Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Nhìn ánh mắt của Ngụy Dạ Đàn, Thư Tử Hâm nghe được tiếng tim mình đập loạn xạ.

Người đang đi vào phòng thường trực chính là người anh đã gặp vào bữa tiệc tối hôm đó , áo sơ mi trắng đơn giản không đường cắt may, áo Tôn Trung Sơn màu xám, cổ tay áo đã sờn, một chiếc quần tây lẽ ra phải là màu xám đen nhưng cũng bị dính bùn bẩn, chân đi đôi giày giống Thư Tư Hâm- giày cao su vải xanh, trên giày cũng toàn là bùn đất.

Rất rõ ràng, người này đã băng qua ruộng và đường núi chạy tới.

Cũng có thể thấy được bóng dáng của sự nghèo khó trên người đối phương,nhưng nó không để lại dấu vết trên khóe miệng, khóe mắt hay lông mày.

Anh ta mỉm cười đưa tay về phía anh. Khi anh ta cười, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt trên môi vừa đơn thuần như gió lại vừa mềm mại như mây. Thư Tử Hâm nhịn không mà thở dài, trên đời này sao lại có thể có đôi mắt như vậy, trong trẻo như nước mà lại trầm tĩnh như vực sâu thăm thẳm, cho dù nhẹ nhàng nhìn thoáng qua thì cũng trông như cẩn thận nhìn ngắm. Giống như vực sâu, làm cho người ta lặng lẽ sa vào.

May mắn thay, anh vẫn còn nhớ phải nắm lại tay đối phương, chào hỏi xã giao.

"Thư tiên sinh, chào ngài, hoan nghênh đến thành phố Hạc Đỉnh Sơn."

"Thị trưởng Ngụy, chào ngài, tôi mạo muội tới, làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của ngài rồi ."

"Nào có nào có,  ngài đến Hạc Đỉnh Sơn của chúng tôi để đầu tư, chúng tôi khua chiêng gõ trống ăn mừng còn không kịp."

"Làm gì có, về sau còn mong thị trưởng Ngụy quan tâm nhiều hơn."

"Thư tiên sinh vừa đến đúng? Vẫn còn chưa ăn cơm tối sao?"

"Lúc đến bị say xe, không phải nói dối thị trưởng Ngụy đâu, ngay cả cơm trưa tôi cũng đã nôn ra hết."

"Đi từ Hưng Nghĩa đúng không? Con đường kia không được tốt, ngày bây giờ có còn khó chịu không?"

"Không có gì, chỉ là có hơi đói bụng thôi."

"Hạc đỉnh sơn là địa phương nhỏ, không có khách sạn tiêu chuẩn, Thư tiên sinh nếu không ngại thì hay là ở tạm trong nhà khách thị ủy(*)? Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm, chúng ta tới đó có thể vừa ăn vừa nói chuyện?"

(*): Nhân Viên đoán là giống nhà khách tỉnh ủy nhưng là ở cấp thành phố:)))

"Không chê không chê, nhập gia tùy tục, nhà khách cũng tốt, tôi còn đang lo đêm nay phải ngủ ngoài đường đấy."

"Nếu là như vậy, tôi thân là chủ nhà quả thật thất trách."

"Thị trưởng Ngụy quá lời rồi !"

Cùng Ngụy Dạ Đàn đi dạo trên con đường nhỏ rợp bóng cây, ánh đèn đường mờ ảo tựa như một giấc mộng, cả thành phố như bị nhấn chìm vào bóng đêm mờ mịt, Thư Tử Hâm đột nhiên cảm thấy, thế giới lúc này vô cùng hư ảo, chỉ còn lại mỗi anh cô độc giữa trời đất, người bên cạnh....tiếng thở tiếng bước chân của hai người là những thứ âm thanh duy nhất còn tồn tại trong thế giới này..

Cảm giác này là thật, nhưng chỉ ở thời điểm đó mà thôi.Lúc hai người sánh bước vào nhà khác thị ủy, Thư Tử Hâm lập tức trở về thế giới thực. Mà quy tắc duy nhất trong thế giới thực đó chính là yêu cầu những người trong đó đều phải giống với thực tế vốn có .

"Thư tiên sinh định đầu tư xây dựng nhà máy gia công đá và vật liệu xây dựng ở thành phố Hạc Đỉnh Sơn sao?" Ngụy Dạ Đàn một phút trước vẫn còn đang xin lỗi Thư Tử Hâm vì tiếp đón không chu đáo, một phút sau liền đổi đổi đề tài, nói chuyện chính sự. Thư Tử Hâm lại một lần nữa nhìn thấy sự đánh giá bình tĩnh trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, khóe miệng vẫn là nụ cười hình vòng cung tiêu chuẩn như cũ, nhưng suy cho cùng nụ cười đó cũng chỉ là một cái mặt nạ.

"Đúng vậy, chỗ núi phía tây của Hạc Đỉnh Sơn rất phù hợp để khai thác thành mỏ đá, tôi nghĩ, chúng ta đôi bên đều có thể hưởng lợi từ dự án này. Quy mô đầu tư ban đầu của tập đoàn Triệu Hằng tại thành phố này dự kiến nằm ở mức 5 triệu tệ, hy vọng chúng ta có thể ký thỏa thuận hợp tác càng sớm càng tốt." Thư Tử Hâm nói rất đơn giản. Cho dù là bí thư tỉnh ủy Thái Văn Qúy hay bên văn phòng Tài Chính, anh cũng chỉ trả lời hai câu như thế, nhiêu đó là đủ rồi. Bất kể ai trong mấy người trên, điều mà họ quan tâm cũng chỉ là có khoản đầu tư nước ngoài để họ tham gia hay không. Bọn họ tích cực như vậy, thứ nhất là vì để lại ấn tượng tốt cho các nhân vật cấp cao sau lưng anh, thứ hai là để tăng thêm thành tích chính trị cho chính mình. Lại nói thêm, nói quá nhiều có khi lại khiến những người đó phản cảm, bởi vì những gì anh nói bọn căn bản nghe không hiểu và cũng không muốn nghe..

"Thư tiên sinh, tôi nghĩ ngài cũng biết Hạc Đỉnh Sơn chỉ là một thành phố nhỏ, không tính là phát đạt. Chúng tôi thật sự cần và hoan nghênh ngài như vậy các tập đoàn đa quốc gia như của ngài đến đầu tư. Không chỉ tạo công ăn việc làm cho người dân nơi đây, mà còn mang lại cho chúng tôi công nghệ sản xuất và kinh nghiệm quản lý tiên tiến." ánh mắt anh ta thản nhiên lướt nhẹ qua khuôn mặt của Thư Tử Hâm. Giọng của Ngụy Dạ Đàn điềm tĩnh, nhưng lời nói đó đã bộc lộ sự kiên định mà Thư Tử Hâm chưa từng thấy qua ở các quan chức chính phủ khác, "Vì vậy, chính quyền thành phố của chúng tôi chắc chắn sẽ ủng hộ mạnh mẽ khoản đầu tư của ngài. Ngài không ngại nói chi tiết về thỏa thuận hợp tác với tôi chứ? Ví dụ như  ngài định ký hợp đồng với mức giá nào? Nhận thầu trong bao lâu? Lại ví như định tái định cư cho những cư dân hiện đang sống ở đó ra làm sao? Hoặc là, ngài có thể nói đại khái, nếu mỏ đá cùng nhà máy sản xuất và gia công vật liệu xây dựng của ngài có kế hoạch thuê công nhân thì sẽ trả mức lương là bao nhiêu? Đương nhiên còn rất nhiều vấn đề chi tiết khác, bao gồm một loạt các ưu đãi về thuế mà chúng tôi sẽ dành cho các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài theo các chính sách ưu đãi quốc gia. Trong quá trình làm việc, chúng ta sẽ nghiêm khắc dựa trên pháp luật mà làm, ngài không cần phải trả bất kỳ khoản nào ngoại trừ cần thiết. . . . . ."

Anh ta có thực sự hiểu về đầu tư doanh nghiệp đa quốc gia, hay anh ta chỉ nói những lời sáo rỗng? Nhớ tới lời của một thương nhân Đài Loan anh đã gặp ở Thượng Hải, phải chăng anh ta đang nói những lời sáo rỗng, để được các doanh nhân nước ngoài hối lộ? Nhìn người đàn ông vừa bình tĩnh hỏi mình một loạt câu hỏi sắc bén trước mặt, Thư Tử Hâm khó có thể liên tưởng người đàn ông có đôi mắt trong trẻo này với những quan chức tham lam,không đứng đắn, xem thường lợi ích của người dân bình thường dưới quyền của mình. Anh nguyện ý tin tưởng thị trưởng Ngụy này là thật lòng thật dạ mưu cầu cho lợi ích của nhân dân ở thành phố mình. Có lẽ, người trước mặt này sẽ là đối thủ đàm phán thực sự đầu tiên mà anh gặp phải kể từ khi đến Trung Quốc.

"Tôi hy vọng thời hạn hợp đồng dự kiến ​​là 30 năm, kế hoạch sẽ là thầu cả hai hướng tây và nam. Tập đoàn Triệu Hằng ở Hạc Đỉnh Sơn này, là để mưu cầu lợi ích lâu dài, chứ không phải là các hoạt động ngắn hạn." Giọng Thư Tử Hâm bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại mang theo sự trịnh trọng khác thường, "Về phần nên trả bao nhiêu tiền thuê, tôi nghĩ cả hai chúng ta sẽ có thể thương lượng hợp lý." Thư Tử Hâm tạm dừng một chút, liếc nhìn đối thủ đàm phán của mình một cái thật sâu, "Trung Quốc là quê hương của tôi, mặc dù quốc tịch hiện tại là Singapore, nhưng đến Trung Quốc phát triển là tâm nguyện hơn 30 năm của cha tôi. Cả Triệu Hằng lẫn tâm nguyện 30 năm đều là do chính tay ông ấy phó thác cho tôi. Huống hồ, là một công ty đa quốc gia với các công ty con tại Singapore và khắp Đông Nam Á, bao gồm Hồng Kông, Đài Loan và Nhật Bản, chúng tôi luôn luôn tuân thủ luật lệ kinh doanh quốc tế. Một xí nghiệp, nếu không thể hòa hợp với cư dân địa phương và cũng không được họ chấp nhận, thì không thể nào hoạt động sản xuất ổn định chứ đừng nói đến việc thu lợi. Vì vậy, xin thị trưởng Ngụy hãy hiểu và tin tưởng vào sự chân thành của chúng tôi ."

Ngụy Dạ Đàn vốn đã trầm tĩnh nay sắc mặt lại càng nghiêm trọng hơn, anh ta lẳng lặng nhìn Thư Tử Hâm, dường như đang suy nghĩ về một câu hỏi khó hiểu nào đó. Thật lâu cũng không nói gì, rốt cuộc khi lên tiếng, giọng điệu của anh ta so với lúc trước lại pha thêm chút bối rối, "Anh không muốn kiếm nhiều tiền sao?"

Thư tử Hâm mỉm cười, "Làm thương nhân, ai lại không hy vọng kiếm được nhiều tiền?"

"Vậy anh sẽ không cố ý hạ lương hay bỏ qua những quyền lợi cơ bản cho người lao động ..." Ngụy Dạ Đàn nhìn thấy Thư Tử Hâm, trầm ngâm không nói gì, anh ta đang chờ Thư Tử Hâm trả lời.

"Nếu chỉ muốn hoạt động ở đây một hai năm thì có thể làm như vậy, nhưng nếu đã muốn mở một công ty con làm ăn 30 năm, vậy thì không thể làm chuyện khiến dân địa phương ghét, nếu không công ty này có thể hoạt động sao? Trên thế giới không thiếu chuyện nhân dân địa phương biểu tình phản đối các công ty nước ngoài. Đối với Triệu Hằng mà nói, như vậy đích phiêu lưu không khỏi quá, hơn nữa đối chúng ta đích xí nghiệp hình tượng cũng rất không lợi, cho nên chúng ta khẳng định sẽ không làm như vậy." Những điều Thư Tử Hâm nói đều là sự thật. Anh đã nghĩ kĩ, tập đoàn Triệu Hằng nếu thuận lợi phát triển ở thành phố Hạc Đỉnh Sơn, điều quan trọng nhất lúc này là có được sự tính nhiệm và hỗ trợ của Ngụy Dạ Đàn. Nếu không, cho dù là bí thư tỉnh ủy ủng hộ,nhưng trong quá trình đầu tư thực tế trên địa bàn vẫn sẽ phát sinh nhiều vướng mắc,trở ngại, tiền đầu tư cũng vì thế mà đội lên rất nhiều.

Sự khó hiểu cùng nghi hoặc trong mắt Ngụy Dạ Đàn không vì lời giải thích vừa rồi mà tan biến bớt. Lông mày của anh ta nhíu lại,như thể anh ta đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó, nhưng đó chỉ là nhất thời. Giây tiếp theo anh ta cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính, "Nếu đã là như vậy thì.... Thư tiên sinh, ngài đêm nay hãy nghỉ ngơi ở nhà khách thật tốt. Tám giờ sáng mai, xe của chính quyền ngày mai sẽ tới đón anh đi chỗ núi phía Tây, chỗ đó gọi là Vĩnh Trạch Dụ."

"Vĩnh Trạch Dụ?" Thư Tử Hâm nhẹ nhàng lặp lại địa danh đó trong lòng. Vĩnh Trạch Dụ? Anh chợt nhớ đến trên đường đến Hạc Đỉnh Sơn, người lái xe có nhắc đến việc những người nông dân ở đây đang tranh nhau nguồn nước cho vùng đất nông nghiệp. Người Trung Quốc thường gửi gắm kỳ vọng vào tên, đặt tên là Vĩnh Trạch Dụ(*), chắc là thiếu nước rất nghiêm trọng?

(*): tên trong tiếng Trung là 永泽峪. 永 là vĩnh trong vĩnh viễn; 泽 là ao, đầm, sông ngòi, hồ,... liên quan đến nước; 峪 nghĩa là khe núi, từ này thường được dùng để đặt tên cho một vùng đất nào đó

Lời tác giả: Nói thế nào nhỉ, ngay cả tôi cũng không biết truyện này có được coi là truyện đam mỹ không, vì từ đầu đến cuối đã tốn rất nhiều mực cho việc miêu tả hiện thực rồi. Tuy nhiên, nghĩ lại thì câu chuyện này thực sự là một câu chuyện rất cổ tích, Thư Tử Hâm cùng Ngụy Dạ Đàn là hai nhân vật cổ tích lãng mạn đặt trong bối cảnh hiện thực. Trong tâm trí tôi, sự lãng mạn của họ là sự lãng mạn mà chỉ những người đàn ông thực sự mới có thể có.

Trả lời một người bạn, vì tôi đã dành rất nhiều tâm huyết cho tinh thực tế, nên sẽ không cố ý viết những chi tiết hay nhân vật không phù hợp với bối cảnh lúc bấy giờ. Đương nhiên, hai nhân vật chính phải có tầm nhìn xa hơn hầu hết các nhân vật cùng thời, nếu không, làm sao họ có thể trở thành tổng giám đốc và thị trưởng tốt? Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để mọi người trong truyện có tính cách và số phận phù hợp với thân phận của họ.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, là một người mới, nên truyện này có thể không phù hợp với gu của đại đa số mọi người, rất vui khi nhận được sự hưởng ứng của mọi người, chỉ mong không làm các bạn thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro