Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Tưởng tượng và sự thật thường có chênh lệch rất lớn, hơn nữa, thông thường, hiện thực so với tưởng tượng còn cực đoan hơn gấp trăm lần.

Giống như hiện tại, dưới ánh ban mai rực rỡ, một đống tòa nhà gần như đổ nát bày ra trước mắt anh.

Thư Tử Hâm đứng ở đó, mắt anh di chuyển từ những dãy nhà trệt chỉ được xây bằng gạch đất đến một tấm biển gỗ được cắm tùy tiện bên đường. Tấm biển đã được cắm ở đó nhiều năm, mặt trên phủ bụi, dòng chữ "Xã Vĩnh Trạch Dụ" được viết cẩu thả lên trên bằng sơn đen. Hai chữ cuối cùng hình như đã từng bị ai đó cạo qua, nhưng có vẻ người này cạo không được sạch lắm, đây... chắc là biển chỉ đường? Thư Tử Hâm nghĩ, nhưng anh không chắc. Đã muốn tiêu tốn gần nửa tiếng đồng hồ nhưng mãi vẫn chưa tới nơi. Vừa đi, Ngụy Dạ Đàn vừa giới thiệu về tình hình của Vĩnh Trạch Dụ. Theo lời anh ta nói, bọn họ là đang đi đến trấn trên để gặp chính quyền xã, sau đó người của chính quyền sẽ dẫn họ đi tham quan mười mấy thôn thuộc Vĩnh Trạch Dụ, đặc biệt là hai thôn gần khu vực phía tây- Đại Vương và Nhị Vương.

Nói như vậy, nếu đã có chính quyền, chỗ này... Ít nhất cũng phải có một con đường đàng hoàng chứ?

Thư Tử Hâm lại nhìn con đường kéo dài từ chỗ mình đến dãy nhà, lá cây dương mọc ven đường xào xạc trong gió, hơi sững sờ, trong lòng đột nhiên có chút nghi ngờ bản báo cáo cấp dưới trình lên. Nếu nơi này thực sự có loại đá chất lượng tương đương với đá cẩm thạch của Ý, thì tại sao đường xá, nhà cửa ở đây đều là làm từ đất sét?

"Đây là Vĩnh Trạch Dụ , " Ngụy Dạ Đàn không nhận ra sự sững sờ của Thư Tử Hâm,  vẫn chậm rãi đi bên cạnh anh, chỉ vào những dãy nhà trệt và nói,"Thư tiên sinh, nếu muốn đến hai thôn Đại Vương và Nhị Vương thì ngài phải băng qua Vĩnh Trạch Dụ sau đó đi bộ thêm mười dặm về hướng tây bắc ."

"...." Thư Tử Hâm quay đầu nhìn Ngụy Dạ Đàn, khuôn mặt tuấn tú, ung dung làm anh nhịn xuống câu muốn hỏi, ngược lại yên lặng gật đầu. Cảnh tượng trước mắt này...chỉ có anh ấy, một người nước ngoài đến từ Singapore, mới cảm thấy sốc và khó hiểu thôi, đúng không? Thân là quan chức địa phương, Ngụy Dạ Đàn chắc chắn đã nhìn nhiều thành quen.

Trưởng trấn là một người đàn ông da ngăm đen với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Ngụy Dạ Đàn gọi ông ta là Lão Trịnh, nhưng Thư Tử Hâm lại nhìn không ra tuổi của ông ta. Chỉ là nhìn dáng người Lão Trịnh hơi gù, tóc trên đầu cũng đã bạc đi phân nửa, chắc là cũng đã ngoài 50. Lão Trịnh nhìn thấy đoàn người, nở nụ cười hiền hậu ra vẻ lấy lòng, cung kính đến gần như khiêm tốn. Thư Tử Hâm chú ý vết sẹo lớn phía sau gáy ông ta, lúc sau anh mới biết, vết sẹo kia là vết tích của một cuộc phẫu thuật bệnh tuyến giáp do thiếu i-ốt. Ở Vĩnh Trạch Dụ, hơn ⅔ dân số đều là người miền núi, tất cả đều bị thiếu hụt i-ốt.

Lão Trịnh không nói gì nhiều, trên cơ bản đều là Ngụy Dạ Đàn nói, ông ta chỉ cần đáp lại hoặc gật đầu. Chỉ khi tới điểm không thể không nói, ông ta mới thận trọng nói một, hai câu, vừa nói vừa chú ý sắc mặt Ngụy Dạ Đàn. Thời điểm Ngụy Dạ Đàn muốn tới xem hai thôn Đại Vương và Nhị Vương, khuôn mặt Lão Trịnh liền lộ ra vẻ căng thẳng, bị Ngụy Dạ Đàn  nhạy cảm phát hiện ——

"Sao thế, Lão Trịnh? Có vấn đề?"

Khuôn mặt ông giật giật vài cái, mấy nếp nhăn hằn lại những đường xấu xí. Ông ta bất an xoa xoa tay, lại trộm liếc nhìn Thư Tử Hâm đứng một bên vài cái, trong giọng nói ẩn chứa sự bất lực cùng xấu hổ, "Thị trưởng Ngụy, là chúng tôi làm việc tắc trách. Ngưu Khờ làng Đại Vương vừa mới báo, thôn của bọn họ và thôn Nhị Vương đánh nhau, sợ là xảy ra án mạng, nên tôi đã cho Lão Vương đi giữ trật tự trước, chờ khách đi... e rằng không thích hợp?"

"Án mạng?" Ngụy Dạ Đàn cả người chấn động, giọng nói tăng lên một quãng tám. "Lão Trịnh, ông đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể chết người? Quên đi," anh nhướng mày, dứt khoát nói: "Lập tức đến thôn Đại Vương, ông vừa đi vừa kể rõ sự tình cho tôi."

"Chỉ là chuyện con gái lớn nhà họ Vương, mẹ cô ta... À, không phải mẹ ruột, là mẹ kế. Mẹ kế nó nhận lễ hỏi, bắt nó cưới con trai Lão Lưu thôn Nhị Vương. Làm vợ tên đó, nó đương nhiên không chịu, thế là quậy ra chuyện lớn." Tần suất Lão Trịnh xoa tay mỗi lúc một nhiều. Thấy Ngụy Dạ Đàn lớn tiếng, cau mày, lưng ông ta càng cúi thấp xuống ba phần, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm. Ông ta sợ nhất là loại tình huống này, ông ta là một trưởng trấn trung thực, quản lý Vĩnh Trạch Dụ- nơi mà từ đời tổ tiên đã không ngừng cố gắng, gia đình nào cũng nghèo đến mức chỉ cần được ăn no căng bụng là họ sẽ mãn nguyện. Ông ta không tham danh, cũng không tham tiền, tâm nguyện duy nhất là nơi này có thể yên bình. Cứ nghĩ chỉ cần không để phía trên phát hiện ra những vấn đề nghiêm trọng và không xúc phạm người dân quá nhiều là xong, ai ngờ càng nghĩ như vậy thì càng mắc lỗi. Ngay lúc thị trưởng dẫn khách đến thăm thì lại xảy ra chuyện, ông ta thật muốn hung hăng tát một cái lên mặt hai mẹ con thiếu hiểu biết nhà họ Vương.

"Con gái nhà họ Vương nhất quyết không chịu? Phải có lý do, đúng chứ?" Sắc Ngụy Dạ Đàn vô cùng khó coi.

Ngụy Dạ Đàn đi rất nhanh, Lão Trịnh cố gắng chạy nhanh vài bước, cuối cùng cũng đuổi kịp, "Tự tin thái quá, con gái nhà họ Vương vừa được nhận vào trường cấp 3 trong khu vực, một lòng một dạ muốn đi học. Dưới nó còn có 3 đứa em gái và 1 đứa em trai, cha nó hai năm trước học theo Đại Trại, bị đá đập trúng nên mất, ở nhà lấy tiền dư đâu ra mà chó nó đi học? Hơn nữa, con gái con đứa học cao như vậy thì có ích gì? Tương lai cũng chưa chắc đậu nổi đại học!"

"Ông làm sao biết con bé không đậu nổi?" Ngụy Dạ Đàn liếc Lão Trịnh, sắc mặt càng thêm âm trầm. Anh ta đã hiểu đại khái vấn đề, cũng thật sự tức giận, nhưng sự tức giận đó không phải hướng đến Lão Trịnh mà là hướng đến chính bản thân anh ta. Khi còn ở tỉnh, anh ta hoàn toàn không biết cuộc sống ở nông thôn có thể khổ đến như vậy. Đối với những gia đình có hoàn cảnh như nhà họ Vương, cô nhi quả phụ nếu muốn sống thì phải đem gả con gái đi. Nói là "gả",  kỳ thật so với bán cũng không khác là bao-dùng sính lễ gả con gái lớn để nuôi lớn mấy đứa nhỏ còn lại.

"Mẹ con bé đã nhận sính lễ chưa?"

"Đã nhận, nếu không sao lại quậy lớn như thế? Đứa con trai thứ hai nhà họ Lưu là một kẻ què, không có tiền đồ gì. Lão Lưu lại nhìn trúng đứa con gái nhà Vương, vừa văn hóa lại vừa có sức khỏe, còn giỏi hơn mấy người đàn ông bình thường. Cưới về còn phải chăm sóc tên đó, cho nên, nghe nói sính lễ cũng không ít. Bà Vương chắc chắn là giấu nó, tự ý định mối hôn sự này. Trước khi quyết định cũng không biết con bé đó được nhận vào trường cấp 3 trong khu vực, mà vốn cũng không có ý định cho nó học, nhà bọn họ, kiếm cái nồi cũng khó. Hơn nữa, mấy trăm người trong thôn Đại Vương, có ai học nổi trường cấp 3 khu vực đau? Ai ngờ, khi Lão Lưu chuẩn bị cho con gái lớn nhà họ Vương qua cửa, bà Vương đã nói cho nó biết chuyện, nó sống chết không chịu, chuyện này liền bị quậy tung lên..."

"Con gái nhà họ Vương năm nay bao nhiêu tuổi? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Mười sáu, không có vi phạm luật hôn nhân. Trước cứ đính hôn, đưa qua nhà chồng, chờ tới lúc đủ 18 sẽ đi lĩnh giấy kết hôn rồi tổ chức đám cưới. Tôi đã giải thích rõ ràng với Lão Lưu rồi, hắn không dám làm chuyện gì phạm pháp đâu. Vốn định ngày mốt đưa người qua bên đó, vậy mà tối hôm qua lại xảy ra chuyện. Vừa rồi nghe Ngưu Khờ nói là con bé đó khóc lóc suốt một đêm, hôm nay lại náo loạn nữa. Lão Lưu thấy nó đòi sống đòi chết, cũng sợ cưỡng ép nó sẽ tự sát, bây giờ đã tìm mẹ kế nó lấy lại sính lễ rồi!"

"..." Ngụy Dạ Đàn lại liếc nhìn Lão Trịnh, môi giật giật, nhưng không nói gì, trách Lão Trịnh không hiểu biết về luật hôn nhân cũng vô dụng, nói ông ta  thiếu lòng thương cảm với cô gái gia cảnh khó khăn, không đủ tiền đi học cũng vô ích. Làm trưởng trấn, ông ta có thể đốc thúc người bạn thân-Lão Lưu đi làm giấy chứng nhận kết hôn đã là rất tốt rồi. Chuyện này, cho dù tàn khốc nhưng cũng vẫn là sự thật. Trong nhà không nuôi nổi con gái, chỉ có thể bán nó cho nhà khác, đây chính là cách để chống chọi với bần cùng mà người dân Trung Quốc đã dùng trong hàng ngàn năm qua. Đại đa số mọi người khi đối mặt với vấn đề này đều là cúi đầu chấp nhận,  nhưng trong đó cũng có ít người làm ngược lại... Giống như con gái nhà họ Vương hôm nay, chỉ có thể dùng tính mạng của bản thân tranh đấu đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro