Chương 11
"Tiêu Chiến ."
Vương Nhất Bác hạ giọng ôn nhu gọi tên anh như chào hỏi.
Tiểu Thiên nhắn tin báo nhiệm vụ đã thành công từ lúc chiều.Vương Nhất Bác nhanh chóng kết thúc công việc và trở về nhà chờ Tiêu Chiến gọi điện thoại hay nhắn tin cảm ơn mình. Cậu biết với tính cách của Tiêu Chiến anh nhất định sẽ làm vậy,và cậu đoán rất chuẩn.
" Vương tổng,tôi...gọi giờ này có làm phiền cậu không?" Tiêu Chiến hỏi,vì bây giờ cũng hơn 9h tối rồi.
"Không có.Bây giờ tôi rảnh,nên anh không có làm phiền.Anh gọi tôi có việc gì sao?" Vương Nhất Bác rất quyết đoán bơ luôn đống tài liệu cậu đang xem chưa xong.
"Tôi nhận được đồ rồi.Cảm ơn vương tổng."
"Không cần cảm ơn đâu,giúp ít được cho anh là tôi vui rồi."
"Mấy món đó giúp cho tôi rất nhiều,nhưng tôi...." Tiêu Chiến ngập ngừng nói.
"Sao vậy,có gì anh chưa hiểu rõ sao,nói đi,tôi giải thích giúp anh."thấy Tiêu Chiến ngập ngừng, Vương Nhất Bác nghĩ anh còn điều thắc mắc,chưa hiểu rõ,dù sao đây là lần đầu tiên cậu ghi chú,diễn giải cho người khác.
"Không phải. Vương tổng ghi chú rất rõ,dễ hiểu. Tôi muốn mời cậu một bữa cơm để cảm ơn."
Từ nhỏ ba Tiêu đã dạy hai con mình,khi ai đối tốt hay giúp đỡ thì phải biết báo đáp lại,không được cảm ơn suông hay xem người ta giúp mình là điều hiển nhiên.
Tính cách này đã ăn sâu vào máu Tiêu Chiến từ nhỏ.
Nên với việc Vương Nhất Bác tặng đồ,tỉ mỉ từng món, anh muốn đáp lại cậu .
Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác không cần anh giúp điều gì,tặng quà thì anh không có khả năng mua đồ mắc tiền, cậu ta cũng không thiếu mấy món đó.Với lại nó quá thực tế,hơi quá đáng so với sự tỉ mỉ của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến chọn mời cơm,cũng đủ lòng thành,cho dù Vương Nhất Bác chọn nhà hàng cao cấp anh cũng có khả năng chi trả.Cùng lắm tháng sau anh phụ các giáo sư,nhận bản vẽ nhiều hơn chút là được.
"Mời cơm tôi..."
Vương Nhất Bác kinh ngạc. Cậu không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ mời cơm mình.Nhiều lắm anh chỉ gọi điện cảm ơn mình thôi.Nét cười trên mặt Vương Nhất Bác sâu thêm.Biết báo đáp,đúng là rất ngoan nha.
"Nếu cậu không tiện thì không cần nhận lời ngay đâu,khi nào cậu rảnh..." Tiêu Chiến thấy cậu ngập ngừng,nghĩ cậu bận việc không có thời gian thì nói vậy.
"Không phải. Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Được Tiêu đại thần mời cơm là vinh hạnh của tôi,tôi vui còn không kịp làm sao mà từ chối." Vương Nhất Bác nhanh chóng ngắt lời Tiêu Chiến ,nói đùa với anh .
Giỡn sao có cơ hội tốt, cậu mà không biết nắm thì cậu không phải là gian thương rồi.
Sau khi hẹn thời gian. Vương Nhất Bác làm sao cho Tiêu Chiến cơ hội tắt máy.
Phải nói Vương Nhất Bác rất có sức hút. Cậu nói chuyện khôn khéo,luôn mở rộng đề tài,chuyển biến câu chuyện,không gây nhàm chán,làm người khác không tự chủ được cuốn hút theo khi trò chuyện cùng anh.Chỉ là cậu có muốn nói hay không thôi.
Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.Khi ước định thời gian với Vương Nhất Bác xong, anh chưa kịp tìm cớ để kết thúc cuộc gọi thì đã bị Vương Nhất Bác lôi kéo nói chuyện. Cậu dẫn chuyện từ chuyện này sang chuyện khác mà câu chuyện không bị gãy đoạn,tuột hứng. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho kinh ngạc,bởi kiến thức rộng lớn,hiểu biết phong phú của cậu . Cậu còn rất vui tính thi thoảng lại pha thêm vài câu nói đùa làm anh bật cười. Anh không ngờ một tổng giám đốc nổi tiếng như cậu cũng có một mặt vui tính này...
Tiêu Chiến không biết rằng ngoại trừ gia đình của Vương Nhất Bác chỉ có anh mới được đãi ngộ này của Vương tổng.
"Tiêu Chiến . anh nên đi ngủ.Đã 10h30 rồi." Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ.Thời gian trôi qua thật mau. Cậu còn chưa nói đủ.
"Đã trễ vậy rồi sao." Tiêu chiến giật mình,vậy mà cuộc trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
"Đúng vậy . Anh nên đi ngủ.Đừng thức khuya không tốt cho sức khỏe.Hôm nào mời cơm tôi,chúng ta lại nói tiếp."
"Cậu cũng nghỉ sớm.Hôm nay cảm ơn cậu."
"Được. Anh cúp máy trước đi.Ngủ ngon." Vương Nhất Bác ôn nhu nói.
" Vương tổng cũng ngủ ngon."
"Tút ...tút...tút..." Nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, Vương Nhất Bác lưu luyến buông máy. Cậu còn muốn nghe giọng anh ấy nữa.Tuy anh ấy không lên tiếng nhiều,nhưng lại lộ rõ vẻ thích thú,kinh ngạc,hiếu kì khi nghe cậu kể chuyện.Rất muốn bắt anh về nuôi.
Tiêu Chiến ngắt điện thoại rồi đi về phía bé mèo lúc này đã ngủ trên cái nệm mới.Ngồi nhìn bé ngủ, Tiêu Chiến tự hỏi,đã bao lâu rồi anh mới nói chuyện với người khác nhiều như tối nay.
Lưu bản vẽ trên máy tính rồi tắt máy. Tiêu Chiến nhìn tấm ảnh chú mèo Ba Tư oai phong trên bàn, anh lấy tờ giấy trắng và cây bút chì rồi bắt đầu vẽ.Rất nhanh đã hoàn thành bức vẽ.Một chú mèo Ba tư mũi tẹt cao ngạo,một chú mèo viền đen ngốc ngốc được anh vẽ theo phong cách Chibi. Cả hai đang dựa vào nhau ngủ.
"Chị...Tiêu sư huynh!Tụi em ở bên này."Thiên Thiên lè lưỡi may quá mém tí nữa gọi đại thần là chị dâu nhỏ.
Thiên Thiên reo lên,vẫy tay với Tiêu Chiến đang nhìn xung quanh tìm người.Đứng bên cạnh cô là ông anh họ Vương Nhất Bác đang khoanh tay trước ngực đứng dựa vào thân cậy.
Chiều hôm nay là ngày Tiêu Chiến hẹn mời cơm.Tất nhiên là anh cũng mời Thiên Thiên,dù sao cô cũng chuyển đồ giúp,với lại Tiêu Chiến cũng có ấn tượng tốt với vị đàn em này.
Tiêu Chiến bước về phía họ. Anh cười nhẹ khẽ gật đầu với Thiên Thiên,khi quay sang Vương Nhất Bác anh hơi sửng sốt.
Trên tấm hình của các bài báo anh thấy Vương Nhất Bác luôn mặc âu phục mang giày da,ngay cả lần đầu gặp cũng mặc vậy. Anh cứ nghĩ cậu ra ngoài thì chỉ mặc có âu phục.
Hôm nay cậu lại mặc áo sơ mi trắng,tay dài xắn cao tới khuỷu,cổ áo không cài kín với quần kaki màu nâu vàng ôm sát khoe đôi chân dài thẳng tắp,khỏe khoắn.Phối với bộ đồ là đôi giày Nike cổ thấp cùng tông màu với áo sơ mi.Trên cổ tay đeo đồng hồ Rolex dây da nâu thời thượng.Bộ tông ton sur ton này làm cho cậu hoàn toàn khác biệt.
Vương Nhất Bác mặc âu phục tôn lên vẻ đẹp trưởng thành,chững chạc,nghiêm nghị thì bộ này là sự đơn giản,phóng khoáng,thoải mái.
"Mặt tôi dính gì sao?" Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi Tiêu Chiến đang nhìn mình xuất thần.
"Không có." Nghe cậu hỏi anh lắc đầu,hơi ngại ngùng vì sự vô lễ của mình
"Vậy sao nhìn tôi dữ vậy."
"Tại tôi thấy Vương tổng hơi lạ." Sau cuộc gọi tối đó,hôm nay khi nói chuyện với Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến thấy thoải mái hơn nhiều.
"Rất xấu sao?"
"Không xấu,rất đẹp." Tiêu cHiến nói thật ý kiến của mình.
Nghe anh khen Vương Nhất Bác cười sâu thêm.May mà mình nghe lời con bé Thiên Thiên.
Tối qua Thiên Thiên gọi cho Vương Nhất Bác hỏi ngày mai đi hẹn hò với chị dâu nhỏ tính mặc gì. Cậu ăn ngay nói thật đi làm về ghé qua tất nhiên là mặc âu phục.Thiên Thiên lập tức giảng cho cậu một bài.
"Anh ba!haaiiz anh đi hẹn hò chứ không phải làm ăn a.Anh đi gặp chị dâu nhỏ chứ không phải đối tác.Anh mặc âu phục làm gì.Anh muốn trong ấn tượng của chị dâu anh chỉ là Vương tổng đại danh đỉnh đỉnh à. Muốn để lại ấn tượng sâu thì phải đổi phong cách cho em.Sáng mai vừa lúc em không tiết học,anh qua chở em đi shopping.Em cho anh biết thế nào là mỹ nam kế,thế nào là tài hoa của Thiên Thiên cô nương."
Thế là sáng hôm sau cô dắt anh họ mình đi tút lại vẻ đẹp trai.
Tất nhiên kết quả là thành công tốt đẹp.
Vương sói ca nhìn mình trong gương, uhm rất chất,rất đặc biệt,rất trẻ trung...thế nào vợ cũng vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro