Chap 5: Những đau thương đã qua
'Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ, vậy tức là họ đã rời xa tôi được năm năm và vết thương trong lòng tôi cũng đã rỉ máu năm năm trời. Tô Nguyệt Giao tôi đã vượt qua được một đoạn thời gian vô cùng khổ sở và đau đớn nhất mà tôi từng trải. Năm năm, đủ cho nhiều kinh nghiệm được tích lũy từ một hành trình nhỏ của một chặng đường. Chặng đường tiếp theo chắc phải vất vả hơn trước nhiều nhiều nữa đây, thật lo sợ trong lòng. Nhưng tôi tin mình chắc chắn đủ dũng khí để bước trên chặng đường đó. Bao nhiêu nỗi đau, khổ sở, bất hạnh và vất vả kèm theo sự nhục nhã từ tận xương tủy, tôi cũng đã nếm đủ, tôi tin không còn điều gì làm tôi không thể không chịu nổi nữa. Đúng, tôi phải mạnh mẽ bước đi tiếp, và để một ngày nào đó dù không muốn nhưng trái đất tròn, tôi vô tình gặp lại anh thì tôi có thể mỉm cười đầy tự tin và mạnh mẽ cho anh biết - Không anh tôi vẫn sống tốt - Năm năm với bao nhiêu trò đùa của định mệnh đã dạy tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều, đã không còn là con bé ngây thơ, ngu ngốc, yếu đuối như ngày xưa nữa. Tôi bây giờ là cô gái mạnh mẽ, đủ tự tin bước về phía trước.'
Ngồi nhìn di ảnh của ba mẹ mà lòng cô không khỏi xót xa, một nụ cười đau khổ thấp thoáng trên môi. Kí ức năm năm trước không ngừng ùa về làm môi cô mặn đắng, bó hoa trên tay cũng đã đẳm đầy nước mắt của Nguyệt Giao. Năm năm trước, nước mắt cô cũng rơi như thế, nhưng là rơi cho sự cô đơn, sự cùng cực, sự sỉ nhục và đau đớn cô đang từng ngày nếm trải.
Cô còn nhớ rất rõ, sau hôm xin được việc làm ở cửa hàng bách hóa và tiệm mì hoành thánh. Những chuỗi ngày sau đó cô đã rất cận lực làm việc, sáng dậy từ rất sớm để giao hàng giúp dì để kiếm cơm ăn và chỗ ngủ, tuy rằng dì không cần thế nhưng đó là điều hiển nhiên cô phải làm. Tám giờ lại chạy đến cửa hàng bách hóa làm việc, cô bị bóc lột sức lao động rất nặng nề, vừa bán hàng lại vừa phụ trách việc kiểm kho, kiểm hàng, đêm là phải xấp hàng, những thùng hàng to, rất to và nặng, rất nặng, cô phải mang từng thùng một vào nhà kho, mà đồng lương kiếm được chỉ bằng một phần hai nữa sức cô àm việc. Dù nhiều lần rất mệt và cảm thấy bất công nhưng cô vẫn im lặng, không lời than vãn, vì nói ra chỉ làm cô mất đi một khoảng tiền nữa mà thôi. Sau khi làm việc ở cửa hàng cô lại vội bắt chiếc xe buýt sớm nhất đến trường dạy diễn xuất, cô chăm chú nghe giảng dạy và học tập, rèn luyện nâng cao kĩ năng diễn xuất của mình, những buổi học ngoại khóa cô còn xin đóng thêm những vai quần chúng, vai nữ phụ vài phân cảnh để kiếm thêm thu nhập và trao dồi, thực hành những kĩ năng diễn xuất mà mình học được. Những buổi được nghỉ học ở trường, cô xin đi làm công việc phát tờ rơi, mang những bộ đồ thú nóng và nặng để bán kẹo, kéo khách cho cửa hàng rồi để người khác chụp ảnh. Tối đến, lại phụ thêm ở tiệm mì hoành thánh, mang những bát mì nóng trên tay, tay cô không ngừng sưng tấy lên, phổng đỏ hai bàn tay, sau đó còn phải dọn dẹp cửa tiệm, làm việc quần quật để kịp thời gian tới kho, bù lại mức lương ở đây đủ để cô trang trải học phí. Làm việc đã cực nhọc từ sáng đến tối chỉ mong kiếm ra thu nhập, vậy mà đời không ngừng vùi dập cô, thử thách lòng chịu đựng của cô. Cô bị nghi oan là trộm hàng của cửa hàng và làm mất tiền trong quầy thu ngân. Dù cho cô cố giải thích nhưng chủ vẫn không tin, tuy cô biết người làm những việc này là chị nhân viên vẫn luôn ghen ghét cô. Cô bị đuổi việc rồi bị sỉ vả và lăng mạ đầy nhục nhã trước bao nhiêu người, nước mắt lăn dài ửng đỏ cả gò má vậy mà vẫn bị mang tiếng với mọi người, lòng tự trọng cô bị chà đạp thậm tệ. Mất công việc đó, cô bắt buộc phải làm nhiều việc vặt hơn để bù lại khoảng tiền đó. Ở tiệm mì hoành thánh thì con gái của chủ tiệm cứ kiếm chuyện với cô, tính tình cô ta ngang ngạnh, xem nhân viên của tiệm như nô tì của mình. Đó cũng là lí do ngay từ đầu ông chủ tiệm không muốn thuê nhân viên, vì sợ họ bị con gái mình sài sể. Kiếm chuyện hết lần này đến lần khác, ăn nói đầy khinh khi cô trước mặt khách hàng, cô vẫn im lặng, ngậm ngùi lén lau nước mắt. Có lần quá đáng hơn, Nguyệt Giao mang mì đến cho cô ta bị cô ta hất tung bát mì vào thẳng người Nguyệt Ân làm cả đêm dì hai phải ngồi chăm lo bôi thuốc cho cô nhưng may là ông chủ đưa tiền bồi thường cũng đủ để trả học phí cả tháng.
Mệt mỏi và ấm ức như vậy, có ai đó muốn hỏi cô rằng có thấy nản không? Có ai nghĩ cô là người chai lì, mạnh mẽ hay không? Thật ra, cô rất nản đấy chứ, nhiều lần cô đã muốn bỏ cuộc, cô không muốn cố gắng nữa, không muốn mạnh mẽ mẽ nữa vì kết quả cho mọi sự nỗ lực đó chỉ là những tiếng khóc nấc nghẹn không thành lời của cô giữa những đêm khuya đầy hiu quạnh, lẻ loi, cô độc. Bản thân cô hiểu rất rõ mình nhu nhược đến mức nào, yêu đuối đến mức nào và đang chịu đựng đến mức nào, nhiều lần cô muốn nhắm mắt kết liễu đời mình vì cô quá đơn độc, quá mêt.
Ba mẹ là hai người cô nghĩ đến đầu tiên, nhưng không hiểu sao trong những lúc đó người cô cần nhất lại là anh, Hàn Tử Mac. Anh, chính là vết thương khó mờ của Tô Nguyệt Giao, cũng là cả thanh xuân tươi đẹp của cô và cũng là người mà cô dành trọn những tình cảm đẹp đẽ nhất, thuần túy nhất, nồng nàn và sâu đậm nhất cho anh. Cô càng yêu anh bấy nhiêu lại càng hận anh bấy nhiêu, tại sao anh lại đành lòng bỏ cô đi trong lúc cô cần anh nhất, tại sao anh lại tàn nhẫn sát muối vào vết thương đang không ngừng chảy máu của cô??? Cả một bầu trời đen tối, một quá khứ đầy đau đớn với bao nhiêu vết thương và nỗi đau, cô đành cất hết, nhét hết vào tận đáy lòng để nhắc nhở cô phải thật kiên cường.
Có nỗi đau nào...
Bằng việc, buông tay một người mà mình vẫn còn thương...
Và rồi hằng đêm...
Khi bóng tối và sự cô đơn vây kín tâm hồn...
Lòng ta lại nghĩ về người ấy....
Nghĩ về những kỉ niệm đã qua....
Bất chợt....
Có những giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má.....
Đau đấy... Nhưng vẫn phải mỉm cười...
Nhưng lòng cô bắt buộc phải cố quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro