mỉm cười với con trai lớn.Lúc sáng cả ba người đều đến toà nhà chính của tập đoàn Vương thị để bàn về công việc.
"Cha con đang ở văn phòng của chú ba. Nhất Bác bận việc ở công ty em ấy nên sẽ về sau ạ." Vương Quân đi tới,ngồi xuống kế bên vợ mình,rồi trả lời mẹ Vương.
"Cậu là Tiêu Chiến." Vương Quân nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt nghiêm nghị,mang theo sự dò xét cùng với khuôn mặt than của mình.Thêm giọng nói vô cảm có chút lạnh lẽo.Anh vô hình tạo áp lực cho Tiêu chiến.
"Phải .Anh Vương Quân." Tiêu Chiến bình thản,ôn hoà.Nhìn thẳng vào mắt Vương Quân. cười nhẹ,hơi gật đầu,chào hỏi anh.Không vì khí tức mạnh mẽ của Vương Quân mà bị ảnh hưởng.
"Em gọi anh hai theo Nhất Bác đi." Vương Quân khẽ nhếch khoé môi vừa lòng,giọng nói cũng mang theo chút gần gũi với Tiêu Chiến.
"Anh hai." Tiêu Chiến gọi lại.Vương Quân gật đầu với cậu.
"Anh bày đặt dò xét tiểu Chiến cái gì.Đừng bày cái vẻ mặt than muốn giết người của anh ra với em ấy." Tô Thanh Lam không đồng ý,nhéo thật mạnh tay chồng mình.
"Cẩn thận đau tay em." Vương Quân vội cầm tay vợ mình lại.
Tiêu Chiến thấy cảnh này...rất quen quen.
"Lão công.Anh biết tiểu Chiến là ai không?" Tô Thanh Lam vội khoe với chồng mình.
Tiêu Chiến khẽ đưa tay lên sờ mũi,rất ngại.Mẹ Vương thì cười tủm tỉm.Có thêm đứa con dâu tài năng.Có thể đè bẹp mấy bà bạn khuê mật của bà rồi.
"Hửm?" Vương Quân nhẹ giọng hỏi vợ mình,tay vẫn xoa mấy ngón tay của vợ nhéo anh lúc nãy.
"Em ấy là nhà thuyết kế trên mạng đang hợp tác với công ty trang sức của mình đó đó.Vợ dụ dỗ em ấy về làm nhân viên thiết kế độc quyền cho chúng ta hoài mà không được đó." Tô Thanh Lam hơi ngả người vào chồng mình,cười nói với anh.
"Z mà em hay kể sao.Rất trẻ."Vương Quân mang chút kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.
"Tiểu Chiến.Em có muốn suy nghĩ lại về đề nghị của chị trước đây không?Về giúp chị,cũng như phát triển tài năng của em." Tô Thanh Lam mỉm cười dịu dàng rồi đột nhiên hỏi Tiêu Chiến.
"Chị Lam,em...không biết nữa." Tiêu Chiến cau nhẹ mày,hơi thở dài một chút.Những ngày vừa qua có một chút ý nghĩ loé lên trong đầu anh,anh muốn thay đổi suy nghĩ trước đây của mình một chút.
"Tiểu Chiến.Tập đoàn Vương thị không chỉ có một mình công ty trang sức QL mà còn hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác.Anh nghe cha nói chuyên ngành thiết kế của em rất rộng,bao hàm nhiều lĩnh vực nên vào công ty QL,vào làm trong tập đoàn Vương thị là môi trường tốt để em phát huy tài năng của mình ." Vương Quân nghiêm túc nói với Tiêu Chiến.
"Tiểu Quân nói đúng đó Chiến nhi.Con nên suy nghĩ lại mà về phụ anh hai và chị dâu con,chưa kể sắp tới Nhất Bác sẽ về tiếp quản tập đoàn cùng anh hai.Vào công ty QL là bước khởi đầu cho con phát triển tài năng.Không phải chúng ta chê con không có chí hướng,mà chúng ta chỉ muốn con đừng vì chướng ngại của mình mà ảnh hưởng đến tài năng của con,điều đó rất uổng phí.Chúng ta sẽ tạo cho con điều kiện tốt,không đụng chạm,tiếp xúc người khác nhiều,để con yên tâm mà phát huy." Mẹ Vương vuốt nhẹ má Tiêu Chiến,động viên anh.
"Đừng lo.Anh chị đã nghe mẹ nói về chuyện của em nên anh chị sẽ tạo không gian riêng cho em.Chị rất thưởng thức tài hoa của em và chị rất mong em về làm với chị.Tiểu Chiến,em không chỉ là một thiết kế sư tài hoa mà còn rất có tâm với nghề.Từ lần đầu tiên hợp tác với em chị đã bị tính cách của em làm cho chị khâm phục,ngưỡng mộ."Tô Thanh Lam đứng lên đi về hướng Tiêu Chiến ngồi.Cô ngồi xuống bên cạnh,nhìn thẳng Tiêu Chiến rồi cầm chặt tay anh,nghiêm túc,thành tâm nói với anh.
~~~oOo~~~
Một năm trước đây,khi nhà thiết kế nổi tiếng,nhân vật chủ đạo bên phòng thiết kế của công ty QL vì lợi ích mà bán bản vẽ chủ đạo họ sắp tung ra thị trường cho bên đối thủ.Làm cho bên đó ra mắt sản phẩm trước công ty cô.Nhà thiết kế có danh tiếng đó triệt để phản bội bằng việc đầu quân cho bên đối thủ.
Lúc đó Tô Thanh Lam rất tức giận và chồng cô đã giải quyết triệt để,làm cho danh tiếng của ông ta bị ảnh hưởng,biến mất trong ngành thiết kế.Nhưng thời gian đã rất gấp,nếu họ không ra mắt đúng thời gian sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.Mà để tìm một thiết kế sư giỏi vào thời điểm này rất là khó cũng không kịp kế hoạch nữa.
Bên phòng thiết kế vì chuyện xảy ra mà bị ảnh hưởng,không thể ra bản mẫu mới.Lúc đó cô rất không cam lòng.Tuy chồng cô đã khuyên nhủ,trấn an nhưng cô không muốn bỏ cuộc.
May mắn một người bạn thân biết chuyện đã giới thiệu "Z" cho cô,cũng đảm bảo với cô người này rất có tài,lại rất đáng tin cậy nhưng có chút quái gở.Không thích gặp mặt người khác,chỉ giải quyết trao đổi mọi việc qua mạng và điện thoại.
Trước giờ chưa từng tiếp xúc công việc với người khác qua mạng,thêm nữa không biết mặt mũi nên Tô Thanh Lam rất lưỡng lự.Nhưng cô không muốn bỏ cuộc dở chừng,không cam lòng nên gởi mail cho "Z"rất nhanh chóng nhã phản hồi
Sau khi chat,nói chuyện một lúc,trao đổi số điện thoại.Thì cô trực tiếp gọi điện,nói thẳng ra yêu cầu sản phẩm chủ đạo của công ty đợt này.Là một chiếc vòng cổ vừa thời thượng lại phá cách,không mất vẻ trang nhã.Cô còn hỏi cậu có thể hoàn thành trong ba ngày hay không.Cậu đã trả lời,cho cậu một ngày sẽ gởi bản mẫu.Tô Thanh Lam lúc đó rất ngờ về giọng nói mềm mại nhưng đầy tự tin của cậu.
Như hẹn,"Z" đã gởi mail có bản vẽ đã hoàn tất mọi chi tiết,mà không phải là bản phác thảo cho cô.Tô Thanh Lam rất kinh ngạc khi nhìn bản mẫu chiếc vòng cổ.Rất vừa ý cô,có thể nói còn hơn cả mong đợi,tốt hơn cả mẫu đã bị bán đi.Từng đường nét hài hoà,bố cục đẹp mắt,từng chi tiết lại mang theo sự phá cách độc đáo,thời thượng lại không mất đi sự tao nhã.Cậu còn cẩn thận ghi chú giải thích từng chi tiết của sản phẩm.Tô Thanh Lam rất vừa ý nhưng cô vẫn nhớ bài học của mình.Ngay lập tức cô gọi điện nói sẽ sử dụng bản mẫu và lạnh giọng,nghiêm khắc cảnh cáo "Z".
Lúc đó cậu đã thẳng thắng trả lời mà không phải là sự cam đoan,hứa hẹn giữ bí mật hay là tức giận vì bị cảnh cáo,không được tin tưởng.
"Tổng giám Lam.Nếu chị không tin tưởng thì xin chị hủy bản vẽ đi,đừng sử dụng nó và chúng ta xem như chưa từng trao đổi với nhau,chị có thể nhờ thiết kế sư khác.Xin lỗi vì đã thẳng thắn với chị điều này." Nói xong cậu liền cúp máy.
Khi đó giọng nói của "Z" rất nhẹ nhàng lại bình thản không có chút tức giận nào,nhưng Tô Thanh Lam nghe ra được niềm kiêu hãnh trong đó.Cô cũng không gọi điện lại để xin lỗi mà thanh toán số tiền nhiều hơn thỏa thuận cho cậu.Nhanh chóng bí mật chế tác bản mẫu để tung ra thị trường cho đúng thời gian.Sản phẩm chưa kịp ra mắt thì "Z' đã gởi lại toàn bộ số tiền cho cô kèm theo tin nhắn.
_Tổng giám Lam.Cảm ơn chị đã tin tưởng.Để tạo niềm tin cho khách hàng,chị cứ sử dụng bản vẽ,nếu thành công thì chị hãy thanh toán.Và đúng với giá chúng ta thỏa thuận.Rất vui nếu được hợp tác với chị lần sau.
Đọc tin nhắn của "Z",Tô Thanh Lam bật cười.Người này đầy tự tin và kiêu hãnh vào bản vẻ và tài năng của mình.Nhưng lại không tự cao,kiêu ngạo một chút nào.
Ngày ra mắt những mẫu trang sức mới của công ty QL,bản mẫu của đã thu hút được sự yêu thích của giới thượng lưu và làm mưa làm gió trong đợt ra mắt đó.Vượt trội hơn hẳn bản mẫu cũ đã bị đánh cắp.Làm công ty đối thủ tức giận muốn thổ huyết.Khi sản phẩm tung ra thị trường rất nhanh chóng hút hàng.Cung không đủ cầu,không chỉ những phu nhân giới thượng lưu mà cả những phu nhân giới trung lưu cũng muốn sở hữu vật trang sức đắt đỏ đó.
Kiếm được nhiều tiền.Tô Thanh Lam cũng vui vẻ muốn chia hoa hồng cho "Z'.Cô gởi số tiền nhiều hơn mức thỏa thuận ba lần cho cậu cùng với một tin nhắn.
_Đừng gởi lại số tiền dư cho tôi.Nó xứng đáng với tài năng của cậu.Xem như là chúng ta tạo niềm tin cho nhau.Cậu nhận tấm lòng của tôi đi.Từ nay về sau chúng ta hợp tác vui vẻ.
_Được.Tôi không khách sáo.Nhưng lần sau mong chị thanh toán đúng giá.Hợp tác vui vẻ.
"Z" rất nhanh hồi âm lại.Và sau này hai người rất nhanh hiểu ý nhau,những lần hợp tác sau này rất vui vẻ và đầy tin tưởng.
~~~oOo~~~
Tiêu Chiến khẽ mím môi mình lại.Nghe những lời động viên của mọi người anh đã động tâm,thật sự muốn thử sức,phát triển tài năng của bản thân.Nếu là trước đây,anh sẽ chỉ hài lòng với ý nghĩ bình thản sống qua ngày của mình.Nhưng trong những ngày nằm viện này,được gia đình Nhất Bác chấp nhận,được họ yêu thương,biết được Vương Nhất Bác sau này sẽ về tiếp quản và điều hành tập đoàn Vương thị cùng với anh trai thì anh đã muốn thay đổi suy nghĩ của trước đây của mình. Tiêu Chiến muốn mình xứng đáng với tình cảm mà gia đình Vương Nhất Bác đã cho anh,muốn mình xứng đáng với Vương Nhất Bác hơn.
Nhưng nếu anh đồng ý thì anh sẽ cảm thấy mình đang lợi dụng tình cảm của họ,dựa vào mối quan hệ với Vương Nhất Bác mà có được mọi thứ.
"Tiêu chiến." Vương Quân nghiêm giọng gọi Tiêu chiến,cắt đứt suy nghĩ của anh.
Tiêu Chiến hồi thần,nhìn Vương Quân chờ anh nói tiếp.
"Nếu em có cái suy nghĩ vì mối quan hệ của em với Nhất Bác,vì tình cảm gia đình anh dành cho em mà tạo cơ hội,điều kiện cho em.Anh chỉ có một câu.Em suy nghĩ nhiều rồi." Vương Quân nghiêm khắc nói với Tiêu Chiến .
"Anh hai.Em..."Tiêu Chiến bị nói trúng suy nghĩ thì không biết nên nói gì.
"Em không tự tin vào khả năng của mình sao,hay là em cảm thấy mình không đủ sức để tiếp nhận tâm ý của chúng ta?" Vương Quân tiếp tục dạy dỗ.
Tuy lần đầu gặp mặt nhưng chỉ cần một ánh nhìn,anh có thể đoán được nhân cách của Tiêu Chiến,thêm những bản thiết kế của cậu trước đây anh đã xem.Chàng trai này rất tốt,có tài năng.Tính cách lại ngay thẳng.Vương Quân rất thưởng thức nhân cách và tài hoa của Tiêu Chiến.Thêm mối quan hệ của Tiêu Chiến và em trai Nhất Bác của mình thì anh đã có thêm một em trai nữa.Chỉ có điều,đứa em này dễ thương hơn hai thằng em trời đánh kia của anh.
"Không.Em rất tin tưởng vào khả năng của bản thân." Tiêu Chiến kiên định trả lời.
"Vậy thì em phải đắn đo làm gì. Tiêu Chiến,nến em đã gọi anh là anh hai thì cho anh nói thẳng.Chính vì em có tài nên chúng ta mới tạo điều kiện cho em để em phát huy.Không phải vì chúng ta thương em hay vì em là người Nhất Bác đã chọn gắn bó cả đời.Em có hiểu không?" Vương Quân nghiêm khắc nói với Tiêu Chiến.
"Anh hai,em đã hiểu." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Vương Quân trả lời.
"Còn nữa,nếu em đã chấp nhận gia nhận Vương gia,xem chúng ta là người thân thì tại sao em không đem tài năng của mình giúp đỡ Vương gia phát triển mà lại đem lợi cho người ngoài." Vương Quân cười hài lòng,anh tiếp tục phân tích cho Tiêu Chiến.Ngữ điệu không còn nghiêm khắc nữa.
"Anh hai,em đã hiểu rõ.Chị Lam sau này mong chị chỉ dạy cho em nhiều." Tiêu Chiến cười đầy tự tin với họ.Anh Quân nói đúng.Nếu đã xem Vương gia là gia đình thứ hai của mình,thì anh cần ra sức vì họ,cũng là vì Nhất Bác.
"Tốt lắm.Như vầy,dù sao em còn làm luận án chưa xong.Sau khi xong anh chị sẽ bắt em về công ty.Trong thời gian này,em cứ chuyên tâm học tập,vẫn hợp tác và học thêm nhiều thứ với chị dâu.Chúng ta sẽ tạo chỗ đứng cho em trong công ty bằng biệt danh "Z" thần bí,đã có sẵn tiếng tăm trong nghành thiết kế.Cố gắng mở rộng chuyên nghành của em.....Còn một việc nữa....cố gắng rèn luyện thân thể em đi.Rất gầy." Vương Quân cau mày nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới rồi vô cảm phản ra câu sau cùng.
Tiêu Chiến tiu nghỉu sau câu nói sau cùng của Vương Quân.Mẹ Vương cùng Tô Thanh Lam bật cười vì câu nói của Vương Quân và nét mặt đáng yêu của Tiêu Chiến.
~~~~oOo~~~
"Nhất Bác con về rồi à.Hôm nay về trễ vậy?" Mẹ Vương nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh thì ngẩng đầu lên nhìn.Thấy con trai mình,bà cười hòa ái,rồi đứng lên đi ra ngoài với anh,đóng cửa phòng bệnh lại để không ảnh hưởng tới Tiêu Chiến đã ngủ say.
Lúc này đã 10 giờ tối rồi.
"Mẹ,xin lỗi mẹ.Giờ này rồi mà còn làm phiền mẹ ở lại bệnh viện với anh ấy." cười áy náy với bà.
"Đừng nói vậy.Chúng ta là mẹ con,hơn nữa mẹ rất thích Chiến nhi nên đừng nói chữ phiền." Bà vỗ nhẹ lên mặt con trai mình.
"Mẹ có mệt không?" Vương Nhất Bác dụi má vào tay mẹ Vương.
"Không có,lúc chiều thím ba con có tới,nên mẹ cũng đã nghỉ ngơi rồi.Trưa nay có anh hai và chị dâu con tới đây đó." Mẹ Vương mỉm cười,kéo tay Vương Nhất Bác đến băng ghế trong hành lang bệnh viện rồi ngồi xuống.
"Anh hai con cũng tới sao?" Vương Nhất Bác kinh ngạc hỏi mẹ Vương.Chị dâu tới thì anh không bất ngờ.Nhưng anh hai mặt than mà cũng tới thì hơi lạ.
"Con kinh ngạc cái gì.Đừng nhìn anh hai con mặt than,khó tính chứ thật ra nó rất quan tâm đến em út của mình.Còn không phải vì lo cho con,nó mới chạy đến dò xét Chiến nhi sao.Nhưng mà Chiến nhi chúng ta rất giỏi nha,anh hai con khó tính như vậy mà cũng làm vừa lòng anh con được." Mẹ Vương vừa cười vừa kể chuyện cho Vương Nhất Bác nghe những lời Vương Quân nói với Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến đồng ý với anh chị hai sao?Nhưng tâm lý của anh ấy..." Vương Nhất Bác nghe mẹ cậu kể lại thì cau mày,cậu không muốn anh gặp chuyện gì.
"Nhất Bác.Thằng bé chấp nhận như vậy cũng vì con thôi.Chiến nhi muốn sau này bản thân mình có thành tựu,có thể đứng bên cạnh con. Nhất Bác con yêu thương,bảo bọc Chiến nhi cũng là điều tốt.Nhưng khó khăn lắm đứa bé ấy mới đưa ra quyết tâm bước ra khỏi vỏ bọc của mình là vì con.Con xem,Tiêu Chiến cố gắng thân cận với chúng ta,với những người bạn của con,còn không phải là vì con sao." Mẹ Vương thấy con trai mình cau mày đầy lo lắng thì vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác.
"Con yêu thương Tiêu Chiến,làm nhiều việc cho thằng bé thì Tiêu Chiến đối với con cũng vậy. Nhất Bác,con có nghĩ đến cảm nhận của Tiêu Chiến.Khi con về tiếp nhận vị trí của mình thì đồng nghĩa với việc Tiêu Chiến cũng sẽ đối mặt với nhiều thứ.Nhất là sau khi thân phận của Tiêu Chiến trong Vương gia được công bố ra ngoài.Không phải con đã nói với chúng ta,sau khi Tiêu Chiến tốt nghiệp thì tổ chức lễ kết hôn của hai đứa sao,cho thằng bé một danh phận,không để đứa nhỏ đáng yêu đó chịu thiệt thòi.Cho nên trong khoảng thời gian này gia đình chúng ta phải giúp Tiêu Chiến học tập rất nhiều thứ,nhiều bản lĩnh.Để sau này thằng bé mới đủ tự tin vào bản thân mà đứng bên cạnh con đối mặt với nhiều thứ." Mẹ Tần từng chút giảng giải cho Vương Nhất Bác.
"Mẹ con đã hiểu rồi.Có lẽ con bị tình cảm,sợ hãi của mình mà không suy nghĩ kĩ càng cho anh ấy.Vẫn là mẹ và mọi người sáng mắt hơn con.Anh ấy vì con mà thay đổi suy nghĩ,mong ước của mình.Nếu như con càng lo sợ,càng bảo bọc,bảo vệ anh ấy trong vòng tay mình thì không phải đã phụ tấm lòng của anh ấy hay sao."Vương Nhất Bác mỉm cười với mẹ Vương .
"Con trai ngoan,con nhận ra là tốt rồi.Có phải ngày mai chú ba con sẽ cắt chỉ vết thương sau đầu của Tiêu Chiến đúng không?" Mẹ Vương thấy con trai mình đã nhận ra vấn đề thì chuyển đề tài.
"Dạ.Chú ba nói vết thương sau đầu anh ấy hồi phục rất tốt.Đã lành miệng vết thương nên mai sẽ cắt chỉ cho anh ấy." Vương Nhất Bác trả lời mẹ mình.
" Nhất Bác,con đã chuẩn bị xong hết chưa." Vương Thiên Hạo không biết đến gần họ từ lúc nào.Ông hoà ái hỏi con trai ông.
"Con đã chuẩn bị xong hết rồi." Vương Nhất Bác cười trả lời ông.
"Con trai.Nhất định không được làm mất mặt cha mẹ nghe không,con mà thử để lại ấn tượng xấu cho họ xem.Mẹ nhất định sẽ từ con.", Mẹ Vương chống nạnh uy hiếp con trai bà
"Mẹ.Người phải tin tưởng vào con trai mình chứ.Nhất định không làm cha mẹ mất mặt vì con." Vương Nhất Bác vỗ ngực cam đoan với bà.
"Biết vậy thì tốt.Ngày mai con tính đi lúc nào?" Vương Thiên Hạo hài lòng nhìn Vương Nhất Bác.
"Sau khi Tiêu Chiến cắt chỉ xong ạ." Vương Nhất Bác trả lời ông.
"Con không nói cho thằng bé biết hả?" Vương Thiên Hạo hỏi tiếp.
"Dạ.Con muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."
"Ừ.Sao cũng được.Nhưng con phải chăm sóc Tiểu Chiến cẩn thận.Tuy đã khỏe hơn nhưng vẫn phải để ý chiếu cố thằng bé thật tốt." Mẹ Vương dặn dò con trai
"Thôi.Con nhanh vô tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi,để lấy sức mai còn lên đường.Cha mẹ đi về đây.Nhớ chăm sóc Chiến nhi thật tốt và không được làm cha mẹ mất mặt." Mẹ Vương ôm Vương Nhất Bác rồi vỗ nhẹ lưng con trai bà.
"Mẹ con nhớ rồi.Cha mẹ về đi,tối lắm rồi." Vương Nhất Bác hơi cúi người để mẹ ôm.
Sau khi tiễn cha mẹ,Vương Nhất Bác trở lại phòng bệnh tắm rửa rồi bước tới giường của Tiêu Chiến.Cậu ngồi trên giường,hơi điều chỉnh tư thế để không chạm đến vai anh rồi cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ đã lấy lại được màu đỏ hồng.Vương Nhất Bác không tự chủ được trước hương vị ngọt ngào trong khoang miệng ấm áp mà làm sâu nụ hôn,mà kiếm đầu lưỡi nhỏ nhắn trêu đùa,mà ngậm,mút hai làn môi mềm mại.
"Ưm... Nhất Bác...khó thở..." Tiêu Chiến bị cậu hôn mà hơi mở mắt,trong vô thức anh ngâm nhẹ,vươn cánh tay dưới nắm lấy áo ngủ của Vương Nhất Bác.
"Em làm anh thức sao,có thích em hôn không." Vương Nhất Bác nghe anh ngâm nhẹ thì buông tha cái miệng ngọt ngào của Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt mông lung của anh thì trêu chọc.
"Thích..." Tiêu Chiến chưa tỉnh hoàn toàn,theo bản năng trả lời Vương Nhất Bác.
"Thích ai hôn ah.Bảo bối phải nói rõ em mới biết nha." Vương Nhất Bác tiếp tục trêu ghẹo.
"Thích Nhất Bác hôn..." Tiêu Chiến rất buồn ngủ,theo thói quen thường ngày,mơ mơ màng màng trả lời.Anh muốn được ngủ tiếp.
" Nhất Bác là ai, Bảo Bối có biết không."Vương Nhất Bác tiếp tục ghẹo.Tất nhiên cậu đã thực hiện không biết bao nhiêu lần.
"Biết ah... Nhất Bác là...bạn trai Tiểu Tán..." Tiêu Chiến nhắm tịt mắt lại,thì thào trả lời Vương Nhất Bác.
"Bảo bối.anh chưa được ngủ ah,còn một việc nữa." Vương Nhất Bác nhéo nhẹ má Tiêu Chiến,gian ác không cho anh ngủ.
"Muốn ngủ..."Tiêu Chiến hơi mở cặp mắt đẹp ra,ủy khuất nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn cặp mắt buồn ngủ mang theo ủy khuất của Tiêu Chiến nhìn mình thì bật cười,bảo bối sao mà đáng yêu quá vậy trời.
"Ngoan.Còn một việc nữa,bảo bối làm xong em sẽ cho anh ngủ được không." Vương Nhất Bác trầm ấm dụ dỗ Tiêu Chiến.
"Bảo bối ngủ ngon." Tiêu Chiến theo thói quen vô thức của Vương Nhất Bác đã tập cho anh bao lâu nay,ngẩng đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác rồi chúc ngủ ngon.Hoàn tất mọi việc Tiêu Chiến liền ngả đầu xuống,hơi mở miệng nhỏ ra hít thở đều đều,lại tiếp tục ngủ say.
"Trời ơi,đáng yêu chết mất thôi." Vương Nhất Bác dúi nhẹ mặt vào cổ Tiêu Chiến đang ngủ say mà nén cười.Hôm nào phải ghi âm lại cho bảo bối nghe mới được.Thế nào anh ấy cũng xù lông lên,nhào vô cắn cậu mắt.
Cười đã Vương Nhất Bác ngẩng đầu dậy ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang ngon giấc của Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến.Chúng ta cùng nhau cố gắng.Em sẽ nắm tay anh đi suốt cuộc đời này"
" Bảo bối.Chúc anh ngủ ngon." Vương Nhất Bác dịu dàng hôn lên trán Tiêu Chiến.
P/S: Các cô chờ lâu hem ,xin lỗi dạo này t bị mất mạch á , nên lâu ra chương mới , có lẽ t sẽ hoàn thành bộ "cho phép anh thích em " trước . bộ này t sẽ edit lại từ đầu . Thấy nó lung tung quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro