Chương 18
"Ưm..."
Tiêu Chiến theo thói quen thường thức dậy vào lúc 6h sáng. Anh nhẹ nâng mí mắt,ánh mắt còn chưa tỉnh ngủ. Tiêu Chiến im lặng nằm trên giường thêm mười phút lúc này mới tỉnh hẳn.Giật mình ngồi dậy.Đây không phải căn phòng quen thuộc của anh .
Căn phòng rất rộng,màu tường xám trắng phối hợp với nền nhà bằng gỗ làm cho căn phòng nhìn trang nhã và ấm áp,đồ vật trong phòng được bài trí đơn giản nhưng tinh tế tạo cho người ở cảm giác thoải mái,dễ chịu.
"Tỉnh.Sao anh không ngủ thêm chút nữa."
Tiếng nói làm Tiêu Chiến giật mình, anh thấy Vương Nhất Bác đang mặc bộ đồ thể thao, cậu đứng khoanh tay dựa vào cửa ra vào,mỉm cười nhìn anh .
"Tôi đang ở đâu vậy?" Tiêu chiến hỏi Vương Nhất Bác .
"Phòng ngủ của tôi. Anh có muốn ngủ thêm nữa không,cũng còn sớm."
"Không ngủ nữa.Tối qua..." Tiêu Chiến nhìn cậu ,chờ cậu trả lời.
"Tối qua anh rất mệt. Tôi chở anh về tới nhà trọ của anh thì anh đã ngủ mất.Gọi thế nào anh cũng không chịu tỉnh.Hơn nữa tôi không biết lối vào chỗ anh ở nên đành chở anh về nhà tôi."
Cậu vào phòng vòng qua giường,cầm cái điều khiển nhỏ rồi bấm nút.Rèm cửa màu kem,dài từ trần nhà đến sát nền gỗ chậm rãi được kéo ra,lộ ra cửa kính sát đất,bên ngoài là ban công mở rộng có những chậu cây to lẫn nhỏ được bố trí hài hoà,tạo không gian xanh cho căn phòng.Những tia nắng ban mai dịu nhẹ rọi lên giường,bao phủ cả người Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến nhìn ra được chỗ ở của Vương Nhất Bác là căn hộ cao cấp,nằm trên tầng khá cao.Tuy tòa nhà nằm ở trung tâm thành phố nhưng hoàn toàn biệt lập,vì nhìn ra ban công có thể thấy được bầu trời trong xanh,xa xa là những toà nhà chọc trời.
"Tối qua tôi lên đây bằng cách nào." Tuy đã biết được đáp án,nhưng Tiêu Chiến vẫn hỏi ra.
"Tôi ẵm anh lên . Anh ngủ rất say,tôi không nỡ đánh thức." Vương Nhất Bác cười ôn nhu trả lời.
Tiêu Chiến nhìn cậu ,rồi anh mím môi,cúi đầu xuống.
"Sao vậy, anh thấy không khỏe sao,vẫn còn mệt."Vương Nhất Bác thấy anh trầm mặc không nói,bước về phía anh ngồi xổm xuống. Cậu ngước đầu nhìn Tiêu cHiến lo lắng hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu, anh không muốn nói gì.Cảm xúc của anh bây giờ rất loạn.
"Anh...giận tôi sao.Vì tôi tự tiện quyết định." Vương Nhất Bác hỏi tiếp.
"Không có, cậu không làm gì sai,tại sao tôi phải giận,có lẽ tôi hơi mệt." Nghe cậu hỏi vậy, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác,mỉm cười trả lời.
"Có cần phải đi bệnh viện khám không." Vương Nhất Bác rờ trán anh .
"Không cần đâu,tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi, cậu cho tôi mượn nhà vệ sinh một chút."
Anh hơi né tránh tay Vương Nhất Bác,hiện tại anh rất muốn về căn nhà trọ của mình,thế giới của anh.
"Được, anh khoan đứng lên,đợi tôi chút." Vương Nhất Bác rút tay mình lại, cậu cảm giác được cảm xúc Tiêu Chiến không được tốt. Cậu đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.
Tiêu Chiến gật đầu,ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Vương Nhất Bác rời đi một chút rồi quay lại,cúi xuống đặt ngay chân anh một đôi dép bông đi trong nhà.
"Sàn nhà lạnh, anh đừng đi chân trần,không tốt cho sức khỏe.Trong nhà vệ sinh tôi có để sẵn bộ bàn chải,khăn mặt mới anh yên tâm sử dụng đi.Xong rồi anh cứ để đó,tôi dọn sau,xuống nhà dưới ăn sáng.Tôi mua sẵn đồ ăn rồi." Vương Nhất Bác không biết vì sao cảm xúc của Tiêu Chiến lại tệ đi,nên cậu không dám ép buộc anh ,chỉ biết ôn nhu từng chút nói với anh .
Tiêu Chiến vẫn không nói gì,chỉ gật đầu với cậu ,bàn tay hơi nắm lại,bước về phía cánh cửa nhà vệ sinh trong phòng mà Vương Nhất Bác chỉ cho anh .
Anh nhìn gương mặt mình trong tấm gương trên bồn rửa mặt rộng rãi. anh nở nụ cười buồn. Tiêu Chiến biết thái độ của mình như vậy là không đúng nhưng phải làm gì bây giờ.Đưa bàn tay lên ôm ngực trái.Xin mày đừng đập nhanh như vậy được không,đừng đập nhanh như vậy nữa.
Sau khi cùng Vương Nhất Bác ăn bữa sáng trong sự yên lặng, Tiêu Chiến dọn dẹp bàn rồi nói với cậu .
"Nhất Bác ,tôi nên về rồi.Tối qua rất cảm ơn cậu ."
"Chờ tôi một chút,tôi lên thay đồ rồi đưa anh về.Cũng tiện đường tôi tới công ty luôn."
" Không cần đâu,tôi xuống dưới bắt xe về là được rồi."
"Tiêu Chiến .Chỉ nửa tiếng thôi.Tôi đưa anh về." Vương Nhất Bác nhìn chăm chú anh ,hạ giọng nói.
"Được." anh nhìn ánh mắt cậu ...không từ chối được.
Tới trước cửa nhà mình, Tiêu Chiến bước xuống xe,trong tay ôm cái lồng chứa Bối Bối.Mèo con đã khỏe hơn hôm qua nhưng bé như biết tâm tình của cậu chủ mình không được tốt nên nằm im không dám lên tiếng.
" Nhất Bác ,tối hôm qua tôi rất cảm ơn cậu .Bây giờ tôi hơi mệt nên đi trước." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.
"Được. Anh lên phòng đi.Nếu thân thể có gì không khỏe,gọi cho tôi được không."
"Tôi biết rồi. Cậu đi làm đi.Tạm biệt."Nói xong Tiêu Chiến quay đầu bước đi.
Tiêu Chiến ah anh làm sao vậy. Em đã làm gì không đúng sao.Đến bao giờ anh mới để em bước vào tâm trí anh .
Cậu đứng đó,nhìn Tiêu Chiến khuất bóng trên cầu thang riêng biệt dẫn lên tầng hai của căn nhà.
Tiêu Chiến sau khi đóng cửa,thân mình dần trượt theo cánh cửa, anh ngồi xuống,nhẹ nhàng đặt lồng Bối Bối xuống sàn nhà,vòng tay ôm đầu gối rồi anh úp mặt xuống,từng giọt nước mắt không kìm được nữa mà rời xuống,ướt đẫm vải quần.
Anh rất muốn hỏi. Nhất Bác nếu anh thích em . Em sẽ chấp nhận anh sao.
Trong khoảng thời gian qua tuy mới hơn một tháng,nhưng cậu đối xử với anh rất tốt,sự ân cần,sự ôn nhu,sự tỉ mỉ của Vương Nhất Bác đã làm cho anh dần dần hãm sâu vào.Cho dù anh có cố gắng khống chế tâm tình của mình như thế nào đi nữa cũng không thể chống cự được sự mê hoặc đó.Đặc biệt là sau tối hôm qua. Cậu quan tâm, cậu lo lắng, cậu trách anh vì không tự chăm sóc bản thân.Không quản mệt mỏi mà giúp anh ,khi anh đói bụng,khi anh ngủ say,khi sáng nay thức dậy...từng chút như dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể như xoa dịu từng thương tổn mà người khác,gia đình đã gây ra cho anh .
Sau này tuy ba mẹ đã bù đắp lại cho anh rất nhiều,nhưng anh có thể quên được sao.Khinh miệt,ghét bỏ,nhục nhã,bỏ rơi,xa lánh,giận dữ,thất vọng làm sao anh quên được.Không ai biết được anh hay bị giật mình vào giữa đêm,vì những ám ảnh đó,phải một lúc sau anh mới ngủ lại được.
Chỉ có tối qua.Đã lâu lắm rồi anh mới ngủ say như vậy.Là vì sự hiện diện của cậu làm anh thấy yên ổn.
Nhưng nếu biết được tình cảm của anh , cậu ấy sẽ chấp nhận sao,hay là cậu sẽ nhìn anh bằng ánh mắt ghê tởm mà nói, cậu chỉ xem anh là người bạn tốt,một người anh trai nhưng không ngờ anh lại đáp trả cậu bằng thứ tình cảm bệnh hoạn.
Không cậu ấy sẽ không như vậy,mà cậu ấy chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng sau đó sẽ không xuất hiện nữa.
Tiêu Chiến khóc, anh đã không thu hồi lại tình cảm của mình,không thể đối xử với cậu như người bạn bình thường được. Cậu sẽ nhận ra, cậu sẽ ghét bỏ.
Tình cảm này không giống như sự ngây ngô năm đó,mà nó là thứ tình cảm đã bén rễ vào trong tim lúc nào không hay.
"Meo..meo.." Bối Bối lo lắng,bé thò chân qua lồng cửa muốn chạm vào Tiêu Chiến .
"Meo...meo...meo...meo..."
Tiếng mèo kêu liên tục làm Tiêu Chiến hồi thần lại,thoát khỏi cảm xúc không ổn định của mình, anh lấy hai tay lau nước mắt rồi mở lồng ôm Bối Bối lên.
"Bối Bối mày xem tao thật vô dụng đúng không.Nhưng tao phải làm sao bây giờ."
"Meo..." Mèo con dụi dụi lên mặt Tiêu Chiến như an ủi.
"Xin lỗi,tao quên mày uống thuốc."
Anh chậm rãi đứng lên,lúc sáng mèo con đã được Vương Nhất Bác cho ăn nên bây giờ chỉ cần uống thuốc thôi.Sau khi cho mèo uống thuốc, Tiêu ?Chiến đơn giản tắm qua rồi ôm mèo con lên giường nằm.
"Bối Bối.Mày nằm ngủ với tao được không.Hiện tại tao rất mệt,không muốn suy nghĩ gì,cũng không muốn làm gì cả.Tao chỉ muốn ngủ thôi." Tiếng nói anh nhỏ dần rồi mệt mỏi chìm trong giấc ngủ.
Mèo con tuy tốt hơn tối hôm qua nhưng vẫn chưa khỏe hẳn,lúc nãy còn dùng sức kêu nên cũng mệt mỏi,với lại mèo con cảm nhận được tình trạng của chủ mình không tốt nên ngoan ngoãn nằm im,nhắn mắt ngủ theo cậu chủ.
Giấc ngủ này Tiêu Chiến mơ thấy ác mộng.Nhưng anh không tỉnh lại được,cho tới xế chiều anh cũng không tỉnh.Mồ hôi tuôn ra ướt áo,thân mình ngày càng nóng lên. anh đang phát sốt.
Vương Nhất Bác nhíu mày. Tiêu Chiến lại không bắt máy.
Lúc sáng cậu đã thấy tâm trạng anh không tốt,đến chiều cậu gọi cho Tiêu Chiến ,nhưng nãy giờ cậu gọi rất nhiều nhưng không ai nghe máy.
Vương Nhất Bác lập tức đứng lên.Nói với thư kí sắp xếp công việc còn lại rồi đi về. Cậu lái xe đến chỗ Tiêu chiến ở.
"Dì ơi."
Bác chủ nhà vừa đóng cánh cửa đi hội họp với mấy chị em phụ nữ tập thể dục buổi chiều thì nghe tiếng người gọi.Bà quay lại là một người đàn ông còn đẹp trai hơn mấy nam người mẫu trên ti vi,mặc bộ âu phục nhìn có vẻ rất đắt tiền.Thấy bà quay lại thì cậu cởi cặp mắt kiếng đen ra,mỉm cười ôn hoà với bà,phải nói con nhà ai lớn lên mà đẹp quá vậy.
"Dì ơi,dì cho con hỏi có phải Tiêu Chiến ở trọ ở đây không ạ." Vương Nhất Bác lễ phép hỏi bà.
"Đúng vậy.Mà cháu là ai,kiếm thằng bé có việc gì." Bác chủ nhà hiền từ hỏi cậu .Gương mặt cậu cộng thêm nụ cười ôn hoà tạo cho bà cảm giác rất tốt.Nhìn cậu thêm chiếc xe hơi bóng loáng đậu ngoài kia liền biết cậu là con nhà giàu nhưng thái độ lễ phép,thân thiện của cậu làm bà rất vừa lòng.
"Con tên là Vương Nhất Bác .Là em họ của anh ấy.Hôm nay con được nghỉ nên tới kiếm anh ấy đi ăn ạ." Vương Nhất Bác rất trơn tru mà nói dối.
"Vậy sao,sao hai năm nay bác không thấy cháu." Gương mặt thằng bé Tiêu chiến rất đẹp,Vương Nhất Bác cũng rất đẹp thêm thái độ chân thành của Vương Nhất Bác nên bà hơi tin nhưng vẫn nên hỏi thêm một chút.
"Dạ lúc trước con làm ăn bên nước ngoài,con mới về nước mở rộng thị trường gần đây thôi,do công việc bận rộn nên không có dịp tới đây.Từ chiều tới giờ con gọi cho anh ấy mà không được,sau đó con mới xin địa chỉ từ bác trai ạ." Vương ảnh đế nói ra lý do sau đó miêu tả một chút về ba Tiêu Chiến .Tất nhiên là do trước đây điều tra về anh nên cậu mới biết chân dung của ba vợ tương lai.
"Đây,con đi lên cầu thang này lên tầng hai,nguyên tầng đó là bác cho thằng bé mướn.Nhà bác chỉ có hai mẹ con.Sau này con trai bác lại ra nước ngoài định cư,nhà trống ra một tầng thì uổng,lại gần trường đại học nên bác cho mướn tầng hai.Còn bác ở tầng trệt với tầng một.Mà thôi,bà già lẩm cẩm lại nói nhiều với con.Cũng tới giờ bác đi tập thể dục đây.Con cứ lên đó nha,xem thằng bé có nhà không." Nghe Vương Nhất Bác nói thêm mô tả ba Tiêu ,bác chủ nhà đã tin tưởng chỉ cho cậu lối lên.
"Con cảm ơn dì.Hôm nào con mời dì ăn cơm.Chúc dì buổi chiều vui vẻ." Vương Nhất Bác sau khi đạt mục đích thì tạm biệt bà.
"Ừ chào con." Bác chủ nhà quay lưng vui vẻ nhanh nhanh bước đi.
Vương Nhất Bác nhanh chân đi lên cầu thang,tới tầng hai bên cạnh là hành lang nhỏ có cánh cửa. Cậu bước về phía cánh cửa. Cậu lại gọi cho anh ,có tiếng nhạc chuông trong phòng.Vương Nhất Bác gõ cửa.
"Tiêu Chiến , anh có trong đó không." Cậu thấy rất lo.
"Meo...meo...meo" Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng Bối Bối kêu. Anh đã xảy ra chuyện gì. Cậu đập cửa mạnh hơn.
"Meo...meo...meo...meo..." Cũng chỉ có tiếng mèo.
Vương Nhất Bác sốt ruột. Cậu nắm tay cầm của cánh cửa vặn thử xem có mở được không,nếu không cậu sẽ phá cửa. Rất may lúc sáng Tiêu chiến không khoá cửa.
Vương Nhất Bác bước vào,mèo con nhận ra mùi của Vương Nhất Bác thì kêu liên tục cọ cọ chân cậu rồi băng qua phòng khách,qua phòng bếp rồi dừng tới căn phòng có cánh cửa đang hé mở.
Cậu bước nhanh theo bé mèo.Bước vô căn phòng nhỏ,là phòng ngủ của Tiêu Chiến .
Vương Nhất Bác thấy anh nằm trên giường,đắp chăn kín mít. Cậu bước vội vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro