Chương 38
"Tỉnh dậy rồi à."
Mẹ Thiên Thiên bước vào phòng bệnh,lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Tiêu Chiến và Thiên Thiên.Theo sau là chồng bà, Vương Thiên Quân.
"Ba ba,mẹ." Thiên Thiên mỉm cười với ba mẹ mình.
"Có thấy khó chịu hay quá đau đớn gì không?Cảm giác choáng với buồn nôn còn nhiều không?" Vương Thiên Quân nhìn Tiêu Chiến,lên tiếng hỏi.
"Dạ.Không còn đau như lần trước,cảm giác buồn nôn và choáng vẫn còn nhưng không đến mức khó chịu.Viện trưởng,cảm ơn ngài." Tiêu Chiến lễ phép,nói với Vương Thiên Quân.Anh nghe Thiên Thiên lúc nãy có nói ba cô là viện trưởng của bệnh viện này.
"Không cần cảm ơn.Người phải nói cảm ơn là chúng ta." Vương Thiên Quân cười nhẹ với Tiêu Chiến.Ngoại trừ người nhà ông chưa cười với người ngoài bao giờ,cho dù trong bất cứ trường hợp nào.
"Con tên Tiêu Chiến đúng không.Chúng ta là ba mẹ Thiên Thiên.Là chúng ta phải cảm ơn con.Nếu không có con,người nằm trên giường bệnh lúc này là Thiên Thiên.Cứ nghĩ đến con bé phải chịu thương tích,nằm ở đây,tâm chúng ta rất đau đớn.Tiêu Chiến,cảm ơn con rất nhiều.Chúng ta không biết phải báo đáp con như thế nào mới đủ." Mẹ Thiên Thiên ngồi xuống,nắm nhẹ bàn tay Tiêu Chiến,bà hiền từ,dịu dàng,chân thành nói với anh.
Nếu không nhờ anh,con gái bà sẽ ra sao,bà sẽ không chịu nổi mà ngã quỵ mất.Vợ chồng bà mang ơn Tiêu Chiến rất nhiều.
"Viện trưởng phu nhân.Đây là việc trong khả năng con,là việc con nên làm.Không phải ân nghĩa gì.Người đừng nói như vậy,con sẽ thấy không được tự nhiên." Tiêu Chiến mỉm cười,ôn hoà nói với bà.
Khi mẹ Thiên Thiên nắm tay, anh chỉ thấy không quen thôi,không có cảm giác khó chịu hay sợ hãi nên không kháng cự lại.Có lẽ do ánh mắt chân thành,thật tâm với nét mặt hiền hoà,dịu dàng của bà,gương mặt Thiên Thiên lại giống bà nên làm anh thấy thân quen.Đức tính của Tiêu Chiến vốn là kính già yêu trẻ.Hơn nữa anh thấy áy náy trước ánh mắt của bà.
"Được.Đúng là đứa trẻ ngoan.Chúng ta không nhắc đến nữa.Thím gọi con là Chiến nhi được không.Sau này con cứ gọi giống Nhất Bác ,gọi thím ba đi.Đừng gọi phu nhân này,phu nhân nọ nữa." Lãnh Nguyệt cười hoà ái với Tiêu Chiến ,vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh.Chưa tiếp xúc được bao nhiêu,nhưng bà rất thích chàng trai này.
"A.." Tiêu Chiến hơi khó hiểu trước câu nói của Lãnh Nguyệt.
"Chuyện của con với Nhất Bác,Thiên Thiên đã kể cho thím biết rồi.Cho nên con gọi thím ba cũng không có sai." Lãnh Nguyệt thấy Tiêu Chiến ngạc nhiên thì nháy mắt nói với anh.Bà tranh thủ chiếm lợi trước mẹ Nhất Bác mới được.
"Con..." Tiêu Chiến hơi bối rối.Nãy giờ anh không nghĩ đến việc hai người này cũng là chú thím của Vương Nhất Bác ah.Trời ạ.
"Bảo bối.Anh tỉnh rồi sao." Giọng nói trầm ấm mang theo mừng rỡ của Vương Nhất Bác vang lên.
Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy thì nghe tiếng nói chuyện trong phòng.Cậu liền bật dậy thì thấy Tiêu Chiến đang nửa ngồi,nửa nằm trên giường bệnh,anh đang bối rối nhìn thím ba mình.Vương Nhất Bác mừng như điên bước nhanh tới giường bệnh.
Lãnh Nguyệt nghe thấy tiếng cháu mình thì đứng lên,tới cạnh chồng bà,nhường chỗ cho Vương Nhất Bác. Cậu mỉm cười , gật đầu cảm ơn thím mình.
"Có đau lắm không,có khó chịu ở đâu không?" Vương Nhất Bác ngồi xuống giường,nhìn anh đầy yêu thương, ôn nhu hỏi.Bàn tay vuốt ve gò má của Tiêu Chiến .
"Anh không sao.Đã đỡ hơn nhiều rồi.Không có quá đau đớn hay khó chịu nữa." Tiêu Chiến cười ngọt với Vương Nhất Bác,nhẹ giọng trả lời.Muốn vươn tay nắm tay cậu nhưng vì bị cố định vai nên không giơ lên được.
"Không được giấu em có biết không?" Vương Nhất Bác mỉm cười,ngón cái xoa nhẹ làn da trên má anh.
"Anh nói thật mà." Tiêu Chiến hơi chu miệng,nhìn Vương Nhất Bác muốn nói,Anh nói thật em không tin anh hả .
"Ừ ngoan.Bảo bối,mấy ngày qua hành hạ tim em quá đi." Vương Nhất Bác nhéo nhẹ má Tiêu Chiến rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh.
"Khụ...anh ba,có thể chờ em ra ngoài không.Em còn nhỏ nha,không nên làm hư đầu óc em." Thiên Thiên rất biết phá phong cảnh mà ho nhẹ,thấy Vương Nhất Bác nhìn mình thì nháy mắt,cười lém lỉnh với cậu.
Tiêu Chiến từ lúc bị thương,gương mặt luôn tái xanh lúc này bị Thiên Thiên nhắc nhở liền hơi ửng hồng,quẫn bách mím nhẹ môi mình.Mở to mắt trừng Vương Nhất Bác. Cái đồ Không biết xấu hổ.
Vương Nhất Bác quay lại,thấy Tiêu Chiến đang xấu hổ trừng mình thì bật cười.Tốt quá,anh ấy đã tỉnh dậy,cười nói,giận dỗi với cậu rồi.
"Chiến nhi.Đã mấy ngày con không ăn gì rồi.Để thím đi mua cháo cho con,cũng gần tới giờ ăn trưa rồi.Chiều nay thím sẽ hầm canh cho con,như vậy mới tốt cho dạ dày lúc này.Tay nghề của thím rất giỏi nha." Lãnh Nguyệt hoà ái lên tiếng,giúp Tiêu Chiến thoát cảnh xấu hổ.
"Viện trưởng phu nhân.Không...." Tiêu Chiến vội từ chối thì bị bà cắt ngang.
"Thím ba." Lãnh Nguyệt nghiêm túc,nhìn thẳng Tiêu Chiến.
"Thím...ba.Không cần đâu ạ,như vậy rất phiền thím." Tiêu Chiến ngượng ngùng nói.
"Không phiền.Đây là việc thím nên làm,con đừng từ chối." Lãnh Nguyệt dịu dàng nói với anh.
"Vậy con cảm ơn thím." Tiêu Chiến mỉm cười với bà.Sự áy náy trong lòng anh càng tăng lên nhiều hơn .
"Như vậy mới ngoan.Con gái,đi với mẹ nào.Ông xã,em và con đi trước." Lãnh Nguyệt cười nói rồi vẫy tay ngoắc Thiên Thiên.
"Bye bye ba ba,bye bye anh ba,bye bye chị dâu nhỏ." Thiên Thiên chạy tới ôm cánh tay mẹ mình.Hai người vừa ra khỏi phòng vừa bàn với nhau nấu canh gì cho Tiêu Chiến tẩm bổ .
"Viện trưởng." Một y tá bưng khay bước vào.
"Để trên bàn đi.Tháo cố định chân của cậu ấy xuống,hiện tại cơ thể đã ổn định rồi,không cần treo cố định nữa." Vương Thiên Quân nói với y tá.
"Để tôi làm." Vương Nhất Bác lên tiếng với vị y tá rồi đứng lên,tháo dây cố định,nhẹ để chân Tiêu Chiến xuống.
"Nhất Bác đỡ cậu ấy ngồi dậy,ta rửa vết thương trên đầu." Vương Thiên Quân bước tới gần Tiêu Chiến.
"Vâng." Vương Nhất Bác nâng nửa người trên của Tiêu Chiến dậy.Giúp anh ngồi lên.
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày vì thay đổi tư thế nên chóng mặt.
"Làm sao vậy,đau lưng hay cổ sao.Nếu vậy thì dựa vào em." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhíu mày thì lo lắng hỏi.
"Không có,nằm lâu quá nên anh thấy chóng mặt thôi."
Vương Thiên Quân rửa vết thương,thay băng trên đầu cho Tiêu Chiến,rồi giúp anh kiểm tra cột sống và cổ.
"Tốt rồi.Uống thuốc hai ngày nữa thì hai nơi này sẽ không đau nhức nữa." Vương Thiên Quân nói với Tiêu Chiến.
"Viện trưởng.Hai vai con sau này có bị di chứng không.Khi khỏi hẳn có thể linh hoạt như trước không ạ." Tiêu Chiến hỏi ra băn khoăn,lo lắng của mình.
"Chú ba." Vương Thiên Quân lạnh nhạt nói.
"Dạ?" Tiêu Chiến không hiểu.
"Đừng gọi viện trưởng.Anh phải gọi là chú ba." Vương Nhất Bác mỉm cười giải thích.
"Anh...Chú ba.Sau này hai vai con có bị di chứng gì ảnh hương đến tay không ạ." Tiêu Chiến hơi bối rối nhưng cũng chỉ một lúc,rồi hỏi lại.
"Không ảnh hưởng.Sau khi bình phục tập trị liệu nhẹ có thể linh hoạt trở lại.Cũng không có di chứng." Vương Thiên Quân vừa lòng , gật dầu nhìn anh nói.
Tiêu Chiến nghe ông nói như vậy thì thở nhẹ ra,mỉm cười với Vương Nhất Bác đang nhìn mình.
"Sau này em có thất nghiệp anh vẫn có thể bao dưỡng em ah nha ." Vương Nhất Bác bắt đầu trêu chọc Tiêu Chiến .
"Nghe tiểu Thiên nói,tuy con còn đi học nhưng đã là chuyên viên thiết kế có chút thành tựu." Vương Thiên Quân lên tiếng.
"Em ấy nói quá rồi ạ.Con chỉ là làm thêm thôi." Tiêu Chiến mỉm cười rồi trả lời.
"Con bé luôn nói sự thật.Hơn nữa tuy không ảnh hưởng nhưng dù sao cũng đã từng bị thương tổn,đừng nên ép buộc hai vai quá nhiều,sẽ gây đau nhức.Về già sẽ khổ." Vương Thiên Quân dặn dò Tiêu Chiến.
"Con đã biết.Cảm ơn viện...chú ba." Tiêu Chiến lại bị ông lạnh nhạt nhìn một cái thì không dám lỡ lời.
"Ừ.Ta đi trước.Nhất Bác con đã nhớ những điều ta dặn dò,chăm sóc cậu ấy cho tốt.Có gì gọi trực tiếp cho ta."
"Chút trưa hãy truyền dịch." Vương Thiên Quân nói với y tá rồi rời đi.
Vị y tá thu dọn vật dụng xong cũng rời khỏi,giúp họ đóng cửa phòng lại.
"Có khó chịu không?Em đỡ anh nằm xuống." Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến
"Không có.Nằm nhiều rồi nên anh muốn ngồi một chút."
"Chờ em một chút." Vương Nhất Bác nói xong thì đứng lên,vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
Cậu rửa mặt,vệ sinh cá nhân rồi pha thau nước ấm,cầm cái khăn sạch.Bưng thau nước tới giường Tiêu chiến .Để thau lên ghế inox, Vương Nhất Bác tới tủ nhỏ trong phòng lấy ra bộ đồ bệnh nhân khác.
"Em giúp anh lau người,thay bộ đồ mới cho thoải mái.Hai ngày này nằm trên giường suốt rồi." Quay lại chỗ Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác mỉm cười nói với anh.
"Ừ." Tiêu Chiến lí nhí trả lời,hơi ngượng ngùng.
"Sao lại ngượng,em cũng từng tắm cho anh nhiều lần rồi mà." Vương Nhất Bác vừa cởi đồ giúp Tiêu Chiến vừa trêu ghẹo anh.
"Đừng ghẹo anh." Tiêu Chiến xấu hổ,tuy bước cuối cùng hai người cũng làm rồi,nhưng anh vẫn thấy ngượng khi Vương Nhất Bác ôn giúp anh làm những việc thân mật này.
"Được.Em không ghẹo anh."Vương Nhất Bác trầm ấm,cưng chiều nói với Tiêu Chiến rồi chú tâm giúp anh cởi đồ.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lột sạch sẽ,đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi trên giường,không dám nhúc nhích.Quấn trên vai anh là đai cố định,giúp anh cố định khớp vai sau khi được nắn lại,hạn chế cử động của hai tay làm ảnh hưởng quá trình phục hồi.
Vương Nhất Bác cẩn thận,nhẹ từng chút,tránh không chạm đến những chấn thương của Tiêu Chiến . Cậu nhúng ướt,vắt khăn,tỉ mỉ lau từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp,nhỏ nhắn của anh.Tiếp tục vò,vắt khăn trong thau nước ấm,Vương Nhất Bác lau cơ thể Tiêu Chiến.
"Ráng nhịn một tháng nữa,vai của anh sẽ được tháo đai cố định.Thời gian này không được tự do cử động anh cố gắng kiên nhẫn,chịu khó một chút.Sau khi tháo đai em sẽ giúp anh tập trị liệu,sau đó là cử động linh hoạt lại được rồi." Vương Nhất Bác không dừng công việc của mình,vừa ôn nhu nói với Tiêu Chiến.
"Ừ." Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời.
"Haizz...khó khăn lắm mới nuôi anh có chút thịt,mới có mấy ngày lại ốm đi mất một vòng.Em chưa được ôm đã ah." Vương Nhất Bác khẽ nhéo vòng eo đã nhỏ đi một chút của Tiêu Chiến.
"Ha ha nhột...a.." Bị Vương Nhất Bác nhéo. Tiêu Chiến bị nhột mà bật cười,được vài tiếng thì anh hít sâu một hơi.Lúc cười làm ảnh hưởng đến chấn thương nơi vai nên hơi đau nhói.
"Đau sao.Em xin lỗi.Em quên mất." Vương Nhất Bác lo lắng ngước lên nhìn anh.Rút tay mình khỏi vòng eo mê hồn của Tiêu Chiến,không dám trêu ghẹo nữa.
"Anh không sao,chỉ đau nhói lên thôi." Tiêu Chiến cười .
Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên khoé miệng anh rồi thành thật hoàn thành tốt công việc lau người rồi lại cẩn thận mặc bộ đồ bệnh nhân khác cho Tiêu Chiến.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ,Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi đối diện với Tiêu Chiến.Hai bàn tay to lớn nắm lấy hai bàn tay nhỏ đang để trên đùi của anh. Cậu trầm mặc vuốt ve,xoa nhẹ bàn tay anh.Nhớ đến những lo sợ trong những ngày vừa qua của mình,Vương Nhất Bác khẽ nói với Tiêu Chiến.
"Bảo bối.Em xin anh,đừng bao giờ làm những hành động như lúc ở quán Bar nữa.Em sẽ không chịu đựng nổi đâu.Hình ảnh anh nằm trên sàn nhà,đau đớn,máu loang trên nền gạch làm em rất sợ,nếu như có chuyện gì xảy ra với anh,em không dám nghĩ tiếp nữa.Lúc đó em rất sợ,anh có biết không.Nhìn anh bị những cơn đau hành hạ,tâm em rất đau,rất đau." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đầy thống khổ,giọng nói cậu mang theo sự đau đớn.
"Nhất Bác.Vì vậy mà em tự mình làm bị thương bản thân sao." Tiêu Chiến trở tay,khẽ vuốt những vết thương đang bắt đầu kết vảy trên khớp tay Vương Nhất Bác.
"Bảo bối.Tâm em thật sự rất đau.em muốn mình gánh những đau đớn đó cho anh." Vương Nhất Bác khẽ nói rồi cúi xuống,hôn lên tay Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác gối đầu lên đùi Tiêu Chiến,nhắm hai mắt mình lại,vòng tay ôm lấy thắt lưng anh.Một giọt nước nóng hổi rơi từ khoé mắt cậu thấm xuống lớp quần vải của Tiêu Chiến.Vương Nhất Bác rất yêu anh.Những ngày vừa qua,cậu cảm nhận sâu sắc được,anh đối với cậu quan trọng đến mức nào.Đây là mạng sống của cậu,là hạnh phúc,niềm vui của cậu,là trái tim của cậu.
Tiêu Chiến mỉm cười,nâng cánh tay dưới có thể hoạt động vuốt nhẹ mái tóc Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác.Tuy biết em sẽ đau khổ,khó chịu nhưng thời gian có quay trở lại anh vẫn sẽ làm vậy." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
"Tiêu Chiến." Bả vai Vương Nhất Bác khẽ run,cậu yếu ớt gọi tên anh.
"Nhất Bác .Ai cũng nghĩ anh là cao thượng,là tốt bụng.Nhưng không phải đúng như những gì mọi người nghĩ.Thật ra tâm anh rất nhỏ,anh rất ích kỉ." Tiêu Chiến khẽ nói với cậu.
"Bảo bối." Vương Nhất Bác muốn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến thì bị bàn tay anh khẽ đè lại,không cho cậu ngẩng lên.
"Đừng nhìn anh.Anh muốn nói hết.Tâm anh rất nhỏ,chỉ chứa được mình em thôi.Lúc đó khi cứu Thiên Thiên,có một phần là vì cô bé,nhưng phần lớn là vì em,vì bản thân anh." Tiêu Chiến vẫn vuốt nhẹ tóc Vương Nhất Bác.Ánh mắt anh nhìn vào bức tường trắng trước mặt.
"Lúc đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ,không thể để Thiên Thiên xảy ra chuyện.Nếu không em sẽ đau khổ,sẽ áy náy,sẽ không vui,sẽ lo lắng.Anh không muốn thấy em như vậy.Nếu nhìn thấy em trong tình cảnh đó anh sẽ không chịu đựng nổi.Mà anh sẽ không giúp được gì cho em. Em cho anh rất nhiều thứ,làm cho anh rất nhiều việc nhưng anh thì không.Nên đó là việc duy nhất anh có thể làm vì em." Tiêu Chiến khẽ nói,tay anh đè lên đầu Vương Nhất Bác,không cho cậu ngẩng lên.
"Nhát Bác.Anh rất ích kỉ,anh chỉ muốn những yêu thương,những áy náy,những tâm tư,những lo lắng,những đau khổ của em chỉ thuộc về anh,chỉ là của anh.Anh không muốn chia sẻ cho bất cứ người nào khác,dù người đó là ai đi nữa." Tiêu Chiến nhắm mắt lại,những giọt nước mắt rơi trên má Vương Nhất Bác.Từng lời,từng chữ nhẹ nhàng nói ra.
"Bảo bối.Đừng nói nữa.Bỏ tay ra.Em muốn nhìn thấy anh." Vương Nhất Bác cảm nhận được nước mắt của Tiêu chiến thì nhanh chóng muốn gỡ tay anh ra,ngẩng đầu lên.
Nhưng Tiêu Chiến lại không buông tay,ghì chặt lấy,không cho cậu nhúc nhích.Vương Nhất Bác vì lo cho chấn thương của Tiêu Chiến cũng không dám mạnh tay.
"Bảo bối.Đừng nói nữa.Em xin lỗi.Anh đừng khóc,cơ thể anh chưa tốt đâu,bỏ tay ra đi.Em muốn nhìn anh." Vương Nhất Bác tiếp tục dụ dỗ Tiêu Chiến.
"Để anh nói hết.Nhất Bác,tối hôm đó khi nhìn thấy ánh mắt Trác Vị nhìn em đầy si mê,yêu thương,anh thấy rất lo sợ.Nghe những cậu chuyện cậu ta nói với mọi người anh đoán được Trác Vị là con trai của gia đình giàu có,có thế lực.Lại có qua lại thân thiết với gia đình em.Cậu ta lại đáng yêu,hoạt bát,trong trẻo,xinh đẹp lại vui vẻ như vậy.Anh sợ một ngày nào đó em sẽ thích cậu ta mất.Anh rất sợ .Nhất Bác .Anh xin lỗi,tuy ngoài miệng anh hay nói anh tin tưởng em,tuy trong tâm anh vẫn tự bảo mình phải đặt niềm tin nơi em nhưng anh không thể khống chế được những suy nghĩ không đâu,những lo sợ vô cớ đó hiện ra trong tâm trí,trong não của anh ." Tiêu Chiến kiên quyết nói từng chữ.Anh vẫn khóc,vẫn nhắm mắt.Anh không dám nhìn Vương Nhất Bác.
"EM có biết không,Anh bảo vệ Thiên Thiên,tổn thương bản thân mình cũng chỉ vì tâm tư ích kỉ,nhỏ nhen của anh.Làm cho em thêm áy náy,đau khổ,để em càng yêu thương anh,càng khắc sâu anh vào tâm trí .Anh rất xấu xa, em có biết không." Nước mắt Tiêu Chiến không ngừng rơi.
"Hôm nay khi thấy thái độ của ba mẹ Thiên Thiên đối với anh.Đó là điều anh không ngờ,không dám nghĩ đến.Ánh mắt của họ nhìn anh chân thành,cảm kích thêm sự yêu thương làm anh chán ghét bản thân mình,làm anh vô cùng áy náy.Tất cả những việc anh làm cho Thiên Thiên cũng có phần lo cho em ấy nhưng phần lớn cũng chỉ vì em,vì tâm tư ích kỉ,nhỏ bé của anh.Nhất Bác,có phải anh rất xấu xa hay không.Nhất Bác.Tuy là anh cứu cô bé nhưng phân nửa cũng chỉ vì mục đích của mình.Anh rất tồi tệ."Tiêu Chiến không kiềm chế được mà bật khóc,anh nghẹn ngào nói với Vương Nhất Bác.
"Anh muốn giấu kín tâm tư này,bình thản đón nhận yêu thương,chăm sóc của em.Nhưng khi nhìn thấy em ,đau đớn,tự trách,rơi nước mắt vì sự ích kỉ của anh thì anh không chịu nổi.Nhất Bác.Anh rất xấu xa,rất ích kỉ,anh không đáng,không đáng chút nào cả." Tiêu Chiến nói ra hết tâm tư trong lòng mình,khóe miệng anh giương lên nụ cười tự giễu.
Tiêu Chiến mở mắt ra,anh không khóc nữa,ánh mắt anh trống rỗng nhìn bức tường trắng trước mặt.Nói ra rồi cũng tốt,anh sẽ không phải cắn rức nữa,dù sao cũng phải đối mặt.Anh khẽ buông hai tay mình xuống,không giữ lấy đầu Vương Nhất Bác đang gác trên đùi mình nữa.
Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu mình lên.Nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của anh tim cậu đau nhói muốn ngừng đập.
"Tiêu Chiến.Anh nói cho em biết,nếu anh nói anh xấu xa,ích kỉ,dơ bẩn như vậy thì anh muốn em đối xử với anh như thế nào?Anh nói đi,em sẽ làm theo ý anh." Vương Nhất Bác dùng hai tay ôm má Tiêu Chiến,bắt anh đối diện với mình.
"Nhất Bác.Anh không biết." Tiêu Chiến thì thào trả lời Vương Nhất Bác.Anh nhìn cậu bằng ánh mắt trống rỗng.
"Có phải anh muốn em tức giận,bỏ đi,không bao giờ quan tâm đến anh nữa.Hay muốn em mắng chửi anh thậm tệ,đuổi anh ra khỏi đây và em sẽ không bao giờ yêu anh nữa.Anh nói đi,có phải anh muốn vậy không." Vương Nhất Bác nghiêm mặt nói từng lời với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói thì khẽ run rẩy.Ánh mắt anh có tiêu cự trở lại ,nhìn Vương Nhất Bác đầy đau khổ.
"Nhất Bác .Anh không muốn.Anh không muốn.Anh không muốn." Tiêu Chiến nhắm hai mắt,liên tục trả lời Vương Nhất Bác.
"Tiêu Chiến.Cho dù anh có muốn em cũng sẽ không chấp nhận.Anh cũng nói chỉ muốn em vì anh mà lo lắng,vì anh mà đau khổ,càng yêu thương anh hơn,thì bản thân em cũng vậy.Em chỉ muốn độc chiếm anh,trong những ngày anh trở về nhà không có ahn bên cạnh,em chỉ muốn tìm mọi cách,thậm chí là muốn tổn thương bản thân để anh lo lắng,để anh vì em mà rời gia đình trở lại bên em." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến.
"Em làm mọi thứ cho anh chỉ vì em muốn anh cảm động,làm anh động tâm,để anh ngày càng tham luyến em,ngày càng ỷ vào em,ngày càng dựa vào em.Để anh sau này không thể rời khỏi em,không muốn trở về nhà,về với gia đình nữa.Anh sẽ không nhìn người khác nữa.Anh có biết không." Vương Nhất Bác lấy tay lau đi những giọt nước mắt nơi khoé mắt anh.
"Tiêu Chiến.Tâm tư em cũng rất nhỏ.Chỉ có thể chứa một mình anh.Làm sao em có thể để người khác bước vào được nữa.Nếu như em nói trong những ngày vừa qua.Em vừa đau khổ,vừa có chút vui mừng vì người nằm trên giường bệnh này là anh chứ không phải là tiểu Thiên thì anh sẽ nghĩ sao?" .
"NHất Bác..." Tiêu Chiến nghe cậu hỏi vậy thì mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác.
"Bởi vì là anh,thì chú thím sẽ áy náy,đối tốt với anh.Em lợi dụng sự việc này để họ có thể thích anh,sẽ vui vẻ chấp nhận anh,để họ nói tốt về anh trước mặt cha mẹ .Bảo bối,trong khi anh bị thương,đau đớn nằm đó mà em còn có những tính toán,lợi dụng đau đớn của anh như vậy.Thì có phải em rất tồi tệ,rất xấu xa đúng không." Vương Nhất Bác đau khổ,tự trách nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến khẽ gọi tên cậu.
"Bảo bối.Nếu như tất cả những việc em làm cho anh,chỉ vì em muốn anh yêu em,lưu luyến không thể rời xa em,làm anh trở nên ích kỉ,nhỏ nhen,thay đổi bản tính của anh.Trong mắt anh chỉ có mình em.Em lợi dụng chấn thương,đau đớn của anh chỉ vì muốn anh được gia đình em chấp nhận vui vẻ mà ở bên cạnh em mãi mãi.Thì anh có ghét em,muốn rời xa em không?" Vương Nhất Bác cười, sanh mắt tràn đầy đau thương nhìn Tiêu Chiến.
"Không có.Làm sao anh có thể ghét em,làm sao anh có thể rời xa em.Vì anh yêu em,anh đã không thể rời xa em được nữa rồi, Nhất Bác ." Tiêu Chiến cười ôn nhu với Vương Nhất Bác,nhìn cậu đầy yêu thương nói .
"Tiêu Chiến .Anh có thể nói lại cho em nghe không,câu sau anh vừa nói ý ?" Giọng Vương Nhất Bác run rẩy mang theo chút mong chờ .
"Nhất Bác .Anh yêu em, Yêu nhiều đến mức anh không thể rời xa em được nữa rồi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng lập lại.Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn Vương Nhất Bác.
Anh ích kỉ,xấu xa cũng được.Hay cậu tính toán,lợi dụng cũng được.Tất cả đều không phải chỉ vì muốn đối phương yêu mình sâu đậm,ở bên cạnh mình cả đời hay sao.Vậy thì hai người đều vậy đi.Ích kỉ,nhỏ nhen hay tính toán,lợi dụng lẫn nhau đều được.Vì dù sao Vương Nhất Bác cũng sẽ yêu thương,cưng chiều anh suốt cả cuộc sống sau này.Anh sẽ bên cạnh Vương Nhất Bác,bám dính cậu cả đời mình.
"Bảo bối. Cuối cùng anh cũng chịu nói rồi sao." Vương Nhất Bác cười hạnh phúc.
"Phải.Anh yêu em , Nhất Bác." Tiêu Chiến lập lại lần nữa.
"Em rất vui , Tiêu Chiến , em rất vui . cuối cũng em cũng chờ được chính miệng anh nói yêu em rồi , bảo bối ." Vương Nhất Bác vuốt nhẹ má Tiêu Chiến .
Ngoại trừ lần bị Vương Nhất Bác ép buộc phải nói ra tình cảm của mình lúc bị sốt cao,thì Tiêu Chiến chưa lần nào nói ra anh thích cậu hay yêu cậu cả.Hôm nay khi nghe anh nói yêu mình thì Vương Nhất Bác mới biết trong lòng mình có bao nhiêu mong chờ,vui sướng.
"Nhất Bác.Anh không biết phải đối mặt với lòng tốt của ba mẹ Thiên Thiên như thế nào,dù sao..." Tiêu Chiến nhíu mày nói ra áy náy của mình.
"Bảo bối.Có một câu em muốn hỏi anh.Nếu như không có em,không phải vì em.Chỉ dựa theo mối quan hệ của anh và tiểu Thiên thì lúc đó anh có cứu con bé không?" Vương Nhất Bác ôn nhu hỏi anh.
"Tất nhiên anh sẽ cứu.Cô bé rất tốt với lại đây là việc anh có thể làm được." Tiêu Chiến không cần suy nghĩ trả lời ngay với Vương Nhất Bác.
"Vậy thì tại sao anh phải áy náy hay tự trách.Cho dù vì lý do gì thì việc anh cứu tiểu Thiên là sự thật.Anh bị chấn thương vì cứu con bé là điều hiển nhiên.EM còn chưa cảm ơn anh vì việc anh đã làm.Như anh đã nói,nếu như không có em,không phải vì em thì anh cũng sẽ cứu con bé.Đến lúc đó em gặp anh cảm ơn rồi lại bị anh hấp dẫn,thích anh,muốn lấy thân báo đáp thì sao.Cho nên anh cứ yên tâm nhận lòng tốt của chú thím,đừng suy nghĩ sâu xa như vậy.Anh có hiểu không." Vương Nhất Bác cười cưng chiều,nhẹ nhàng trấn an Tiêu chiến.
"Anh hiểu rồi." Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác khuyên nhủ thì cảm giác áy náy cũng vơi bớt,anh cười tươi với Vương Nhất Bác.
"Bảo bối.Anh rất tốt,rất trong sáng,cặp mắt anh rất trong veo,sạch sẽ không có bất kì tính toán,tạp chất gì.Chính vì vậy em mới để ý đến anh."Vương Nhất Bác yêu thương nói với tiêu \Chiến.Xoa nhẹ khoé mắt xinh đẹp,đang cong cong vì nụ cười của anh .
"Nhưng anh rất ngốc lại thích suy nghĩ lung tung,cứ nhốt mình vào những vấn đề không đâu,rồi hành hạ cái đầu nhỏ của mình.Có bao nhiêu thông minh thì dồn hết cho việc học tập lẫn tài năng của mình rồi.Lại không biết được người khác là người tốt hay xấu,không phân biệt được người khác nói thật hay giả.May mà anh còn cảm nhận được người ta đối với anh là xấu hay tốt nên mới không bị đem đi bán.May mà anh gặp được em,thật lòng với anh . Nếu không , không biết anh đã bị lừa bán đi bao nhiêu làn rồi ." Vương Nhất Bác hơi nghiêm giọng nói với anh.Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác thay đổi thái độ thì không dám cười nữa.
"EM yêu anh đến mức muốn lôi luôn tim gan,phèo phổi của mình ra cho anh xem luôn rồi.Vậy mà anh lại vì hành vi dối trá của kẻ xấu mới gặp có tí xíu mà suy nghĩ lung tung,dám nghĩ em sẽ thích kẻ xấu đó,bỏ rơi báu vật là anh.Tức chết em mà.Tức chết em mà.Sẽ có ngày em bị anh hành hạ đến chết vì mấy cái suy nghĩ lung tung của anh.Nếu không phải anh đang bị chấn thương thì em đã đè anh ra đánh một trận rồi." Vương Nhất Bác đột nhiên thay đổi thái độ,nghiêm mặt,lạnh giọng mắng cho Tiêu Chiến một tràng.
An ủi,trấn an Tiêu Chiến xong thì cơn giận của Vương Nhất Bác liền bùng phát.Giỏi lắm.Cậu yêu anh đến như vậy,làm nhiều việc cho anh như vậy.Dám vì một Trác Vị xấu xa,ba hoa chích choè một lúc thì dám nghi ngờ cậu.Dám nói cậu sẽ thích Trác Vị hư hỏng đó.Rồi lo sợ lung tung.Tức chết cậu mà. Cậu không nổi giận thì không được mà.
Tiêu Chiến biết mình sai thì ngoan ngoãn ngồi im nghe Vương Nhất Bác mắng,không dám nói lại một câu.Ngón tay anh vân vê vải quần trên đùi.
"Có phải em cưng chiều anh quá nên anh tưởng em không dám nổi giận với anh đúng không?Cứ thích suy nghĩ lung tung đúng không?Dám vì người ngoài không đáng mà nghĩ xấu cho em." Vương Nhất Bác hung ác trừng Tiêu Chiến, cậu nhéo hai bên má anh.
"anh xin lỗi mà.Đừng nhéo,đau ah." Tuy không đau lắm nhưng Tiêu Chiến vẫn giả bộ đáng thương,mặt mở to,rưng rưng nhìn cậu.Vương Nhất Bác mà nổi giận,rất đáng sợ ah.
"Đừng có làm mặt đáng thương với em.Em nhéo anh không có dùng lực đâu.Nói.Sau này còn dám suy nghĩ lung tung không.Anh còn không rõ những suy nghĩ không đâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng,sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của anh hay sao.Em nâng niu,lo lắng,giữ gìn cho anh bao nhiêu thì anh cứ thích hành hạ cái đầu nhỏ của anh bấy nhiêu.EM nói bao nhiêu lần mà anh không chịu nghe.Nói,sau này có dám suy nghĩ lung tung không." Vương Nhất Bác lại mắng Tiêu Chiến.Tăng nhẹ lực ngón tay của mình.
Mắng anh , cậu cũng rất khó chịu,làm anh đau cậu không nỡ.Nhưng lần này Vương Nhất Bác thật sự rất giận.Ôn nhu,nhẹ nhàng,cưng chiều khuyên nhủ anh không thấm thì cứ hung dữ cho rồi.
"Anh không dám nữa.Nhất Bác .Anh không dám nữa.Đừng tức giận nữa.Anh rất sợ thấy em như vậy " Tiêu Chiến đáng thương trả lời.
Tiêu Chiến lần này thật sự rơm rớm nước mắt rồi,hơn nữa nơi má đau thiệt rồi.Vương Nhất Bác tức giận rất đáng sợ.Anh chỉ thích lúc cậu ôn nhu,cưng chiều anh thôi.
"Thật sự?" Vương Nhất Bác vẫn nghiêm khắc nhìn Tiêu Chiến.
"Thật mà.Anh không dám nữa.Nhất Bác ,má đau.Đầu anh rất nặng." Tiêu Chiến sụt sùi,hít hít cái mũi nhỏ rồi nói.Đầu anh thật sự rất nặng , rất đau .
"Ai biểu anh khóc nhiều quá làm gì.Càng nói em càng giận." Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói nặng đầu thì lập tức thả tay mình ra.Trách một câu nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng đầy lo lắng,yêu thương.
Vương Nhất Bác đứng lên đi vào nhà vệ sinh thấm ướt khăn bằng nước ấm rồi đi ra,nhẹ nhàng tỉ mỉ lau mặt cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười ngây ngốc.
"Cười ngốc cái gì.Đừng tưởng em hết giận." Vương Nhất Bác trừng mắt với Tiêu Chiến.Giọng nói cậu trầm ấm,dung túng anh.
"Uống nước đi,rồi em đỡ anh nằm xuống.Chút nữa thím ba mua cháo về,anh ăn xong rồi ngủ một giấc." Lau mặt xong Vương Nhất Bác lấy nước cho Tiêu Chiến uống.
Vương Nhất Bác cúi xuống,nhấc Tiêu Chiến lên,để anh ngồi ngay ngắn lại trên giường.Đỡ anh từ từ ngả xuống giường,giúp Tiêu Chiến chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn,thoải mái.
"Nằm vậy rất khó chịu đúng không?Đè lên vết thương trên đầu,mà anh lại không nằm nghiêng được.Khi nào khó chịu quá thì gọi em.Em đỡ anh ngồi dậy." Vương Nhất Bác xoa nhẹ gò má hơi đỏ lên của Tiêu Chiến vì bị cậu nhéo.
"Không được giận anh nữa." Tiêu Chiến chu miệng,làm nũng với Vương Nhất Bác.
"Giận." Vương Nhất Bác không đồng ý.
"Không giận."
"Giận."
"Không giận.
"Giận."
"Không...ưm." Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.Vương Nhất Bác khẽ liếm,ngậm hai cánh môi mút nhẹ rồi nhả ra.
"Hết giận rồi." Vương Nhất Bác mỉm cười,cưng chiều nói với Tiêu Chiến.
"Muốn nữa." Tiêu Chiến khẽ liếm môi,quyến rũ nhìn Vương Nhất Bác.
"Tiểu yêu tinh.Anh đang bị thương,đừng có mà quyến rũ em.Muốn tra tấn em à."Vương Nhất Bác ngắt nhẹ mũi Tiêu Chiến.
"Chồng yêu . anh không cử động được.Muốn em hôn nữa." Tiêu Chiến khẽ thì thầm với Vương Nhất Bác.
"Haaiizz...nếu vợ muốn thì chồng chiều vậy." Vương Nhất Bác làm bộ bị ép buộc rồi lại ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn,ngọt ngào mà hôn sâu.Tay Vương Nhất Bác luồn xuống gáy Tiêu Chiến,nâng nhẹ đầu anh lên để tránh đụng tới vết thương sao đầu.
Hai người kết thúc nụ hôn bằng tiếng mở cửa phòng và giọng rên nho nhỏ của Thiên Thiên.
"Lại nữa rồi.Không biết em có bị sét đánh không đây.Cản trở người khác nói chuyện yêu đương là bị đánh ah.Em chỉ vô tình thôi." Thiên Thiên nhăn nhó lẩm bẩm.Biết vậy lúc nãy mở của he hé là được nhìn lâu hơn nữa rồi.
Lãnh Nguyệt và Vương Nhất Bác thì bật cười.còn Tiêu Chiến vừa cố gắng hít thở vừa nhắm mắt giả chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro