Chương 4
"Meo...meo...meooo...meooo ô..." mọi người quên em rồi a,em muốn làm nhân vật chính...
Tiêu Chiến tính trả lời Thiên Thiên thì bé mèo con trong lòng anh kêu lên như nhắc nhở sự tồn tại của mình.Thiên Thiên nhìn thấy mèo con thì mắt long lanh lên,con gái mà,không bao giờ từ chối được mấy vật lông xù dễ thương.
"Đàn anh,mèo con của anh hả?"
"Không phải" Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp lại Thiên Thiên.
"A.. vậy nó ở đâu ra chứ,trong trường mình đâu có mèo,không thể nào có người mang theo,em biết rõ mà,hay nó đi lạc ta,nó còn nhỏ vậy chắc mới bị người ta bỏ gần đây,chắc là vậy rồi,bỏ gần đây nên nó mới vô được trong trường.Ai mà ác vậy trời,mèo con còn nhỏ mà..."Thiên Thiên lại theo thói quen thao thao bất tuyệt. Tiêu Chiến ngớ ra,não anh không theo kịp suy nghĩ của đàn em nhiệt tình này. Nhất Bác lại thở dài, cậu thấy đau đầu rồi...
"Tiêu đại thần,anh sẽ nuôi nó hả,em thấy nó rất thích anh nha."
Tiêu Chiến còn đang mờ mịch vì lời nói thao thao không ngừng của Thiên Thiên,nghe cô hỏi anh mới hồi thần. Tiêu Chiến nhìn mèo nhỏ trong lòng, anh cũng nghĩ bé mới bị chủ bỏ. Tiêu Chiến thấy lúc đó mèo nhỏ hoảng sợ thì ôm,vuốt ve,an ủi bé vì anh thấy bé như anh trước đây. Tiêu Chiến cũng không ngờ mèo con lại thân với anh như vậy.Nuôi bé à , anh cũng thấy muốn nuôi bé. Mèo con tròn mắt nhìn anh,bán manh mà kêu "Meeeeoooo ô..." cầu bao dưỡng.
"Anh chưa từng nuôi thú vật bao giờ,với lại....nó còn nhỏ...anh sợ nuôi không tốt." Tiêu Chiến ngập ngừng trả lời Thiên Thiên.
" Anh đừng sợ,cứ nuôi đi,tôi cũng đang nuôi mèo nên có chút kinh nghiệm,tôi sẽ thường xuyên giúp đỡ anh chăm sóc nó."
Thiên Thiên vì được Tiêu đại thần trả lời một câu dài thiệt dài mà rơi vào trạng thái happy-ing,đến khi cô tỉnh lại muốn trả lời thì Vương Nhất Bác đã mở lời trước.
Thiên Thiên lúc này mới sực nhớ đến ông anh họ của mình,cô nhìn Nhất Bác ngạc nhiên.Tuy anh họ đã ra ở riêng nhưng cô biết chắc anh ko có nuôi mèo cũng như thú nuôi khác.Thiên Thiên mở miệng tính hỏi anh thì Nhất Bác mỉm cười nhìn cô thật sâu.Thiên Thiên thấy lạnh cả người.Cô quyết định ngâm miệng không dám ý kiến.Nếu hỏi trên đời này Thiên Thiên sợ ai nhất thì cô sẽ nói là anh họ Vương Nhất Bác này,anh tư Vương Việt không sợ trời,không sợ đất,nổi danh liều lĩnh còn không dám hó hé trước mặt anh ba nữa là.
Đừng nhìn bề ngoài Vương Nhất Bác ôn hoà, tốt tính thật ra cậu mới là người khó nói chuyện nhất.Các đối tác mới đầu nhìn Vương Nhất Bác ,tưởng cậu còn trẻ,chưa sành sỏi,dễ bắt nạt tính qua mặt cậu lại không ngờ bị Vương Nhất Bác dùng gương mặt ôn hoà âm thầm chỉnh cho sống dở chết dở,đành phải chịu thiệt,ngậm bồ hòn làm ngọt,trở nén thành thật.
Tiêu Chiến tuy tính tình lạnh nhạt nhưng anh vẫn là người dễ tính .Lúc nãy cậu hỏi anh , anh còn chưa trả lời,lần này cậu lại bắt chuyện mà mình không nói gì thì không phải phép rồi. Tiêu Chiến cứ lo nghĩ mình không phải phép mà không chú ý đến câu nói của cậu có vấn đề.
" Cậu là..."
"Chào anh ,tôi nghe tiểu Thiên gọi nh là Tiêu Chiến ,tên anh phải không.Tên tôi là Vương Nhất Bác ." Nhất Bác đưa tay phải mình ra cho Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến do dự nhưng anh cũng dùng tay trái ôm gọn bé mèo,đưa tay phải ra bắt tay cậu . Tiêu Chiến nắm nhẹ tay Nhất Bác .Bàn tay của cậu to hơn anh ,lại ấm nữa y như giọng nói của cậu .Có một thứ gì đó như truyền từ tay cậu vào cơ thể anh , thật dễ chịu. Tiêu Chiến giật mình với suy nghĩ đó, anh muốn lấy tay mình về thì nghe cậu hỏi "Sao tay anh lại lạnh vậy?" Anh nhìn cậu thì thấy cậu nhíu mày lại nhìn tay anh...
Tiêu Chiến đưa tay ra bắt tay mình. Nhất Bác cảm thấy tim như bay ra khỏi ngực,tay anh thật nhỏ,tuy có vài vết chai do thường xuyên cầm bút vẽ ra thì làn da thật mềm,nắm lấy rất dễ chịu,không muốn buông ra.Nhưng..."Sao tay lại lạnh vậy?" Nhất Bác thốt ra câu hỏi trong lòng của cậu ,rõ rang đang tháng tư,thời tiết cũng hơi oi bức rồi,chưa kể anh vừa ôm mèo con.
Lúc trước sau sự kiện kia tuy Tiêu Chiến được phát hiện kịp thời nhưng anh cũng mất rất nhiều máu,vừa phải trị tâm bệnh,vừa phải trị thân thể,sức khỏe của Tiêu Chiến cũng kém hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến không trả lời cậu , anh rút tay về,ngón tay Vương Nhất Bác như vô tình gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh .Người Tiêu Chiến run nhẹ, anh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang cười ôn hoà nhìn mình.Là vô tình thôi, anh mím môi cuống quít cúi đầu nghịch tai mèo con.
Vương Nhất Bác nhìn anh mím môi,cặp mắt thản nhiên của anh thoáng chút bối rối,nhìn anh như vậy Nhát Bác rất vui,hình như cậu phát hiện thói quen nho nhỏ của anh,rất đáng yêu. Cậu muốn cắn anh quá. Cậu muốn khi dễ anh thêm nữa để nhìn thấy những biểu cảm khác trong mắt anh vì cậu,phải chỉ vì cậu thôi. Nhưng tại sao tay anh lại lạnh như vậy.
Vương sói ca chắc chắn rồi, anh sẽ là vợ của cậu , cậu muốn yêu thương anh mãi mãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro