Chương 26
"Anh Thiếu Hàng."
Thiên Thiên vẫy tay với Thẩm Thiếu Hàng đanh đứng ở một góc khuất trong nhà hàng đợi Tần Vũ.
Thẩm Thiếu Hàng đang tình trạng gương mặt yêu nghiệt,lãnh khốc khi thấy Thiên Thiên đi tới thì chuyển sang chế độ cười ngu ra.
Từ nhỏ Thẩm Thiếu Hàng đã hay qua nhà Tần Vũ ăn chực,nên anh cũng biết và thân quen với Thiên Thiên.Có thể nói là thanh mai trúc mã.Anh cũng không rõ từ lúc nào anh xem Thiên Thiên từ em gái nhỏ đã chuyển thành muốn nuôi vợ từ nhỏ.
Nhưng tình cảm này chỉ có Thiếu Hàng và người lớn trong nhà biết.Còn nhân vật chính là Thiên Thiên lại không biết một chút nào.Cô vẫn vô tư,đùa giỡn với Thiếu Hàng làm cho anh vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ.Thôi chờ em ấy lớn thêm một chút nữa vậy.Chỉ cần không để tình huống có tên khác chen ngang vô là được.
"Tiểu Thiên,sao hôm nay rảnh rỗi tới đây thăm anh vậy." Thiếu Hàng cưng chiều vuốt tóc Thiên Thiên rồi nói.
"Còn không phải em nghe anh ba nói hôm nay anh mời khách sao.Em tới đây ăn chực nè." Thiên Thiên cười tít mắt.
"Sao lại ăn chực.Em có tới ăn thường xuyên anh cũng không tính tiền ah." Anh cười ôn nhu nói với cô.
"Đủ rồi.Vuốt một hồi rụng hết tóc con bé giờ.Tay của cậu còn không biết có dính cái thứ gì không nên dính không." Là một ông anh tốt.Tần Vũ lập tức gỡ móng vuốt trên tóc em mình xuống.
"Tên chết tiệt.Dám nói ông đây ở dơ à.Ông đây vuốt tóc Thiên Thiên chứ có vuốt tóc cậu đâu mà lo." Thiếu Hàng lập tức xù lông với Tần Vũ.
"Vì là Thiên Thiên nên tôi mới lo.Còn tóc tôi...hừ lông chân tôi cậu còn chưa đụng được." Tần Vũ lập tức khinh bỉ bạn mình.
"Tần Vũ thối.Một ngày cậu không nể mặt tôi hình như cậu ăn ngủ không ngon hả.Nếu không phải cậu đã có hoa,tôi còn tưởng cậu thầm thương trộm nhớ tôi."
"Thầm thương trộm nhớ cậu." Tần Vũ nhìn tên bạn yêu nghiệt của mình từ trên xuống dưới.
"Không có khả năng.Cậu không tự soi gương à.Lớn lên khó nhìn như vậy,thấy cậu là tôi nuốt cơm không vô rồi." Tần Vũ rất thẳng thắng.
"Tiểu Hàng.Còn có câu này tôi muốn nói với cậu." Không để bạn mình kịp phản ứng Tần Vũ đã nói tiếp.
"Muốn nói gì?" Thẩm Thiếu Hàng đang chuẩn bị nổi sung thì nghe bạn mình nói.
"Chơi với nhau hơn hai mươi năm nay,giờ tôi mới biết cậu là....một tên tự luyến nha." Tần Vũ nở nụ cười thì ra là vậy với Thiếu Hàng.
"Ha...ha...mắc cười chết em." Thiên Thiên nghe anh ba mình nói thì cười nghiêng ngả.Cô đã quá quen cách thức ở chung này của họ.
"Tên chết tiệt.Không thèm so đo với cậu.Còn không giới thiệu người yêu của cậu cho tôi." Thiếu Hàng đấu võ mồm không lại Tần Vũ.Dù sao cũng chọc cho Thiên Thiên cười nên không thèm chấp nhất.Nói với Tần Vũ rồi Thẩm Thiếu Hàng quay sang nở nụ cười thân thiện với Cố Lăng.
Cố Lăng bị nhắc đến thì hơi giật mình,vì nãy giờ cậu đang kinh ngạc với tốc độ thay đổi khuôn mặt của Thẩm Thiếu Hàng.Lúc nãy anh ta đứng một mình thì khuôn mặt yêu nghiệt có sự bất cần và hơi lãnh khốc,cặp mắt không cảm xúc.Khi nhìn Thiên Thiên thì khuôn mặt trở nên nhu hoà,ôn nhu,ánh mắt mang theo sự cưng chiều,yêu thương giống như...Tần Vũ đối với cậu.Còn khi nói chuyện với Tần Vũ lại mang theo bộ dáng không có hình tượng,cà lơ phất phơ,tuy đấu khẩu với Tần Vũ nhưng trong anh mắt anh ta đầy sự chân thành,tin tưởng.Cố Lăng thấy vị này với người yêu cậu nói cho đúng là vật hợp theo loài,tốc độ lật mặt không ai thua ai.
"Bảo bối.Anh giới thiệu với em đây là bạn từ nhỏ cho tới giờ của anh,Thẩm Thiếu Hàng.Tiểu Hàng đây là người yêu tôi.Cố Lăng." Tần Vũ ôm vai Cố Lăng giới thiệu họ với nhau.
"Thẩm tiên sinh.Xin chào tôi là Cố Lăng.Rất vui được gặp anh." Cố Lăng gật đầu với Thẩm Thiếu Hàng rồi cười nhẹ chào hỏi anh.
"Cố Lăng,đừng khách sáo vậy.Cậu nhỏ tuổi hơn tôi nên tôi gọi cậu là tiểu Lăng được không.Còn cậu cứ gọi tôi là Thiếu Hàng hay anh Thiếu Hàng là được rồi." Thiếu Hàng cười nói rồi đưa tay mình ra muốn bắt tay Cố Lăng.
"Bốp." Không để Cố Lăng phản ứng Tần Vũ đã buông vai cậu ra,bước lên đập thật mạnh lên tay bạn mình tạo ra một vết đỏ chói.
"TẦN VŨ.Cậu nổi điên cái gì." Bị đau,Thẩm Thiếu Hàng lập tức xù lông.
"Không phải đã nói không biết tay cậu có dính thứ gì không nên dính hay sao.Cứ thích động tay động chân vậy.Tay vợ tôi cậu cũng dám nắm à." Tần Vũ hừ lạnh với bạn mình.
"Ai nói tôi nắm tay vợ cậu.Mắt cậu đui à.Cái đó gọi là bắt tay,bắt tay đó."
"Bắt hay nắm cũng đều không phải đụng vào tay em ấy sao.Tôi chính là không cho nên đánh cậu đó." Tần Vũ hất cằm.
"Tần Vũ thối.Hoá ra cậu là tên bán giấm chua." Thẩm Thiếu Hàng cười đểu.
"Đỡ hơn ai kia muốn có giấm để bán mà không được." Tần Vũ chọt trúng chỗ đau.
" Tên chết tiệt nhà cậu."....
Cố Lăng nhìn hai người họ mà mỉm cười.Thì ra tình bạn tốt là vậy.
"Cố sư huynh sau này anh nhìn riết rồi quen à.Rất ồn ào." Thiên Thiên nhìn cậu cười tủm tỉm.
"Ừ.Nhưng tình bạn của họ rất tốt." Cậu quay đầu lại cười nhẹ với Thiên Thiên.
"Haizz..anh mặc kệ họ đi.Đi với em,nhà hàng này bày trí rất đẹp,là do anh Thiếu Hàng tự mình bố trí đó.Em dắt anh đi tham quan." Thiên Thiên cười tươi rồi nhào lên muốn ôm cánh tay của Cố Lăng để kéo cậu đi.Cô chỉ nghĩ,bây giờ đại thần đã là chị dâu nhỏ nên muốn thân thiết một chút.
"Xoảng." Thấy hành động của Thiên Thiên.Cố Lăng không nghĩ cô bé sẽ làm vậy.Cậu hoảng sợ,giật mình,theo phản xạ giật tay mình,bước lùi lại.Nhưng không để ý sau lưng nên đụng trúng món đồ trang trí trên tường.
"Cố sư huynh..." Thiên Thiên nhìn hành động của cậu thì ngẩn ngơ,nụ cười tươi cứng lại.Cánh tay cô vẫn đưa ra giữa không trung.
Cô chỉ muốn thân thiết với đàn anh chút thôi.Cô không nghĩ đàn anh sẽ phản ứng lớn vậy.Từ nhỏ tới lớn Thiên Thiên chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như vậy,cô thấy tủi thân.Vành mắt đỏ lên như muốn khóc.Cô chỉ muốn thân thiết với Cố đại thần,chị dâu nhỏ hơn chút thôi.
Tần Vũ và Thẩm Thiếu Hàng nghe thấy động tĩnh thì cùng quay đầu lại.Họ hiểu chuyện gì mới xảy ra.
"Tiểu Thiên." Thấy Thiên Thiên muốn khóc Thẩm Thiếu Hàng lập tức bước đến,ôm nhẹ vai cô,nắm bàn tay đang giơ ra của cô kéo xuống.
"Bảo bối." Tần Vũ bước tới cúi xuống nhìn Cố Lăng,thấy ánh mắt cậu chỉ hơi hoảng sợ với giật mình thì yên tâm.Anh vỗ nhẹ lưng cậu trấn an.
"Lúc nãy va vào đâu.Có đau không." Thấy cậu đã bình ổn lại,anh mới hỏi.
Cố Lăng lắc đầu.Cậu nhìn Thiên Thiên ngơ ngác nhìn mình,vành mắt đỏ lên,nước mắt đã muốn rơi nhưng cô bé vẫn cố gắng kiềm lại.Cố Lăng tự trách mình không thôi.
"Thiên..." Cố Lăng muốn nói với cô bé thì bị Thẩm Thiếu Hàng chặn lại.
"Cố Lăng.Cậu có thấy mình rất quá đáng không." Thiếu Hàng gằn giọng,mang theo giận dữ nói với cậu.
Cố Lăng sững người lại.Cậu lúc nãy đúng là rất quá đáng.
Tần Vũ mặt lạnh xuống nhìn bạn mình.Một cỗ tức giận tràn ra.Tên ngu ngốc,dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bảo bối của anh.
"Anh không được nói như vậy với Cố sư huynh,anh dám hung dữ với anh ấy."Không đợi Tần Vũ lên tiếng thì giọng nói đầy tức giận của Thiên Thiên vang lên.
Cô lấy tay Thẩm Thiếu Hàng trên vai mình xuống.Đôi mắt còn đọng nước của cô trừng Thẩm Thiếu Hàng.Dám dùng giọng điệu đó với Cố đại thần.
"Thiên Thiên em..." Thẩm Thiếu Hàng khó hiểu nhìn Thiên Thiên.
"Cố sư huynh.Em xin lỗi.Lúc nãy là do em không suy nghĩ cẩn thận.Chỉ biết làm theo ý mình.Em làm anh giật mình rồi."Thiên Thiên mỉm cười thân thiết,hơi cúi đầu nhận lỗi với Cố Lăng.
Cô không phải là người không biết đúng sai.Lúc nãy cô chỉ tủi thân xíu thôi.Chuyện này là do cô đã quen làm nũng với người nhà,ai cũng chiều theo ý cô.Cô cứ nghĩ Cố sư huynh cũng sẽ như vậy nên mới tiến lên ôm cánh tay anh.Là do cô áp đặt ý muốn của mình lên người khác.Là do cô quá nôn nóng.
Cố Lăng kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt mình.Cậu cứ nghĩ phản ứng quá đáng lúc nãy của mình sẽ làm cô xấu hổ,khó xử.Cậu cứ tưởng cô bé sẽ tủi thân,giận dỗi hay hành xử khách sáo,xa cách với cậu.Nhưng nhìn thấy cô vì mình giận dữ,bảo vệ mình.Thấy được sự chân thành,thân thiết trong mắt cô bé.Thiên Thiên đã xem cậu là người nhà của cô.
Cố Lăng quay sang nhìn Tần Vũ như mong đợi.Tần Vũ cười ôn nhu,sủng nịnh với cậu.Anh vỗ nhẹ thắt lưng cậu như cổ vũ rồi cúi xuống thì thầm nói với cậu "Em làm được mà,đúng không." .Cố Lăng mỉm cười gật đầu với anh.
Cố Lăng bước lại gần Thiên Thiên,cậu hơi do dự rồi hít sâu,vươn tay mình ra,khẽ chạm vào đầu Thiên Thiên.Tay cậu hơi run nhẹ nhưng Cố Lăng vẫn đặt tay mình xuống xoa nhẹ đầu cô.Cố Lăng mỉm cười ôn hoà,giọng nói mềm mại nói với Thiên Thiên.
"Thiên Thiên lỗi không phải do em nên em không cần xin lỗi.Là do anh hoảng sợ nên phản ứng hơi quá.Thiên Thiên nếu em biết được Cố đại thần của em....không phải như hình tượng của em,không giống như khí chất tao nhã,xa cách mà em hay nói..." Cố Lăng dừng một chút rồi quyết đoán nói ra câu sau.
"Mà Cố đại thần,Cố sư huynh của em lại là người bị khiếm khuyết mặt tâm lý,vì một thời gian tệ hại mà sợ người khác tới gần mình,sợ người khác đụng chạm mình.Dùng những điều trong mắt người khác cho là đẹp đẽ,cho là bình thản,cho là tao nhã mà che giấu đi mặt khiếm khuyết,nỗi sợ của mình.Em sẽ thấy thất vọng,em có còn gọi anh là Cố đại thần nữa không." Cố Lăng nói xong thì buông tay mình xuống,hơi nắm lại.
Cậu muốn trị tâm bệnh của mình.Cậu muốn được thoải mái khi những người thân đến gần mình.Cậu không muốn làm những người quan tâm cậu,yêu thương cậu vì nỗi sợ của cậu mà bị thương tổn.
Tần Vũ lại xoa,vỗ về thắt lưng của cậu.Anh nói khẽ với cậu "Bảo bối.Em đã làm rất tốt." Cố Lăng cười nhẹ với anh,bàn tay đang nắm lại nhẹ nhàng thả ra.Cơ thể cậu cũng dần thả lỏng,không còn thấp thỏm,lo âu nữa.Cậu quay sang,bình thản,ôn nhu nhìn Thiên Thiên.
"Cố sư huynh.Hiện tại em...có thể ...ôm anh được không." Thiên Thiên run rẩy nói với Cố Lăng.Giọt nước mắt không kiềm được nữa,đã chảy xuống.
Cô rất thích Cố sư huynh.Không phải là tình cảm nam nữ.Mà chỉ đơn thuần là thích,là hâm mộ.Thích tính cách ôn hoà khi Cố sư huynh bàn luận hay nói chuyện với khác.Chưa bao giờ sư huynh nổi giận hay khó chịu khi người khác không cùng quan điểm hay bất đồng với anh.Thích tính cách kiên nhẫn của sư huynh.Khi cô hay người khác có vấn đề không hiểu,anh luôn kiên nhẫn chỉ dẫn đi,chỉ dẫn lại không ngại phiền.Trong công việc cộng tác với người khác,lúc gặp bế tắc mọi người nóng nảy thì sư huynh lại bình tĩnh,luôn kiên nhẫn,thong thả tìm ra cách giải quyết làm mọi người cũng bình tâm theo.Chưa kể tài năng của sư huynh.Những bản vẽ,thiết kế,bức tranh của sư huynh luôn mới lạ,mang theo nhiều cảm xúc,sự sinh động...rất nhiều,rất nhiều cô không biết từ ngữ nào miêu tả được về đàn anh.Anh vẫn luôn là Cố đại thần mà cô luôn hâm mộ,thần tượng,sau này sư huynh cũng sẽ là một thành viên trong gia đình của cô.
Lúc này Cố sư huynh giải thích với cô,lộ ra nỗi sợ hãi,khuyết điểm của mình.Có phải anh ấy chấp nhận cô không.Anh ấy sẽ thành chị dâu nhỏ của cô.Trở thành người thân của cô.
"Em có thể ôm anh được không.Cố đại thần." Thiên Thiên một lần nữa hỏi Cố Lăng.
Cố Lăng hơi sững người,cậu do dự rồi gật đầu với Thiên Thiên.Tần Vũ thấy cậu đồng ý thì lùi xuống một chút,nhưng vẫn không xa Cố Lăng,chừa không gian cho vợ mình và em họ.
"Cố đại thần.Chị dâu nhỏ." Thiên Thiên bước tới vòng tay qua ôm lưng của Cố Lăng.Má cô bé áp vào bờ vai cậu.Cô nhận thấy được sự sợ hãi của sư huynh.
Cả người Cố Lăng cứng lại.Hai tay cậu nắm chặt,hơi run lên.Cậu nhắm mắt,cố gắng hít thở đều,áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên cuồn cuộn,cố gắng không đẩy Thiên Thiên ra.Cậu sẽ làm được,sẽ làm được,sẽ làm được.Một hơi ấm quen thuộc truyền đến từ đầu cậu xoa nhẹ mái tóc,rồi di chuyển xuống bả vai,nhẹ nhàng vỗ về,trấn an cậu.Cố Lăng mỉm cười.Không cần sợ hãi,không phải cậu còn có anh sao.Anh vẫn luôn bên cạnh cậu,canh giữ cho cậu từng bước chân sao.Anh sẽ không bỏ rơi cậu.
Cố Lăng hít thở đều,cơn sợ hãi dần lui đi,cơ thể căng cứng dần thả lỏng.Tần Vũ thấy cậu bình tĩnh lại thì rút tay mình về.Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cậu.
"Không sao rồi." Cố Lăng vỗ nhẹ lên vai Thiên Thiên,trấn an cô.
"Cố sư huynh.Anh vẫn mãi là đại thần của em."
"Ừ." Cố Lăng nhẹ nhàng trả lời cô.
"Là thần tượng của em."
"Ừ."
"Em vẫn mãi là fan não tàn của anh."
"Đươc." Cố Lăng cười ôn hoà.
"Anh là chị dâu nhỏ của em."
"Cái này..."
"Anh là chị dâu nhỏ của em" Thiên Thiên lập lại.
"Được." Cố Lăng bất đắc dĩ trả lời.
"Em muốn gọi anh là chị dâu nhỏ." Thiên Thiên buông Cố Lăng ra,ôm cánh tay Cố Lăng,lắc lắc tay cậu làm nũng.
"Ách..." Cố Lăng không biết nói sao,nhìn sang cầu cứu Tần Vũ.Tất nhiên với tinh thần yêu vợ hơn mạng.Tần Vũ làm ngơ cậu.Vấn đề này anh đứng về phe Thiên Thiên.Anh rất thích cách gọi này.
"Anh nhìn anh ba em làm gì.Em đang nói muốn gọi anh là chị dâu nhỏ." Thiên Thiên chơi xấu,chu miệng,hai mắt to long lanh nhìn Cố Lăng,lắc cánh tay cậu mạnh hơn.
"Được rồi.Anh đồng ý.Đừng lắc nữa,tay anh muốn rớt ra rồi." Đức tính kính già yêu trẻ của Cố Lăng hoàn toàn bộc phát.Cậu cười dung túng với Thiên Thiên.
"Hay quá.Có thêm một người cho em làm nũng.Đi,đi thôi chị dâu nhỏ,chúng ta đi gọi món.Em đói bụng muốn xỉu rồi." Thiên Thiên cười tươi rói.Ôm cánh tay Cố Lăng kéo cậu đi về phía trước.
"Có phải tôi bỏ qua truyện gì không." Thẩm Thiếu Hàng bị bỏ quên nãy giờ,sau khi chị dâu em chồng nhà Tần Vũ rời đi thì lên tiếng.
Sau khi anh bị Thiên Thiên nổi giận thì ngẩn ngơ,anh chưa thấy cô tức giận như vậy bao giờ.Rồi nhìn những chuyện xảy ra trước mắt thì lơ tơ mơ nhận ra mình quá nóng nảy,trách nặng Cố Lăng rồi.
Tần Vũ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bạn mình.Tên này lên tiếng liền làm anh nổi giận.
"Tên ngu ngốc." Tần Vũ lạnh lùng nói rồi tung mình,đá một cước 3 tiêu chí nhanh,chuẩn,độc xuống bả vai Thẩm Thiếu Hàng.
Thẩm Thiếu Hàng muốn tránh né nhưng không kịp.Anh trúng 10 phần đòn của Tần Vũ,khụyu chân xuống sàn nhà bóng loáng.Rên rỉ vì đau.
"Có cần nặng chân vậy không." Thẩm Thiếu Hàng ôm bả vai mình oán trách Tần Vũ.Anh quá hiểu Tần Vũ,thế nào cũng phải ăn đòn của cậu ta.
"Nếu cậu không phải bạn tôi thì cậu đã nằm luôn,không lên tiếng được." Tần Vũ đá bạn mình xong thì cơn tức giận cũng lui bớt.
"Còn không phải tôi đau lòng tiểu Thiên sao." Thẩm Thiếu Hàng cười khổ.
"Tôi cũng đau lòng em mình và vợ tôi.Nên cậu cần một bài học.Nếu một ngày nào đó tiểu Thiên xảy ra chuyện,cậu không giữ được bình tĩnh.Cậu nghĩ tôi sẽ yên tâm giao con bé cho cậu sao.Gia đình bên nội cậu lại không yên ổn,gia đình tôi sẽ yên tâm giao tiểu Thiên cho cậu bảo vệ sao."Giọng Tần Vũ lạnh lẽo nói ra từng câu,từng chữ.
"Tôi theo họ mẹ tôi,họ Thẩm.Tôi thừa kế Thẩm gia,cho nên không có cái gọi là gia đình bên nội." Gương mặt Thẩm Thiếu Hàng trở nên lãnh khốc,thù hận nhìn Tần Vũ.
"Còn nữa.Tối nay là tôi sai,không xem xét kĩ.Nhưng tôi hoàn toàn có thể bảo vệ tiểu Thiên an toàn,bình an sống hạnh phúc bên tôi cả đời.Cậu đừng nghĩ chỉ có gia đình cậu mới có truyền thống yêu vợ hơn mạng mình."Ánh mắt Thẩm Thiếu Hàng kiên định,mạnh mẽ từng lời nói với Tần Vũ.
"Được.Tôi sẽ tin cậu.Nhưng nếu có một lần nữa cậu nặng lời với vợ tôi,thì cậu nên chuẩn bị nằm viện cả tháng đi.Đừng có trách tôi không nể tình bạn bấy lâu nay." Tần Vũ nghiêm khắc nói với bạn mình.
"Được rồi.Làm sao tôi dám nữa.Chút nữa tôi sẽ tạ lỗi với tiểu Lăng.Cũng không phải tại tôi không biết tình huống của tiểu Lăng sao.Có thể cho tôi biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì không." Thẩm Thiếu Hàng mỉm cười nhìn Tần Vũ.
"Được.Hôm nào tôi kể cho cậu nghe.Còn đứng dậy nổi không." Tần Vũ cũng mỉm cười với Thẩm Thiếu Hàng.
"Tên chết tiệt.Cậu cứ thử dùng cây sắt đập thật mạnh vô bả vai mình xem.Còn không đỡ ông đây đứng dậy." Thẩm Thiếu Hàng trừng mắt.
"Nhẹ tay thôi." Được Tần Vũ khom người đỡ dậy,Thẩm Thiếu Hàng la oai oái.
"Tiểu Hàng tôi quên nói một chuyện." Tần Vũ vừa đỡ bạn mình vừa nói.
"Hả?Còn chuyện gì."
"Vợ tôi là thần tượng của tiểu Thiên."
"Ừ."
"Là tấm gương con bé noi theo."
"Ừ."
"Là chị dâu nhỏ của con bé."
"Ừ."
"Con bé rất thích,rất sùng bái vợ tôi."
"Rồi sao."
"Lúc nãy cậu hung dữ với vợ tôi."
"Tên chết tiệt đừng nhắc lại được không.Không phải đã nói sẽ tạ lỗi rồi sao."
"Không quan trọng.Quan trọng là tiểu Thiên nghe được."
"Có vấn đề."
"Không nhớ lúc nãy con bé nổi giận với cậu,bảo vệ vợ tôi à."
"A.."
"Lần này cậu chết chắc với con bé rồi."
"Chết mịa tôi rồi.Tần Vũ thối tha.Sao không nói sớm tiểu Thiên sùng bái vợ cậu.Có đánh chết tôi cũng không dám đụng tới vợ cậu."
"Cho nên,cửa ải của tôi dễ qua rồi.Cửa ải của tiểu Thiên...cậu nên tự cầu phúc đi." Tần Vũ không phúc hậu cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Vũ quay lưng đi về phía vợ và em mình,bỏ lại Thẩm Thiếu Hàng đứng ngẩn ngơ,ngẩn ngơ,ngẩn ngơ trong gió.
.....
Sau bữa tối vui vẻ.Tần Vũ và Cố Lăng trở về phòng trọ của cậu.Vì ngày mai ra ga tàu nên về nhà trọ của cậu sẽ tiện hơn,không phải xách đồ tới lui.
Tần Vũ tắm xong,ra phòng khách thì thấy Cố Lăng đang ngồi trên nền nhà,bỏ vật dụng của Bối Bối vào thùng giấy.Hai bé mèo thì nằm chơi trên sô pha.
Anh bước đến,ngồi xuống đằng sau Cố Lăng rồi ôm cậu vào lòng,ngực anh dán sát với lưng cậu.
"Sắp xong chưa." Tần Vũ vùi mặt mặt vào cổ cậu.Hít vào mũi hương thơm nhàn nhạt từ cổ Cố Lăng.
"Em sắp xong rồi,còn mấy món nữa thôi.Anh tắm xong rồi à." Cố Lăng để mặc cho Tần Vũ ôm mình,sắp mấy món cuối cùng vào thùng.
"Em đã uống thuốc chưa." Tần Vũ hỏi tiếp.
"Em uống rồi."
Cậu không nghe thấy tiếng Tần Vũ,chỉ cảm giác được Tần Vũ đang dụi dụi cổ mình.
"Anh sao vậy?" Cố Lăng ôn nhu hỏi Tần Vũ.
"Bảo bối.Em có thể không về được không." Âm thanh buồn bã của Tần Vũ phát ra.
"Xin lỗi.Nhưng em phải về."Cố Lăng vươn tay qua bên vai vuốt sợi tóc của anh.
"Là anh tuỳ hứng thôi.Chỉ là nghĩ một khoảng thời gian không được gặp em,ôm em nên anh không nỡ." Tần Vũ ngẩng đầu lên cười với cậu.
"Chỉ một tháng thôi." Cố Lăng cười ôn nhu với anh.
"Ừ." Tần Vũ cười rồi kéo cậu ngả hẳn vào lòng mình.Cúi xuống hôn môi cậu.
Anh nhẹ nhàng mơn trớn,ngậm lấy,mút nhẹ cánh môi mịn màn của cậu.Bàn tay anh len vào áo ngủ rộng rãi của Cố Lăng,vuốt ve thắt lưng,vòng eo mảnh khảnh,mơn trớn từng tấc da thịt nhẵn nhụi của cậu.Tay đi chuyển dần lên trên,quen thuộc lần đến nơi nổi lên trên ngực cậu.Anh bóp nhẹ viên đậu đỏ của cậu.
"Ah...Tần..Vũ...ahh...ưm..." Cố Lăng đang đắm chìm vào nụ hôn,những vuốt ve yêu thương của Tần Vũ thì khoái cảm bất ngờ làm Cố Lăng thả ra tiếng ngâm nhẹ đầy mời gọi.
Khi cậu muốn mím chặt môi mình vì âm thanh xấu hổ đó thì Tần Vũ đã len đầu lưỡi anh vào khoang miệng ngọt ngào của cậu,không cho cậu ngậm miệng.Anh đảo xung quanh không bỏ sót nơi nào trong miệng cậu.Khi tìm được đầu lưỡi nhỏ nhắn của cậu.Anh quấn lấy đùa giỡn,trêu chọc rồi ngậm lấy đầu lưỡi phấn nộn của người yêu mút mát,cắn nhẹ.
"Ahh...ha...Vũ...ahh...khó thở..buông em...ra...ahh..." Bàn tay quái ác của Tần Vũ không buông tha viên đậu của Cố Lăng,làm cậu vừa ngưa ngứa,vừa dễ chịu.
Từng khoái cảm trước ngực làm Cố Lăng thở dốc không ngừng.Nhưng cậu cũng khó chịu.Một bên được Tần Vũ chơi đùa vỗ về,bên kia lại trống không làm cậu khó chịu không biết phải làm sao.
"Tần Vũ...Vũ...ah...ngưng....em...khó chịu...ưm." Cố Lăng khó khăn nói từng tiếng từ đôi môi bị chiếm giữ của mình.
Tần Vũ vội vàng ngừng lại,anh quan sát Cố Lăng,gương mặt cậu hơi ửng đỏ,ánh mắt mê mang hơi ánh nước thì không có biểu hiện khác.
"Bảo bối,em khó chịu chỗ nào,nói cho anh biết." Tần Vũ tiến sát tai Cố Lăng,ôn nhu,trầm thấp dụ dỗ cậu.Anh ngậm vành tai tinh xảo của cậu mút nhẹ.Bàn tay vẫn khiêu khích trước ngực Cố Lăng.
Mấy ngày nay,Cố Lăng đã thích ứng dần với mức độ thân mật của Tần Vũ.Cậu để Tần Vũ chơi đùa,vỗ về mình đến khi cậu không chịu được nữa thì sẽ nói anh dừng tay lại.
"Bảo bối.Nói anh nghe.Em khó chịu ở đâu." Tần Vũ lại dụ dỗ Cố Lăng nói ra ý muốn của,anh hôn nơi mang tai của cậu,tay anh lại bóp nhẹ viên đậu đỏ.
"Aaahh...Nhẹ tay...bên kia...khó chịu..." Cố Lăng rên rỉ,cậu xấu hổ úp mặt vào cổ anh,để lộ ra cần cổ duyên dáng của mình.
"Bên kia là đâu bảo bối ah.Em không nói rõ,anh làm sao biết được." Tần Vũ cười nhẹ,hôn lên cổ cậu,mút mạnh,tạo ra một dấu hôn bắt mắt.Tay anh trêu đùa ác hơn.
"Bên kia...ngực bên kia...cũng muốn...không...ahh...được khi dễ...em...ưm." Cơ thể Cố Lăng run rẩy.Cậu có thể chịu được nhiều hơn mọi lần.Nhưng anh khi dễ,trêu chọc cậu.Cố Lăng ủy khuất,nức nở với Tần Vũ.
"Ngoan.Chỉ có anh mới được khi dễ em.Chịu một chút.Chúng ta vô phòng ngủ." Tần Vũ bế Cố Lăng lên,đi về hướng phòng ngủ.
Anh để cậu nằm trên giường,rồi tiếp tục hưởng thụ ngọt ngào trong miệng cậu.Một tay anh vẫn trêu chọc viên đậu trên ngực.Một tay cởi những nút áo ngủ của cậu ra rồi xoa nắn,vuốt ve lồng ngực cậu,chuyển dần xuống thắt lưng Cố Lăng.
Cơ thể Cố Lăng run rẩy dưới bàn tay của anh.Tiếng ngâm nhẹ khi có khi không vì bị miệng anh chặn lại.Có một chút sợ hãi dần len lỏi,cậu vẫn chịu được.
Tần Vũ dần đi chuyển môi mình xuống cằm cậu,cắn nhẹ,rồi đến cần cổ đầy dụ dỗ,chậm chậm đến xương quai xanh,lồng ngực của Cố Lăng.Mỗi nơi môi Tần Vũ đi qua đều để dấu hôn chói mắt trên làn da trắng nõn của cậu.Cố Lăng nắm chặt vai Tần Vũ,áp chế những cơn khoái cảm,dễ chịu,ấm áp anh mang đến,xen lẫn nỗi sợ đang lớn dần.
Môi Tần Vũ dừng lại gần điểm đỏ hồng nổi lên trên ngực cậu.Anh say mê nhìn ngắm sắc đỏ hồng dụ hoặc.Anh hôn lên trên đó rồi dùng môi mình ngậm lấy.
"Aaahhh...đừng..." Cố Lăng buột miệng phát ra tiếng ngâm lớn hơn một chút,càng kiều diễm,càng mời mọc Tần Vũ.Cậu mở to,ngửa đầu ra sau,cổ cậu tạo thành đường cong tuyệt đẹp.Cố Lăng thở dốc,cậu nhắm chặt mắt,nhiều quá,nhiều quá.Cậu không chịu nổi nữa.Giọt nước mặt trong suốt lăn ra từ khóe mắt.Móng tay cậu bấu chặt vai Tần Vũ hơn.
Tần Vũ biết Cố Lăng đã tới giới hạn chịu đựng,nhưng cậu chưa lên tiếng ngăn cản.Anh cũng không muốn buông thân thể xinh đẹp,ngọt ngào này ra.Anh đưa đầu lưỡi mình quét nhẹ,đánh vòng chung quanh rồi mút nhẹ viên đậu anh đang ngậm trong miệng.
"Tần Vũ...đủ...đủ rồi....xin anh dừng...dừng lại...em...không chịu nổi...xin anh." Cố Lăng run rẩy,cố gắng nói ra.Nhiều quá,cảm giác tê dại,thoải mái,khoái cảm nhiều quá,làm cậu hoảng sợ.Đã đến giới hạn chịu đựng của cậu.
Tần Vũ nghe bảo bối run rẩy,dùng lý trí mạnh mẽ của mình buông miệng lẫn tay của mình khỏi điểm đỏ mị hoặc của cậu.Anh buông lỏng,để sức nặng thân thể của mình đè lên cậu.Anh dụi mặt vào hõm cổ Cố Lăng,cố gắng điều chỉnh hô hấp rối loạn của mình,hai bàn tay anh nắm lại.
Tần Vũ dừng lại Cố Lăng cũng dần ổn định nỗi sợ của cậu.Khi cậu bình tâm lại thì nhận ra biến hoá của cơ thể Tần Vũ nơi đùi mình.Tuy chưa gặp qua tình trạng này của Tần Vũ như vầy bao giờ,nhưng cậu biết điều này có nghĩa là gì.
"Tần Vũ.Anh..." Cố Lăng bối rối nói với Tần Vũ.
"Vợ à.Anh "cứng" mất rồi." Tần Vũ cười khổ từ hõm cổ của cậu.
Cố Lăng đỏ mặt,cậu hơi nhích chân để tránh khỏi thứ cứng rắn,nóng hổi cách lớp vải muốn làm phỏng da cậu.
"Đừng nhúc nhích.Xin em." Giọng Tần Vũ khàn khàn,mang theo thống khổ nói với Cố Lăng.
Cố Lăng lập tức nằm im,nghe giọng nói mang theo thống khổ chịu đựng của anh,cậu thêm yêu thương anh.
"Tần Vũ,chúng ta làm...."Cậu cũng không muốn anh chịu đựng như vậy.Tối nay cũng được,cậu sẽ cố gắng áp chế tâm tình của mình.
"Ngoan.Đừng lên tiếng.Anh biết em nghĩ gì.Chờ anh một chút rồi chúng ta nói chuyện,được không." Tần Vũ khẽ nói,cắt ngang câu nói của cậu.Anh biết bảo bối đang nghĩ gì,cậu thà thương tổn mình cũng không muốn anh khó chịu.
Cố Lăng ngoan ngoãn nằm im,vuốt nhẹ mái tóc anh,vỗ nhẹ lên tấm lưng đang căng cứng của anh vì gồng sức.
10 phút trôi qua,Tần Vũ cũng áp chế được dục vọng của mình.Anh thả lỏng cơ bắp,hôn nhẹ lên cổ Cố Lăng,rồi chống tay nâng sức nặng của mình khỏi người cậu,giúp cậu cài lại nút áo.
"Có đè nặng em không." Anh nằm nghiêng,chống đầu mình rồi mỉm cười ôn nhu,nhìn cậu.Vuốt nhẹ khoé mắt còn đọng nước của cậu.
"Không có." Cố Lăng quay lại đối mặt anh,cười lắc đầu.
"Anh như vậy có sợ không."
"Lúc đó không thấy sợ."
"Sau này không được suy nghĩ như vậy nghe chưa.Em vì anh mà tự tổn thương mình,sẽ làm anh mang theo hối hận cả đời,có biết không." Tần Vũ cưng chiều ngắt nhẹ mũi cậu.
"Đã biết." Cậu mỉm cười hạnh phúc nhìn anh.
"Sao càng lúc càng đẹp thế này,giống tiểu yêu tinh dụ dỗ người khác quá,chắc sau này em cứ giắt anh ngay túi mà đem theo đi.Để anh canh chừng em." Tần Vũ vuốt nhẹ ánh mắt đẹp đẽ,cong cong,lấp lánh của cậu.
"Em cũng chỉ dụ dỗ anh." Cố Lăng cười rộ lên vì câu nói của Tần Vũ.
"Được rồi.Ngủ đi,mai em còn phải ngồi trên tàu cả ngày.Đau lòng chết anh." Tần Vũ cũng cười ra tiếng rồi nằm xuống,kéo cậu lại gần,để đầu cậu gác lên tay anh,ôm cậu vào lòng thật chặt.Ngay cả chân anh cũng gác lên,quấn lấy đôi chân thon dài của cậu.
Cố Lăng mỉm cười,tựa trán cậu vào ngực anh.Ngửi thấy hương thơm bạc hà thoang thoảng từ anh,cậu nhắm mắt lại.
Tần Vũ.Em yêu anh.
Cố Lăng dần chìm vào giấc ngủ.Không biết vì tác dụng của thuốc cậu đã uống mấy ngày nay,hay là vì sự yêu thương,ấm áp của Tần Vũ dành cho cậu mà đêm nay cậu ngủ thật ngon không có ác mộng.Một đêm ngon giấc mà đã bao năm nay cậu mới được hưởng thụ.
Tần sói ca chờ vợ ngủ say rồi len lén di chuyển tay mình xuống nơi cong cong tròn tròn của vợ,xoa xoa rồi bóp nhẹ.Uhm thật mềm,rất đã tay.Ngủ thôi
P/s:Ham hố quá nên viết chương này dài thiệt dài,giờ này tớ mới up lên.
Tình hình là chủ thớt bị mất máu quá nhiều vì đọc H văn từ thể loại sm đến sex toy,loạn luân rồi np,cho đến loại chủng điềm để kiếm vốn từ.Cầu được bơm máu ak...QAQ...😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro