
Chương 43: Mối tình đầu 🌼
"Đầu tôi đau quá."
Grace nhảy dựng khỏi ghế và nhìn viên Trung úy đang đi về phía cửa. Anh ta đóng sầm cánh cửa lại và mở toang ô cửa sổ để những người lính trong hành lang có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong phòng tra tấn.
Grace thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ kiếp... Tôi phải đưa cô ta vào trại giam ngay lập tức..."
Nghe lời phàn nàn của Trung úy, cô tự cầu nguyện.
'...Vâng, xin hãy gửi tôi đi.'
º º º
Winston chỉ đến thăm cô vào buổi chiều.
'Hắn ta hẳn đã báo cáo mình với trụ sở ? Làm ơn, báo cáo tôi đi.'
Grace nhìn người đàn ông ngồi đối diện với chiếc bàn sắt với vẻ lo lắng.
'...Hắn ta bị sao vậy?'
Hắn im lặng.
Winston thậm chí còn không chào hỏi khi bước vào. Hắn ta chỉ ngồi khoanh tay và nhìn chằm chằm vào Grace bằng đôi mắt mà cô không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì. Không đời nào người đàn ông đó lại lãng phí thời gian vô nghĩa.
...Nhưng mà, hắn ta muốn gì khi lặng lẽ nhìn cô?
Sự lo lắng bắt đầu lan tỏa làm dạ dày cô sôi lên.
Không thoải mái với ánh nhìn kì cục của Winston, Grace liên tục vặn vẹo cơ thể. Winston chỉ thỉnh thoảng chớp mắt và di chuyển con ngươi. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về cô.
Cô cảm thấy như thể mình bị thôi miên khi họ đối mặt nhau trong im lặng.
Hôm qua giống như một giấc mơ...
Nếu không phải vì những vết cào vẫn còn in trên mu bàn tay của người đàn ông kia, cô sẽ khăng khăng rằng đó chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng. Nghĩ vậy, Grace nhìn xuống móng tay mình. Chúng liệu sẽ ổn chứ? Chúng có thể sẽ bị hắn ta nhổ ra bằng kìm khi hắn trả đũa.
Grace đang có khoảnh khắc tự chế giễu mình.
Tuyệt vời.
Tiếng kéo ghế phá vỡ sự im lặng.
Khi cô ngẩng đầu lên, Winston đã đứng cạnh cô. Khi hắn đưa tay ra, Grace căng thẳng khi bàn tay to lớn có thể che cả mặt cô của hắn đột nhiên tiến lại gần.
"Cái gì, ưm..."
Cô nghĩ hắn định bóp cổ cô vì hắn ta túm lấy cổ cô, thế nên cô cố gắng chống cự, nhưng cô không thốt nên lời.
Winston nâng cằm Grace lên và chiếm lấy môi cô.
Cô cứng đờ, không ngờ hắn lại đột nhiên hôn cô. Khi người đàn ông không thể tin được đó nhẹ nhàng áp môi vào môi cô rồi kéo môi ra, cô sững sờ. Nụ hôn ngày càng nồng nàn hơn.
Winston liếm môi cô một cách thô bạo rồi ấn chúng vào môi mình, như thể có thứ gì đó mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay bùng nổ.
'Tên điên này đang làm cái quái gì thế?'
Sau đó, cuối cùng môi Grace đã bị rách như dự đoán.
"Ừm, ừm..."
Môi dưới của Grace.
Dưới sự tấn công dữ dội của Winston, vết thương chưa lành lại toác ra, vị tanh của máu bắt đầu lan tỏa. Ngay lập tức, hắn cẩn thận liếm sạch máu chảy ra từ cánh môi mềm mại của cô.
Thật là một hành động ngại ngùng. Nó không phù hợp với tác phong của ma cà rồng Camden mà Grace biết...
'Nụ hôn hoàn hảo này dành cho chàng trai năm ấy tại bãi biển Abbington...'
Grace sợ hãi mở mắt ra. Liệu Winston có nhìn cô suốt thời gian hắn hôn cô không? Khi mắt họ chạm nhau, đôi mắt Winston khẽ cong nhưng con ngươi toát lên sự giá rét.
Hắn không hề mỉm cười.
"Xin chào, Daisy. Mối tình đầu của tôi."
Đôi mắt xanh rung động dữ dội.
Cuối cùng Leon đã giải đáp được bí ẩn tại sao anh chỉ bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ này.
º º º
"Ngay cả ở bãi biển Abbington, các vách đá ven biển cũng được hình thành do sự xói mòn của sóng cũng rất phát triển..."
Leon nhìn gia sư ngồi ở cuối bàn dài với ánh mắt khó chịu. Thật là một lớp học địa chất buồn tẻ trong khi những người khác đang tận hưởng thời gian bơi lội dưới biển.
"Thưa ngài, có đúng là ngài có thể tìm thấy bằng chứng cho thấy các lục địa thực chất là một siêu lục địa trong các lớp vách đá ven biển không?"
Ánh mắt không hài lòng hướng về phía em trai cậu, người đang ngồi đối diện cậu.
"Jerome đáng lẽ phải được sinh ra trước."
Mỗi lần người mẹ của Leon nhận được bảng điểm của hai đứa con trai, mẹ cậu lại lẩm bẩm lời phàn nàn này. Nhưng không có nghĩa là Leon kém hơn Jerome. Chỉ là mỗi người có sự vượt trội riêng ở những môn học khác nhau.
Mẹ của cậu luôn thiên vị Jerome, người xuất sắc trong các nghiên cứu cao quý phù hợp với sở thích của bà. Thêm vào đó, bà là người coi những người lính là những kẻ man rợ khát máu. Vì thế, Leon, người thể hiện tài năng xuất chúng trong các môn học liên quan đến quân sự sẽ không được đánh giá cao.
"Tôi rất mừng vì thằng yếu đuối đó không phải là con trai cả."
Cũng vì lý do đó mà cha cậu lại ưu ái Leon hơn.
Vì vậy, ngay cả khi nhận được sự đối xử lạnh nhạt và phân biệt từ mẹ mình, cậu cũng không bao giờ cảm thấy bận tâm nhiều.
'Mình cũng không thích bà ấy...'
Cậu đã mệt mỏi. Cậu đã mệt mỏi vì cách mẹ đối xử với cha, một người lính vĩ đại trong mắt cậu và một người đàn ông giàu có. Bà luôn nhìn cha với ánh mắt nhìn một tên quý tộc hết thời không có tước hiệu chính thức. Nữ bá tước Winston luôn muốn kiểm soát mọi thứ, ngay cả trong kỳ nghỉ hè, một cách triệt để để thực hiện mong muốn của bà.
Leon vẫn còn quá nhỏ để nói về hôn nhân. Tuy nhiên, mẹ cậu đã có một cuộc cằn nhằn ngột ngạt, nói với cậu rằng cậu phải trông thật bảnh để có một cuộc hôn nhân tốt.
"Leon, ít nhất thì, vì chúng ta đã được sắp xếp một cuộc gặp mặt với các quý cô, tại sao con không nói về những thứ như săn bắn và chơi cricket?"
"Vậy lần sau con sẽ nói về luật quân sự."
"Ôi trời ơi! Tại sao tính cách của ngươi lại giống cha ngươi như vậy? Hai cha con ngươi nhất định muốn ta tức chết mà."
Jerome đã nói về hóa thạch khủng long trước mặt các cô gái, vậy tại sao chỉ có mình anh gặp rắc rối? Leon luôn bất mãn vì mẹ coi cậu như một quân cờ để biến giấc mơ của bà thành hiện thực.
Khi cậu phàn nàn với cha, cha cậu bật cười và vỗ nhẹ vào vai cậu.
"Leon, nghe này. Đối với mọi người, ai cũng đều có thể là quân cờ. Điều quan trọng là bạn là quân Tốt hay quân Hậu."
Những lời đó đã an ủi Leon rất nhiều. Đủ để anh coi mẹ mình như một quân cờ.
"Ít nhất thì con cũng nên cố gắng trở thành một quân Mã."
Rõ ràng, tác dụng của Leon còn hơn cả một quân Mã đối với mẹ mình. Tuy nhiên, đối với cậu, mẹ cậu thậm chí còn không thể trở thành một quân cờ vì bà vô dụng.
Suy cho cùng, người duy nhất có sức ảnh hưởng với Leon chính là người cha đáng kính của cậu.
Tiếng động cơ nho nhỏ hòa lẫn với lời nói vô nghĩa của người gia sư chỉ trích thuyết trôi dạt lục địa là vô nghĩa. Qua vai Jerome, Leon phóng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở rìa khu vườn chỗ có những bậc thang, một hàng xe ô tô màu đen đang hướng về phía này.
Ngay sau giờ học, bữa tiệc sẽ bắt đầu.
'Bữa tiệc buồn chán nhất thế giới.'
Vài ngày trước, mẹ cậu đã thông báo rằng một vị bá tước nào đó và một số họ hàng xa của hoàng gia sẽ đến biệt thự với những cô con gái cùng tuổi với Leon. Thật mệt mỏi khi nhìn những cô gái ghen tị và khinh miệt lẫn nhau chỉ vì so kè xem ai có chiếc váy đẹp hơn.
Tuy nhiên, cậu lại muốn gặp một cô gái khác.
Leon đưa tay vào túi quần, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, cục sô cô la trên tay đã tan chảy từ lúc nào vì thời tiết nóng bức.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô gái là ngày cậu đến căn biệt thự này. Khi đang đi dạo trên bãi biển phía nam của biệt thự, cậu tình cờ gặp một cô gái đang nhặt vỏ sò. Cô ấy trẻ hơn cậu hai hoặc ba tuổi. Trông cô ấy có vẻ bằng tuổi Jerome.
Có lẽ là cô quên mặc đồ bơi, chiếc váy xanh nhạt của cô đã bị nước biển thấm ướt, từng giọt nước chảy xuống, uốn lượn quanh đôi chân gầy gò của cô gái trông như rong biển. Bên cạnh cô không có người lớn nào.
"Này nhóc! Đây là bãi biển riêng của biệt thự, người ngoài không được phép vào!"
Khi người hầu đuổi cô đi, cô gái bĩu môi và bỏ chạy.
Cô có làn da ngăm đen và mái tóc nâu. Cô ấy dễ thương nhưng nhan sắc cũng chỉ bình thường và sẽ sớm bị lãng quên ngay nếu cậu không gặp cô ấy hàng ngày...
Khi Leon đi xe ngựa ra khỏi biệt thự, cô gái đang đứng bên đường. Khi cậu đi dọc theo bờ tường, cô gái đứng bên ngoài song sắt cánh cửa trước. Cậu thậm chí còn chạm mắt với cô gái đang ngồi trên cây bên ngoài bức tường.
Lúc đầu, cậu nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy vậy, không có ai tình cờ lảng vảng trước nhà người khác mỗi ngày.
'Một tên trộm...?'
Một cô bé như vậy có thể là một tên trộm sao?
Thật khó chịu. Khuôn mặt của cô gái không rời khỏi tâm trí anh suốt cả ngày. Vì vậy, hai ngày trước, cậu đã không kìm được mà hỏi cô gái.
"Bạn đang làm gì thế?"
Cô gái đang ngồi trên cây cam bên ngoài bức tường, liếc nhìn vào bên trong như một con cầy mangut*, đã giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Leon và ngã khỏi cây.
*Cầy mangut: Một loài động vật có vú, sống chủ yếu tại Nam Âu, Châu Phi và một vài nơi tại Đông Nam Á, nổi tiếng với khả năng săn rắn hổ mang bởi đặc tính miễn nhiễm với độc rắn hổ mang của chúng.
"Kyaa!"
Leon chạy lại gốc cây. Đó là phản xạ tự nhiên, mặc dù cậu biết cô sẽ không bị thương vì cây không cao lắm.
'Ô...'
Vừa mới đỡ được cô gái an toàn, cậu vội vàng hạ cô xuống như có ai vừa nhét đống lửa vào tay cậu. Khuôn mặt của cô gái khi kéo váy xuống cũng đỏ như Leon.
"...Tôi rất lấy làm tiếc."
"Không sao đâu."
Phải đến khi cô gái chấp nhận lời xin lỗi của cậu bằng giọng nhỏ nhẹ thì Leon mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Khoan đã. Tại sao tôi phải xin lỗi? Không phải cậu mới nên là người phải xin lỗi sao? Cậu đã nhìn trộm vào biệt thự của người khác ?"
"Tại sao mình lại không được nhìn nó?"
" Cậu không biết rằng nhìn trộm vào nhà người khác là hành vi thô lỗ và tệ hại sao? Đó không phải đó là việc mà bọn trộm thường làm à? Cậu nhìn vào vì muốn trộm thứ gì ?"
Cô gái không hề tỏ ra ngượng ngùng hay tức giận khi Leon buộc tội mình là một tên trộm. Trên thực tế, khuôn mặt cô trông giống như không nghe thấy Leon nói gì. Cô trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt màu ngọc lam đặc trưng. Leon nhúc nhích cơ thể.
" Mình không có ý định ăn trộm. Mình chỉ đang do thám thôi."
🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬🍭🍬
©️ Bản dịch thuộc về Kẹo Sâu Ciuu @_candysocute
📢 Đăng tải duy nhất trên Wattpad
❌ VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro