Chương 2
"Haizz...lạc đường rồi"
Vương Nhất Bác thở dài, cậu lạc đường mất rồi.
Hôm nay trong nhà có tiệc nên Nhất Bác kết thúc công việc sớm sẵn tiện ghé trường đại học đón cô em gái họ của mình là Thiên Thiên về nhà . Cậu tới sớm,Thiên Thiên thì chưa hết tiết học, nên cậu quyết định vào trường đi dạo.
Nhất Bác đi tới khuôn viên sân sau của trường.Từ xa Cậu thấy dưới gốc cây to có bóng dáng một sinh viên đang ngồi. Nhất Bác định bước nhanh về phía đó để hỏi đường thì đột nhiên thấy người sinh viên đó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Nhất Bác không hiểu tại sao ngay lúc thấy người con trai đó ngẩng đầu lên thì cậu lại núp vào sau thân cây gần chỗ người đó ngồi. Nhất Bác tự lắc đầu, đứng đó quan sát người con trai đó .
Anh cao hơn Nhất Bác một cái đầu,thân hình hơi gầy.Khuôn mặt anh nhỏ nhắn với cặp mắt to tròn,trong suốt,hàng mi dài,đen,cong vuốt. NHất Bác chưa thấy ai có cặp mắt đẹp như anh ,không phải đẹp theo kiểu quyến rũ,đa tình mà là trong veo,mang theo chút ngây ngô. Nhất Bác nhíu mày nghĩ,đáng lẽ cặp mắt của anh ,ở tuổi này nó phải luôn linh động,loé sáng,hoạt bát giống cô em họ hay lanh lợi,tinh nghịch giống Vương Việt em trai của cậu , mà ở anh nó lại tĩnh lặng,thản nhiên,chỉ đơn giản là nhìn mà thôi. Nhất Bác đột nhiên rất muốn,rất muốn nhìn thấy mọi biểu cảm của cặp mắt đó.
Nhất Bác đang suy nghĩ miên man thì cậu nghe tiếng mèo kêu,tiếng kêu rất nhỏ. Cậu theo hướng nhìn của cậu,thì ra có con mèo con trên cành cây. Nhất Bác bước lại gần chỗ anh một chút,cố gắng không phát ra tiếng động. Cậu lẳng lặng nhìn anh thầm thì với mèo con,cứu nó xuống, anh chăm chú vô mèo con nên không phát hiện ra Nhất Bác đứng gần đó. Cậu nhìn anh lật qua lật lại mèo con,đùa giỡn với nó và rồi anh cười.Nhìn nụ cười của anh tim Nhất Bác như ngừng đập một giây để sau đó lại đập thật nhanh,thật nhanh...
Nhất Bác năm nay 23 tuổi, Cậu không cần dựa vào gia đình,mà dựa vào tài năng,sự thông minh,bản lĩnh của mình tạo dựng nên sự nghiệp cho bản thân,hiện tại cậu là Vương tổng nổi tiếng trong giới thương nghiệp.Sự nghiệp thành công, Nhất Bác lại không có tai tiếng,không có thói quen oanh oanh yến yến.Vậy mà bây giờ Nhất Bác có suy nghĩ,người đàn ông khi đã có tiền và sự nghiệp thì bước tiếp theo là nên có gia đình riêng,có người vợ nhỏ để yêu thương,để nuôi,để cưng chiều giống như ông Vương với bà Vương ...cho dù là nam giống anh thì cũng không tệ.
Vương tổng chúng ta đã trúng tên của thần Cupid mất rồi.
"Anh tên là gì?"
Hỏi xong Nhất Bác khổ không thôi,không chào hỏi,không quen biết mà hỏi tên anh ,có khi nào anh nghi ngờ,nghĩ xấu cậu không.Lần đầu tiên trong đời Vương lo lắng cái nhìn của người khác về mình.
Nhìn anh và mèo con giật mình vì câu hỏi của mình,cả hai quay qua tròn mắt kinh hãi nhìn cậu .Nhất Bác rất muốn cười,sao mà biểu tình đáng yêu giống nhau quá vậy.Thấy anh mím môi suy nghĩ,mắt NHất Bác nhìn chăm chú vào đôi môi nho nhỏ,hồng hồng đó, cậu rất muốn hôn nó,rất muốn cắn nó,rất muốn gặm nó...Nhất Bác không biết cặp mắt của cậu lúc này đang loé sáng lên rất nguy hiểm.
Nhất Bác lần đầu thấy Tiêu Chiến đã muốn sàm sỡ,ăn tươi nốt sống người ta mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro