Chương 10
"Mẹ ơi,tiểu Khải nói chuyện với anh xong rồi!"
Tiểu Khải nhỏ bé vừa tâm sự với anh xong thì gọi mẹ. Cậu bé vẫn nhớ lúc nãy mẹ có dặn cậu nói chuyện với anh xong thì đưa điện thoại cho mẹ.
Uhm tối nay cậu kể cho anh trai nghe rất nhiều chuyện.Nào là khoe với anh hôm nay được mấy dì khen ngoan, rồi chị hai làm cho bé cái vòng rất đẹp.Kể lể với anh mẹ bắt bé ăn cà rốt,món bé ghét nhất.Bạn tiểu Trụ nhà hàng xóm tè dầm bị mẹ bạn ấy la...
Nghe con trai bé nhỏ gọi mẹ Tiêu tỉnh lại từ chuyện xưa,bà mỉm cười xoa đầu tiểu Khải rồi nói chuyện với con trai lớn.
"Tiểu Tán !"
"Mẹ!" Tiêu Chiến gọi mẹ.
"Con có mệt không?Đi học rồi làm thêm,giờ phải nghe tiểu Khải nói nãy giờ.Con ăn tối chưa?"
"Con không sao,con cũng ăn tối rồi.Mẹ yên tâm." Tiêu Chiến ngoan ngoãn trả lời mẹ mình.
"Con đó,bao lâu rồi không chịu gọi điện cho mẹ.Con không có lương tâm mà,chỉ có mẹ là nhớ con,gọi điện cho con thôi."mẹ Tiêu trách móc anh .
"Mẹ,không phải hai ngày trước ba mới gọi cho con sao." Tiêu Chiến dở khóc dở cười trả lời mẹ,hôm đó mẹ còn nói chuyện với anh cả buổi.
"Hừm!Giống nhau sao,con đừng kéo ba con vô.Mẹ đang nói con đó,con không nhớ mẹ gì hết!"
Tiêu Chiến nghe mẹ mình nói mà cười bất đắc dĩ.Một tuần anh phải gọi điện về nhà ít nhất là hai lần.Có khi anh chưa kịp gọi về thì ở nhà đã gọi tới.Có lúc là ba,có khi là mẹ,có khi là chị hai gọi.Tất nhiên không thể thiếu mặt tiểu khải .Đó là ước định của họ với Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến học xa nhà,nên một năm anh chỉ về nhà được hai lần là nghỉ hè với nghỉ Tết.Gia đình anh rất lo cho sức khỏe của Tiêu Chiến .Thi thoảng ba hoặc chị sẽ dành chút thời gian tới đây thăm anh .
"Con phải biết chú ý bản thân nghe chưa.Tuy trời sắp vào hè sẽ oi bức,con cũng phải chú ý không được ra gió.Không được để mắc mưa.Trời mà nắng quá con phải ở trong nhà cho mẹ.Không được quá chú tâm vào việc làm thêm....." Mẹ Tiêu lại tiếp tục giảng đạo bài học giữ sức khỏe với Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến mỉm cười kiên nhẫn nghe mẹ mình nói liên miên. anh không ngắt lời hay thấy phiền dù mẹ đã nói những lời này rất nhiều lần.
"Rột...rột...roẹt"
Sau khi chấm dứt cuộc gọi với mẹ, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động,nhìn về phía đó.
Thì ra là mèo con đang cào cào cái thùng giấy. Anh bước về phía mèo con,ôm nó lên vuốt ve.
Mèo con thoải mái kêu gừ gừ càng dụi dụi vào tay Tiêu Chiến .
Tiêu Chiến không ở kí túc xá của trường mà anh ở trọ gần trường học. Anh ở chỉ một mình,chủ nhà lại là bác gái hiền lành,dễ chịu nên việc mèo con vô ở chung với anh được thông qua dễ dàng.
Tiêu Chiến ôm mèo ngồi xổm, anh nhìn thùng giấy chăm chú. anh mím cái môi nhỏ lại,ánh mắt thoáng chút phức tạp nhìn thùng giấy.Cái thùng này là của đàn em Thiên Thiên đưa cho anh lúc chiều.
Là Vương Nhất Bác nhờ em gái đưa Tiêu Chiến .Đồ dùng cho mèo con.
Tiêu Chiến cứ nghĩ Vương Nhất Bác nói giúp anh cũng chỉ là xã giao,cho là cậu sẽ nhanh chóng quên.Không ngờ cậu ta lại làm thật.
Tiêu Chiến từ chối nhận. Anh không quen cậu ,cùng lắm chỉ là một lần nói chuyện mà thôi.
"Đàn anh,đây là anh ba nhờ vả em,em mà không chuyển được cho anh thì em thấy mình rất vô dụng,không giúp được gì cho anh mình.Với lại đây là anh ba bỏ ra cả ngày để đi mua.Anh ấy rất quý đàn anh.Anh ba có nói với em,rất muốn làm bạn với đàn anh nên anh đừng từ chối anh ấy. Tiêu đại thần à,cái thùng này tuy không nặng lắm nhưng nó rất cồng kềnh nha.Em vừa ôm nó vừa đi kiếm anh,em mỏi cả hai tay rồi. Tiêu sama à...anh nỡ để em lại kiệt sức ôm nó đi tiếp sao..." Thiên Thiên nghe Tiêu Chiến từ chối cô lập tức bật kĩ năng thao thao bất tuyệt của mình.
Tiêu Chiến bị Thiên Thiên nói đến ù ù cạc cạc,cũng không nhớ rõ mình nhận mệnh ôm thùng giấy về như thế nào.
Phải nói Tiêu Chiến rất thông minh,nhưng nó lại dành hết cho việc học và tài năng của anh .Cộng thêm mấy năm nay anh không kết giao bạn bè,không ăn chơi,không tụ năm tụ bảy...Giới hạn quan hệ cũng chỉ có liên quan đến học tập và công việc.
Tiêu Chiến nhìn bề ngoài tao nhã,ôn hoà mang theo chút lạnh nhạt nhưng thật ra anh rất ư là đơn thuần,ngây thơ.
Tiêu Chiến tuyệt đối không phải đối thủ của anh em nhà họ Vương thông minh,giảo hoạt,miệng lưỡi sắc bén.
"Haiizz..." Tiêu Chiến thở dài.Dù sao cũng đã nhận rồi.Bây giờ mà nói tới nói lui thì người ta lại nghĩ anh không hiểu chuyện,làm cao.
Tiêu Chiến khui thùng giấy.
Phải nói Vương Nhất Bác rất tỉ mỉ.Trong thùng có đủ cả.Nệm ngủ,dĩa đựng thức ăn,hộp cát vệ sinh,đồ ăn,đồ chơi,sữa tắm....tất nhiên là dành cho mèo. Tiêu Chiến đã tiếp xúc qua nhiều chất liệu nên anh biết những thứ này đều là đồ tốt nhất.Mèo con thấy mấy món đồ chơi thì sáng mắt,ôm lấy vờn tới vờn lui,lăn qua lăn lại chơi rất ư là happy.
Mới có hai ngày mà Tiêu Chiến rất đau đầu với mèo con.anh đi suốt từ sáng tới chiều tối, anh để sẵn đồ ăn cho bé.Mèo con lại hiếu động nên khi anh về tới thì...ôi thôi...
Đồ ăn văng tung tứ,đồ đạt ngã chổng chơ,giấy tờ thì toàn dấu chân mèo,nệm ghế thì trầy xước.Đến khi nhìn thấy giày mình toàn nước tiểu mèo anh thật sự tức giận.Tính giáo huấn mèo con thì bị bé tròn xoe mắt nhìn kêu meo meo, anh đành nhận mệnh đi dọn dẹp,không nỡ làm gì nó.
Những món đồ Vương Nhất Bác đưa,thật sự giúp cho anh rất nhiều.
Cuối thùng còn một cuốn sổ đen. Tiêu Chiến mở cuốn sổ ra.Trên những trang giấy là nét chữ rất đẹp.Từng nét dứt khoát,ngay ngắn,phong khoáng.
Chữ viết nói lên tính cách người viết. Tiêu Chiến biết đây là chữ của Vương Nhất Bác.
Trên từng trang giấy Vương Nhất Bác ghi rõ,giải thích và chỉ cách sử dụng từng đồ vật,giai đoạn trưởng thành,cũng như thói quen tập tính của loài mèo. Tiêu Chiến vuốt ve nét chữ.
Có một tấm hình rớt ra từ cuốn sổ. Tiêu Chiến cầm lên xem.Trong đó là hình một chú mèo Ba Tư,lông dài,trắng muốt.Mũi hơi tẹt.Mèo ta cao ngạo,quý phái hơi hất mặt lên với người chụp. Vương Nhất Bác ghi đây là chú mèo anh đang nuôi, nuôi được một năm rồi.
Thật ra Vương tổng làm mọi việc như nuôi mèo,tìm hiểu,mua đồ,chụp hình chỉ trong vòng một buổi.Nhưng việc cậu chọn lọc,tỉ mỉ ghi chú cho Tiêu Chiến là sự thật.Vì công việc bận rộn nên Vương Nhất Bác phải thức đêm ghi cuốn sổ.
Nhìn mèo của Vương Nhất Bác lại nhìn mèo của mình. Tiêu Chiến đỡ trán,mèo người ta thì oai phong lẫm liệt.Mèo nhà mình ngốc không thể tả.
Tiêu Chiến cầm điện thoại suy nghĩ ngẩn người. Anh mím môi,Ngón tay thon dài vuốt bàn phím.Có lẽ anh nên gọi điện cảm ơn Vương Nhất Bác.
Vương sói ca uy hiếp chú mèo mới mua.Con trai ngoan,mau tạo dáng gợi cảm đi nào,ba chụp hình con gửi cho mẹ con xem.Không được làm ba mất mặt.Mèo Ba Tư kiêu ngạo đang run sợ vì nụ cười chết người của ba mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro