Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hãy để anh ở bên em c1->c2.2

MỞ ĐẦU

Bạn có tin trên đời này có chuyện thời gian quay ngược lại không?

Thời gian là một thân dây leo mềm mại vươn mình về phía trước.

Chúng ta là những bông hoa nhỏ bé nằm đối điện với nhau trên cái thân dây leo ấy. Anh muốn được lại gần em nhưng lại sợ em sẽ tàn úa và rơi rụng xuống mặt đất.

Có thể chúng ta đã bỏ lỡ kiếp này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nhưng cũng rất có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa biển người mênh mông.

Vân Vy thường ngồi bên cửa sổ chờ đợi Giang Nhan. Trên bục cửa sổ của cô còn có một cây hoa nhài đang nở hoa thơm ngát. Mỗi khi mở cánh cửa phòng ra, những cánh hoa lại rung rinh trong gió. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại cố tình nói thật to: -Ấy, có phải Giang Nhan đến không nhỉ?

Giờ đây, Giang Nhan sẽ không bao giờ đến nữa.

Những bông hoa nhài của cô cũng đã rơi rụng, những cánh hoa nhỏ bé vàng úa rơi đầy bục cửa sổ của Vân Vy.

Cô nhặt một cánh hoa bỏ vào miệng….Hóa ra cánh hoa có vị đắng.

Rõ ràng đang là mùa xuân mà sao cô cảm thấy toàn thân lạnh toát như đang ở trong những ngày tháng chạp rét mướt.

Cỏ cây bên ngoài cửa sổ mặc dù đã nhú lên những chồi xanh mơn mởn, báo hiệu một mùa xuân hừng hực sức sống đang đến, nhưng mùa xuân trong lòng cô đã bị mang đi mất….và cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Bệnh viện, nhà xác, tai nạn xe, di vật…tất cả đều mơ hồ như một cơn ác mộng của cô.

-Đây là di vật của người đã khuất!

Những món đồ quá quen thuộc: cặp đồng hồ đôi mà họ đã cùng mua, cái ví tiền có để tấm ảnh chụp chung của hai người, cái mặt thắt lưng da mà cô mới mua cho anh, bộ quần áo thấm đẫm máu tươi, còn cả một cái hộp bằng da đựng đồ trang sức…. Vân Vy tay run run mở cái hộp đó ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Vân Vy đóng nắp cái hộp lại, ánh mắt thẫn thờ.

-Cô phải làm một số thủ tục để nhận những thứ này về!

Vân Vy đứng dậy.

-Này cô, cô không nghe thấy tôi nói gì à?

Là giả, tất cả những thứ này đều là giả, thật là nực cười! Vân Vy ngồi thu mình trong một góc nhỏ của bệnh viện, bàn tay cô vô thức cào lên bức tường lạnh ngắt của bệnh viện.

Giang Nhan vẫn còn sống, không ai có thể cướp mất anh ấy được!

Đây….tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường của cô, chỉ cần tỉnh lại thì mọi điều tồi tệ này sẽ tan biến.

Cô tưởng rằng cô sẽ là một cô gái bình thường, cô tưởng rằng cô có thể nắm tay Giang Nhan đi đến cuối đời….thế nhưng đột nhiên anh lại bỏ cô để đến một nơi rất xa.

Chẳng biết bao lâu sau, Vân Vy mới khó nhọc đứng dậy. Cô không thể đứng ở đây chờ đợi, cô nhất định phải đến bên Giang Nhan. Chỉ cần được ở bên anh thì có phải trả cái giá đắt như thế nào cô cũng thấy xứng đáng.

-Giang Nhan ơi…- Vân Vy khe khẽ gọi tên anh. Cô luôn hi vọng trong dòng người đông đúc sẽ có ai đó ngoảnh đầu lại nhìn cô, sẽ có một người yêu thương một đứa con gái bình thường như cô, sẽ có một người mãi mãi ở bên cô.

Thế nhưng Giang Nhan ơi, nếu như tất cả những thứ này có thể làm lại từ đầu, có thể quay trở lại lúc trước khi hai người gặp nhau, thì cô thà cô độc một đời chứ không muốn được gặp gỡ với anh, mà cho dù có gặp gỡ cũng sẽ không yêu nhau.

….Cho dù cô có phải cô độc cả một đời.

CHƯƠNG 1: TẠM BIỆT

Có lẽ nỗi đau khổ của một người thật sự có thể làm cảm động đến ông trời, vì vậy ông trời mới cho cô một cơ hội, để cuộc đời của cô được quay trở lại.

Vân Vy chỉ cảm thấy bản thân mình chờ đợi trong bóng tối rất lâu, để rồi cuối cùng bỗng có người nói thầm bên tai cô rằng: -Cuộc đời của cô sẽ được bắt đầu lại. Cô sẽ được quay trở lại thời điểm trước khi gặp gỡ với Giang Nhan. Nếu như cô muốn lại có được hạnh phúc, vậy thì hãy cố gắng thay đổi tất cả!

Đúng vào lúc cô đang nghĩ rằng đó chỉ là những hoang tưởng của cô thì giọng nói ấy lại vang lên: -Nhớ kĩ, hãy trân trọng cơ hội này!

Vân Vy cảm thấy tất cả những chuyện này đều đột ngột giống như vụ tai nạn ấy….nhưng nó lại là sự thực.

Tiếng chuông báo thức réo rắt đến đinh tai….

Vân Vy ngái ngủ mở mắt ra, ánh nắng mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào người cô. Cô động đậy đôi bàn chân. Một vật gì đó mềm mềm trên tấm chăn khẽ cựa quậy…. Con mèo đen mở to đôi mắt màu vàng kim nhìn cô, há miệng ngáp một cái thật dài rồi tiếp tục chìm vào giấc mộng. Một buổi sáng thật yên tĩnh, cô lắng tai nghe tiếng đồng hồ tích tắc ở bên tai. Năm năm rồi, cô vẫn chưa quen với năm năm quay ngược thời gian này.

Trên đầu giường có đặt một bức ảnh cô chụp ở sân trượt tuyệt, cô hơi nheo mắt, mặc dù cảnh có đơn điệu nhưng nụ cười của cô lại cực kì hạnh phúc. Thời gian ghi trên bức ảnh là ngày 10 tháng 12 năm 2007, đó là ngày sinh nhật lần thứ 27 của Giang Nhan.

Vào một buổi sáng năm 2007, sau khi xảy ra vụ tai nạn của Giang Nhan, Vân Vy phát hiện ra rằng mình đã trở lại năm 2004, lúc đó cô vẫn chưa quen biết với Giang Nhan. Sau khi phát hiện ra sự thực này, cô đã gần như lập tức rời khỏi cái thành phố mà cô đã sinh sống biết bao nhiêu năm nay. Bởi vì cô tin rằng, chỉ cần cô với Giang Nhan không gặp mặt thì vận mệnh của Giang Nhan sẽ thay đổi. Sự thực đúng như cô tưởng tượng, ngày 10 tháng 12 năm 2007, Vân Vy đến từ tương lai đã gặp Giang Nhan 26 tuổi, là người vốn dĩ đã phải rời bỏ thế gian này đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời rạng rỡ. Khuôn mặt thân thương ấy khiến cho cô vui mừng đến rơi nước mắt.

Vân Vy đưa tay lên chạm vào bức ảnh.

Cũng vào ngày hôm ấy, Vân Vy và Giang Nhan đã đi lướt qua nhau. Ánh mắt của anh chỉ vội vàng lướt qua mặt cô, lạnh nhạt giống như ánh mắt dành cho một người dưng. Sau đó anh nhanh chân rảo bước đến bên một cô gái xinh đẹp, hai người họ thân mật nắm lấy tay nhau. Nghĩ đến đây, Vân Vy liền nhắm chặt mắt lại, đây là sự lựa chọn của cô, chỉ cần Giang Nhan vẫn còn sống…chỉ cần anh ấy vẫn còn sống….

Cô đã xem không ít tiểu thuyết quay ngược thời gian, các nhân vật nam chính và nữ chính trong chuyện sau khi quay ngược thời gian đều gặp lại nhau, lại yêu nhau và sống những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Chẳng phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh nối lại mối tình duyên, chỉ có điều không hiểu vì sao, sau khi quay ngược thời gian, giữa cô và Giang Nhan như bị ngăn cách bởi một bức tường, cả hai đều không thể lại gần nhau được. Giang Nhan….dường như đã tan biến hoàn toàn trong cuộc đời của cô.

Chẳng mấy chốc đã bước sang năm 2010. Cô và Giang Nhan vốn định sẽ cưới nhau vào ngày 10 tháng 10 năm 2010. Vân Vy khẽ cười, giờ anh đã có cuộc sống mới của mình, có phải cô cũng nên….Chỉ cần nghĩ đến việc phải nói lời từ biệt với tình yêu trước đây của mình, trong lòng cô lại cảm thấy tột cùng đau đớn.

Con người không nên đòi hỏi quá nhiều!

Dù gì cũng là hai người bị vận mệnh chia cách, cô làm sao có thể cứ mãi ôm ảo tưởng được trở về bên anh?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng lồng ngực cô vẫn cảm thấy đau tức.

Vân Vy vừa nghĩ vừa lần tìm điện thoại. Tiếng chuông điện thoại đinh tai vang lên đầy thúc giục.

-Chị Vy ơi…- giọng nói ở đầu dây bên kia cuống quýt: -Sếp nói đề án tối qua chúng ta đưa lên có vấn đề, chị đến công ty ngay đi!

-Nếu như bộ phận kinh doanh nói bảng dự thảo của chị có vấn đề thì em cứ lấy tập tài liệu ở trong ngăn kéo thứ hai bên tay phải trong phòng làm việc của chị đưa cho họ!- mâu thuẫn giữa bộ phận kinh doanh và bộ phận của Vân Vy chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Bộ phận kinh doanh thường xuyên chọc ngoáy bộ phận của cô trong mỗi cuộc họp. Nếu như không phải cô luôn có sự chuẩn bị trước thì có lẽ mới sáng sớm cô đã phải xấp xấp ngửa ngửa lao đến công ty rồi.

-Chị Vy, thế hôm nay chị….

-Hôm nay tôi xin nghỉ!- khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần, cô với chị Đường đã hẹn nhau ra ngoài dạo phố, cô cũng tranh thủ thư giãn đầu óc một chút. Suốt hai năm nay, ngày nào cũng cắm đầu vào đống công việc bề bộn khiến cho đầu óc của cô lúc nào cũng căng như dây đàn.

-Tiểu Vy, chị đã ra khỏi nhà rồi, em nhanh lên, đừng có đến muộn đấy!

Tiếng điện thoại thúc giục vang lên, Vân Vy cuống quýt chuẩn bị mặc quần áo. Nhưng vừa mở tủ ra cô mới phát hiện ra rằng trong tủ quần áo của cô toàn là quần áo công sở.

Vân Vy khó khăn lắm mới tìm ra được một bộ quần áo rộng rãi để mặc, sau đó cặp vội mái tóc lên, xách theo cái túi xách. Đã ngần ấy năm rồi mà cô vẫn ăn mặc, chải chuốt vô cùng qua loa. Cho dù có là Giang Nhan thì nhìn thấy cô trong bộ dạng này chắc cũng chết vì cười mất!

Ra khỏi nhà, Vân Vy hít một hơi thật sâu, lòng thầm mong hôm nay sẽ có một ngày thư giãn.

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận một ngày thư thái, vui vẻ. Nhưng vừa nhìn thấy người đứng đối diện với mình, trong lòng cô lại thầm kêu trời. Biết trước thế này thì cô đã đi làm cho xong, ít nhất cũng lấy được lòng sếp!

Cô đến như đã hẹn. Nhưng chị Đường đến lúc ấy lại lỡ hẹn, đã thế còn “nhồi” cho cô một “người bạn khác giới” nữa chứ.

Chị Đường ngọt ngào giới thiệu trong điện thoại: -Đấy là Triệu Dương, là trưởng phòng nhân sự của công ty chị. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện, chị bất ngờ có việc gấp phải giải quyết, chắc không đến chỗ hẹn với em được!

Rõ ràng đây là âm mưu đã được sắp đặt từ trước, chỉ còn chờ con cá ngu ngốc là cô tìm đến cắn câu.

Cái anh chàng họ Triệu này đã có sự chuẩn bị từ trước, trên người mặc com lê rất chỉnh tề, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Uống ực một cốc cà phê vào bụng, anh chàng họ Triệu hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Vân Vy chỉ ậm ừ đáp lời. Hai người gượng gạo diễn một vở kịch “đi coi mắt” hết sức tẻ nhạt.

Cũng may là hiện nay, việc đi coi mắt là khá phổ biến, nếu không thì cô thực sự không biết giấu mặt vào đâu!

Chỉ có điều những vấn đề mà Triệu Dương đề cập đến thật sự không thể khiến Vân Vy cảm thấy hứng thú chút nào. Anh ta từ nền kinh tế Mỹ nhảy phắt sang loài voi của châu Phi, từ loài voi của châu Phi nhảy vọt sang các tin đồn thất thiệt trên đài báo…càng nói càng nhàm tai. Vân Vy bỗng nhiên phải đóng vai là một thính giả chăm chú nghe “đài” và chỉ biết ậm ừ đáp lại.

-Lúc học đại học, anh học thể dục khá lắm!- Triệu Dương thao thao bất tuyệt: -Lúc đó anh thích nhất là chơi bóng rổ!

Chỉ có điều nhìn thân hình chỉ cao có mét bảy của anh ta, Vân Vy thực sự không thể tưởng tượng nổi anh ta làm cái trò gì trên sân bóng rổ.

Vân Vy chỉ biết ngồi cười, cốc nước uống đã nhìn thấy đáy. Cũng đến lúc viện cớ để ra về rồi. Cô quét mắt đi khắp quán cà phê, bỗng nhiên một bóng dáng khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp.

Vân Vy không ngờ lại gặp anh ở nơi này.

Mặc dù đã gần ba năm không gặp mặt nhưng cô vẫn có thể ngay lập tức nhận ra cái bóng thân thương ấy. Anh nổi bật giữa đám đông, chẳng có gì khác với hình ảnh của anh ở trong kí ức của cô, nhất là nụ cười nhàn nhạt trên môi anh. Mùi hương quen thuộc của anh tỏa ra lúc đi ngang qua người cô khiến cho cô vô cùng nhớ nhung và bồi hồi.

Giang Nhan, sao anh lại ở đây? Anh đi công tác hay đi du lịch? Hay có khi nào….anh đã kết hôn rồi, đã có một gia đình hạnh phúc rồi…..

Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xót xa. Cô không dám tiếp tục nhìn anh mà vội vàng cúi mặt xuống.

Cô chưa chuẩn bị về tâm lí, thực sự chuyện này xảy ra quá bất ngờ!

Đã ngần ấy năm rồi, cô luôn mong muốn có thể gặp lại anh, đáng tiếc là cô chẳng bao giờ ngờ rằng cuộc gặp gỡ này lại bất ngờ đến thế….

- Vân Vy….- có người khe khẽ gọi tên cô.

-À….- Vân Vy giật mình ngẩng đầu lên, bối rối như bị nhìn thấu bí mật trong tim. Trống ngực cô bỗng nhiên đập thình thịch.

-Để anh gọi cho em một cốc cà phê đen nhé!

-Hơ?

-Chẳng phải con gái đều thích cà phê đen sao? Nghe nói là có tác dụng giảm béo!- Triệu Dương tỏ vẻ ân cần.

Vân Vy biết rõ tình trạng của mình lúc này, cô thấy mình không được lịch sự cho lắm với Triệu Dương, nhưng thực sự bây giờ toàn bộ tâm trí của cô đều đặt ở chỗ Giang Nhan hết cả. Cái cảm giác vui mừng và xót xa lẫn lộn này khiến cho cô hít thở cũng cảm thấy đau đớn.

Gần quá….anh ấy đang ở ngay bên cạnh cô!

Giang Nhan có nhìn thấy cô không nhỉ? Với bộ dạng này của cô, làm sao bì được với cô gái đi bốt cao, ăn mặc rất thời trang ấy được? Nếu như là Giang Nhan của trước đây thì chỉ cần nhìn qua anh cũng có thể phát hiện ra bóng dáng của cô trong đám đông. Thế nhưng hiện giờ, Giang Nhan hoàn toàn không quen biết một người như cô.

Cô thầm mong Giang Nhan chỉ mua một cốc cà phê rồi đi ra ngoài, nếu không không biết chừng cô sẽ lại không tự chủ được bản thân mà ngoảnh đầu sang nhìn anh.

-Ngồi ở đây đi!- giọng nói ấm áp của Giang Nhan vang lên. Giọng nói ấy dường như có từ tính nên đã níu chặt sự chú ý của Vân Vy lại.

Vân Vy căng thẳng túm chặt vạt áo. Trước đây, mỗi lần căng thẳng cô thường có thói quen gạt tóc mai ra đằng sau tai, về sau Giang Nhan đã dạy cô túm chặt lấy vạt áo thay vì làm như vậy để tránh bị người khác phát hiện ra sự căng thẳng và lo sợ trong nội tâm của mình. Anh đã ngồi xuống ghế, ngồi ngay phía sau cô.

-Vân Vy!- giọng nói của Triệu Dương lại vang lên.

Vân Vy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt mình, đây chính là khoảng cách giữa mơ tưởng và hiện thực. Trước đây cô tình cờ gặp Giang Nhan chính là một sự may mắn. Sau khi quay ngược thời gian lại, ông trời chắc chắn sẽ không mang lại cái may mắn ấy cho cô lần nữa đâu!

-Nghe nói ở trong công ty, em đã là một nhân viên quản lí bậc trung rồi!

Trong mỗi cuộc xem mặt của người trưởng thành đều xuất phát từ vấn đề điều kiện. Lúc trước, những cặp yêu nhau thường bàn luận đến vấn đề sở thích, đam mê. Nhưng đến độ tuổi này rồi, những phương diện tinh thần đã được chuyển sang phương diện vật chất.

-Nghe nói em đến bây giờ vẫn chưa yêu ai!

Cái anh Triệu Dương này đột nhiên lại hỏi thẳng vào vấn đề này. Vân Vy rất sợ Giang Nhan sẽ nghe thấy chuyện này.

Vân Vy than thầm trong lòng nhưng không biết nói gì. Triệu Dương mỉm cười vẻ rất đại lượng nói: -Đã yêu ai hay chưa không thành vấn đế. Với lứa tuổi của chúng ta hiện giờ tình yêu chẳng còn ý nghĩa gì, quan trọng nhất chính là gia đình ổn định. Em nói có phải không, Vân Vy?

Lớn tuổi rồi là mất đi quyền lợi theo đuổi tình yêu sao? Phần lớn mọi người đều cho rằng tình yêu là chuyện của những cô, cậu ở tuổi đôi mươi. Xem ra chỉ có cô là không hiểu rõ được điểm này.

Triệu Dương vừa nói vừa nhấc tay xem đồng hồ. Cô tưởng rằng anh ta định kết thúc buổi diễn thuyết ở đây, nào ngờ anh ta lại với tay lấy ra một lọ thuốc ở trong túi áo, lấy mấy viên thuốc ra. Vân Vy biết đó là mấy loại thuốc bổ, cô thường thấy đồng nghiệp của mình uống mấy loại thuốc này.

-Con người phải biết bảo vệ sức khỏe của mình, phải có trách nhiêm với bản thân!- Triệu Dương miệng ngậm mấy viên thuốc nói: -Giờ em chỉ thấy tướng mạo của mình chẳng còn trẻ trung gì nữa, nhưng chỉ một thời gian nữa thôi em sẽ thấy sức khỏe của mình cũng xuống cấp rất nhanh. Nhân lúc vẫn còn chưa quá tệ, hãy cố mà giữ gìn sức khỏe của mình!

Cái gã Triệu Dương này cứ như thể đến đây để nói với cô cái sự thực là cô đã không còn trẻ trung gì nữa.

Vân Vy đột nhiên nhớ lại chuyện sếp mình dạo trước vì bị sỏi mật mà phải vào viện. Nghe mọi người nói là do ông ấy uống quá nhiều thuốc bổ nên mới tác dụng phụ. Nghĩ đến đây Vân Vy liền không nén được nói: -Tôi nghe nói bổ sung quá nhiều thuốc bổ hay thực phẩm chức năng có thể gây phản tác dụng, tạo ra gánh nặng cho cơ thể đấy!- Giang Nhan là một bác sĩ giỏi, bao năm ở bên anh cô đã học được không ít kiến thức thường thức: -Cho dù là uống thuốc gì cũng phải thông qua gan, thận đào thải ra ngoài. Uống những thuốc này vào, gan thận càng phải làm việc nhiều hơn. Mà nghe nói thuốc nào cũng có tác dụng phụ cả. Không biết anh Triệu có biết điều này không?

Hi vọng rằng những lời cô nói không gây cười cho Giang Nhan đang ngồi phía sau.

Không biết có phải Vân Vy đã đâm trúng vào chỗ đau của Triệu Dương hay không mà vừa nghe cô nói vậy, nụ cười trên môi anh ta liền tắt ngấm. Chỉ vài giây sau, môi anh ta bỗng nhiên tím tái.

-Anh Triệu, anh không sao chứ ạ?- Vân Vy hỏi như thăm dò.

Vân Vy tưởng rằng cùng lắm anh ta chỉ bị nghẹn thuốc ở cổ họng thôi, nào ngờ càng nhìn càng thấy có điều gì đó bất thường. Triệu Dương đưa tay lên ôm chặt lấy ngực, mồ hôi rịn ra trên trán, đôi mắt anh ta trợn ngược, nhìn thẳng vào mặt Vân Vy. Bàn tay của Vân Vy như run lên, chẳng may làm đổ cốc cà phê ở trên bàn.

Người phục vụ đứng gần đó dường như cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường liền đặt tờ menu ở trên tay xuống, vội vàng chạy đến hỏi han: -Này anh, anh làm sao thế?-cô phục vụ vừa hỏi xong thì thân hình của Triệu Dương đã đổ phịch xuống ghế.

Xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn.

Sắc mặt của Triệu Dương trông thật đáng sợ, mắt trợn toàn lòng trắng, toàn thân dường như đã ở vào trạng thái chết lâm sàng.

Cấp cứu, cấp cứu…. Vân Vy vừa lập cập gọi điện thoại vừa nhìn người đàn ông mặt trắng bệch như xác chết đang nằm trước mặt mình. Cả con người cô dường như đã mất điều khiển. Bác sĩ….bác sĩ….

Cuối cùng cũng gọi được xe cấp cứu. Người trong điện thoại hỏi địa chỉ quán cà phê. Bỗng nhiên có người giật lấy điện thoại trên tay Vân Vy, nói rõ địa chỉ rồi trả lại điện thoại cho cô.

Người ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục hỏi: -Xe cấp cứu của chúng tôi đã lên đường rồi, giờ cô hãy nói rõ cho tôi biết tình trạng của bệnh nhân ra sao?- Vân Vy cảm thấy đầu óc mình lúc này vô cùng hỗn loạn.

-Này cô, cô có biết ép tim ngoài lồng ngực không?

Ép tim ngoài lồng ngực…. Vân Vy lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn Triệu Dương. Chẳng trách mà những tiếng ồn ào, huyên náo xung quanh đã im bặt.

Anh đang quỳ trên nền đất, tay đấm vào ngực Triệu Dương. Tư thế dứt khoát và kiên định của anh chẳng khác gì nhiều năm trước, lúc anh dang rộng vòng tay che mưa cho cô. Các động tác của anh vô cùng thành thục, không một chút hoảng loạn. Dường như thời gian đã trở lại như trước đây, cứ như thế tất cả mọi thứ đều chưa từng thay đổi.

Cứ như thế vào cái buổi trưa hôm ấy, cô ngồi trong nhà hàng đợi anh đến. Còn anh đã đến bên cô như đã hẹn.

Ánh mắt của Vân Vy chợt nhạt nhòa dần. Mấy năm nay chắc anh ấy sống rất tốt. Anh đã trở nên chững chạc hơn trước rất nhiều, người ở bên cạnh anh chắc đã chăm sóc cho anh rất chu đáo.

Vân Vy mím môi, nắm chặt điện thoại trong tay.

Giang Nhan ơi….

Lúc này cô không nên nghĩ đến quá nhiều chuyện quá khứ, giờ hai người chẳng khác gì người dưng.

-Này cô, cô có đang nghe không đấy?

-Đã có người ép tim ngoài lồng ngực cho anh ta rồi!- Vân Vy dừng lại một chút rồi nói: -Anh ấy là một bác sĩ!

Xe cấp cứu chẳng mấy chốc đã đến nơi. Triệu Dương nhanh chóng được cho thở khí ôxi và truyền dịch.

-Cám ơn anh!- Vân Vy không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nhan, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống những ngón tay của anh. Những ngón tay thuôn dài đang buông thõng xuống, trên ống tay áo là hai đường hoa văn rất tao nhã.

Vân Vy cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở.

Chỉ cần cảm ơn xong là cuộc gặp gỡ tình cờ này giữa anh và cô sẽ kết thúc.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy anh lên tiếng đáp lời, Vân Vy đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, đôi con ngươi đen láy lấp lánh như hai vì sao. Anh đang lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt của anh huyền ảo tựa như một bầu trời đêm, lặng lẽ bao trùm cả con người cô, làm cho hơi thở của cô trở nên thật khó khăn.

-Chúng ta có quen nhau không?

Đối diện nói chuyện với nhau, lại phải nhìn thẳng vào mặt anh mà nói dối, chuyện này có độ khó quá cao đối với cô. Vân Vy gần như nói không nên lời, mãi hồi lâu sau mới ngập ngừng đáp: -Không quen!

Anh khẽ mỉm cười: -Vậy tôi xin mạo muội hỏi một câu, nếu như chúng ta không quen biết nhau, vậy tại sao cô biết tên tôi?

-Tôi…..

-Tại sao lại kéo tay tôi bảo tôi cứu người?

Vân Vy ngây người không biết trả lời thế nào. Ban nãy trong lúc hoảng loạn, cô đã vô tình phạm phải sai lầm này. Nghĩ đến đây mặt Vân Vy lại đỏ bừng lên. Kể cả có là cầu cứu thì đáng nhẽ ra cô cũng nên dùng những từ ngữ mang tính khách sáo để xưng hô với anh chứ không nên gọi thẳng tên anh như vậy.

-Tôi chỉ từng gặp anh ở trong bệnh viện!- Vân Vy dán mắt nhìn xuống đất, mím môi nói dối một câu. Đây là lời nói dối hoàn hảo nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc này.

-Ở bệnh viện nào?

Cũng may là cô còn nhớ tên bệnh viện mà Giang Nhan đang làm việc. Cô liền nói ra tên bệnh viện đó rồi thở phào nhẹ nhõm: -Lần trước tôi với chị Đường đến bệnh viện có gặp anh. Cám ơn anh rất nhiều, bác sĩ Giang ạ! Nếu như không phải tình cờ gặp anh ở đây thì hôm nay tôi thực sự không biết phải làm thế nào nữa!

Không biết Giang Nhan có tin lời của cô không, chỉ thấy anh mỉm cười chỉnh lại tay áo mà không chất vấn tiếp nữa. Anh đưa mắt nhìn theo Triệu Dương đang nằm trên cáng cứu thương, cất tiếng hỏi: -Người đàn ông đó là ai?

Vân Vy mím chặt môi đáp: -Đó là đồng nghiệp của chị Đường!- cô với Triệu Dương lần đầu tiên gặp mặt, vốn dĩ cũng chẳng phải bạn bè gì.

-Chị Đường bạn cô đã khỏi bệnh chưa?

-Cũng đỡ nhiều rồi!

Anh đưa ra một tấm danh thiếp. Vân Vy vội vàng đưa tay ra đón lấy.

-Lần sau có chuyện gì cần cứ đến tìm tôi!- anh mỉm cười nói: -nếu như cô nhớ ra chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi!

Giang Nhan vẫn dịu dàng và lịch lãm như trong kí ức của cô. Xem ra anh ấy đã tin lời cô nói là thật, bởi vì trong kí ức của cô, Giang Nhan vẫn là một người cực kì dễ lừa. Chỉ có điều chuyện này vẫn khiến cho Vân Vy toát mồ hôi hột. Cô mỉm cười gượng gạo, ánh mắt dõi theo bóng dáng Giang Nhan đang khuất dần. Cô chăm chú nhìn theo anh, thậm chí còn chẳng dám chớp mắt, bởi vì tất cả những thứ này đều đã ngưng đọng thành kí ức trong cô, mãi mãi tồn tại trong trái tim của cô.

Cô cứ mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, mãi cho đến khi bác sĩ cấp cứu cất tiếng gọi, cô mới chợt giật mình nhớ ra anh chàng Triệu Dương đang nằm trên xe cấp cứu.

Vân Vy nghiễm nhiên trở thành “người nhà” duy nhất của bệnh nhân đang nằm trên xe cấp cứu kia.

-Bệnh nhân thường ngày có bị dị ứng với thuốc gì không?

Đối mặt với câu hỏi này, Vân Vy chợt giật mình nhớ ra là cô nên lập tức thông báo chuyện này với người nhà của Triệu Dương.

Ấn phím gọi chị Đường, đầu dây bên kia nghe xong tin dữ bắt đầu tỏ vẻ hoang mang, tiếp theo đó là tiếng chồng chị Đường chấn an tinh thần chị.

Vân Vy đặt điện thoại xuống, ngẩng mặt nhìn Triệu Dương. Nhìn người lại nghĩ đến ta, Vân Vy thầm nhủ, những người cô độc quả là đáng thương!

-Tiểu Vy, chị thật sự rất xin lỗi em, chị không ngờ anh ta còn mắc bệnh tim!- chị Đường hớt hơ hớt hải chạy đến bệnh viện, mặt mày vô cùng ăn năn.

-Anh ta thường ngày trông có vẻ rất khỏe mạnh, lại thường xuyên uống thuốc bổ, thật chẳng ngờ….

Triệu Dương vẫn chưa được kiểm tra xong. Không biết rốt cuộc gì nguyên nhân gì mà đột nhiên tim anh ta lại ngừng đập. Chỉ có điều cũng may là anh ta đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Điều này khiến cho mọi người cũng yên tâm phần nào.

Chị Đường đột nhiên nhớ ra, liền lên tiếng hỏi: -Nghe nói trước đó có người ép tim ngoài lồng ngực cho Triệu Dương. Tiểu Vy, em có lưu lại địa chỉ liên lạc của người đó không? Bác Triệu muốn đích thân đến cảm ơn anh ta.

Vân Vy không biết có nên nói sự thực hay không. Cho dù có có nói ra tên của Giang Nhan cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì sau khi quay ngược thời gian lại, người thân của cô đều không biết đến Giang Nhan.

Mặc dù trong bụng nghĩ vậy nhưng lời ra đến miệng vẫn bị khác đi:- Lúc em nhớ ra phải cám ơn thì anh ấy đã đi mất rồi!

-Đáng lẽ ra phải cảm ơn người ta tử tế mới phải, ít nhất thì cũng phải mời người ta ăn bữa cơm thể hiện sự biết ơn!

Vân Vy cúi đầu phụ họa: -Đúng là nên cám ơn anh ấy!

-Nhưng người ta đi mất rồi, sau này chưa chắc đã có cơ hội gặp lại!

Đúng vậy, biển người mênh mông. Cô có thể gặp lại anh đã là một sự trùng hợp quá lớn trong cuộc đời. Sau lần này, ai mà biết được liệu có còn cơ hội gặp mặt nhau nữa hay không?

-Để chị trả em tiền viện phí nhập viện!

-Không cần đâu!- Vân Vy từ chối.

Chị Đường sốt ruột đến toát mồ hôi hột, nói bằng giọng như đang cầu xin: -Tiểu Vy, em đừng làm chị áy náy thêm nữa mà!

Vân Vy đành phải nhận xấp tiền trên tay chị Đường.

Vật vã suốt cả ngày trời, vừa vào đến nhà thì cả điện thoại bàn lẫn điện thoại nhà đều reo vang. Người gọi đến là mẹ với thím Vân Vy, nội dung là cuộc xem mắt tình cờ ngày hôm nay. Nghe nói cả hai người đã mắng cho chị Đường một trận nên thân.

Vân Vy vội vàng lên tiếng giải thích: -Đấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà!- đến cuối cùng vẫn là cô phải đi chấn an người khác.

Vân Vy ăn qua loa một ít cơm, tắm một cái rồi nằm duỗi thẳng tay chân ở trên giường. Suốt cả một ngày mệt mỏi, cũng may cô cũng thu hoạch được ít nhiều, ít nhất thì cô cũng đã được gặp mặt Giang Nhan.

Nhớ lại khoảnh khắc Giang Nhan mỉm cười với mình, Vân Vy lại cảm thấy có một nụ hoa đang hé nở ở trong lòng.

Cố gắng nhớ lại toàn bộ sự việc, chính cô là người túm lấy tay áo cầu cứu anh. Có lẽ là vì trông cô đáng thương, hoặc cũng có thể là do xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp, Giang Nhan đã giật lấy cái điện thoại ở trên tay cô và nói rõ địa chỉ quán cà phê cho bên cấp cứu, sau đó vội vàng tiến hành cấp cứu cho Triệu Dương. May mà có anh nên cái mạng của Triệu Dương mới được bảo toàn.

Vân Vy đột nhiên nhớ ra cái danh thiếp mà Giang Nhan đã đưa cho cô.Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, lấy ra cái ví tiền rồi lục tung lên. Cuối cùng thì cô cũng tìm được tấm danh thiếp màu xanh nhạt ở trong ví tiền của mình. Thế nhưng những con chữ xuất hiện trên tấm danh thiếp khiến cho cô giật mình kinh ngạc.

Sao có thể thế được?

Rõ ràng Giang Nhan đã học năm năm ở trường đại học y khoa, sau khi tốt nghiệp anh ấy đã vào làm việc ở một bệnh viện rất có danh tiếng, thế nhưng sao lại….

Vân Vy lắc đầu thật mạnh, cảnh tượng xảy ra lúc ban ngày lại lần nữa hiện về trong đầu cô. Các động tác cấp cứu của Giang Nhan lúc đó vô cùng thành thục, tuyệt đối không giống như một “lang băm” đang hành nghề. Nhưng tại sao trên danh thiếp rõ ràng lại ghi là anh đang làm việc ở một công ty nhà nước A nào đó.

Vân Vy ngẩn người phải đến hơn một phút mới bừng tỉnh, miệng lẩm bẩm: -Thật là vô lí!

Thật sự quá vô lí! Tất cả chỉ là quay ngược thời gian lại, Giang Nhan làm sao lại thay đổi nhiều như vậy được? Hơn nữa cô chỉ quay ngược lại thời gian có năm năm, vậy thì cái chuyện Giang Nhan đã học y năm năm là sự thực không thể thay đổi được!

Rốt cuộc là vì chuyện gì đã khiến cho anh từ bỏ nghề y? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Vân Vy siết chặt tấm danh thiếp trong lòng bàn tay, đằm mình vào trong dòng suy nghĩ.

Khoan đã, Vân Vy đột nhiên nhớ lại một sai lầm lớn mà mình đã phạm phải.

Chẳng trách mà Giang Nhan lại truy hỏi là cô đã gặp anh ở bệnh viện nào? Chẳng trách mà lúc tạm biệt anh lại có thái độ như vậy? Hóa ra tất cả những lời nói dối của cô đều đã bị anh phát hiện.

Cô đã ngốc đến mức ngay cả điều này cũng không nhận ra. Dường như anh đã thay đổi rất nhiều, anh đã không còn là một Giang Nhan mà cô hiểu rõ như lòng bàn tay của trước kia nữa rồi.

Giang Nhan đã nói rằng: -Nếu như cô nhớ ra điều gì thì hãy gọi cho tôi!- điều đó có nghĩa là anh ấy muốn đợi đến khi cô phát hiện ra rồi hãy cho anh một lời giải thích!

Vậy thì lần này cô nên bịa ra một lí do như thế nào đây? Nhận nhầm người ư? Và người ấy thật tình cờ lại trùng tên và có ngoại hình giống hệt như anh? Trên đời này làm gì có chuyện gì trùng hợp đến thế? Bịa ra một lời nói dối như thế thì ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được chứ đừng nói là người khác!

Nói gì thì nói cô cũng nên gọi điện mời Giang Nhan đi ăn một bữa cơm, nói là để cảm ơn, hay là để giải thích cũng được, cô không nên âm thầm bốc hơi như vậy trước mặt anh.

Nhưng sau đó thì sao? Ngộ nhỡ anh ấy kết hôn rồi thì sao? Còn cô vẫn đang ôm mãi ảo tưởng với anh, vậy cuối cùng cô sẽ thế nào đây?

Vân Vy buồn bã nhét tấm danh thiếp xuống dưới gối, nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau cô lại mở mắt ra, lấy tấm danh thiếp ra, nhập những con số trên danh thiếp vào điện thoại….Những con số này cô đã quá quen thuộc, không chỉ đơn giản là bởi vì số điện thoại này là do cô và Giang Nhan cùng đi mua mà còn là bởi vì vào ngày anh xảy ra chuyện, cô đã gọi không biết bao nhiêu cú vào máy của anh.

Lẽ nào không quen biết với cô mà anh vẫn mua số điện thoại này? Tại sao thứ mà cô nghĩ rằng sẽ thay đổi lại không thay đổi, trong khi thứ mà cô nghĩ không thay đổi lại thay đổi?

Đã bao năm rồi Giang Nhan không mang chiếc áo blu trắng này ra ngắm. Trên chiếc áo ấy còn thêu tên trường đại học y khoa S. Anh ngắm nhìn chiếc áo hồi lâu mới cất lại vào trong tủ, sau đó cởi cúc áo và đi thẳng vào nhà tắm.

Bác sĩ Giang, cách xưng hô này lâu lắm rồi anh không được nghe.

Nhớ lại ánh mắt lấp lánh, đôi má đỏ bừng của Vân Vy lúc đó, anh lại không đừng được cười.

Cho dù có phát hiện ra những lời nói dối của mình đã bị anh nhìn thấu chắc cô cũng không gọi điện thoại cho anh đâu nhỉ! Những người có vẻ rụt rè như cô chỉ biết lặng lẽ đúng núp ở một góc….

Sáng hôm sau, Vân Vy vừa bước vào công ty đã phát hiện ra không khí có vẻ khá kì lạ. Quả nhiên đúng là có chuyện. Cô vừa mới ngồi xuống ghế thì Tiểu Thu, cô bạn đồng nghiệp khá thân của cô đã chạy đến, trong tay còn cầm một tờ báo buổi sáng.

-Vân Vy, cậu đã xem cái này chưa?

Cái tít báo to đùng đập ngay vào mắt cô: “Vở kịch tình yêu ở quán cà phê”, bên dưới là một tấm ảnh đen trắng.

Đây là lần đầu tiên Vân Vy lên báo.

Góc độ chụp của tấm ảnh ấy rất chuẩn xác, có thể chụp rõ được cô và Triệu Dương, thậm chí còn chụp được khuôn mặt chính diện của Giang Nhan. Kể từ khi các tòa soạn đưa ra quyết định thưởng tiền mặt cho những ai cung cấp tin tức và hình ảnh cho tòa soạn, tất cả những tin tức ở trong thành phố này dường như đều được phơi bày ra ánh sáng.

-Vân Vy, là thật sao?

Vân Vy gật đầu, chứng cứ rành rành trước mặt, cô có muốn chối cũng không được.

-Đấy, tớ đã nói rồi mà, nếu không hôm qua cậu đâu có đột nhiên xin nghỉ như vậy!- Tiểu Thu vừa thốt lên đã thu hút không ít sự chú ý của các đồng nghiệp trong văn phòng.

Đối mặt với những ánh mắt tò mò này, Vân Vy đành phải thuật lại toàn bộ câu chuyện, còn đặc biệt làm sáng tỏ những điều bịa đặt của báo chí về cô và Triệu Dương. Triệu Dương chẳng qua chỉ là một người bạn của chị, nhưng rõ ràng những điều cô nói không khiến cho những người vô cùng tò mò kia thỏa mãn.

Nói thế nào thì nói, nam nữ độc thân hẹn hò với nhau vào cuối tuần là một sự thực không thể thay đổi được.

-Vân Vy, cậu không quen người này à?- Lí Nhiễm bò ra bàn làm việc của Vân Vy, chỉ tay vào Giang Nhan hỏi.

-Không quen!

-Thật là đáng tiếc! Một người đàn ông đẹp trai và phong độ thế này hiếm lắm đấy! Bình thường không gặp được thì thôi, tại sao có cơ hội tốt như vậy cậu lại không chủ động xin danh thiếp của người ta? Hơn nữa dù sao người ta cũng coi như đã giúp đỡ cậu, ít nhất cũng phải mời người ta đi ăn bữa cơm chứ?

Nếu đổi lại là người khác chắc chắn cô cũng sẽ làm như vậy. Dù gì thì người ta cũng đã giúp mình mà. Không trực tiếp cảm ơn người ta là bất lịch sự! Vân Vy im lặng nhìn Giang Nhan trong ảnh….nhưng người ấy lại chính là anh….

Vân Vy vốn cứ tưởng chuyện này chị bị đồng nghiệp tò mò chút thôi, nào ngờ sóng gió vẫn không ngừng lan rộng. Cái gã Triệu Dương ấy lại là họ hàng với một đồng nghiệp ở bộ phận khác trong công ty Vân Vy. Khổ nỗi người đồng nghiệp ấy cũng quá mức “nhiệt tình”, sẵn sàng đứng ra làm mai mối, cứ có cơ hội là lại rót vào tai Vân Vy đủ những điều tốt đẹp về Triệu Dương: -Triệu Dương ấy mà, vô cùng chững chạc, ba mươi mấy tuổi rồi mà chưa từng thấy anh ấy có quan hệ yêu đương với ai. Bình thường sức khỏe rất tốt, đến cảm cúm còn chẳng mấy khi bị, lần này chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi!

Sau mấy lần “bị khuyên”, Vân Vy rất ngại mỗi khi chạm mặt cô ta. Cái công ty lớn như vậy nhưng kiểu gì cũng vẫn phải chạm mặt nhau. Về sau, chỉ cần là những đồng nghiệp có đôi chút qua lại với Vân Vy đều quan tâm đến chuyện của cô và Triệu Dương.

-Vân Vy, cậu thực sự nên cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình rồi đấy!- Tiểu Thu miệng nhồm nhoàm gặm bánh bao, nhìn Vân Vy suốt ngày cau mày nhíu mặt, nói.

Vân Vy trợn mắt lườm cho Tiểu Thu một cái sắc lẻm: -Cậu cũng đến làm thuyết khách phải không?

Tiểu Thu cười ha ha nói: -Tớ không phải nói cái gã Triệu Dương bệnh tật đầy người kia đâu. Ý của tớ là cậu nên cân nhắc đến chuyện tìm một nửa kia của mình đi, chứ cái gã Triệu Dương kia ấy mà, chết lúc nào chả biết!

Nghĩ kĩ những lời Tiểu Thu nói cũng có lí. Với một gia đình truyền thống như gia đình cô, chắc chắn không thể chịu được việc cô độc thân cả đời. Cho dù cô có không cam tâm tình nguyện, cuối cùng vẫn phải bước vào cuộc sống hôn nhân. Nói một cách lí trí thì đáng lẽ ra cô nên chấp nhận sự sắp xếp đi xem mặt của gia đình, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn mãi vương vấn mối tình dành Giang Nhan.

Giang Nhan từng hỏi cô: -Em có biết cần phải làm gì để xóa bỏ tàn dư để lại sau một trận hỏa hoạn chưa?

Cô lắc đầu.

Giang Nhan đáp: -Vậy thì phải tạo ra một vụ hỏa hoạn to hơn!

Nhưng cả đời này, cô không thể nào châm lên ngọn lửa tình yêu nào càng mãnh liệt hơn lúc trước nữa.

-Vân Vy, tớ không tin trong lòng cậu lại không có người nào thích hợp cả!- Tiểu thu bắt đầu bày ra kế hoạch: -Nếu như có, cậu nên mạnh dạn làm thân với người ta, có thể hẹn người ta ra ngoài….

Vân Vy lại chợt nhớ đến tấm danh thiếp của Giang Nhan để ở trong ví.

Cuộc hội ngộ của họ quả thực quá kịch tính, chắc chắn anh sẽ có ấn tượng không tốt đối với những lời nói dối của cô. Tại sao cô không gặp anh vào những lúc “tử tế” hơn? Nếu có thể như vậy có lẽ cô đã có dũng cảm để âm thầm nằm mơ những giấc mơ không hiện thực kia.

CHƯƠNG 2: TÌNH CẢM VẤN VƯƠNG

-Vân Vy, cô cắt cử người đi đào tạo cho khách hàng. Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với bệnh viện, nhất định phải phục vụ người ta thật chu đáo!

Đây là lần đầu tiên công ty hợp tác với bệnh viện, thế nên sếp của Vân Vy cẩn thận dặn dò cô.

-Giờ tôi đang không có việc gì, để tôi đi vậy!- thấy sếp có vẻ thận trọng, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên công ty cô phục vụ tận nơi cho khách hàng nên cô không yên tâm giao cho người khác.

Quả nhiên, sếp của Vân Vy gật đầu vẻ hài lòng: -Cũng được, vậy giao cho cô nhé!

Công việc của Vân Vy là giải thích cho khách hàng cách sử dụng phần mềm của công ty cô như thế nào, sau đó tiến hành một số điều tra và bảo hành cho khách hàng sau khi mua. Sau hai ngày làm việc bận rộn, bác sĩ Tiểu lâm vô cùng hài lòng với tác phong làm việc của Vân Vy.

-Giám đốc Vân quả nhiên là kiên nhẫn!- bác sĩ Lâm khen ngợi: -Lại còn hiểu được những tư ngữ của giới y học chúng tôi nữa!

-Tôi có một người bạn làm bác sĩ mà!

-Chẳng trách!-bác sĩ Lâm tiễn Vân Vy ra đến tận cửa.

Đi từ đây ra là gần nhất!- bác sĩ Lâm chỉ tay về phía hành lang bên cạnh.

Bên hành lang không biết là phòng khám khoa nào, dường như tất cả các phòng bệnh ở đây đều được bố trí giống hệt nhau, bên hành lang còn được trồng rất nhiều cây xanh, mang lại cho người ta cảm giác mát lành, thư thái.

Không đợi Vân Vy lên tiếng hỏi, bác sĩ Lâm đã chủ động giới thiệu: -Đây là khoa tư vấn tâm lí.

Khoa tư vấn tâm lí? Sau khi Giang Nhan xảy ra chuyện, người nhà cô đã từng mời bác sĩ tâm lí về giúp cô thoát khỏi tâm trạng đau đớn và khổ sở, nhưng kết quả điều trị rõ ràng chẳng có tác dụng gì với cô cả. Phần lớn thời gian cô đều dành cho việc ngủ, sống nhờ vào những giọt nước truyền vào máu mỗi ngày. Nếu như ông trời không cho cô cơ hội được quay ngược thời gian thì có lẽ cô đã kiệt sức bởi nỗi đau đớn quá lớn ấy rồi.

Vân Vy vừa đi vừa nghĩ, lúc đi ngang qua phòng chẩn trị, bất ngờ có một cơn gió thổi qua làm cánh cửa phòng hơi hé ra. Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, vô tình chạm phải ánh mắt của một bệnh nhân trong đó.

Vân Vy chợt thấy các dây thần kinh trong đầu căng ra. Cô rảo bước đi thật nhanh, chỉ sợ người đó sẽ đuổi theo.

Không phải mắt cô nhìn nhầm đấy chứ? Cô làm sao có thể ngờ rằng bệnh nhân ở trong căn phòng ấy chính là Triệu Dương?

Rõ ràng anh ta bị phát bệnh tim đột ngột, vậy tại sao giờ anh ta lại ở trong khoa tâm lí? Lẽ nào ngoài bệnh tim ra anh ta còn mắc bệnh về tâm lí nữa à?

Trước đây cô từng đọc báo và được biết, phần lớn những cô nam, quả nữ trong thành phố đều bị mắc căn bệnh trầm cảm hoặc tự kỉ. Không biết cái gã họ Triệu ấy mắc phải bệnh gì? Không biết vài năm nữa liệu cô có phải thường xuyên bổ sung các loại thực phẩm chức năng, liên tục đến thẩm mỹ viện và thỉnh thoảng “ghé thăm” bác sĩ tư vấn tâm lí không nữa?

Đi một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng ra được đến cầu thang. Ngoảnh đầu lại nhìn,không thấy Triệu Dương không đuổi theo, Vân Vy thở phào nhẹ nhõm. Thoát được Triệu Dương thì sao? Thoát được anh ta cô cũng chẳng thể thoát ngăn được bàn chân minh đang tiến dần đến tuổi già. Nỗ lực sống hết năm này qua năm khác, tuổi tác cũng theo đó nhiều lên. Chỉ thêm vài năm nữa thôi, có lẽ một người đàn ông như Triệu Dương bây giờ cô cũng chẳng thể tìm được.

-Sau khi về phải chịu khó nghỉ ngơi, mặc dù sức khỏe đã hồi phục tương đối nhưng cũng không được phép làm việc quá sức. Với cường độ làm việc của anh tôi thấy người bình thường không thể nào tiêu hóa nổi!

-Tôi biết!

-Anh biết? Cứ nhìn vào thành tích của anh hai năm nay thì tôi biết anh mang mạng sống của mình ra đùa như thế nào rồi! Theo như những gì tôi được biết về anh, anh không đời nào chấp nhận an phận!

Tiếng cười khe khẽ vang lên: -Cũng chưa chắc!

Có người đang nói chuyện ở cầu thang, có một giọng nói mà Vân Vy cảm thấy rất quen thuộc.

Vân Vy chầm chậm đi đến cầu thang và nhìn xuống dưới, ánh mắt vô tình lướt qua một khuôn mặt.

Người đó cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt của anh dường như là chùm ánh sáng mặt trời đẹp đẽ nhất đậu trên bờ vai cô.

Nếu như lúc nãy cô còn hoang mang đi như chạy thì giờ cô đã chẳng còn sức lực nào để mà chạy trốn nữa. Bàn chân của cô như bị dính chặt xuống dưới đất, miệng ấp úng mãi chẳng thốt ra lời dưới cái nhìn của anh: -Thật….thật trùng hợp!

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng cất lời: -Đúng là trùng hợp thật! Mới đó mà đã gặp lại nhau!

-Vâng, bệnh viện này muốn sử dụng phần mềm của công ty chúng tôi nên tôi đến đây để hướng dẫn họ!- cô cố gắng giải thích, vụng về như một con ngốc, chỉ sợ anh lại hiểu nhầm mình. Hơn nữa cô rất sợ anh sẽ vạch trần những lời nói dối của mình, cái gì mà đưa chị Đường đi khám bệnh chứ, toàn là nói dối. Như vậy thì còn mặt mũi nào mà nhìn anh?

Cũng may là anh không nhắc gì đến chuyện đó. Anh kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ của mình rồi cùng cô đồng hành, thản nhiên cứ như thể hôm ấy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Anh sánh vai đi bên cô. Vân Vy không biết phải làm thế nào để che đi sự hoang mang trong lòng, bàn tay túm chặt lấy vạt áo đang rịn mồ hôi.

Cô y tá ở phòng phát thuốc đưa cho anh một túi to đủ các loại thuốc rồi dặn dò: -Anh nhớ uống theo chỉ dẫn của bác sĩ!

Trong kí ức của Vân Vy, sức khỏe của Giang Nhan rất tốt, cho dù có bị cảm cúm hay sốt cao thì cũng chỉ mất vài ngày là khỏi ngay.

Vân Vy nhìn vào những loại thuốc ở trong túi, toàn là những loại thuốc hiếm gặp.

-Cô chuẩn bị đi đâu?

-Về công ty thôi!- cô nghĩ Giang Nhan chỉ tiện miệng hỏi như vậy thôi nên cũng thản nhiên đáp mà không cần suy nghĩ.

-Để tôi tiễn cô!

Đề nghị của anh quá bất ngờ, Vân Vy bối rối từ chối: -Không cần đâu anh Giang, làm phiền anh quá!- Vân Vy có chút không quen với cách xưng hô khách sáo này.

Anh vốn quá đỗi thân thương trong trái tim cô, thế mà giờ lại trở thành một người chẳng quen biết. Nếu như Giang Nhan gọi cô là “Cô Vân” thì có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng xót xa. Thế nhưng cô cố gắng kìm nén bản thân, chỉ sợ một khi không kiềm chế được tâm trạng của mình sẽ khiến cho anh sợ mất vía. Cô phải duy trì khoảng cách nhất định với anh, một khoảng cách đủ để anh coi cô là một người bình thường.

Không có ai biết, anh và cô đã cách nhau cả một kiếp người.

Nếu như cô nói ra sự thực này, không những anh không thể tin mà còn cho rằng cô là một con điên. Dường như chỉ có một mình cô còn mãi đắm chìm trong những kí ức xa xôi. Cô khát khao được ở gần bên anh, nhưng lại sợ khoảng cách trong hiện thực sẽ khiến cho cô quỵ ngã. Vân Vy cảm thấy bản thân mình không hề yếu đuối, cô chỉ không muốn bị Giang Nhan làm tổn thương, bởi vì trong kí ức của cô, tất cả những kỉ niệm của cô và anh đều vô cùng đẹp đẽ.

-Nói địa chỉ công ty cô cho tôi!

Xem ra anh ấy định đưa cô về công ty thật rồi!

Cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe của anh, sau đó nói địa chỉ công ty mình cho anh: -Đi qua Cầu W, đi thêm một đoạn nữa là đến!- nhìn Vân Vy tự nhiên thế thôi nhưng lúc này trống ngực cô đang đập thình thịch. Nhìn mình trong gương chiếu hậu, Vân Vy thấy hai má mình đỏ bừng lên.

Giang Nhan vẫn tỏ ra như bình thường, thản nhiên nhìn cô hỏi: -Cầu tây hay là cầu đông?

Vân Vy đưa ánh mắt mơ hồ nhìn ra dòng xe cộ tập nấp ở bên ngoài, cố gắng phân biệt được phương hướng đông tây nam bắc. Cuối cùng cô đành mím môi từ bỏ: -Tôi chỉ biết là đi qua cầu, rẽ sang bên trái là đến.

Lần này thì Giang Nhan khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên những tia sáng ấm áp. Vân Vy cảm thấy hình như mình đã nhìn nhầm, hoặc cũng có thể cô bị ảo giác.

Giang Nhan biết lái xe, không biết anh đã học lái xe từ khi nào. Vân Vy ngồi bên cạnh nhìn anh điều khiển xe, những ngón tay thuôn dài đặt lên vô lăng, mùi hương từ cơ thể anh thoang thoảng đưa lại.

Những kí ức đẹp về anh bắt đầu nhạt nhòa trong cô.

Mấy năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều, không giống như cô chẳng có chút tiến bộ nào. Quay ngược thời gian đã mấy năm rồi nhưng dường như cô chẳng có gì thay đổi, ngay cả công việc hiện nay cũng mới làm có gần ba năm.

-Thuốc này anh mua hộ người khác à?- Vân Vy cố nghĩ ra một chủ đề để nói chuyện.

-Không!- câu trả lời của Giang Nhan không nằm ngoài suy nghĩ của Vân Vy: -Tôi mua cho tôi đấy!

Sao có thể thế được? Vân Vy kinh ngạc, một túi thuốc to thế này, mỗi lần phải uống bao nhiêu thuốc mới đủ?

-Sợ rồi phải không?- anh mỉm cười: -Tôi bình thường rất bận rộn nên chẳng có thời gian đi lấy thuốc, vì vậy mỗi lần đi phải lấy nhiều hơn một chút!

Vân Vy định đưa tay ra lấy túi thuốc xem sao, nhưng cuối cùng cô lại rụt tay lại.

Hai người giờ đã chẳng còn còn quan hệ thân mật như trước nữa, dù gì cũng chỉ là người qua đường, không nên dò xét đời tư của người khác, nếu không biết đâu lại khiến cho anh cảm thấy bực bội.

Giang Nhan ngoảnh đầu sang nhìn Vân Vy, thấy cô túm chặt vạt áo, cố gắng thu mình lại cứ như thể sợ chạm phải bất cứ thứ gì trên xe của anh vậy. Giang Nhan hơi nhíu mày, dồn sức tập trung trở lại con đường trước mặt: -Cô kéo giúp tôi cái màn che nắng xuống với!

Vân Vy liền đưa tay ra kéo cái màn che nắng xuống. Bỗng nhiên một tấm ảnh rớt xuống theo. Bức ảnh chụp một phong cảnh một đỉnh núi tuyết trắng xóa. Bức ảnh này trước đây anh đã từng cho cô xem.

Nhiếp ảnh là sở thích của Giang Nhan, cô lại đặc biệt thích những bức ảnh chụp cảnh tuyết của anh. Đây là bức ảnh mà cô thích nhất.

Cô nhớ rằng sau khi Giang Nhan chết, cô đã đem đốt tất cả những bức ảnh này. Thế mà giờ đây anh lại đang giữ nó. Điều này khiến cho Vân Vy có cảm giác như hai người đang cách nhau cả một thế giới vậy.

-Cô có thích không?

Vân Vy gật đầu: -Trước đây tôi vô cùng thích những bức ảnh chụp cảnh tuyết trắng!

-Thế còn bây giờ?

-Vẫn như vậy!- Vân Vy lưu luyến cầm bức ảnh trên tay, không nỡ đặt xuống.

Anh ngoảnh đầu lại nhìn thẳng vào còn đường trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại: -Tôi còn tưởng bây giờ thì không thích nữa chứ?

Vân Vy vội vàng nói: -Có những sở thích có làm thế nào cũng không thể thay đổi được!

-Thế sao?

-Ừ?- Vân Vy lại một lần nữa khẳng định.

Giang Nhan khẽ nhếch môi cười: -Vậy thì tốt!

Vân Vy cứ cảm thấy trong những câu nói của Giang Nhan có ẩn ý gì đó, thế nhưng cô không sao hiểu nổi. Cô chợt nhớ lại người con gái ở bên cạnh Giang Nhan mấy năm trước, có thể anh đang nói đến cô ấy chăng?

Vân Vy lật đi lật lại bức ảnh, cuối cùng cũng đành phải đưa nó lại cho Giang Nhan. Cô đã chẳng còn quyền sở hữu đối với bức ảnh này nữa rồi.

-Nếu cô thích tôi tặng cho cô đấy!

Vân Vy ngạc nhiên há hốc miệng. Trước đây cô từng đòi Giang Nhan phải cho mình bức ảnh này, thế mà anh còn tiếc. Vậy mà bây giờ anh lại hào phóng tặng nó cho một người mà anh mới gặp mặt có vài lần.

-Anh….- cô biết là anh đã đánh mất phim chụp của bức ảnh này rồi, nếu như là vậy…:- Anh thật sự muốn tặng nó cho tôi sao?

Giang Nhan mỉm cười, tỏ vẻ rất thản nhiên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng điều khiển vô lăng:-Cô rất thích nó mà!- anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: -Hay là cô không muốn nhận cái gì từ người lạ?

Vân Vy chẳng bao giờ nghĩ rằng tất cả những thứ đã mất đi lại có thể lấy lại được. Cô ép chặt bức ảnh vào lồng ngực, vội vàng giải thích: -Không phải, tôi chỉ cảm thấy núi cao như vậy, anh chẳng dễ dàng gì mới chụp được bức ảnh này….-Giang Nhan đã từng nói với cô, để có được bức ảnh này, anh đã phải khổ công chờ đợi suốt cả đêm, vì thế mà suýt chút nữa anh còn bị chết cóng ở trên đỉnh núi tuyết đó.

-Làm sao cô biết được ngọn núi ấy rất cao?

Vân Vy sững người, cô vội vàng giải thích mà chẳng buồn suy nghĩ: -Tôi có một người bạn đã từng đến đó!

-Anh ta cũng thích nhiếp ảnh à?

-Vâng!

Giang Nhan bật cười thành tiếng: -Tôi cứ tưởng cô chỉ biết đây là một bức ảnh chụp đỉnh núi, nào ngờ cô còn biết được cụ thể cả địa điểm chụp nó!

Vân Vy chột dạ, chẳng ngờ cô lại hết lần này đến lần khác để “lộ cái đuôi” của mình. Vốn dĩ chỉ là một câu nói hết sức bình thường, thế mà cô càng giải thích càng rắc rối, chẳng khác gì “chữa lợn lành thành lợn què”. Nếu như Giang Nhan mà nói một câu: “Khi nào rảnh giới thiệu anh ấy với tôi nhé!”, thế thì chẳng phải cô sẽ lộ nguyên hình hay sao?

Giang Nhan hình như đã thay đổi khác trước rồi, ít nhất thì anh đã không còn giống như Giang Nhan trong kí ức của cô. Giang Nhan của hiện tại khiến cho cô không thể nắm bắt được.

-Cô có biết con đường này không?

Vân Vy lắc đầu đáp: -Không!

Giang Nhan đi qua một con đường nhỏ rồi dừng lại: -Nhớ nhé, từ đây đến công ty cô càng nhanh hơn đấy!

Giờ Vân Vy mới phát hiện ra công ty mình cách chỗ này chẳng xa: -Anh….

-Trước đây tôi từng lái xe qua đây!-anh đã từng lái xe qua đây, sau đó nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang ôm một cái túi xách rất to, chậm chạp lê bước về phía trước.

Vân Vy sững người. Anh chỉ nói rằng anh đã từng đi qua đây thôi, thế mà đã thuộc đường xá hơn cả một người đã học ở đây hai năm trời như cô.

-Tôi ít khi đi đường này, nhà tôi ở hướng khác mà!- cô ngại ngùng nói.

Hai năm nay cô gần như đã quen thuộc với một con đường. Thỉnh thoảng lắm cô mới đi siêu thị, vì không biết đường nên phải đi vòng một vòng rất xa. Có lần vì mua nhiều đồ quá nên cô đành phải ngồi bệt xuống đất mà thở.

Giang Nhan trước đây thường xuyên nhắc nhở cô là đừng nên mua quá nhiều đồ và phải tìm con đường ngắn nhất về nhà.

Có lẽ…. Vân Vy lén nhìn Giang Nhan, có lẽ ông trời đã ban cho cô có cơ hội quay ngược lại thời gian không chỉ là để Giang Nhan có thể sống tốt hơn mà rất có thể còn tạo cơ hội cho hai người quay trở lại với nhau.

Tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên. Vân Vy vội vàng mở túi xách, nhưng lại thấy chiếc điện thoại vẫn im lìm nằm đó. Lúc này cô mới ý thức được rằng tiếng chuông điện thoại quen thuộc ấy không phải là từ máy điện thoại của cô.

Cô giật mình nhớ ra rằng kể từ sau khi Giang Nhan chết, chuông điện thoại của cô đã đổi thành bản nhạc mà Giang Nhan thích. Thế mà giờ bản nhạc cô thích lại phát ra từ điện thoại của Giang Nhan.

Giang Nhan từng trêu chọc cô vì dùng thứ âm nhạc ấu trĩ này, thế mà bây giờ anh lại….

Trong điện thoại loáng thoáng vọng ra giọng nói rất hào hứng của ai đó: -Cậu chuẩn bị kết hôn rồi không? Không đợi cái người không thể kia của cậu nữa à? Tôi nói rồi mà, ban nãy tôi gọi điện cho bác gái, bác bảo cậu sắp kết hôn, hóa ra là thật à?

-Ừ…- Giang Nhan không hề phủ định: -Khi nào gặp thì nói chuyện tiếp nhé!

Trái tim của Vân Vy đột nhiên như bị bóp nghẹt lại. Anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi.Anh thật sự sắp kết hôn rồi, hóa ra ông trời đang trêu đùa cô. Hai người họ sớm chẳng gặp, muộn chẳng gặp, lại gặp đúng vào lúc anh chuẩn bị kết hôn.

Giang Nhan ngắt điện thoại. Vân Vy vội vàng nói cám ơn rồi mở cửa xe định xuống.

-Khoan đã!-Giang Nhan cười cười nói: -Có phải cô cũng nên đưa cho tôi một thứ giống như thế không?

-Cái gì?

-Danh thiếp ấy!- anh ngập ngừng nói: -Dù sao tôi cũng phải biết người tôi đã đưa danh thiếp là ai chứ nhỉ?

Lúc này Vân Vy mới sực tỉnh. Cô vụng về lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Giang Nhan rồi đứng gọn vào lề đường, nhìn chiếc xe của Giang Nhan đang hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.

-Vân Vy, người ban nãy là ai thế?

Mãi đến khi nghe thấy tiếng hỏi của đồng nghiệp, Vân Vy mới giật mình bừng tỉnh.

-Một người bạn!

-Không phải chứ?

-Thật đấy!- có lẽ đối với Giang Nhan, cô chẳng thể được coi là một người bạn.

Giang Nhan lấy chìa khóa mở cửa, vừa đi vào phòng đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc: -Tiểu Nguyên về rồi đấy à?

-Nhìn con xem, lớn bằng ngần này rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân!- bà Giang đang mặc tạp dề từ trong bếp chạy ra, đón lấy cái áo khoác trên tay Giang Nhan rồi nhíu mày nhìn cậu con trai: -Có phải gần đây lại làm việc vất vả quá không? Trông có vẻ tâm trạng không được tốt…-nói đến đây mẹ Giang Nhan bỗng nhíu mày: -Có phải bệnh tim lại….

-Mẹ à…- Giang Nhan cười cười:- Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, con vừa đến bệnh viện kiểm tra rồi, mọi thứ đều ổn cả!- để chứng minh cho những gì mình vừa nói, Giang Nhan còn đưa cho mẹ xem tờ đơn khám bệnh mà bác sĩ đã viết.

Mẹ Giang Nhan đọc kết quả kiểm tra của con, nụ cười lập tức nở trên môi.

Trong nhà vệ sinh, Giang Nhan soi vào gương. Hình ảnh của anh trong gương có chút cứng nhắc, khuôn mặt cứ thất thần như người mất hồn, nếu không chẳng đến mức có người đến nhà mà anh không biết. Mẹ anh cứ thỉnh thoảng lại đến dọn dẹp nhà cửa cho anh, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Trên bàn bày toàn đồ ăn mà thường ngày anh vẫn thích ăn, thế nhưng hôm nay ăn vào lại chẳng thấy ngon miệng chút nào. Có lẽ tại vì dạo này anh thực sự quá bận rộn.

-Mẹ đã đặt khách sạn tổ chức hôn lễ cho con rồi, ở khách…..

Mẹ anh bắt đầu nói đến chuyện chuẩn bị hôn lễ. Giang Nhan chẳng để hề để tâm đến những gì mẹ anh đang nói.

-Các con kết hôn xong không định dọn về nhà ở thật à?

-Không ạ…- Giang Nhan cười cười:-Con quen ở riêng rồi!

-Cũng phải!- mẹ Giang Nhan tỏ vẻ rộng lượng:- Thanh niên đều thích có không gian riêng tư!- nói rồi bà đưa mắt nhìn khắp căn phòng: -Có cần phải sửa lại căn hộ này không con?

Giang Nhan bỏ đôi đũa trên tay xuống, đáp: -Không cần phiền phức như vậy đâu mẹ!

-Dù sao cũng phải mua sắm một vài dụng cụ gia đình chứ….

-Gần đây công ty bận lắm, con không có thời gian đâu!

-Không sao, để mẹ mua giúp con!- mẹ Giang Nhan hào hứng nói. Chỉ cần con trai chịu kết hôn thì cho dù có vất vả đến đâu bà cũng chấp nhận.

Giang Nhan chần chừ một chút đành gật đầu, chẳng nhẽ mẹ nói gì anh cũng gạt đi: -Vâng, vất vả cho mẹ quá!

-Cái thằng này, sao mà khách sáo với mẹ thế!

Sau khi thu dọn phòng bếp xong xuôi, mẹ Giang Nhan chuẩn bị ra về. Trước khi đi mẹ anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền ngoảnh lại nỏi: -À phải rồi….- mẹ lấy ra một cái điện thoại đã tắt máy ở trong túi ra và nói: -Tiểu Nguyên, cái điện thoại này con đã để ở nhà hơn một năm nay rồi. Nếu như con đã không dùng đến thì mẹ mang đi cho người ta nhé!

Giang Nhan ngẩng đầu nhìn, chiếc điện thoại ấy được bày trong tủ kính, anh vừa nhìn đã ưng ý ngay. Kiểu cách đơn giản, vỏ ngoài màu đen sang trọng….không hiểu vì sao mà anh vừa nhìn thấy nó đã bỏ tiền ra mua nó về luôn không suy nghĩ, rồi đặt nó vào chiếc tủ đầu giường.

Hóa ra đã để nó ở đó hơn một năm trời rồi, cuối cùng vẫn chỉ coi là như một vật để trưng bày mà thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng. Trong buổi họp tổng kết cuối tháng, sếp hết lời khen ngợi Vân Vy. Khách hàng của công ty đã gọi điện đến hết lời khen ngợi và tỏ ra vô cùng hài lòng với thái độ và chất lượng phục vụ của công ty. Sếp còn thưởng cho Vân Vy ba nghìn tệ.

Cô còn chưa được lĩnh tiền thì các đồng nghiệp đã hò reo đòi Vân Vy phải khao. Vừa hay ở trên con phố gần đó mới khai trương một cửa hàng đồ nướng, mọi người ai nấy đều nghỉ làm từ sớm và ra đó ngồi tụ tập với nhau.

Cô còn chưa được lĩnh tiền thì các đồng nghiệp đã hò reo đòi Vân Vy phải khao. Vừa hay ở trên con phố gần đó mới khai trương một cửa hàng đồ nướng, mọi người ai nấy đều nghỉ làm từ sớm và ra đó ngồi tụ tập với nhau.

Chẳng mấy khi được vui vẻ thế này, cho dù có mất tiền cũng thấy đáng! Dù gì thì đây cũng là tiền của sếp chứ đâu phải tiền của cô. Mọi người ngồi xung quanh cái bàn, cụng li chúc mừng và ăn uống no say. Sau khi ăn uống xong, họ lại rủ nhau đến KTV hát.

Nhân lúc đám đàn ông con trai đang hát hò, mấy chị em phụ nữ liền ngồi túm tụm với nhau buôn dưa lê.

-Thật không ngờ trước khi kết hôn lại gặp phải chuyện này!- Tôn Kì mím môi nhấp một ngụm rượu vang: -Các chị nói xem có kì lạ không, đúng vào lúc này gặp lại anh ấy, hóa ra anh ấy đến giờ vẫn còn chưa kết hôn!

Đúng vào lúc chuẩn bị nắm tay vị hôn phu bước vào lễ đường thì Tôn Kì lại tình cờ gặp lại người yêu cũ.

-Thế cậu định lựa chọn ra làm sao?- Tiểu Thu tò mò hỏi.

Vẻ mặt Tôn Kì có chút đau khổ, chỉ có điều đây chẳng qua chỉ là sự u uất trong một vài giây ngắn ngủi. Chỉ vài giây sau cô đã nở nụ cười tươi rói: -Lựa chọn thế nào? Đương nhiên là tôi vẫn sẽ kết hôn theo đúng kế hoạch, chẳng nhẽ anh ấy đột nhiên xuất hiện nói rằng vẫn còn yêu tôi thì tôi phải bỏ đám cưới để quay lại với anh ấy chắc? Cho dù tôi có yêu anh ấy đến mức nào cũng sẽ không làm như vậy. Đâu có còn là mấy cô bé, cậu bé nông nổi như trước đâu, còn có ai dám tin tưởng vào một thứ tình yêu chẳng bao giờ phôi phai nữa chứ? Trước đây cậu nói cậu thề non hẹn biển với một người, cả đời chỉ yêu một mình người ấy thôi, có lẽ mọi người sẽ cảm động đến rớt nước mắt. Nhưng bây giờ mà cậu nói vậy, mọi người vẫn sẽ rơi nước mắt, nhưng mà là cười chảy nước mắt. Quá khứ chỉ là quá khứ, không thể để quá khứ trở thành vật cản cho tương lai được!

Tiểu Thu tiếc nuối thở dài: -Lẽ nào bây giờ ai nấy đều bị hiện thực hóa hết rồi hay sao?

Tôn Kì cười cười nói: -Đây là hiện thực, cũng là một sự lựa chọn hết sức bình thường! Chẳng ai muốn mang một thứ mơ hồ ra để đánh cuộc cả đời mình cả! Mà tình yêu lại là thứ mơ hồ nhất trong cái thế giới này!

-Tìm lại giấc mộng tình yêu chẳng qua chỉ là một sự hoang tưởng. Mộng cũ, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi!

Tôn Kì nói đúng, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ.

Vì hôm sau còn phải đi làm nên mọi người vui chơi đến mười giờ là lục tục giải tán hết. Vân Vy ra quầy thanh toán rồi cùng Tiểu Thu ra bến xe buýt. Ra đến bến xe, mở túi ra lấy tiền lẻ thì cô mới phát hiện ra là điện thoại của mình không có ở trong túi.

-Cậu nhớ lại cho kĩ vào, có phải là để quên điện thoại ở KTV rồi không?

Vân Vy nhớ kĩ lại, ban nãy vì sợ tiếng nhạc quá ồn không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại nên cô đã lấy điện thoại ra khỏi túi và để lên ghế sô pha. Thế mà lúc ra về cô lại quên không cầm theo.

-Tớ một mình quay lại đó lấy là được rồi! Cậu về đi, nhà cậu xa!

-Không sao!-Tiểu Thu túm lấy cánh tay Vân Vy: -Tớ đi với cậu, cùng lắm thì về nhà cậu ngủ một đêm chứ gì!

Hai người vừa nói vừa chạy vội vàng về phía quán karaok để lấy điện thoại. Vân Vy đi nhanh đến nỗi khiến cho Tiểu Thu chạy đuổi theo mệt đến bở hơi tai: -Tiểu Vy, cậu đừng sốt rột, điện thoại để ở đấy không mất được đâu. Bình thường cậu giữ điện thoại rất kĩ, có phải là sợ người khác phát hiện ra bí mật gì trong đó không hả?

Tiểu Thu nói bừa nhưng lại trúng ngay tim đen của Vân Vy.

Trong điện thoại của cô có chứa bí mật không thể nói cho người khác biết được. Sau khi thời gian quay ngược trở lại,cô đã chạy đến trước cửa nhà nhà Giang Nhan, dùng máy ảnh chụp lại một bức ảnh của Giang Nhan. Sau khi mua điện thoại hồi đầu năm, cô đã chuyển bức ảnh ấy vào trong bộ nhớ máy. Ngộ nhớ có người lấy được cái máy rồi mở ra xem ảnh, phát hiện ra bức ảnh ấy…chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Không được, cô không thể mạo hiểm như vậy được! Cô nhất định phải tìm lại điện thoại. Chuyện này mà để cho Giang Nhan biết được, chắc chắn anh sẽ cho rằng cô là một kẻ biến thái, một con điên.

Trước kia, lúc cô và Giang Nhan còn ở bên nhau, cô luôn thể hiện những mặt tốt của mình trước mặt anh. Bây giờ mặc dù không có duyên phận được ở bên nhau nhưng cũng không thể để anh có ấn tượng xấu về cô được.

-Này anh!- Vân Vy lao đến quầy thu tiền: -Tôi vừa ngồi ở phòng 302, hình như điện thoại của tôi vẫn còn để trong đó!- vừa nói Vân Vy vừa móc ra hóa đơn vừa thanh toán.

-Xin cô đợi cho một chút! Để tôi hỏi nhân viên phục vụ xem sao!- cô gái ở quầy thanh toán lịch sự chấn an cô rồi nhấc máy gọi cho nhân viên phục vụ.

Trống ngực Vân Vy đập thình thịch, mắt dán chặt vào cô gái đứng ở quầy.

Cô gái đó hỏi nhân viên phục vụ vài câu là lập tức có đáp án:

-Nhân viên dọn dẹp nói ban nãy dọn phòng không nhìn thấy điện thoại của cô!- cô gái đó nói.

Vân Vy vẫn không nản lòng: -Điện thoại của tôi có màu đen, có khi lại rơi vào khe ghế nào đó mà người đó không nhìn thấy, tôi có thể lên đó tìm có được không?

-Xin lỗi cô, phòng 302 hiện giờ đã có khách vào rồi, chúng tôi phải được sự đồng ý của khách mới dám cho cô vào!- cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười giải thích, sau đó đưa tay ra mời Vân Vy ngồi vào ghế chờ đợi: -Mời cô ngồi xuống đây đợi một chút, chúng tôi đã cho người vào hỏi rồi ạ!

Một cốc trà hoa cúc nóng hổi được bê đến trước mặt cô, Vân Vy chẳng buồn uống lấy một ngụm, mắt cứ dán chặt vào quầy.

Đáng nhẽ ra cô không nên lưu lại ảnh của Giang Nhan. Dù sao anh cũng đâu còn là người yêu của cô nữa. Cô cất giữ những gì có liên quan đến anh, lén lút như một tên ăn trộm, thế này còn ra thể thống gì nữa chứ?

Nỗi tương tư, sự mong nhớ khiến cho cô có cảm giác như đang làm chuyện gì tội lỗi…mà đối tượng bị phạm tội lại là người mà cô đã thề non hẹn biểu. Nghĩ đến đây trái tim cô chợt đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.

Không biết có phải là vì “có tật giật mình” hay không mà cô cứ cảm thấy có gì đó không lành đang chờ đợi mình. Ngộ nhỡ bị phát hiện…cô biết giải thích thế nào đây. Đang mải mê nghĩ ngợi vẩn vơ thì….

-Thưa cô…- cô gái ở quầy lễ tân lên tiếng: -Điện thoại của cô đã tìm thấy rồi, nhưng vị khách nhặt được điện thoại của cô yêu cầu đích danh cô lên lấy!

Vừa hay tin đã tìm được điện thoại, Vân Vy chưa kịp thở phào thì câu nói tiếp theo của cô phục vụ khiến cho Vân Vy giật thót: -Tại sao lại bảo đích danh tôi đến lấy?- Vân Vy đứng dậy, ngần ngừ hỏi.

Cô gái đó bình thản nói: -Có lẽ là muốn làm quen với cô thôi ạ!

Vân Vy thật sự không thể hiểu nổi, có lí do gì để phải làm như vậy đâu?

-Cám ơn, tôi biết rồi! – cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: -Khách trên phòng đó là nam hay nữ?

-Là nữ ạ!- cô gái đó mỉm cười đáp.

Là nữ, vậy thì tốt.

Vân Vy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì đấy cũng không phải là Giang Nhan, không phải Giang Nhan thì tốt! Nghĩ đến đó Vân Vy liền cười chế nhạo bản thân. Có lẽ tại vì gần đây cô thường xuyên gặp Giang Nhan nên thần kinh lúc nào cũng căng thẳng. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, chẳng nhẽ Giang Nhan lúc nào cũng xuất hiện ở những nơi cô đến?

Vân Vy và Tiểu Thu cùng đi vào thang máy theo người phục vụ.

Trong thang máy đang phát bản nhạc rất thịnh hành. Tiểu Thu cũng lẩm bẩm hát theo, thế nhưng Vân Vy chẳng có bụng dạ nào mà nghe nữa. Sau khi lấy được điện thoại, việc đầu tiên mà cô phải làm là xóa bức ảnh của Giang Nhan đi. Qua lần này cô đã rút ra được bài học xương máu.

Trong phòng vọng ra tiếng cười nói ồn ào. Cô phục vụ lễ phép gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Vân Vy còn chưa kịp nói mục đích đến đây thì một cô gái tóc dài đã ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô ta có một đôi mắt to tròn như mắt nai, lúc cười trên má có hiện ra hai cái má lúm rất sâu. Ánh mắt của cô ta dừng lại trên mặt Tiểu Thu khoảng hai giây rồi lập tức dán chặt vào mặt Vân Vy.

Hai bên nhìn nhau mất vài giây, đột nhiên Vân Vy cảm thấy khuôn mặt này quen quen nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

-Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền các bạn!-nếu như đối phương đã không lên tiếng thì Vân Vy đành phải lịch sự cất lời.

-Không sao!- cô gái tóc dài xinh đẹp đi đến trước mặt Vân Vy, chìa cái điện thoại ra trước mặt cô: -Cô xem xem đây có phải điện thoại của cô không?

Chiếc điện thoại màu đen, trên đó có treo một cái móc điện thoại có hình quả cầu thủy tinh lóng lánh.

Thật không ngờ có thể tìm thấy cái điện thoại của mình dễ dàng đến như vậy. Vân Vy mỉm cười đáp: -Đúng là của tôi!

Cô gái đó nheo nheo mắt hỏi:-Thật sự là của cô ư?

Vân Vy nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu, lẽ nào cô lại nhận bừa điện thoại của người khác là của mình?

-Vậy, cái này thì sao?- những ngón tay trắng nõn lại giơ ra một chiếc điện thoại khác.

Một chiếc điện thoại giống hệt, điều khiến cho người khác không thể ngờ đến đó là ngay cả cái móc đeo điện thoại cũng giống hệt.

Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?

-Chẳng trách mà cô lại nhận nhầm, ban đầu tôi cũng nhận nhầm đấy!

Vân Vy ngây người không biết phải làm sao.

-Chiếc điện thoại này là của chồng chưa cưới mua cho tôi, còn cái móc đeo điện thoại này tôi với chồng chưa cưới mới cùng đi chọn gần đây!- cô ta khẽ mấp máy môi, ánh mắt chăm chú nhìn Vân Vy, dường như muốn thăm dò điều gì đó từ cô: -Điều khiến cho tôi bất ngờ nhất lại là…- cô ta ấn vào bàn phím, màn hình sáng lên, sau đó giơ ra trước mặt Vân Vy.

Tiểu Thu kinh ngạc “A” lên một tiếng. Bức ảnh của Giang Nhan đã hiện lên màn hình. Tim Vân Vy như thắt lại.

-Cô có thể nói cho tôi biết đây là ai không?

Cô chưa bao giờ dám làm việc xấu, bởi vì sợ một ngày sẽ bị người khác vạch trần. Thế mà hôm nay, đối mặt với cô gái này, cô lại thấy bất lực và sợ hãi như một tên kẻ cắp bị bắt tại trận.

Tất cả những người ngồi trong phòng đều hướng mắt về phía cô. Vân Vy hoang mang nhìn vào đôi mắt tức tối đang nhìn thẳng vào mặt mình kia, cô không thể nói với mọi người trên thế giới này rằng, đây chính là người yêu của cô, là người đã chết đi giờ được sống lại nhờ thời gian quay ngược trở lại..

Thấy Vân Vy không nói năng gì, đối phương càng tỏ ra hung hăng.

-Tại sao cô lại có ảnh chồng chưa cưới của tôi?

-Hai người quen biết nhau à?

Trước hai câu hỏi đầy tính chất vấn này, Vân Vy còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Thu đã nổi quạu lên: -Này, cô làm cái trò gì thế hả? Trong điện thoại của Vân Vy có ảnh của ai thì liên quan gì đến cô. Cô trả điện thoại lại cho chúng tôi thì chúng tôi cảm ơn cô. Còn nếu cô cứ thích bắt nạt người khác, tôi nói cho cô biết, chúng tôi không dễ bắt nạt đâu!

Tiểu Thu vừa nói dứt lời thì mấy cô gái ban nãy vẫn còn mải mê hát hò liền bỏ micro xuống, cầm một cốc nước đá đi về phía hai người: -Nói chuyện với loại người này thì cần gì phải lịch sự?- dứt lời cô ta đưa tay lên, hất thẳng cốc nước vào mặt hai người.

Lúc Vân Vy kịp phản ứng lại thì đã quá muộn. Mặc dù cô đã né người đi nhưng nửa bên mặt của cô vẫn lĩnh trọn cốc nước lạnh. Bộ dạng của cô lúc này trông thật thê thảm.

Cô phục vụ thấy tình hình không ổn liền cầm máy bộ đàm lên gọi.

Các nhân viên phục vụ xung quanh đấy bỗng chốc kéo. Đây là lần thứ hai trong tháng Vân Vy phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này. Những khách đến hát ở phòng bên đều mở cửa ngó sang nghe ngóng tình hình rồi chỉ chỏ, bàn tán….

-Khang Di, rốt cuộc có chuyện gì thế?- đám bạn của cô gái tóc dài bắt đầu xôn xao.

Hóa ra cái cô gái tóc dài ấy tên là Khang Di, ngay cả cái tên của cô ta cũng hay hơn tên của cô rất nhiều. Vân Vy ngoảnh mặt lại nhìn vào khuôn mặt của cô gái tên Khang Di kia…..

Chẳng trách mà mới nhìn thấy cô ta, Vân Vy đã cảm thấy rất quen. Hóa ra bọn họ đã gặp nhau từ trước. Cô ta chính là cô gái xinh đẹp đã xuất hiện bên cạnh Giang Nhan ngày hôm đó.

Tiểu Thu vội vàng giúp Vân Vy lau sạch những giọt nước đang tong tỏng nhỏ xuống từ mái tíc cô rồi kéo tay cô nói: -Tiểu Vy, chúng ta đi thôi, quân tử trả thù mười năm cũng không muộn!

Hai nhân viên phục vụ đứng chặn trước mặt cô nói:- Chi bằng hai cô hãy tránh đi trước đi!

Trong tình trạng này….có thể là do ban nãy cô uống rượu vang nên bây giờ chất men mới phát tác.Hoặc cũng có thể là do trong lòng cảm thấy ấm ức nên Vân Vy chẳng buồn để ý đến những lời khuyên can của người phục vụ. Tình yêu của cô với Giang Nhan…vốn dĩ cô đã rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức muốn tuyên bố với tất cả mọi người ở trên thế giới này, thế mà bây giờ…..

Vân Vy đi gạt tay người phục vụ ra, đi thẳng đến trước mặt Khang Di lấy điện thoại của mình rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta mà nói:- Đây là bạn trai của tôi!- giọng nói không cứng rắn nhưng cũng chẳng mềm mỏng.

Ngọn lửa tứ tối trong lòng đối phương bỗng chốc bùng lên:- Bạn trai cô á? Đây rõ ràng là chồng chưa cưới của….

-Tôi với bạn trai tôi quen nhau đã năm năm rồi!- Vân Vy tiện tay mở lịch ở trong điện thoại ra: -Trên đó còn có ghi ngày sinh nhật của anh ấy với những ngày kỉ niệm của chúng tôi!

-Chúng tôi dự định sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng 10 năm 2010.

-Tôi không biết ban nãy cô nói là có ý gì…- cô đưa điện thoại ra trước mặt Khang Di: -Phím số một là phím gọi tắt cho anh ấy, nếu như cô còn nghi vấn thì cứ gọi điện cho anh ấy mà hỏi!

Vẻ mặt của Khang Di lúc này khá kì lạ. Vẻ mặt ấy không phải là vẻ mặt của một người đang tức đến phát điên lên, thế nên Vân Vy cho rằng rất có thể cái cô Khang Di này vốn dĩ cũng không dám khẳng định người trong ảnh chính là Giang Nhan.

Nếu không thì Khang Di đã không thử thăm dò bằng cách nói chuyện với cô. Chỉ có điều những gì đang xảy ra không giống như những gì cô ta mong muốn, bởi vì đám bạn của cô đã quá bức xúc trước những câu nói của Tiểu Thu, làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng tồi tệ.

Qua chuyện xảy ra quá đột ngột này, cô bắt đầu tin rằng chỉ cần dũng cảm, cứng cỏi đối mặt với mọi chuyện là có thể “thay đổi càn khôn”. Dù thế nào cô cũng phải có niềm tin với chính mình.

-Chắc là bởi vì có nét giống nhau quá đấy mà!- Khang Di chớp chớp mắt, giọng nói như có vẻ đùa vui.

Trước sự nhượng bộ của Khang Di, đám bạn của cô cũng lập tức “hạ hỏa”. Nhân lúc bọn họ vẫn còn đang do dự, Vân Vy liền kéo Tiểu Thu ra khỏi phòng.

Đã ra đến bên ngoài rồi mà trống ngực Vân Vy vẫn còn đập thình thịch. Ở những nơi đông người không nên gây chuyện ồn ào, nhưng ai mà biết được nhỡ đâu cô vừa ra đến bên ngoài, Khang Di đã dẫn theo đám bạn hung dữ của cô ta đuổi theo. Chẳng ai chịu dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế này cả. Cho dù chỉ là nghi vấn thì cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ.

Vân Vy vốn định ra đến KTV sẽ lập tức bắt xe chuồn thẳng. Thành phố lớn như vậy, khả năng chạm mặt nhau của hai người cũng không nhiều. Hơn nữa chỉ cần cô ta về nhà tìm Giang Nhan đối chất, phát hiện Giang Nhan chẳng có gì lạ thường thì cơn sóng gió này sẽ qua đi ngay thôi. Nào ai ngờ, taxi giờ này khó mà bắt được. Hai người đứng hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không bắt được xe.

Nếu biết sớm như vậy thì cô đã ra bến xe bắt xe buýt cho rồi! Vân Vy liên tục nhìn lại phía sau lưng. Nếu cứ thế này không biết chừng…..đang định kéo Tiểu Thu ra bến xe buýt thì đột nhiên một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt hai người.

-Vân Vy!- cánh cửa xe từ từ kéo xuống, anh cúi đầu nhìn ra ngoài nói: -Lên xe đi, anh đưa em về!

Vân Vy có ngần ngừ một lát mới mở cửa ra ngồi vào trong xe, ngoảnh đầu lại mỉm cười ái ngại với Tiểu Thu. Chiếc xe lao đi trên đường, cô vẫn không quên nhìn lại cửa quán KTV, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Những giọt nước vẫn tí tách rơi xuống từ mái tóc cô. Bộ dạng của cô lúc này quả thực quá thê thảm. Cô giống hệt như một con vịt xấu xí. Giang Nhan bây giờ tuyệt đối không từ bỏ một Khang Di xinh đẹp để đến với cô, đem lòng yêu thương một người quá đỗi bình thường như cô, một cô gái bình thường lại lớn tuổi. Cô thật sự không nên có những ảo tưởng như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: