Chương 26: Lý do em ghét những cơn mưa!
Chương 26: Lý do em ghét những cơn mưa!
- Quân phải không, ngạc nhiên quá, có nhận ra ai không?
Quân cầm cốc cà phê, lông mày anh hơi chau lại nhìn cô gái đứng đối diện mình.
Cô ta tươi cười nhìn anh, đôi môi đỏ thắm chúm chím cười, ánh mắt lúng liếng.
Bao nhiêu năm trôi qua thì anh vẫn có thể nhận ra, cái dáng vẻ đó chỉ có thể là Khánh Ly – người anh đã dày công theo đuổi từ bao năm về trước.
Quân cười tỏ ra vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Ly phải không?
Khánh Ly vẫn xinh đẹp lôi cuốn hệt như trước đây, một nét quyến rũ trưởng thành mà ít cô gái nào cùng trường trước đây hay bây giờ có thể so bì kịp. Bởi cô ta có một đôi mắt sâu đen láy hút hồn người đối diện cộng với nụ cười có duyên mà trời ban tặng, nên biết bao nhiêu người đã đổ gục vì cô. Quân cũng từng là một người trong số những kẻ "gục ngã trước gót chân của nàng".
Không biết rằng cô ấy đã có gia đình chưa? Quân thầm nghĩ.
- Ừm, Quân. Lâu lắm rồi ấy nhỉ. Giờ gặp lại mới nhận ra ai cũng đã có tuổi hết rồi.
- Ha ha ha ....làm gì đến mức. Trông Ly vẫn còn trẻ và xinh đẹp thế này cơ mà. Thế chồng con gia đình sao rồi?
- Ừm...mình mới trải qua một cuộc hôn nhân rồi...chồng thì đã lấy đã bỏ, con thì chưa có, nên giờ mình là người vô cùng tự do.
Khánh Ly vừa cười vừa nói, dường như cô ta đã bước qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ không hề dễ dàng, nhưng cũng được một thời gian để trái tim cô ta có thể chấp nhận được chỗ trống đó nên mới có thể tự nhiên nói ra những điều như vậy.
Quân cũng chỉ biết lắc đầu an ủi.
- Vậy à...nhưng bây giờ là vậy đấy. Người ta không còn ràng buộc nhau nhiều như ngày xưa nữa, con người cũng thoáng hơn rồi.
Cô ta nhìn Quân híp mắt cười.
- Ừm...thế Quân thì thế nào, đã vợ con gì chưa?
- Mình thì cũng sắp cưới, dự định một vài tháng nữa.
- Thế thì tốt.
Tuy nói là vậy nhưng sắc mặt Khánh Ly có chút biến sắc.
Quân định bụng nói luôn đó là "cô bé Hà ngày xưa", nhưng tiếng chuông điện thoại trong túi anh réo liên hồi.
- Alô, tôi biết rồi...
- Thôi mình phải lên công ty một chút, công ty mình ngay bên đường kia thôi. Hẹn Ly bữa khác nói chuyện nhé.
Vừa nói điện thoại, Quân vừa vội chào Khánh Ly rời đi.
- Ừm mình có nick face của nhau mà, bữa nào rảnh đi uống nước trò chuyện lâu hơn.
- Vậy hả...?
Quân hơi ngạc nhiên vì anh không nhớ trong list bạn dài trên facebook của mình có Khánh Ly. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô ta đi nước ngoài là Quân cũng mất thông tin về cô ta luôn, cô ta kết bạn với anh lúc nào anh cũng chẳng nhớ nữa.
- Ừm...
- Ờ....vậy okie thôi. Giờ Quân phải đi trước đây, bye nhé.
Quân vừa trả lời điện thoại vừa vẫy tay tạm biệt Khánh Ly đơn thuần như chào một người bạn cũ.
Dường như tình cảm trước đây anh dành cho cô đã nguội lạnh cả rồi.
Chỉ có lòng cô ta là đang dậy sóng.
Cô ta cũng giống như anh...đang cảm thấy tiếc nuối vì những gì mình đã đánh rơi.
=============
Có nhiều lý do mà một người ghét những cơn mưa.
Một trong những lý do đó là nó gợi nhắc cho người ta nhiều về quá khứ không mấy được vui vẻ.
Mỗi khi nhìn những cơn mưa đầu đông rét mướt Hà lại nhớ về mình của những năm tháng trước đây...nhớ về khoảng khắc lần đầu khi cô đổ gục trước Quân như một định mệnh.
- Khi em bước ra khỏi lớp trời bắt đầu đổ mưa, anh ấy nán lại cùng vài người bạn ở cửa lớp em. Cơn mưa đầu đông gió thổi qua lạnh buốt nhưng không hiểu sao em cứ đứng thẫn thờ ở ô cửa đó nhìn anh ấy mà chân không muốn bước đi. Có lẽ đó là bắt đầu của những ngày tháng em đứng phía sau một người bước theo anh ấy bằng một thứ tình yêu không thể lý giải nổi. Năm ấy em và anh ấy cùng học lớp 9....
Huy trầm ngâm, anh dịu tắt điếu thuốc trên tay.
Hà ngấp môi một ngụm trà.
- Thi cùng trường với anh ấy, chọn cùng ban với anh ấy, em đã làm mọi thứ để anh ấy chú ý đến mình. Giờ nghĩ lại thấy xấu hổ quá toàn làm những điều ngốc ngếch.
- Giờ em vẫn còn sợ mất nó à?
- Hôm qua em gặp Khánh Ly.
Huy cười và Hà hiểu nụ cười ấy. Anh cũng biết về cô ta.
- Em chợt nghĩ, có khi nào vào một ngày nào đó...em phải trả anh ấy về với đúng nơi thuộc về anh ấy.
- Vì em luôn yêu nó nhiều hơn nên em mới luôn có cái ý nghĩ đó, em hiểu không? Em thực chất là một đứa rất ngang bướng và cố chấp nên em sẽ đau khổ bởi những thứ mà em làm thôi.
- Vậy còn anh sao anh lại kết hôn rồi lại ly hôn? Anh cũng cố chấp mà phải không?
- Đôi khi trong cuộc sống vì một lý do nào đó người ta sẽ phải chấp nhận chọn lấy một người ở bên cạnh mình. Người ta nghĩ rằng chỉ cần sống bên nhau thì sẽ có tình cảm với nhau nhưng sự thật thì không phải thế. Những người yêu nhau họ sẽ dễ dàng tha thứ cho nhau hơn là những người không yêu nhau nhưng vẫn lấy nhau. Vì họ không thể tha thứ cho nhau thấu hiểu được nhau nên nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ. Còn những cuộc hôn nhân chịu đựng thì trong lòng một hoặc cả hai người đều nát tan.
Hà cười buồn, cô hiểu ý Huy đang nói.
Một cuộc hôn nhân không xuất phát bởi tình yêu chân thành thì kết cục sẽ khiến mọi thứ tình cảm mà hai người dựng xây đều đổ vỡ.
- Dù khi chúng ta có lớn lên, xã hội có thay đổi chúng ta trở thành người như thế nào đi nữa, thì thứ duy nhất giúp chúng ta có thể tồn tại được đó chính là tình yêu. Giống như khi kết thúc một ngày, dù sớm hay khuya...dù mệt mỏi hay buồn bã, em vẫn muốn trở về nhà bởi em biết có Quân luôn ở đó đang chờ em. Hay giống như anh, anh muốn trở về nhà bởi cu Bin nhà anh đang mong bố.
Huy nói đến đây, mưa bắt đầu lất phất bay trên đường.
Một vài chiếc xe đi chậm lại dừng kế bên vỉa hè, chủ nhân của chúng vội vàng mở cốp dũ áo mưa.
Hà mơ màng nhìn về phía bầu trời.
Đúng như Huy nói, ai rồi cũng muốn tìm cho mình một nơi để trở về, một vòng tay để dựa, vậy nên họ luôn hối hả trở về sau một ngày dài đầy âu lo mỏi mệt.
Nhà là nơi khi đặt chân về, mọi muộn phiền được phủi gánh khỏi lưng.
Liệu rằng tình cảm của cô và Quân có đủ để người ta coi đó là "nhà", là nơi để trở về sau những ngày mưa giông bão tố. Liệu rằng chính bản thân cô đã đủ tự tin để bước vào cuộc hôn nhân cùng với anh, cùng anh đi đến cuối con đường. Trái tim cô đang thấp thỏm điều gì mà vẫn chưa muốn bước...lòng cô đang hoài nghi điều gì mà lo lắng không yên?
- Có nhiều lý do em không thích trời mưa.
- Anh biết?
Huy mỉn cười nói.
Hà có chút ngạc nhiên.
- Sao anh biết????
- Bởi đã rất nhiều lần rồi, anh nhìn thấy em khóc dưới mưa.
- Vậy anh là chàng trai có chiếc ô xám phải không?
Cô nháy mắt cười trêu anh.
Anh hơi ngại cúi mặt xuống che giấu cảm xúc của mình.
- Chàng trai có chiếc ô xám bước phía sau cô gái có chiếc ô đỏ.
=======================
Huy đưa Hà về trời vẫn còn mưa.
Anh dừng ở phía đầu đường để cô tự đi bộ về nhà.
Trời mưa về khuya càng lạnh hơn, Hà choàng thêm một chiếc khăn dày ra ngoài áo khoác, đôi tay cô lạnh lại càng thêm lạnh.
Phía xa cô thấy thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc đang cầm trên tay một chiếc ô màu đen tiến gần về phía mình.
Hà mỉn cười nhìn về phía ấy...
Đã bao năm trôi qua rồi, mỗi khi anh ấy tiến về phía cô, cô vẫn luôn bị ánh hào quang từ đôi mắt ấy làm trái tim rung động.
- Em đi đâu mà về muộn thế, trời thi mưa như thế này.
Chưa lại gần đã nghe tiếng anh cáu gắt.
- Công ty có chút việc, em tăng ca.
Cô lấy đại một lý do đáp lại lời anh bởi không muốn anh hờn ghen hay lo lắng nếu như biết cô đi uống nước với Huy về khuya như thế này.
- Ừm thôi đi vào nhanh, không ướt hết bây giờ.
Anh nhắc cô rồi xoay người bước đi.
Cô chầm chậm bước theo anh, trong đầu hiện lên một câu đùa vừa nãy của mình với Huy "chàng trai cầm ô xám đi phía sau cô gái cầm ô đỏ, mải miết đuổi theo cô mà không hề biết rằng càng đuổi khoảng cách càng xa, bởi cô gái cầm ô đỏ đang đuổi theo một người khác....đó là chàng trai cầm ô đen"
Đi được vài bước, Quân chợt dừng lại, anh quay xuống hơi nhếch ô lên cao hơn, đưa tay mình cầm lấy túi xách của cô choàng lên một bên vai, rồi đưa tay nắm lấy tay cô – đôi bàn tay khi mùa đông về lạnh càng lạnh.
- Anh đã bảo em nên đi găng tay vào, tay em lạnh ngắt thế này thảo nào cũng ốm cho xem.
"Sau bao nhiêu tháng năm rút cuộc chàng trai cầm ô đen cũng biết được rằng cô gái cầm ô đỏ có đôi bàn tay lạnh."
- Tay em vỗn thế rồi nên có đi cũng chẳng ấm hơn được đâu.
- Vớ vẩn, mai đi găng tay vào đi. Để tay chân lạnh ngắt thế này bao giờ.
"Đã có lần cô gái cầm ô đỏ siêu lòng vì chàng trai cầm ô xám."
- lần sau về muộn thế này thì phải gọi anh đến đón. Mưa gió thế này tự động đi taxi về rồi dầm mưa lăn ra đấy ôm thì sao.
"Đã có lần cô gái cầm ô đỏ muốn bỏ chiếc ô của mình xuống, lùi lại bước cùng chàng trai ô xám."
- Về nhà pha ngay trà gừng uống đi, người em lạnh như không có máu ấy.
"Nhưng cô gái vẫn mãi là cô gái cầm chiếc ô đỏ.....mau nước mắt, ghét những cơn mưa bởi không đếm nổi số lần mình che ô và che nước mắt."
...............................
- Anh này...
- Ừm...
Quân ngái ngủ ngáp dài đáp lời Hà.
- Mình lấy nhau nhé.
Anh như choàng khỏi cơn mê, muốn nghe thấy rõ để xác nhận lại lời cô vừa nói.
- Sao...em bảo sao?
- Mình lấy nhau nhé.
- Thật chứ.
Khuôn mặt anh vừa hoài nghi vừa lại tỏ ra vui mừng đột độ.
- Ừm.
Hà gật đầu mỉn cười như để chắc chắn hơn.
- Em muốn lấy anh.
- Anh không mơ đấy chứ? Hay em đang đùa anh.
- Không em không đùa. Anh lo chuẩn bị lấy vợ đi.
Quân suýt hét ầm lên nhưng Hà đã nhanh tay bịt miệng anh lại.
- Đừng ...khẽ thôi, không hàng xóm nó mắng cho bây giờ.
Anh kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy cô.
Cảm giác như mọi tế bào cảm xúc của anh lúc này đều như đang căng ra với niềm hạnh phúc.
- Mình sẽ lấy nhau...mình sẽ lấy nhau em nhé.
Nằm trong vòng tay anh, cô nhắm mắt lại cảm nhận nhịp đập trái tim anh đang kề rất sát bên mình.
Điều đó cũng khiến lòng cô thấy hạnh phúc nhưng sau cô lại không thể tận hưởng nó trọn vẹn ngay cả khi cô đang nằm trong vòng tay anh.
=======================
1 tuần trước.
Khánh Ly kéo chiếc vali cuối cùng được gửi từ Mỹ về phòng mình, đây có lẽ là đống đồ cuối cùng cô mang từ bên đó về đây.
Thở phào nhẹ nhõm, cô dỡ đống băng dính dán chằng chịt trên đó ra, đổ đống mỹ phẩm cũng như quần áo xuống nền nhà để tiện hơn cho việc phân loại chúng.
Chủ yếu là vài chiếc áo mùa đông cô tiếc nếu bỏ lại vì ở Việt Nam khó mà mua được là chính, còn lại thì toàn mỹ phẩm và thuốc bổ với cô không quan trọng lắm.
Tiếng gõ cửa từ tốn.
- Vào đi.
Người đẩy cửa bước vào mỉn cười tươi rói nhìn cô lúc này là Hồng Ánh – con gái chú ruột Ly. Cô ta cũng ở Mỹ học một hai năm cùng với Khánh Ly rồi sau đó sang Pháp học tiếng cũng mới về nước được 1 năm, nên so với em út họ hàng khác thì Ly và Ánh là thân thiết với nhau hơn.
- Chi Ly chuyển hết đồ rồi đấy hả?
- Ờ, qua chơi hả, công ty không có việc gì làm hay sao?
Khánh Ly liếc đồng hồ mới điểm 4 giờ chiều.
- Công ty bố em mà, em có phải làm cái gì đâu, đến chơi rồi nhận lương cũng chán, chẳng đứa nào dám giao việc cho em cả.
- Thế thì nhất cô rồi đấy.
- ha ha ha, chiều tối đi shopping đi rồi qua nhà em ăn cơm luôn, Tiện đây cho chị xem mặt cái thằng hôm trước bố mẹ em dẫn em đi xem mắt. Trưởng phòng đối ngoại, đẹp trai lịch lãm, gia thế cũng vào hàng được, nhưng tiếc là hơi kiêu căng nên em không thích.
- Đâu đưa chị xem ảnh nào?
Hồng Ánh giơ bức hình trong chiếc điện thoại cho Khánh Ly xem, tuy là chụp trộm người thanh niên ở góc hơi nghiêng trong bóng tối hơi mờ mờ, nhưng cũng đủ để Khánh Ly nhận ra đó là ai.
Kiêu căng à? Đúng hẳn là chỉ có cậu ta mà thôi.
- Vậy thì nhường cho chị mày đi.
- Tưởng gì to tát, em tra được fb của ông ta luôn. Cho chị đấy, mời chị xơi. Cơ mà em thấy cỡ anh đó với tới chị còn xa lắm.
- Thì đúng là thế mà.
Vừa lướt qua facebook của Quân, Khánh Ly vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Người ta hẳn gọi điều này đó là cái duyên.
Trước đây Quân đã yêu cô nhiều đến thế nào hẳn bản thân cô là người hiểu rõ nhất, con người anh ta kiêu ngạo bao nhiêu thì đứng trước cô phải nhúng nhường bây nhiêu, nghĩ lại cũng cảm thấy ngọt ngào. Được mấy chàng trai theo đuổi cô sau này được chân thành như vậy, người không vì tiền thì cũng vì thứ này thứ kia, tình yêu giống như thứ để đổi trác giá trị, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy vô vị nhạt nhẽo.
...........................
- Chị thích anh chàng này rồi đó.
Hồng Ánh trợn tròn mắt, bĩm môi dài giọng nói với Khánh Ly.
- Thôi đi bà chị, gớm nghe mà tởm.
- ha ha ha....cô không hiểu thế nào là duyên phận đâu.
- Xời em không cần hiểu. Thôi đi mua sắm đi, xuống nhà đi.
- Ừm...
Hồng Anh giục rồi chạy biến xuống nhà trước.
- Nhanh lên nhé, em chờ bên dưới.
Khánh Ly thay quần áo rồi xuống sau, nhưng trước khi rời đi cô không quên ấn nút kết bạn với Quân rồi mới vứt điện thoại xuống giường cắm sạc.
Nếu đúng là ông trời cho cô gặp lại anh giống như một cơ duyên, thì cô sẽ làm lại tất cả những gì trước đây cô từng bỏ lỡ...
Nghĩ vậy cô mỉn cười.
Bây giờ gặp lại không biết cô có còn được thấy cái dáng vẻ si tình của anh trước đây không....
Càng nghĩ đến lại càng thấy hồi hộp.
Ncc��� <�٥��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro