Hãy để e nói" e yêu a"típ
Put your story text here...Lúc xuống thì đứa nào cũng hung hăng đòi cho xuống tận bậc thang cuối cùng, đến lúc leo lên lại thì đứa nào cũng la trời.Đã vậy con Oanh còn nhí nhảnh,khi leo lên thấy mấy trái thông nào rụng xuống mà còn đẹp là nhặt lên bỏ bọc.Lúc đầu chỉ có một hai trái thì còn đỡ càng về sau số lượng lên tới 100.
-Mày quăng cái đống đó đi dùm tao được ko Oanh._con Vân bực mình quát vì mỗi lần nó cúi xuống lại mất một lúc của cả bọn.
-Đẹp mà!!_nó nói._mang dzìa tao làm đồ trang trí cho mày.
-Tao ko cần đâu.Tao chỉ muốn đi lên cho nhanh thôi.Tao khát nước lắm rồi._con Vân mệt mỏi nói.
-Lên trên tí nữa có quán nước đoá.Tí lên kia ngồi nghỉ mệt tí rồi uống nước luôn.
-Thôi 100 trái là đủ làm rùi.Nặng lắm rùi.Anh cầm ko nổi nữa đâu._Trung nói.
-Uhm,cũng được.
-Trời trời,bạn nói ko nghe mà anh iu nói cái nghe liền ah._con Vân nói.
-Kệ tao mày.
-Tới rùi kìa dzô uống nước đi đứng đó mà cãi nhau._Hùng nói.
-Cho tụi cháu mấy chai nước đi cô._ Đăng nói khi bước vào trong quán nước.
-Đi xong cái này rồi đi đâu?_ Đăng nói.
-Còn đi đâu nữa, đi dzìa thui.Mỏi chân lắm rùi._Vân nói khua khua cái tay.
-Uhm,cũng 5h rồi còn gì nữa,lên tới nơi cũng phải 6h,Giờ đấy đi ăn rùi dzìa thui_Linh nói
-Hôm nay chắc ngủ ngon lắm đây._Oanh vừa nói vừa đưa tay đấm đấm cái đầu gối.
-Đỡ mệt rùi thì đi thôi cho kịp_Trung nói.
-Uhm_cả đám nói.
Vừa đứng lên Trung đã lại bị ngã khuỵ xuống.Duyên chạy lại đỡ.
-Anh ko sao chứ._Oanh sau khi tính tiền với bà chủ quán thấy vậy liền chạy tới hỏi thăm.
-Anh ko sao,chắc tại đi nhiều quá nên chân đau thui.
-Anh chắc ko?_Oanh nói.
-Chắc mà. Đi thôi_nói xong anh nắm tay Oanh đi,rồi cả đám cũng theo sau.Duyên thì tỏ vẻ ko được vui cho lắm.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ngày thứ 5,nơi ngày hôm nay tụi nó đến cũng lại là một cái thác khác, đó chính là Thác Pongour (người dân địa phương gọi là thác Bảy Tầng hay là thác Thiên Thai) là một Chỗ này thì ko đông khách du lịch lắm chỉ có một vài người biết.Nên đến đây tụi nó tha hồ mà thả mình vào thiên nhiên.Chúng nó tổ chức cả một buổi tiệc ngoài trời ở đây.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ngày thứ 6,chỗ mà tụi nó đi là một điểm tham quan du lịch nổi tiếng của Đà Lạt nằm cách trung tâm Đà Lạt 12km về phía Bắc, hồ Đankia - Suối vàng trông như một thiếu nữ vừa bước vào tuổi thanh xuân nằm phơi mình bên những đồi thông xanh biếc trập trùng. Ngay phía dưới hồ Đankia có một thác nước đẹp gọi là thác 7 tầng, thềm thác rộng có thể chứa được hàng trăm du khách vui chơi cùng một lúc.ngọn thác nổi tiếng đẹp mơ màng, hùng vĩ, hoang dã nhất của Nam Tây Nguyên.
Chỗ này thì ko đông khách du lịch lắm chỉ có một vài người biết.Nên đến đây tụi nó tha hồ mà thả mình vào thiên nhiên.Chúng nó tổ chức cả một buổi tiệc ngoài trời ở đây.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ngày thứ 6,chỗ mà tụi nó đi là một điểm tham quan du lịch nổi tiếng của Đà Lạt nằm cách trung tâm Đà Lạt 12km về phía Bắc, hồ Đankia - Suối vàng trông như một thiếu nữ vừa bước vào tuổi thanh xuân nằm phơi mình bên những đồi thông xanh biếc trập trùng. Ngay phía dưới hồ Đankia có một thác nước đẹp gọi là thác 7 tầng, Ngày thứ 7 và 8,tụi nó đi thăm hồ Tuyền Lâm nằm trên khu du lịch hồ Tuyền Lâm với tổng diện tích sử dụng là 1.406ha. Tụi nó thuê ca nô lướt trên mặt hồ, ngắm cảnh rừng thông quanh hồ và đến khu du lịch núi Voi, Đá Tiên, thác Bảo Đại.Ngày thứ 9,chúng nó tụ tập ở thác Camly, Không ồn ào và rầm réo như những dòng thác hoang sơ khác, thác Camly khiêm tốn và lặng lẽ chảy qua các ghềnh đá hoa cương, nước bắn tung tóe trông đẹp và lấp lánh như những hạt pha lê dưới ánh mặt trời.
Ngày thứ 10,mệt mỏi với những cuộc băng đèo vượt thác,chúng nó đi xe tham quan tất cả các dinh Bảo Đại.
-Mi...son...đồ...rê...si..._tiếng piano vang lên.Cả đám quay lại thì thấy Linh đang ngồi chơi một bản nhạc.Một bản nhạc nghe rất lạ tai,nhưng đối với Oanh lại là một bản nhạc rất quen thuộc.Nó bước tới,ngồi cạnh anh rồi cả 2 làm một bản song tấu rất hay làm tất cả mọi người còn lại hết sức ngạc nhiên.
-Sao em biết bài đó._Trung hỏi khi nó và Linh kết thúc bản nhạc và đứng lên.
-Em đâu biết đâu.Chỉ lúc nghe anh Linh đánh nó thấy quen quen rồi tự nhiên ngồi vào đánh.Lúc xong mới giật mình thì thấy mình vừa chơi xong bản nhạc rồi.
-Chẳng phải bài hát này,anh Linh nói là anh ấy viết riếng cho công chúa bé 10 năm trước sao?Sao Oanh lại biết bài đó?_Trung thầm nghĩ._Ko lẽ...!!!
-Đi tiếp đi anh!!!_Oanh kéo tay Trung lôi đi.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ngày thứ 11,bọn nó di dzòng dzòng quanh thành phố. Đi tham quan nhà thờ con gà,rùi các vườn dâu trong thành phố.Sau đó tụi nó dzô chợ Đà Lạt để mua vàNgày thứ 12,hôm nay là ngày mà Oanh hẹn với Trung để lên chỗ cây sồi già.Nó mất cả buổi sáng để chọn một bộ đồ xinh nhất.
-Sáng giờ mày có thấy chị Duyên đâu ko?_Vân hỏi nó,khi bước vào phòng.
-Ko,mày thấy bộ này đc ko?
-Bộ kia đẹp hơn._Vân ngồi xuống giường nó và chỉ tay vào cái bộ trong vali.
Oanh vầm bộ Vân chỉ lên ướm thử lên người.
-Mày tính hẹn anh Trung lên chỗ đó thiệt hả.
-Thiệt chứ sao ko
-Nhưng là buổi tối đó.
-Thì sao đâu?
-Có nhìu ma lắm đó,mày nên nhớ hôm nay là trăng tròn.
-Thì trăng tròn tao mới lên.Chứ ko tròn tao lên làm gì.
-Thế mày ko sợ ma bắt anh Trung đi ah.
-Ko.Anh Trung là của tao.Ma bắt mà bắt ảnh,tao đập chết.
-Nó chết rồi,mày có đập nữa nó cũng ko chết đâu.
-Mày cứ...ko nói với mày nữa. Đi xuống dưới ăn cái gì đi.
Nói rồi Oanh với Vân mở cửa bước ra.Vừa ra tới cầu thang thì nó thấy Duyên và Trung đang đi lên.
-Hai người mới đi đâu về thế?_Oanh hỏi
Vừa nghe thấy tiếng Oanh,2 người kia giật mình,tỏ vẻ lúng túng.
-Hai người giấu em chuyện gì ah?_nó tiến lại gần 2 người đó nói.
-Ko có gì đâu.Sáng nay chị dậy sớm đi dạo thì tình cờ gặp anh Trung,rồi cùng đi thôi._Duyên nói.
-Thế sao.Hai người ăn cái gì chưa_nó hỏi.
-Bọn chị tính lên mọi người xuống rồi ăn luôn nè.
-Uhm, để anh lên kêu mấy người kia._Trung nói.
-Uhm,anh lên kêu mấy người kia đi.Bọn em xuống trước._Oanh nói rồi khoác tay Vân và Duyên xuống dưới lầu.
""""""""""""""""† ?""""""""""""""""⠠??"""'
Buổi tối, đúng 7h,Oanh chạy qua phòng Trung để kêu Trung đến chỗ cây sồi. Đến phòng anh,nó thấy cửa đang mở nên khẽ bước vào.Cảnh tượng trước mắt nó khiến nó ko thể nào tin vào mắt nó được nữa.Nó thấy Trung đang gục người vào Duyên tỏ vẻ rất thân mật.
-Hai người...hai người đang làm gì thế?_nó nói.
Trung và Duyên nghe tiếng nó,liền xa nhau ra.Duyên vội vàng đứng lên:-Oanh, để chị nói...
Chưa kịp nói hết câu,thì Trung đã kéo tay Duyên lại,anh đứng lên:_Như những gì em thấy.Bọn anh đang làm những chuyện mà người lớn đang làm.
Duyên đứng như trời chồng trước những lời Trung nói,còn nó,nước mắt của nó đã bắt đầu rơi.Nó đã ước gì những gì nó thấy chỉ là hiểu lầm.Nó ước Trung hay Duyên sẽ giải thích về điều đó nhưng những câu nói của Trung đã thật sự như nhát dao đâm vào người nó.Cái ngày mà Trung và Duyên mất tích ở đồi thông nó đã biết có chuyện gì đó ko ổn giữa 2 người này,nhưng chỉ là nó ko muốn tin.Nó cố gắng tin tưởng ở Trung và Duyên.Nó cố gắng nhét vào đầu nó rằng là nó bị chi phối bởi câu nói của Linh thôi chứ ko phải là thật.Nhưng sự thật vẫn là sự thật...
-Sao anh lại làm như thế?_nó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
-Làm như thế là sao?Chỉ vì anh chán em rồi.Em lúc nào cũng như một đứa con nít.Làm anh ko chịu nổi.Còn Duyên,cô ấy cho anh được thoải mái.
-Tại sao...tại sao...
-Chẳng sao cả...anh đến với em chẳng là vì gì cả...
Chẳng nghe anh nói hết câu,nó đã vụt chạy đi mất.
-Nhóc,chạy đi đâu thế?_Linh hỏi nó khi nó chạy đi va vào anh.
Anh thấy Duyên bước ra từ phòng Trung,biết chuyện gì đã xảy ra,anh chạy theo Oanh.
-Tại sao chứ...tại sao lại làm chuyện đó với em cơ chứ!!!_nó ngồi khóc dưới gốc cây sồi.
-Nhox ngồi đây làm gì thế?_Linh nói sau lưng nó,rồi anh cởi chiếc áo khoác khoác lên người nó.
Nó quay lại thấy Linh,nó lại quay vô, úp mặt vào cây sồi và khóc.Linh ngồi xuống bên cạnh nó.Anh lấy tay vỗ vỗ vào lưng nó.Nó dựa vào người anh,trên vai anh,nó khóc,nó cứ thế mà khóc.
-Khóc đi nhox.Khóc cho hết đi,rồi nói cho tôi nghe chuyện gì xảy ra._Linh vuốt lên mái tóc nó.
Ở cách đó ko xa, ở một góc khuất thẳng với cây sồi,Emily cũng ngồi và khóc.
-Cô cũng khóc sao?_Hùng xuất hiện bên cạnh Em.
-Anh bảo tôi có thể cười được trong cảnh này sao?
-Thôi được,nếu cô muốn khóc,hãy dựa vào vai tôi mà khóc đi.Dựa vào cái cây đó ko sạch đâu.
-Anh lo cho tôi bị dơ nữa ah.
Hùng cười,chẳng nói gì hết.Em cũng dựa vào Hùng và khóc.
-Con gái các cô sướng thật đấy.Thích khóc lúc nào cũng có thể khóc._Hùng nói
Em ngừng khóc nhìn Hùng.
-Con gái các cô,chỉ cần buồn một tí là có thể khóc và có người sẵn sàng đưa vai cho ngồi khóc.Còn con trai bọn tôi,dù có đau khổ cỡ nào cũng ko thể khóc.
-Anh cũng muốn khóc sao?
-....
Em đưa tay kéo đầu Hùng dựa vào vai mình.
-Nếu anh muốn khóc thì khóc đi.
-Tôi ko khóc đâu.Cô khóc đi.
-Lần này tôi nhường anh khóc đó.
-Lần trước cô nhường tôi rồi,lần này tới phiên cô.
-Lần trước?
-Cái lần ở buổi công chiếu đấy.
-Nhắc tới phòng công chiếu mới nhớ. Đi thôi_rồi Em cầm tay kéo Hùng đi.
-Đi đâu thế.
-Tới Hồ Xuân Hương.
-Làm gì?
-Chọi đá.
Hùng bật cười rồi đi theo Em.
Sau khi khóc một trận trên vai Linh,nó lấy lại được tinh thần.
-Mình về khách sạn đi.
-Nhox ổn rồi chứ?_Linh lo lắng hỏi.
-Uhm.Ko sao đâu.
"Huuuuuuuu....."tiếng gió thổi qua các kẽ lá tạo thành những âm thanh nghe rất là rung rợn,nó rụt rè đi phía sau Linh,biết là nó sợ nên anh cũng ko nỡ đi nhanh,anh cứ bước từng bước một phía trước nó.
"áhhhhhh"nó la lên khi một cành cây móc vào áo nó.Linh quay lại gỡ cành cây ra, đỡ nó lên lưng và cõng nó về khách sạn.
__________________
''Năm cuối ....Cố Lên ''
Muốn gia nhập họ nhà ''Kiến ''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro