Chương 2
Kỳ thật ngay từ đầu, Thư Tử Hâm căn bản không biết "Ngụy Dạ Đàn", ba chữ này được viết như thế nào, đương nhiên, đối với vị thị trưởng Ngụy Dạ Đàn lại càng không biết chút gì.
Tuy nhiên, Ngụy Dạ Đàn vẫn để lại cho anh ấn tượng rất sâu, bởi vì đứng giữa một đám quan chức say xỉn, anh ta mỉm cười và đưa tay ra để nắm lấy Thư Tử Hâm. Thoạt nhìn đối phương trông trẻ trung bất ngờ, nhưng lại không hề non nớt.
Thư Tử Hâm 30 tuổi, anh gần như chắc chắn thị trưởng trước mặt nhất định trẻ hơn mình, trông giống như một sinh viên đại học vừa tan học, dáng vẻ và tươi mát. Hơn nữa, không giống những kẻ khác thân nồng nặc mùi rượu, khi cùng Ngụy Dạ Đàn nói chuyện, Thư Tử Hâm không hề ngửi thấy tí mùi rượu nào.
Cái gọi là giới thiệu thực chất cũng chỉ là giới thiệu mà thôi, mặc dù Thư Tử Hâm rất muốn nói thêm vài câu với Ngụy Dạ Đàn nhưng trong môi trường ồn ào và hỗn loạn như thế này, hai người hoàn toàn không thể trao đổi những vấn đề quan trọng.
Lại nói thêm, Thái Văn Quý còn đang đứng ở một bên chờ, dáng vẻ của ông ta lắc lư qua lại như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Vì thế, lần đầu tiên hai người gặp chỉ đơn giản bắt tay, chào hỏi qua loa vài câu, sau đó Thư Tử Hâm liền theo Thái Văn Quý về chỗ ngồi .
Trở về chỗ ngồi, Thư Tử Hâm đã quên mất ý định rời đi sau khi gặp thị trưởng thành phố Hạc Đỉnh Sơn. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm góc hẻo lánh nhất, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người màu xám nhạt thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, sau đó vội vàng dời mắt đi nơi khác. Tim đập loạn xạ, mặt nóng nhưng lòng lạnh, xúc cảm khi nãy vẫn còn lưu lại trên tay, cảm giác mát lạnh dễ chịu thẩm thấu vào tim. Không biết là do nhiệt độ cơ thể của người kia quá thấp hay là do lòng bàn tay của anh ấm lên.
Sau đó, giống như thời gian không có trôi qua bao lâu, lúc Thư Tử Hâm còn đang suy nghĩ về bàn tay mình, bữa tiệc đã kết thúc. Thái Văn Quý được Thư Tử Hâm cùng thư ký Chu dìu lên xe, tài xế đưa Thái Văn Quý về nhà, còn thư ký Chu-Chu Kiến Dân phụ trách đưa Thư Tử Hâm về khách sạn.
"Thư tiên sinh, cảm ơn ngài đã khách khí như vậy, còn muốn tặng quà cho nha đầu bướng bỉnh nhà tôi. Không phải anh chỉ đưa con bé một túi đồ ngọt thôi sao ? Sao lại tặng cho con bé một cái Walkman(*) đắt tiền như vậy!"
Hai tay nắm vô lăng, Chu Kiến Dân tinh thần hân hoan. Anh ta rất hài lòng với hiện tại, không có mưu cầu gì lớn lao, thái độ làm người lại thận trọng. Nếu thương nhân khác muốn đưa tiền hay quà tặng, anh ta chắc chắn sẽ không nhận.
Nhưng Thư Tử Hâm thì khác, đừng nhìn Thư Tử Hâm là sếp lớn đến từ Singapore, tuy nghe nói anh không có con cái gì nhưng thực sự rất quan tâm đến cô con gái 10 tuổi Linh Linh này của Chu Kiến Dân. Mỗi lần đến, anh đều mua cho Linh Linh những món quà nhỏ: nào là quần áo đẹp, giày da, hộp nhạc, búp bê,... toàn những thứ mà các bé gái yêu thích nhưng không thể mua được ở Trung Quốc. Tuy không đắt lắm và cũng không được tính là nhận hối lộ, nhưng có thể thấy đó là tấm lòng của Thư Tử Hâm. Chu Kiến Dân không coi trọng những thứ khác, nhưng anh coi trọng phần tâm ý này.
(*)
"Đâu có đâu có, Linh Linh tiểu thư đáng yêu như vậy, chỗ quà tặng đó có đáng là gì, thư ký Chu, anh cứ nói làm tôi lại xấu hổ. Hơn nữa, Linh Linh không phải muốn học tiếng Anh sao? Món quà nhỏ đó là để cho con bé học tiếng Anh. Cứ xem như tâm ý của người làm chú này là được. Lần này nghỉ hè, nếu gia đình không chê, gia đình anh có thể đến Singapore du lịch xem sao? Singapore tuy nhỏ nhưng view biển vẫn rất tốt. Chưa kể, thời gian nghỉ hè dài, còn có thể tới Thái Lan, Malaysia, Hong Kong chơi một lần, không chỉ mở mang tầm mắt, lúc viết văn ý tưởng cũng dồi dào."
Thư Tử Hâm cười nói, có thể thấy rõ ràng rằng Chu Kiến Dân năm nay mới ba mươi bốn tuổi mà đã là thư Ký được tỉnh ủy Cai Wengui tín nhiệm nhất rồi, tương lai rộng mở. Đầu tư của anh vào tỉnh này không phải là một, hai năm ngắn ngủi, đầu tư tình cảm vào Chu Kiến Dân chắc chắn là chỉ có lợi.
"Thư tiên sinh, ngài bận rộn như vậy,tôi sao lại không biết xấu hổ mà làm phiền ngài được?" Chu Kiến Dân ngoài miệng khiêm tốn từ chối nhưng trên mặt cũng đã cười đến híp cả mắt. Lương anh ta một tháng chỉ cỡ 140 mấy tệ, chưa kể vợ anh ta làm giáo viên trung học lương cũng chỉ ở mức 80 mấy tệ, thật khó mà nghĩ tới chuyện chi trả cho một chuyến du lịch nước ngoài thế kia. Tuy nhiên anh ta cũng biết, Thư Tử Hâm là một ông chủ lớn. Khoản đầu tư đầu tiên dự định cho lần này là 5 triệu nhân dân tệ, sẽ tăng thêm theo từng năm, vì vậy nếu anh nói rằng sẽ mời gia đình ra nước ngoài du lịch đương nhiên sẽ không phải là nói chơi.
"Làm gì có, đã nói rồi, trong kỳ nghỉ hè, tôi sẽ cho giám đốc quan hệ công chúng của công ty chúng tôi đến đón tiểu thư cùng phu nhân. " Thư Tử Hâm mỉm cười mở miệng.
Chu Kiến Dân nói chuyện phiếm cũng chỉ xoay quanh đứa con gái năm nay 10 tuổi, có thể thấy được ở Trung Quốc, một cặp vợ chồng chỉ có một con thì con gái duy nhất chính là viên ngọc quý trong lòng bàn tay họ, chỉ cần quan tâm chăm sóc con gái anh ta thỏa đáng, tương lai, lúc thời điểm quan trọng Chu Kiến Dân sẽ hướng về phía mình.
Nghĩ như vậy, khi Thư Tử Hâm quyết định nhắc nhở giám đốc quan hệ công chúng một chút, anh cũng nhanh chóng chuyển chủ đề sang hướng khác, tránh cho Chu Kiến Dân có cơ hội từ chối, "Mà này, thư ký Chu, thị trưởng Ngụy của thành phố Hạc Đỉnh Sơn là người như thế nào? Làm thế nào để tiếp xúc? Tôi sẽ đến thành phố Hạc Đỉnh Sơn trong vài ngày tới để nói chuyện với thị trưởng Ngụy về những vấn đề của việc đầu tư cũng như xây dựng nhà máy ở đó... Thật sự là không hiểu gì cả."
Thư Tử Hâm vừa nói, vừa không khỏi liếc nhìn tay phải của mình lần nữa, đã lâu như vậy rồi, nhưng cảm giác ẩm ướt mát lạnh ... dường như vẫn còn lưu lại trong bàn tay, không bao giờ biến mất ... Thậm chí, còn có vẻ lưu lại sâu hơn.
"Ngài nói Ngụy Dạ Đàn? Anh là thị trưởng trẻ nhất của các thành phố cấp quận ở tỉnh ta, là sinh viên đại học, xuất thân gia đình trí thức, đương nhiên không tránh khỏi có chút thanh cao quá mức, tuy nhiên anh rất siêng năng và kiên định trong công việc. Ở tỉnh ủy chỉ mới hơn năm tháng, từ văn phòng tỉnh ủy điều chuyển đến thành phố Hoành Sơn. Mới 31 tuổi thôi mà ta đã đảm đương vị trí trọng yếu... "
"Từ từ, thư ký Chu, anh nói Thị trưởng Ngụy mới có 31 tuổi?" Thư Tử Hâm sửng sốt, cắt ngang lời nói của Chu Kiến Dân. Nếu là ba mươi mốt tuổi giống như Chu Kiến Dân nói, chẳng phải so với anh còn lớn hơn một tuổi sao? Nhưng mà Ngụy Dạ Đàn đó nhìn như chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp?
"Đúng vậy, anh ta năm nay 31 tuổi, là một cán bộ trẻ xuất sắc được thăng chức theo lời kêu gọi trẻ hóa cán bộ của Trung ương. Không ngờ phải không? Thành phố Hạc Đỉnh Sơn thực chất là một thành phố nông nghiệp, bao gồm 3 quận- 32 thị trấn. Tuy có công nghiệp nặng nhưng phát triển rất kém. Địa hình nhiều núi, sản lượng lúa gạo hàng năm cũng không có bao nhiêu. Vào mấy năm lũ, nước sông Tương Giang dâng lên, cây trồng sống gần sông sẽ bị nhấn chìm trong biển nước,còn nhiều khó khăn. Tuy không phải là nơi đặc biệt khó khăn của tỉnh ta, nhưng nó cũng chỉ ở mức trung bình hoặc hạ cấp. Thị trưởng ban đầu năm mươi tám, sức khỏe không tốt, trong công việc không đủ minh mẫn. Vì vậy, Ngụy Dạ Đàn được thuyên chuyển đến đó, hy vọng có thể sử dụng sự quyết liệt của những người trẻ tuổi, làm việc chăm chỉ để đưa Hạc Đỉnh Sơn đi lên. "
Nghĩ đến Thư Tử Hâm kinh ngạc chuyện tuổi tác của Ngụy Dạ Đàn, Chu Kiến Dân cười lơ đễnh. Lại nó tiếp, kỳ thật anh ta chỉ lớn hơn Ngụy Dạ Đàn 3 tuổi, nhưng có lẽ vì đã đi theo bí thư tỉnh ủy lâu dài, Chu Kiến Dân lúc nói chuyện có vài phần giống như cấp trên bình phẩm cấp dưới trẻ tuổi, "Tất nhiên, tuổi trẻ thì cũng có vấn đề của tuổi trẻ, chẳng hạn như kiêu ngạo, không biết cách cải thiện quan hệ với quần chúng. À, còn có không chịu lắng nghe ý kiến và đề xuất của đồng nghiệp. Đó chính là tính khí nóng nảy và sự ương ngạnh của những người trẻ tuổi trí thức ... "
Chu Kiến Dân dừng một chút, mỉm cười liếc mắt nhìn Thư Tử Hâm một cái, hơi có chút ý vị thâm trường, " Dù sao thì Thư tiên sinh cũng là do bí thư Thái giới thiệu, Ngụy thị trưởng bên kia sẽ không gây trở ngại cho ngài. Bên cạnh đó, nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ là phát triển kinh tế, đặc biệt Với nền kinh tế thị trường đặc sắc của người Hoa, những Hoa kiều yêu nước như ngài rất được hoan nghênh việc quay trở lại Trung Quốc đầu tư, đặc biệt là ở tỉnh ta. Dự án cũng là một dự án lớn có thể đăng ký được. Tỉnh ủy, chính quyền địa phương nhất định hết sức ủng hộ! Nếu gặp khó khăn, chỉ cần điện thoại đến văn phòng tỉnh ủy, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp ngài giải quyết thỏa đáng việc này! Đây là điều mà bí thư Thái của chúng tôi đã nhiều lần nhấn mạnh trong các cuộc họp hội nghị. Nói đến thị trưởng Ngụy. Tôi nghĩ anh ta cũng hoan nghênh bạn đầu tư vào thành phố Hạc Đỉnh Sơn. Đối với những địa phương không có nền tảng công nghiệp như Hạc Đỉnh Sơn, nói đơn giản, chuyến đi của ngài đến đây là một sự giúp đỡ tuyệt vời. Anh ta cũng đã bày tỏ quan điểm của mình trước bí thư Thái vào ngày hôm qua! Thư tiên sinh, anh phải tin tưởng chính phủ của chúng tôi. Chúng tôi rất đáng tin cậy. Anh có thể đặt 120% niềm tin vào chúng tôi, tôi tại đây vỗ ngực cam đoan với ngài! "
"Thư ký Chu, anh đã nó đến như vậy, tôi đây còn có thể lo lắng cái gì?"
Thư Tử Hâm gật gật đầu, tuy rằng có chút nóng nảy nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, vấn đề nằm ở chỗ, anh nghe Chu Kiến Dân lải nhải cả buổi nhưng vẫn chưa đi vào trọng điểm. Nghe anh ta nói tiếp xem chừng cũng không có tác dụng gì, mắt lại thấy sắp đén khách sạn, Thư Tử Hâm liền chào tạm biệt, "Vừa rồi chỉ là nhập hương hỏi tục(*). Tôi đây lại hỏi một chút, tôi nếu không tin chính phủ, còn dám đến đầu tư sao? Được rồi, còn phiền anh lái xe chở tôi về, thật cám ơn . . . . . ."
(*): đến địa phương mới thì tìm hiểu về tục lệ, thông tin,... về nơi đó
Lời tác giả: Tên gốc của bài viết này thật ra là 《Right Here Waiting》, trong tiếng trung là 《此情可待》, nhưng có vẻ cái tên này đã được dùng rồi, không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng tên hiện tại. Câu chuyện diễn ra vào giữa đến cuối những năm 1980 nên có nhiều thứ khác với thời đại chúng ta hiện nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro