Cô công chúa bị mất tất cả
Thời gian trôi qua, cô và cậu ở cùng nhau rất vui. Họ cùng tập võ, cùng học tập, cùng chia sẽ những thứ mình thích và biết cho người còn lại, tuy là đôi khi giỡn quá hăng cô cũng bị té dập mặt hay này nọ nhưng chưa bao giờ có ai thấy cô buồn, khóc hay thậm chí sợ bất cứ thứ gì cả. Còn cậu thì phải dọn dẹp những trò quậy phá của cô, chăm sóc và chịu trận những trò cô bày ra. Thời gian êm đềm và tươi đẹp của họ cứ thấm thoát trôi như vậy cho đến một hôm
Ba cô mời về một người đàn ông lạ mặt và nói chuyện gì đó rất căng thẳng. Từ hôm đó trở đi, ông luôn về nhà với khuôn mặt buồn bã và cáu gắt. Và điều đó đã làm ảnh hưởng đến bầu không khí gia đình và tâm trạng của người khác. Nhiều lúc cô đã cố làm cho ba vui nhưng chỉ nhận được những lời quác mắng và đuổi đi. Tuy rất buồn nhưng cô không khóc, chỉ chôn tất cả nỗi buồn đó vào sâu trong tim của mình rồi lại nỡ nụ cười thật tươi như ánh mặt trời
Trong một hôm, cả ba và mẹ của cô thì đi công tác. Những người làm thì được cho nghỉ một cách đột ngột, trong đó có cậu nhưng cậu đã ở lại để chăm sóc cho cô. Được một lúc, gần nửa đêm thức dậy, cậu cũng biến mất. Cô chạy khắp nơi tìm cậu. Trong một ngôi nhà lớn, có một bóng hình nhỏ cứ chạy khắp nơi và gọi tên của ai đó trong bóng đêm
Bỗng cô nhìn thấy một cái bóng cao lớn, cô chạy tới với suy nghĩ đó là người quen. Chạy theo được một lúc, lửa từ đâu bắt đầu bén lên, rồi chạy lớn. Cô cố gọi người ở trước mặt, nhưng người đó chẳng thèm quay đầu lại. Bị ngộp dưới đám khói và sự vỡ vụn từ từ của ngôi nhà, cô mệt mỏi cố nhích từng chút một để thoát ra
Khi cô mở mắt tỉnh dậy thì thấy bản thân đã thoát ra khỏi nhà. Trời bắt đầu đổ mưa và nổi sấm, cô rưng rưng nước mắt nhưng lại cố nuốt vào. Cô móc điện thoại ra và gọi để báo cho ba mẹ là nhà đã bị cháy thì.....
"Tút tút tút..."- bên đầu dây không trả lời
"Tút tút tút..."- lần 2 cũng vậy và những lần sau cũng thế
Cô ngồi co ro trong nhà kho tránh mưa thì bỗng có cuộc gọi lại. "Alo, mẹ à nh....."- cô mừng rỡ trả lời thì bị một giọng nói lạ cắt ngang "cháu bé, chủ củ điện thoại này là người nhà của cháu à?"
"A! Dạ, là của mẹ cháu. Có chuyện...."- cô lẽ phép nói
"Xin lỗi, ba mẹ cháu bị tai nạn rồi. Cháu đến bệnh viện AAA đi, có người đã đưa họ tới đó rồi"- người đó cắt ngang lời cô nói rồi cúp máy
"......."- Chiếc điện thoại trên tay cô rơi tự do trong không khí, xung quanh cô đã tối nay lại còn tối hơn, sấm chớp đánh dữ dội khiến cả mặt đắt như bừng sáng, mưa lớn như trút nước. Ánh sáng từ màu tóc của cô từ từ bị bóng tói che mất. Dưới một khung cảnh sầu thảm đó, có một cô bé 6 tuổi đang ngồi dựa tường, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt vô hồn
Sáng hôm sau, người ta đem xác của họ đến làm đám tang và chôn cất. Cô chẳng khóc hay bộc lộ bất kì cảm xúc gì cả, chỉ đứng ở một góc và nhìn mọi người đang khóc lóc quanh họ. Có rất nhiều người đến dự đám tang của ba mẹ cô, nhưng lại không có cậu. Sau khi nói chuyện và tạm biệt những người làm, cô bắt đầu tìm kiếm cậu. Trong lúc đang nhìn xung quanh kiếm cậu, cô nhận thấy một nụ cười khinh bỉ từ một người vừa lạ vừa quen. Đó là nụ cười của tên mà ba cô đã mời về trước đây
Bước lại gần, cô nghe được loáng thoáng vài thứ. "Ngu ngốc......phá..dễ lừa....đốt....đút lót...đừng......để ai biết...hahaha"- cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, cố ghi nhớ thật kĩ thật rõ khuôn mặt của ông ta. Với trí thông minh của một con nhóc 6 tuổi, cô không ngốc đến việc không biết ông ddang nói về việc gì. Bỗng ông ta quay lại nhìn cô, ra vẻ tội nghiệp xoa đầu cô rồi lại nở nụ cười trìu mến ẩn chứa sự khinh bỉ nặng nề "TỘI CON QUÁ, CÔ BÉ NGU XUẨN. Vụ làm ăn này, đối với tao quá lời. Cái công ty đứng đầu nước hóa ra cũng chỉ được thế này thôi, toàn một lũ ngốc. Tạm biệt, đừng theo ba mẹ quá sớm nha cô bé hahahaha...."- hắn nói nhỏ với cô rồi bỏ đi
Sau đám tan, cô không nhà không cửa không có người thân và cậu vẫn không xuất hiện. Cô lang thang rầy đây mai đó, một ông chủ tiệm bánh đã thương tình nhận cô nhưng không được bao lâu thì cô nghỉ việc vì mém bị ông ta sàm sỡ. Thuê một phòng trọ rẻ tiền cô bắt đầu đi làm, đôi khi cô cũng có gặp bạn bè trên lớp; hầu hết họ đều xem cô là không khí; một số còn nói xấu hay thậm chí là tới kiếm chuyện và bắt nạt
Làm việc được một thời gian cô càng hiểu thêm được vài việc. Chỉ cần cho những tên ấu dâm kia sờ mó một chút là sẽ được tăng tiền và được ưu tiên rất nhiều thứ. Khi mấy tên đó đi quá xa thì cứ bỏ chạy, và đặc biệt phải luôn mang theo vũ khí trong người. Tuy cô biết võ, nhưng với thể lực của một cô nhóc 6 tuổi thì cô chẳng thể thắng ai, cô biết rõ điều đó
Được một thời gian, cô bắt đầu trao dồi những công việc vặt như trộm cắp. Vậy nên cứ mỗi hai tháng cô lại chuyển nơi làm việc vì chỗ đó phá sản. Vì làm hơn một tháng cô biết rõ tất cả camera và góc khuất của chúng, chỉ cần làm một việc nữa là xem biểu hiện của hắn có tốt hay không để lấy tiền thôi. Điều đó không có nghĩa là cô chưa bao giờ gặp chủ tốt
Họ cho cô ăn, cho cô chỗ ngủ qua ngày, dạy cô nhiều thứ và giúp đỡ cô rất nhiều. Nhưng chả có chỗ nào là không có biến thái cả, không chủ thì tớ. Nhưng người chuyển đi không phải là cô mà là những tên đó. Cô làm việc ở những nơi đó khá lâu, đôi khi có người đến kiểm tra thì mọi người luôn bảo cô là con của cô chủ. Đến khi những người kiểm tra nghi ngờ và bắt xuất trình giấy tờ cũng là lúc cô phải bỏ việc và tìm nơi khác để làm. Vì luật là không cho trẻ em dưới tuổi vị thành niên đi làm
Dần dần đủ tiền, cô đi học lại. Vì nghỉ khá nhiều nên lúc đầu rất khó khăn, nhưng cô khá thông minh và có khả năng tiếp thu nhanh nên chỉ trong thời gian ngắn cô đã theo kịp mọi người. Trường cô có quy định nếu ddiểm số đứng trong top 3 thì sẽ được miễn giảm, hay thậm chí là miễn phí tùy theo hạng của học sinh. Từ đó trở đi, đối với cô chỉ có hai thứ quan trọng, đó là học và tiền.......Nhưng cô vẫn chẳng thấy cậu- người con trai cô yêu quý, tin cậy nhất
Giữa một cuộc sống tấp nập, nếu chịu để ý bạn sẽ nhận ra có một cô bé nhỏ nhưng chẳng dựa dẫm vào ai- đang chật vật với cuộc sống hiện tại để sống qua ngày. Được một thời gian, có người đến muốn mang cô vào trại trẻ mồ côi, cô giấu hết tiền rồi theo họ. Ở đó có rất nhiều những đứa trẻ vì một lí do nào đó mà phải đến đây. Đồ ăn thì miễn phí, được dạy dỗ đàng hoàng, mọi người đều vui vẻ và trìu mến là những gì bạn sẽ thấy bên ngoài
Còn bên trong? Đánh đập, tra tấn và bắt đi ăn xin; trong khi đó bọn trông trẻ thì buôn bán những thứ trái phép, thậm chí nếu đứa nào không chịu nổi thì sẽ giết rồi đem bán nội tạng này nọ. Đây thật sự là một nhà trẻ trá hình. Những người trông trẻ thì điên loạn như những kẻ điên mới trốn trại, họ nghĩ ra một trò chơi mà đối với họ là thú vị. Trong một koảng thời gian nhất định, thời gian mà người quản lý nhà trẻ thật sự không có mặt
Bọn trông trẻ sẽ bắt đầu trò chơi 'sói và cừu'- quy định rất đơn giản, hãy làm mọi cách để trong khoảng thời gian này không bị sói bắt, vì nếu bị bắt thì bạn không có khả năng thắng nổi nó đâu. Ngày đầu tiên mới vào, cô đã bị bắt và tra tấn rất dã man. Ngày hai, ngày ba,... rồi cứ thế một tuần trôi qua. Cơ thể của cô bấy giờ đã bầm dập và tàn tạ, ba mẹ cô trên thiên đường mà biết chắc xót dữ lắm. Những vết thương dần trở nên chai mòn và không còn có cảm giác đau nữa- một nơi tuyệt vời để luyện tập thể lực
Từ đó cô chưa bao giờ để họ chạm được vào người cô. Khi đồng hồ vừa reo, cô là người trốn xong đầu tiên. Và đó là chỗ nào mà bọn sói không tìm được? Cô vô tình tìm được một chỗ trống nhỏ trên gác mái để trốn, chỉ cần im lặng ở đó thì họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra. Cô bắt đầu nghĩ cách để trả thù họ, cô tìm kiếm tất cả những nơi mà họ giấu tiền và lấy nó bỏ trên chỗ trốn của mình. Dần dần nơi ẩn náu của cô đầu ắp tiền
Còn bọn sói thì do mất tiền nên ngày càng điên loạn, ngày càng nhiều những đứa trẻ bị tra tấn dữ dội hơn nhưng cô chẳng dám cứu hay kết bạn với ai cả vì cô sợ.........mình sẽ bị phản bội
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro