Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Trái cầu Gợi Nhớ

TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS

Những cuộc điều tra tiếp theo về vụ đột nhập nhà băng Gringotts vào ngày 31 tháng 7 cho thấy có chứng cớ đáng tin cậy là bọn phù thủy phe hắc ám đã nhúng tay vào.

Các yêu tinh ở Gringotts khẳng định rằng không bị mất gì hết. Căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày.

Một phát ngôn viên yêu tinh đã nói vào trưa nay. Nhưng chúng tôi sẽ không nói gì, xin quý vị đừng chõ mũi vào công việc ở đây.

"Bác Hagrid! Vụ cướp nhà băng Gringotts xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của con. Dám nó xảy ra vào đúng lúc chúng ta ở đó lắm!" Harry nói

"Không phải cậu đến đó với chú James sao?" Flora hỏi lại

"Ồ, ta nhận lệnh của cụ Dumbledore đích thân đưa thư tới Harry và cùng James, tất nhiên rồi, tới ngân hàng Gringotts." lão Hagrid đáp

Lúc đầu, học sinh năm thứ nhất của nhà Gryffindor chỉ phải học chung với học sinh nhà Slytherin mỗi môn Độc Dược, nên cũng không có chuyện gì gay go, cho đến lúc có thông báo dán trong phòng họp của nhà Gryffindor khiến mọi người kêu trời. Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với đám nhà Slytherin.

Harry rầu rĩ "Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!"

Ron an ủi "Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!"

"Có thể nào không tham gia môn bay được không?" Flora khẽ thở dài mà đáp

"Môn bay thú vị mà." Harry ngạc nhiên kèm khó hiểu nói

"Flora sợ độ cao. Cậu ấy luôn mơ rằng mình bị một con đại bàng khổng lồ mang đi." Ron nói với vẻ giễu cợt

"Mình đã nói đó không phải mơ... chỉ là mình không nhớ rõ."

Còn Malfoy, hẳn nó phải khoái môn Bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay. Nó còn lớn tiếng phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng. Nói nào ngay, Malfoy không phải là đứa duy nhất khoác lác. Đến thằng Seamus cũng hay kể rằng hồi bé nó vẫn thường ngao du vùng thôn quê trên cán chổi. Thậm chí thằng Ron cũng sẵn sàng kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng có lần nó suýt đụng phải tàu lượn khi bay trên cây chổi cũ của anh Charlie.

Mấy đứa con nhà phù thủy nòi là hay bàn tán về trò chơi Quidditch nhất. Ron từng cãi nhau tưng bừng với Dean, bạn cùng phòng, về trò bóng đá. Ron nói nó chẳng thấy có gì hay ho cái trò chơi chỉ có một trái banh và người chơi không được phép bay khỏi mặt đất.

Còn Neville, cả đời nó chưa bao giờ được cỡi lên một cán chổi, bởi vì bà nó không đời nào để nó mon men tới gần một cây chổi phù thủy. Cô thì thấy chuyện cấm đoán như thế hoàn toàn có lý, bởi vì Neville đi bằng chân không cũng đã luôn hết gặp tai nạn này đến tai nạn kia, nói gì đến chuyện bay bổng chân trên cán chổi.

Hermione cũng háo hức muốn học bay như Neville. Đây không phải là môn có thể học thuộc lòng trước trong sách, nhưng Hermione vẫn cứ đọc sách trước. Vào bữa điểm tâm ngày thứ năm, cô bé làm mọi người ngấy lên khi trích dẫn ra đủ mẹo vặt về thuật bay mà nó đọc được từ một cuốn sách mượn ở thư viện có tựa là "Quidditch qua các thời đại". Chỉ có Neville là nuốt từng lời của cô bé, nó tha thiết với bất cứ thứ gì có thể giúp nó sau này đeo được cán chổi. Cho nên mọi người đều khoái chí ra mặt khi thầy bài giảng của Hermione bị cắt ngang vì có thư đến.

Ngày hôm ấy, con cú của Neville mang tới cho nó một gói quà nhỏ của bà gửi. Thằng bé hồi hộp mở gói ra: một quả cầu thủy tinh to bằng hòn bi ve lớn, bên trong mù mịt khói...

Neville giải thích "Đây là trái cầu Gợi Nhớ. Bà biết mình hay quên nên bà gởi cho mình. Trái cầu này sẽ nhắc mình những chuyện mình quên làm. coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, nếu nó chuyển màu đỏ... Oái!" Mặt Neville bí xị, bởi vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía "...chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi..."

Neville đang cố nhớ xem mình đã quên mất cái gì thì Draco Malfoy đi ngang qua bàn của nhà Gryffindor và đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi Nhớ trên tay Neville.

Harry và Ron đứng phắt dậy. Cả hai đang chờ cơ hội để "dần" cho Malfoy một trận ra trò. Nhưng lúc ấy giáo sư McGonagall, người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, đã có mặt trong nháy mắt.

"Chuyện gì đó?"

"Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con. Malfoy đành cau có bỏ trái cầu xuống." Neville đáp

"Con chỉ coi thôi mà." Malfoy đáp rồi nó chuồn đi, Crebbe và Goyle lẽo đẽo theo sau.

Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, ba đứa trẻ và những đứa khác trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Cô từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát "Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao." Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh "Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."

Mọi người gào to "LÊN."

Cây chổi của cô lập tức nhảy tõm vô tay khiến cô khó hiểu. Harry cũng thành công trong lần đầu với vẻ mặt ngạc nhiên và hứng khởi không kém nhưng cô lại chỉ sợ hãi. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy. chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Cô nghĩ, có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Nên nãy cô đã nhìn về phía xa xăm mà hô, không biết cây chổi nghe được tiếng lòng của cô hay gì.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch.

Bà Hooch quát "Quay lại, trò kia!"

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.

Cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và... RẦM!!!

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé.

Cô nghe bà lẩm bẩm "Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào." Bà quay lại nói với cả lớp "Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi. Lúc này cô nhanh chóng xuống khỏi cây chổi, dù cô có được bay hay có thiên phú về nó cô cũng từ chối.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười "Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.

Parvati Patil quát "Im đi, Malfoy!"

Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy "Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!"

"Không ngờ mày lại khoái thằng đầu bạc bám đít cha đó Parkinson." cô nói khiến đám nhà Slytherin tắt ngấm nụ cười còn bên nhà Gryffindor lại cười phá lên

Chợt Malfoy kêu to "Nhìn nè!" rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ. "À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!"

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Harry điềm tĩnh nói "Đưa nó đây, Malfoy!"

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.

Malfoy cười nhăn nhở "Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"

Harry hét lên "Đưa nó đây!"

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống "Lên đây mà lấy nè, Potter!"

Harry túm lấy chổi.

Hermione kêu lên "Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Cậu làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!"

Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung.

"Harry cũng là con nhà nòi đó. Chú James từng là Truy thủ tài năng khi còn ở Hogwarts. Chú ấy cũng mang kha khá nhiều cúp Quidditch về cho nhà Gryffindor đó." cô nói khì nhìn theo hướng Harry bay lên

Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo "Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó."

"Chắc không?" Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi.

Harry chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào.

Harry hét "Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!"

Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to "Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!" Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.

Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để Harry kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

"HARRY POTTER!" Một tiếng quát làm cả đám trẻ giật bắn mình. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. "Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ..." Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ "Sao con dám... cả gan... ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi..."

"Thưa cô, không phải lỗi của cậu ấy đâu ạ..." Parvati cố giải thích

"Tôi không hỏi trò, trò Parvati!"

"Thưa, nhưng mà tại Malfoy..." Ron cũng muốn nói giúp nhưng bị cô ấy nạt

"Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay."

"Đều là tại mày đấy đồ đầu bạc." Flora nói đồng thời đá xéo Malfoy

"Tất cả chúng ta đều nhìn thấy có mỗi thằng Harry là bay lượn." Malfoy đáp, đám nhà Slytherin cũng hùa theo

"Mặc xác nó đi Flora." Hermione nói

Một lát sau bà Hooch quay lại, lớp học giải tán. Đám Slytherin thì quay về sảnh sinh hoạt chung nhà nó. Nhà Gryffindor cũng vậy. Hermione, Parvati và cô tới bệnh thất thăm Neville. Cậu ấy trông không ổn chút nào.

"Có lẽ mình phải xin cha mẹ làm đơn không học môn bay thôi. Mình không thích cũng sợ cái cảm giác ngồi trên cán chổi." Flora nói

"Nhưng cậu khá có năng khiếu, cả lớp chỉ có cậu, Harry và tên Malfoy là điều khiển được chổi ngay từ lần đầu tiên." Hermione nói

"Chịu thôi." Flora nhún vai đáp

Giờ ăn tối. Harry vừa ăn vừa thuật lại cho Ron và Flora nghe những gì đã xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài.

"Cậu nói giỡn hả?" Ron đang cắn dở một miếng thịt bò và bánh cật, quên béng cả nhai thịt khi nghe Harry báo là đã được chọn làm Tầm thủ. "Tầm thủ?... Nhưng đời nào học sinh năm thứ nhất... không đời nào... Cậu sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ... một thế kỷ nay."

Harry vừa thồn bánh vô miệng vừa tiếp lời Ron "Anh Wood nói với mình như vậy. Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biết nhe! Anh Wood muốn giữ bí mật."

Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.

"Giỏi lắm! Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Tụi anh cũng ở trong đội banh mà. Tụi anh là Tấn thủ. Anh nói cho em biết nhé, chắc chắn năm nay chúng ta sẽ giành được cúp Quidditch. Từ hồi anh Charlie ra trường, chúng ta mất luôn chức vô địch, nhưng năm nay đội nhà mình sáng láng cho coi. Em phải chơi cho giỏi nhe Harry. Lúc nãy anh Wood thiếu điều nhảy cẫng lên khi báo cho tụi này hay tin em được tuyển vô đội." Fred nói

George nói thêm "Thôi, tụi anh phải đi đây. Lee Jordan nói là nó vừa phát hiện được một con đường bí mật dẫn ra khỏi trường."

Fred bảo "Tao dám cá đó là con đường phía sau bức tường Gregory Ưa Nịnh mà hồi mới đi học tuần đầu tụi mình đã mò ra. Thôi, hẹn gặp lại sau nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro