Hậu cuốn theo chiều gió ( tiếp)
Prissy ló đầu vào phòng bệnh qua khuôn cửa hé mở.
- Thưa cô Scarlett, chú Will bảo tôi đến trông chừng Mama để cô còn ăn sáng. Bà Delilah cũng bảo cô làm như vậy là cô sẽ chết mất thôi. Bà ấy đã dọn sẵn cho cô một khoanh dăm bông ngon lành chan nước sốt ăn với bắp ninh.
- Vậy chứ, món cháo thịt bò của Mama đâu? - Scarlett vội hỏi. Delilah cũng biết là phải đem cháo nóng đến ngay khi Mama thức giấc.
- Em có đem theo ngay đây mà, - Prissy vừa nói vừa dùng vai đẩy cánh cửa để không dánh rơi khay thức ăn trước mặt - Nhưng Mama còn ngủ, cô có muốn đánh thức Mama dậy để ăn cháo không?
- Đậy lại và đặt cạnh lò sưởi. Chốc nữa trở lại, tôi sẽ cho vú ăn sau.
Scarlett đói cồn cào. Mùi cháo nóng bốc khói thơm lừng làm cái dạ dày trống rỗng của nàng thắt lại.
Nàng sang nhà bếp nhanh nhẹn rửa mặt và hai tay.
Váy của nàng đang bẩn, nhưng còn nhiều việc phải làm.
Một lúc nữa, dùng điểm tâm xong, nàng hãy thay.
Will đứng dậy chào khi Scarlett bước vào phòng ăn.
Có cả một trang trại để khai thác, người ta không thể để phí thời gian, nhất là lại có được một ngày nắng ấm mà mặt trời sớm mai vàng rực đã báo trước như hôm nay.
- Chú Will, cháu có thể giúp được gì không? - Wade hỏi, giọng đầy tin tưởng.
Cậu đứng bật dậy, suýt nữa làm ngã cả ghế. Nhưng vừa thấy mẹ, lập tức vẻ kích động biến mất ngay trên khuôn mặt cậu bé. Cậu phải ngồi yên tại bàn và giữ vẻ thật lễ độ, nếu không bà sẽ phật lòng. Cậu nhẹ nhàng đi vòng qua bàn ăn và kéo ghế ngồi cho mẹ.
- Cháu thật là lễ phép, Wade ạ? - Suellen ỏn ẻn - Chào Scarlett, chị có hãnh diện về chàng trai lịch thiệp của mình không.
Scarlett dửng dưng nhìn Suellen rồi lại nhìn Wade.
- Lạy Chúa! Nó chỉ là một đứa bé con. Sao Suellen lại tỏ ra ngọt xớt đến thế. Cứ nghe qua thì tưởng chừng Wade là một bạn nhảy đang được tán tỉnh vậy. Đúng là một cậu bé đẹp trai thật, Scarlett chợt nhận ra điều ấy với sự sửng sốt. To lớn so với tuổi, cứ tưởng chừng như mười ba tuổi mà thật ra chưa tới mười hai. Song hẳn Suellen sẽ thấy điều đó bớt thú vị hơn nhiều nếu như cô cứ phải liên tục mua sắm quần áo cho kịp với đà lớn như thổi của cậu.
- Lạy Chúa! Mình biết làm gì đây? Thường vẫn là Rhett lo toan mọi chuyện. Còn mình chẳng hề quan tâm xem con trai mặc cái gì và mua ở đâu. Tay áo của nó đã cộc quá cổ tay rồi, phải mua cho nó cái lớn hơn thôi và phải mua ngay, vì ngày tựu trường không còn bao lâu nữa…Nếu như chưa khai giảng. Quả tình mình cũng chẳng biết hôm nay là ngày mấy.
Scarlett nặng nề gieo mình xuống chiếc ghế mà Wade vừa kéo ra. - Nàng hy vọng nó sẽ nói với nàng những gì nàng cần biết. Nhưng trước tiên, phải ăn cái đã. Mình chảy nước miếng quá chừng như là đang súc miệng, - Nàng tự nhủ.
- Cám ơn, Wade Hampton, - Nàng nói mà đầu óc để đâu đâu Miếng dăm bông tuyệt diệu với một màu hồng tươi được viền khoanh một lớp mỡ nướng vừa tới. Nàng bỏ khăn ăn xuống đầu gối chẳng buồn mở ra, rồi cầm nĩa và lấy con dao.
- Mẹ ơi, - Wade e dè nói.
- Gì? - Scarlett lật đật với bộ đồ ăn.
- Con có thể ra đồng phụ giúp chú Will không, hả mẹ?
Scarlett thoải mái trả lời trong khi miệng còn ngậm đầy dăm bông:
- Ừ đi đi! Rồi nàng cắt thêm một miếng dăm bông nữa.
- Con cũng đi nữa, - Ella ríu rít.
- Cả con nữa, - Cô bé Susie, con của Suellen phụ hoạ.
- Không ai mời các cô đâu. - Wade nói - Ra đồng là chuyện của đàn ông. Con gái thì ở nhà.
Susie bật khóc nức nở.
- Kìa, chị lại bày chuyện rồi! - Suellen bảo Scarlett.
- Tôi ấy à? Xem có phải con gái tao làm ầm ĩ lên không.
Khi trở về Tara, Scarlett đã hứa với bản thân mình là sẽ tránh gây gổ với Suellen, nhưng người ta không dễ thay đổi những thói quen cũ của một đời người. Cả hai đã đánh nhau ngay từ khi còn trong nôi và cứ thế mãi cho đến nay.
Không, mình sẽ không để cho nó phá bĩnh buổi điểm tâm thú vị đầu tiên này của mình, kể từ lúc nào nhỉ - Scarlett tự nhủ. Và nàng chăm chú nhìn miếng bơ đang tan dần trên cái ụ xinh xinh màu trắng và lóng lánh của món bắp ninh đặt trên đĩa. Nàng cũng chẳng thèm ngước mắt lên khi Wade theo Will ra ngoài trong tiếng khóc thét của Ella và Susia.
- Im hết, cả hai đứa này, - Suellen ra lệnh.
Scarlett chan nước sốt lên bắp trộn, dồn một nhúm lên một miếng dăm bông rồi ghim cả thảy vào nĩa.
- Chú Rhett thì chú sẽ cho phép con cùng đi ngay thôi, - Ella nức nở.
- Mình sẽ không nghe theo đâu, - Scarlett tự nhủ - Mình sẽ bịt tai lại để tận hưởng buổi điểm tâm này - Nàng đưa miếng dăm bông có bắp trộn vào nước sốt vào miệng.
- Mẹ ơi, mẹ ơi, chừng nào thì chú Rhett về Tara?
Giọng Ella lanh lảnh đến nỗi Scarlett không thể không nghe cho da nàng không muốn và miếng dăm bông ngon lành trong miệng nàng bỗng trở nên vô vị như mạt cưa. Mình sẽ nói gì? Mình sẽ trả lời Ella sao đây? "Không bao giờ ư, đó có phải là câu trả lời đúng không? Nàng không thể và cũng không muốn tin như thế. Nàng bực tức nhìn khuôn mặt đỏ tía của con gái.
Ella đã phá hỏng mọi chuyện. Nó chẳng để cho mình được yên, ít ra là trong lúc điểm tâm sao?
Ella có mái tóc xoăn tít từng lọn như Frank Kennedy, cha nó vậy. Những lọn tóc tua tủa quanh khuôn mặt sưng húp đẫm nước mắt giống như những sợi dây thép rỉ sét và rối tung.
Prissy đã hoài công khi cố tết những lọn tóc ấy cho dù có thấm bao là nước để chúng nằm ngay ngắn lại. Thân hình của Ella cũng giống như sợi dây thép, mảnh khảnh và xương xẩu, nó lớn hơn gầy bảy tuổi so với Susie sáu tuổi rưỡi nhưng Susie lại cao hơn nó nửa cái đầu và mạnh hơn nhiều để có thể dễ dàng ăn hiếp Ella.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Ella mong Rhett trở về, Scarlett ngẫm nghĩ. Anh ấy rất yêu nó, còn mình thì lại không. Nó làm mình khó chịu cũng như Frank vậy và mặc dầu mình đã hết sức cố gắng mà sao mình vẫn không yêu được nó.
- Chừng nào chú Rhett đến, hả mẹ? - Ella lại hỏi.
Scarlett đẩy ghế và đứng dậy.
- Đó là chuyện người lớn - Nàng nói. - Mẹ trở vào với Mama đây.
Nàng không thể chịu đựng nổi nếu nghĩ đến Rhett vào lúc này. Nàng sẽ nghĩ đến chàng khi lòng nàng không rối tung lên như bây giờ. Điều quan trọng - quan trọng hơn cả - là giúp Mama ăn hết cháo.
- Một tí xíu nữa, một muỗng nữa thôi, Mama yêu quý Nào ăn đi, cho con vui.
- Mệt quá, - Bà thều thào.
- Con biết, - Scarlett nói - Con biết mà. Thôi Mama ngủ đi, con sẽ không quấy rầy Mama nữa đâu.
Nàng nhìn tô cháo gần như còn nguyên vẹn. Mama mỗi ngày một ăn ít đi.
- Bà Ellen… - Giọng Mama yếu ớt, vâng, con đây Mama, - Scarlett đáp.
Điều đó luôn làm nàng đau đớn, bởi Mama không còn nhận ra nàng và vẫn nghĩ rằng bàn tay đang chăm sóc cho bà với biết bao trìu mến là của Ellen.
- Mình không nên bực mình vì chuyện này, - Scarlett tự nhủ - Chính mẹ mình luôn chăm sóc cho những người bệnh, chứ nào phải mình đâu. Mẹ rất tốt với mọi người, đó là một bậc nữ thánh, một người phụ nữ tuyệt vời. Mình phải cảm thấy sung sướng mới đúng nếu ai cũng coi mình được như bà. Mình cho là mình sẽ sa vào địa ngục nếu mình ghen tị vì Mama yêu mẹ hơn yêu mình…Trừ phi là mình chẳng còn tin gì vào địa ngục…lẫn thiên đàng.
- Bà Ellen.
- Tôi đây mà, Mama.
Đôi mắt già nua, rất già nua của bà hé mở.
- Cô không phải là bà Ellen?
- Con là Scarlett, Mama ạ. Scarlett của Mama đây.
- Nào Scarlett… vú muốn gặp ông Rhett… Có vài chuyện cần nói với ông…
Scarlett cắn chặt đôi môi đến rướm máu.
- Con cũng muốn gặp anh ấy lắm, - Nàng thầm rên rỉ, - Con cũng muốn gặp anh ấy biết bao! Nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi, Mama ạ. Con không thể làm vừa lòng Mama được.
Nàng nhìn Mama đang chìm trong giấc ngủ gần như hôn mê và trước tình cảnh ấy, nàng cản nhận một tình cảm biết ơn mãnh liệt. May là Mama dường như không đau khổ. Còn chính trái tim của nàng, nó lại đang nhói đau như bị nhiều nhát dao đâm. Nàng cần Rhett biết bao? Nhất là giờ đây Mama đang mỗi lúc một lịm nhanh vào cõi chết. Ước gì anh có mặt ở đây, cùng với mình chia xẻ nỗi đau này cùng với mình nhỉ? Vì Rhett cũng yêu Mama và Mama yêu anh ấy. Có lần anh nói với mình rằng chưa bao giờ anh lại cố hết sức để làm đẹp lòng một ai và chưa hề có ý kiến của ai được anh coi trọng như Mama. Hẳn trái tim anh ấy sẽ tan nát khi được tin vú đã qua đời mà anh chưa có được một lời từ biệt như anh vẫn hằng mong muốn…
Scarlett ngẩng đầu, đôi mắt mở to. Ồ đúng rồi! Nàng đần độn làm sao. Nàng thầm biết ơn người đàn bà già nua, khô đét, nhỏ bé, nhẹ tênh đang nằm dưới tấm chăn cũ nát.
- Ôi Mama, Mama yêu dấu, cảm ơn vú, nàng thầm thì qua hơi thở. Con về đây với vú là để tìm sự giúp đỡ của vú: con biết là nhờ Mama mọi chuyện rồi lại sẽ tốt đẹp Mama đã cứu vớt con cũng như bao lần trước.
Nàng gặp Will đang cọ chải cho chú ngựa trong chuồng.
- Ồ được gặp chú thật may, Will ạ, Scarlett nói, đôi mắt xanh long lanh và đôi má hồng tự nhiên khác hẳn những ngày nàng trang điểm. Tôi có thể lấy xe ngựa được chứ? Tôi cần phải đến Jonesboro. À, mà chú có việc gì định đến đấy không? Nàng hỏi và hồi hộp chờ.
Will bình thản nhìn nàng. Anh hiểu rõ Scarlett hơn là nàng tưởng.
- Chị có cần tôi giúp việc gì đó không?… Cả việc tôi sẽ đi Jonesboro.
- Ồ, Will, chú tốt bụng quá. Tôi vẫn muốn ở bên cạnh Mama, song, nhất thiết phải báo cho Rhett biết tình trạng sức khỏe của vú. Vú mong gặp anh ấy và anh ấy lúc nào cũng luôn yêu mến vú. Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình đã bỏ mặc vú, nàng vừa nói vừa vò vò cái bờm ngựa. Anh ấy đang ở Charlesston vì bận chuyện gia đình. Mẹ anh ấy không hề dám hó hé nếu không có ý kiến của anh ấy đấy!
Scarlett ngước mắt lên. Trước vẻ mặt thản nhiên của Will nàng quay nhìn sang nơi khác, tay mân mê cái bờm ngựa với sự chăm chú như thế đó là việc sống còn với nàng.
Vậy nếu chú có thể đánh điện cho anh ấy thì tôi sẽ đưa chú địa chl… Nhưng tất hơn là chú nên ký tên chú.
Rhett biết là tôi rất yêu mến Mama. Anh ấy có thể tưởng rằng tôi làm ầm lên chuyện bệnh tình nguy ngập của bà. Anh ấy nghĩ rằng cái đầu của tôi không to hơn đầu con chuồn chuồn là bao? Nàng nói thêm và cười to rồi ngẩng đầu lên.
Will biết rõ đó là lời nói dối quá đáng.
- Tôi nghĩ là chị nói đúng, anh dịu dàng nói. Rhett cần trở về ngay khi có thể. Tôi đi ngựa đến đó ngay, như thế nhanh hơn là đánh xe.
- Cám ơn chú, Scarlett vừa nói vừa duỗi thẳngtay ra.
- Tôi có địa chỉ trong túi đây.
- Tôi sẽ về ngay, kịp giờ cơm.
Will tra yên ngựa, Scarlett giúp anh siết chặt dây.
Nàng cảm thấy tràn trề sinh lực. Nàng tin chắc là Rhett sẽ đến. Nếu anh rời Charleston ngay khi nhận được điện tín, thì anh sẽ về đến Tara trong vòng hai ngày tới.
***
Nhưng hai ngày sau đó vẫn chưa thấy Rhett đến. Ba, bốn, rồi năm ngày. Scarlett không còn dỏng tai nghe tiếng bánh xe hay tiếng vó ngựa trên đường. Nàng đã quá mệt mỏi vì lúc nào cũng phải dỏng tai. Giờ đây, một âm thanh khác đang thu hút mọi chú ý của nàng: Mama đang cố sức thở, tiếng khò khè nghe đến rợn người. Dường như cái cơ thể gầy guộc kia không còn đủ sức để đưa khí vào buồng phổi và thải khí ra được nữa.
Song bà vẫn thở, hết hơi này đến hơi khác, và mỗi lần như thế, những sợi gân trên cái cổ nhăn nheo của bà lại căng lên run rẩy.
Suellen đến trông chừng bà cùng với Scarlett.
- Đây cũng là Mama của em, Scarlett ạ.
Trong nỗi lo chung chăm sóc cho người phụ nữ da đen già lão này, hai chị em như quên đi thói ganh tị và tính hung hăng đã phân rẽ họ từ lâu nay. Cả hai cùng đem toàn bộ gối dựa trong nhà xuống để lót cho bà ngồi dậy và để nước sôi thường xuyên trong lò sưởi. Họ bôi mỡ lên đôi môi nứt nẻ của bà, đút từng thìa nước cho bà.
Song chẳng giúp gì được cho bà trong cơn đau. Bà nhìn họ một cách tội nghiệp.
- Đừng mệt sức quá vậy. Bà hổn hển. Chẳng ích gì đâu
Scarlett đặt một ngón tay lên môi Mama.
- Suỵt, nàng năn nỉ, xin vú đừng nói. Hãy cố giữ súc.
Tại sao, Ồ tại sao, nàng phẫn nộ. Lạy Chúa, tại sao Người không để cho bà được chết một cách êm ái, khi bà đã quay về với quá khứ? Tại sao Người lại phải đánh thức bà dậy và để bà phải chịu đau đớn đến thế này? Cả một cuộc đời nhân đức, chỉ luôn chăm sóc cho mọi người, chẳng bao giờ nghĩ đến mình. Bà xứng đáng để được đối xử tốt hơn thế này nhiều. Chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ nghiêng mình hơn nữa trước Người.
Thế nhưng nàng vẫn đọc to cho Mama nghe cuốn Kinh Thánh cũ kỹ đặt trên bàn ngủ. Nàng đọc các bài Thánh vịnh và giọng của nàng không để lộ vẻ đau đớn, cả sự phẫn nộ nghịch đạo của trái tim nàng. Mỗi khi đêm xuống, Suellen đến thắp đèn và thay cho Scarlett, rồi đọc, rồi lật những trang giấy mỏng, rồi lại đọc. Đến lượt Scarlett. Và lại đến phiên Suellen, mãi cho đến khi Will đưa Suellen đi nghỉ đôi chút.
- Chị cũng nên đi nghỉ một chút Scarlett, ạ, - Anh nói, - Tôi sẽ ở lại với Mama cho. Tôi đọc không giỏi, nhưng tôi thuộc lòng nhiều đoạn dài trong Kinh Thánh.
- Vậy chú hãy đọc đi. Nhưng tôi thì không thể rời Mama được. Tôi không thể bỏ Mama được.
Nàng ngồi bệt xuống đất và tựa cái đầu mệt lả vào tường, lắng nghe tiếng khua vọng rợn người của cái chết dần đến.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, tiếng khua động đột nhiên thay đổi: hơi thở trở nên dồn dập qua từng cơn và những đợt yên lặng giữa hai cơn khò khè kéo dài thêm ra. Scarlett gượng dậy, Will đứng thẳng lên.
- Tôi đi tìm Suellen, anh nói.
Scarlett lại gần giường thế cho anh.
- Mama có muốn con nắm tay Mama không? Để con nắm tay Mama nhé.
- Mệt quá… Mama thều thào, vầng trán nhăn lại vì gắng sức.
- Con biết mà, con biết mà. Đừng cố nói chuyện làm gì kẻo mệt.
- Tôi muốn… chờ… Ông Rhett.
Scarlett nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Lúc này là không nên khóc.
- Đừng níu kéo vô ích, Mama ạ. Vú cứ yên nghỉ đi.
Anh ấy không thể đến được, nàng nói.
Cùng lúc đó có tiếng bước chân hấp tấp băng qua nhà bếp. Suellen đến và cả Will. Tất cả chúng con sẽ ở bên Mama yêu quý. Tất cả chúng con đều yêu quý Mama.
Một bóng người trùm lên giường và Mama mỉm cười.
- Chính tôi đã được Mama gọi đến đây, Rhett nói với Scarlett trong khi nàng ngước đôi mắt ngờ vực nhìn anh. Xin tránh ra, để tôi lại gần Mama.
Scarlett đứng dậy, nàng cảm thấy chàng đứng sát bên nàng, cao lớn, mạnh khỏe, cường tráng, và hai đầu gối nàng mềm nhũn. Rhett đẩy nàng xích ra và quỳ xuống cạnh Mama.
Chàng đã trở lại. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, Scarlett quỳ bên cạnh chàng, vai chạm vào cánh tay chàng và nàng cảm thấy sung sướng cho dầu trái tim nàng tan nát. Anh ấy đã trở lại. Rhett đang ở đây. Mình đúng là dại dột mới thất vọng dường ấy.
- Tôi muốn anh làm giúp tôi một việc, Mama nói.
Giọng bà mạnh hẳn lên dường như bà đã dành hết sức lực của mình cho giây phút này. Hơi thở của bà phều phào và dồn dập, gần như hổn hển.
- Tất cả những gì Mama muốn. Rhett nói. Con sẽ làm tất cả những gì Mama muốn.
- Hãy chôn tôi cùng bộ váy đỏ xinh xinh mà anh đã tặng tôi. Nào hãy hứa đi! Tôi biết là Lutie thèm nó lắm.
Rhett bật cười. Scarlett thấy khó chịu: làm gì mà cười bên giường người hấp hối! Rồi nàng thấy Mama cũng cười, không ra tiếng.
Rhett đặt tay lên tim mình.
- Con thề với Mama là Lutie cũng không thể chạm mắt đến nó được đâu, Mama ạ. Con tin chắc là cái váy ấy sẽ lên thiên đàng cùng với Mama.
Mama đưa tay về phía anh để anh áp tai vào môi bà.
- Anh phải chăm sóc Scarlett, bà nói. Cô ấy cần có người chăm sóc mà tôi thì không còn làm được nữa.
Scarlett nín thở.
- Vâng. Mama, Rhett nói.
- Anh thề đi, bà nói bằng giọng yếu ớt nhưng quả quyết.
- Con xin thề, Rhett nói.
Mama thở phào.
- Ôi, Mama yêu quý, Scarlett kêu lên nức nở, cám ơn Mama…
Bà không còn nghe cô được nữa đâu ạ, bà đã đi rồi.
Bàn tay to lớn của Rhett nhẹ nhàng đưa gần mặt Mama và vuốt mắt cho bà.
- Cả một thế giới đã ra đi, cả một thời đã chấm dứt, chàng nói thật khẽ. Nguyện xin cho bà được yên nghỉ bình an muôn đời.
- Amen, Will đáp từ phía cánh cửa.
Rhett đứng dậy và quay lại.
- Xin chào, Will và Suellen.
- Những ý nghĩ cuối cùng của Mama vẫn là dành cho chị, Scarlett ạ, - Suellen than thở. - Chị vẫn luôn được vú ưu ái.
Rồi Suellen oà khóc. Will ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng và để nàng nức nở trên ngực mình.
Scarlett lao về phía Rhett và đưa tay ra định ôm lấy chàng.
- Em nhớ anh vô cùng, nàng nói.
Rhett nắm lấy cổ tay nàng và hạ hai tay xuống.
- Không, Scarlett ạ. Chẳng có gì thay đổi cả, chàng bình thản nói.
Scarlett không chịu nổi sự dè dặt như thế. Nàng kêu lên:
- Anh muốn nói gì?
Rhett cứng người lại.
- Đừng bắt anh phải lặp lại điều đó, Scarlett ạ. Em biết rõ anh muốn nói gì mà.
- Em không biết. Em không tin anh. Anh không thể xa em được, anh thật không thể xa em được khi mà em yêu anh và rất cần đến anh. Ô, Rhett, đừng nhìn em như thế. Sao anh không ôm em vào lòng để an ủi em, anh đã hứa với Mama mà.
Rhett lắc đầu với một nụ cười thoáng qua trên môi.
- Em là một con bé con, Scarlett ạ. Em đã biết rõ anh suốt những năm tháng qua, vậy mà khi em muốn, em lại có thể quên hết tất cả những gì em đã biết. Ban nãy là một lời nói dối. Anh đã nói dối để những giây phút cuối cùng của người phụ nữ già yêu quý này được hạnh phúc. Em nhớ lại cho kỹ đi, con mèo bé nhỏ của anh, anh chỉ là một gã súc sinh chớ không phải là một chàng quân tử.
Chàng tiến về cánh cửa.
- Đừng bỏ đi Rhett, em van anh, Scarlett thầm thì trong tiếng nấc.
Nàng vội đưa hai bàn tay bịt miệng mình để đừng nói tiếp nữa. Nàng sẽ tự khinh mình nếu như nàng vẫn tiếp tục van xin chàng. Không chịu nổi cảnh chàng bỏ đi, nàng quay đầu lại và đọc thấy vẻ đắc thắng trong đôi mắt của Suellen và sự thương hại trong đôi mắt Will.
Anh ấy sẽ trở lại, nàng nói, đầu ngẩng cao. Anh ấy vẫn luôn trở lại.
Nếu như mình lắp đi lắp lại nhiều lần như thế, nàng ngẫm nghĩ, thì mình có lẽ sẽ tin là sự thật mất. Có thể đó sẽ là sự thật.
Anh ấy luôn như thế, nàng nói rồi hít vào thật mạnh. Cái váy của Mama ở đâu? Suellen? Tôi coi trọng việc liệm cho vú cái váy ấy, tôi sẽ trông nom kỹ.
Scarlett vẫn còn tự chủ được cho đến khi người ta gội rửa xong thi hài và mặc quần áo cho Mama. Nhưng khi công việc kinh khủng này đã xong và Will mang áo quan tới, nàng bắt đầu run rẩy lẳng lặng, nàng vùng bỏ chạy.
Nàng rót một ly rượu Whisky để ở phòng khách và uống ực ba hớp hết sạch. Hơi nóng tràn ngập cơ thế đang rã rời và nàng hết run rẩy.
Mình cần khí trời, nàng tự nhủ. Mình cần ra khỏi nhà này, lánh xa tất cả bọn họ. Nàng nghe tiếng thét khiếp đảm của bọn trẻ đứng nhìn người ta đặt thi hài vào áo quan trong nhà bếp và nổi da gà. Nàng vén váy lên và cắm đầu chạy.
Bên ngoài, không khí ban mai mát rượi và trong lành. Scarlett hít thật sâu, tận hưởng cái tươi mát đầu ngày ấy. Một cơn gió thoảng nâng mái tóc đẫm mồ hôi đang bệt vào cổ nàng. Lần cuối cùng nàng chải tóc một trăm lần là vào lúc nào nhỉ? Nàng không nhớ ra nữa, Mama sẽ giận đấy. Ô! Nàng ấn nắm tay phải vào miệng, cắn chặt các khớp tay đừng để nỗi đau bật ra, rồi nàng vội vàng chạy vào khu rừng uốn quanh dòng sông, vừa chạy vừa vấp ngã trên đám cỏ dài xuống tận chân đồi.
Những cội thông già toả ra một hương vị dịu dàng và thấm đẫm, che mát cả một thảm lá thông đẫy đà ngả màu, chồng chất từ bao trăm năm qua. Dưới bóng thông khuất hẳn ngôi nhà, Scarlett một mình cô độc. Nàng nặng nề buông mình xuống nền đất mềm mại rồi tựa lưng vào một gốc thông. Nàng cần phải suy nghĩ để tìm cách kéo ngay cuộc đời ra khỏi những đổ vỡ. Nàng không tin chuyện đời có thể khác được.
Nhưng nàng không thể bắt tâm trí không lan man hết chuyện này sang chuyện khác. Mọi chuyện như rối tung trong đầu và nàng cảm thấy rã rời.
Nàng đã một lần rã rời hơn thế nữa. Khi phải từ Atlanta trở về Tara lúc mà quân Bắc đã tràn ngập, nàng vẫn không để cho sự mệt mỏi cản trở nàng. Khi phải lùng sục khắp vùng quê để tìm thực phẩm lúc mà đôi chân, đôi tay trĩu nặng, vậy mà nàng có từ chối đâu.
Phải nhặt hái bông vai đến bật máu cả hai bàn tay, phải kéo cày như con lừa, phải gắng sức tiếp tục tiến bước bất chấp tất cả, nàng chẳng bao giờ chịu khuất phục trước sự mệt mỏi cả. Giờ cũng phải thế. Nàng không muốn bị khuất phục. Sự khuất phục xa lạ với bản tính của nàng.
Nàng nhìn thẳng về phía trước, mặt đối mặt với mọi bất hạnh. Từ cái chết của Mélanie… cái chết của Mama, Rhett bỏ rơi nàng, đoạn tuyệt với cuộc hôn nhân giữa hai người.
Điều tệ hại nhất là Rhett đã bỏ đi. Đây mới chính là việc nàng phải đương đầu. Nàng nghe rõ giọng chàng nói: "Chẳng có gì thay đổi cả".
Điều không thể là sự thật ấy… Lại là sự thật!
Nàng cần phải tìm cách để kéo chàng về lại với nàng.
Nàng đã chiếm đoạt được tất cả những gã đàn ông mà nàng muốn, và Rhett cũng là một gã đàn ông như bao kẻ khác chứ? Nhưng không, anh không phải là một gã đàn ông giống như bao kẻ khác, và chính vì thế mà nàng lại muốn có anh. Nàng rùng mình, đột nhiên hoảng sợ. Nếu như lần này nàng không thắng nổi thì sao? Nàng vẫn luôn thắng cuộc, bằng cách này hay cách khác Nàng luôn đạt được điều mình muốn, dù với bất cứ giá nào. Cho đến bây giờ?
Trên đầu nàng, con chim giẻ xanh kêu lên một tiếng khàn khàn. Scarlett ngước mắt lên và lại nghe một tiếng kêu châm chọc nữa.
- Hãy để cho ta yên, nàng càu nhàu. Con chim bay vút lên như một cơn xoáy lốc, màu xanh sặc sỡ.
Nàng cần phải suy nghĩ, phải nhớ lại những gì Rhett đã nói với nàng. Không phải chỉ những gì chàng đã nói sáng nay (Ban sáng hay là đêm qua nhỉ? Mama mất lúc nào nhỉ? Nàng cũng không biết nữa?). Không, chàng đã nói gì tại nhà, vào đêm chàng rời Atlanta? Hôm ấy chàng đã nói huyên thuyên, đã giải bày đủ thứ chuyện.
Chàng thanh thản và điềm tĩnh đến khủng khiếp!
Vâng, thanh thản và điềm tĩnh như trước những con người mà ta không làm sao có thể nổi quạu lên với họ được.
Đầu óc nàng bám víu vào một câu nàng nghe không thật rõ nhưng câu ấy lại làm nàng quên hết mệt nhọc.
Nàng đã tìm được điều nàng đang cần. Đúng, đúng rồi, nàng đã nhớ ra. Rhett đề nghị với nàng việc ly dị. Rồi khi nàng phẫn nộ từ khước, chàng đã nói câu này.
Scarlett nhắm mắt lại, lắng nghe giọng Rhett văng vẳng trong đầu: "Anh sẽ trở lại với em thường xuyên hơn để khoá mõm cái lũ ác mồm độc miệng lại".
Nàng cười mỉm. Nàng chưa thắng được, nhưng nàng đã có một cơ may, đủ để nàng tiến tới. Nàng đứng lên, phủi lá thông trên váý trên tóc, lúc này nàng chắc trông như một cô gái rừng xanh.
Ở bên hồ, nơi rễ thông đâm ra giữ đất khỏi lở, sông Flint đang cuồn cuộn chảy một màu hoàng thổ và sánh bùn.
Scarlett ngắm nhìn dòng sông. Nàng ném một nắm lá thông trên mặt nước. Những chiếc lá xoay tròn cuốn phăng đi theo dòng chảy.
Chúng đang tiến về phía trước, nàng thầm thì.
Cũng giống như mình đây. Đừng quay nhìn về phía sau nữa. Cái đã qua hãy để cho qua. Hãy tiến về phía trước.
Nàng nheo mắt, ngắm nhìn bầu trời rạng rỡ. Từng đám mây trắng loá đang trôi nhanh trên bầu trời lộng gió. Không khí sẽ mát lại thôi, nàng buột miệng nói. Tốt hơn cả mình nên mặc một cái gì cho ấm chiều nay lúc đưa tang.
Nàng quay mặt về phía nhà. Cánh đồi cỏ dường như dốc đứng hơn trước. Mặc kệ. Nàng cần trở về nhà ngay để sửa soạn. Nàng cần phải thật tề chỉnh trước mặt Mama. Mama vẫn luôn la rầy nàng mỗi khi nàng ăn mặc xốc xếch.
Scarlett bước đi chệnh choạng. Trong đời, nàng đã từng có một ngày chán chường như thế, nhưng nàng cũng không nhớ là vào lúc nào. Nàng đã quá mệt mỏi nên không sao nhớ lại được.
- Mình đã thật sự mệt lả vì tang lễ, vì cái chết, vì sự suy sụp của đời mình, như từng viên đá từng viên đá một rụng rơi, cho đến lúc mình hoàn toàn trơ trọi.
Nghĩa trang của Tara không rộng lắm. Ngôi mộ của Mama có vẻ như lớn… lớn hơn nhiều so với mộ của Melly - Scarlett miên man trong dòng suy tưởng rời rạc - nhưng Mama đã gầy tọp đi đến mức hầu như vú chẳng còn to lớn gì nữa. Vú không cần phải nằm trong một ngôi mộ lớn như thế.
Trời vẫn trong xanh, mặt trời vẫn đang chói chang, nhưng gió như cắt vào da thịt. Gió cuốn những chiếc lá úa vàng và buông nhẹ trên ngọn cỏ nghĩa trang.
Mùa thu đang tới, cũng có thể đã tới rồi, Scarlett thoáng nghĩ. Trước kia, mình vẫn rất yêu mùa thu ở quê. Khi dong ngựa trong rừng, ta có cảm giác như mặt đất được lát vàng và không khí như ướp mùi rượu táo.
Đã quá lâu rồi nhỉ. Tara đã không còn những con ngựa chiến nữa kể từ khi cha chết.
Nàng đưa mắt nhìn những tấm bia mộ. Gerald O Hara sinh tại quận Meath ở Ireland. Ellen Robillard O Hara thì sinh tại Savannah, miền Géorgie. Gérald O Hara Jr - ba tấm bia nhỏ giống in hệt nhau - những đứa em mà nàng chưa hề biết mặt.
Ít ra thì Mama cũng đã được chôn cất ở đây, cạnh "Phu nhân Ellen", người thân thương nhất của vú, chứ không phải trong nghĩa trang của nô lệ. Suellen đã gào thét lên, nhưng mình đã kiềm được khi nhìn nét mặt Will. Đứng chôn chân một chỗ, chú ấy như hoàn toàn bất động. Đáng tiếc là chú đã kiên quyết từ trước khi mình gợi ý gửi một ít tiền. Ngôi nhà đang trong tình trạng thảm hại quá.
Cái nghĩa trang này cũng vậy; cỏ dại mọc loang khắp nơi trông thật thê lương. Đến lễ tang cũng bi thảm nốt.
Mama chắc không thích như thế. Lão mục sư da đen vẫn mãi lảm nhảm và mình dám chắc là lão ta cũng chẳng hề biết bà là ai. Mama vẫn coi khinh loại người này. Bà là tín đồ Thiên chúa giáo, cả gia đình Robillard, trừ ông ngoại, nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến ông như lời Mama đã kể. Lẽ ra chúng ta phải mời một vị linh mục, nhưng ở tận Atlanta mới có và như vậy sẽ phải mất nhiều ngày trời… Tội nghiệp Mama thân yêu! Tội nghiệp cả mẹ nữa! Mẹ đã chết và người ta đem chôn mà không có lấy một vị linh mục đưa tiễn… Cũng giống như cha. Nhưng đối với ông, điều này có lẽ chẳng có nghĩa lý gì Tối nào ông chẳng ngủ thiếp đi trong khi mẹ điều khiển cả nhà cầu nguyện?
Scarlett đưa mắt nhìn cái nghĩa trang bỏ hoang rồi dừng lại ở mặt tiền thảm hại của ngôi nhà. Mình rất mừng là mẹ đã không còn ở đây để chứng kiến những cảnh này, nàng bất chợt nói với mình với sự phẫn nộ ghê gớm mà nỗi đau vừa khơi bùng dậy. Điều ấy sẽ làm cho trái tim mẹ vỡ tan. Trong khoảnh khắc, nàng như mường tượng ra dáng người cao lớn, duyên dáng của mẹ đến mức nàng như trông thấy Ellen O Hara đang đứng giữa đám người vây quanh ngôi mộ của Mama. Vẫn mái tóc chải mượt mà ấy, vẫn đôi tay trắng nuột luôn bận bịu với một công việc phụ nữ nào hoặc đeo găng mỗi khi đi làm việc từ thiện, vẫn giọng nói dịu dàng trong mọi trường hợp cho dù phải luôn bận rộn bởi bao công việc cần thiết để có được sự ngăn nắp tuyệt vời trong nếp sống ở Tara theo lệnh mẹ. Sao mà mẹ có thể đạt được điều ấy? Scarlett thầm tự hỏi - Sao mà mẹ lại có thể biến thế giới này trở nên tuyệt diệu đến thế khi mẹ sống? Thời ấy, tất cả chúng con đã hạnh phúc biết bao?
Bất cứ chuyện gì xảy đến, mẹ đều luôn dàn xếp được.
Ôi, sao mình mong muốn mẹ còn ở đây đến thế! Mẹ sẽ ôm mình vào lòng và mọi ưu phiền của mình sẽ tan biến hết…
Không, không, mình không muơn mẹ có mặt ở đây?
Điều ấy sẽ làm mẹ đau buồn biết bao khi thấy Tara đã trở nên tồi tệ đến mức ấy, còn mình thì lại ra nông nỗi này. Mình sẽ làm mẹ thất vọng và mình sẽ không thể nào chịu đựng nổi điều đó…Mình có thể chịu đựng tất cả trừ điều đó. Mình không muốn nghĩ đến điều đó làm gì không được phép nghĩ đến điều đó. Mình phải nghĩ đến một chuyện nào khác. Mình tự hỏi liệu Delilah có đủ tỉnh táo để trù liệu cái ăn cho mọi người sau buổi chôn cất không. Suellen thì chắc chắn không tính đến chuyện này. Ích kỷ như nó thì chẳng bao giờ nó chịu bỏ ra một xu cho một bữa lót lòng đâu, việc ấy cũng chẳng tốn kém lắm cho nó đâu: có đông người gì cho cam. Tuy vậy, lão mục sư da đen xem ra có thể ăn bằng hai mươi người khác đấy. Nếu như lão ta cứ tiếp tục lải nhải về sự yên nghỉ trong lòng của Abraham và về cuộc vượt qua sông Jourdan, thì mình sẽ gào lên cho mà coi. Cả ba con da đen đói khát kia mà ông ta gọi là dàn hợp xướng lại là những kẻ duy nhất không tỏ ra khó xử bởi những bè nhạc rối loạn. Ôi mà dàn hợp xướng gì kia chứ? Trống con và đạo ca. Lẽ ra, Mama phải có được một nghi lễ trang trọng bằng tiếng La-tinh chứ không phải chỉ là những thứ như "leo lên các nấc thang của Jacob". Ôi! Thật là bất hạnh? Cũng may là ở đây hầu như không có ai ngoại trừ Suellen, Will, mình, lũ trẻ và bọn gia nhân. May là tất cả chúng ta đều thực sự yêu quý Mama và đều đau buồn khi bà ra đi. Bác Sam Lớn đỏ hoe đôi mắt vì khóc. Cả lão Pork tội nghiệp cũng đã khóc hết nước mắt. Mái tóc của lão như bạc trắng! Mình không bao giờ có thể nghĩ là lão già thế. Dilcey thì vẫn cứ trẻ hơn tuổi. Bà ấy hầu như không thay đổi gì từ khi đến sống ở Tara …
Tâm trí mòn mỏi và bất ổn của Scarlett bỗng khựng lại: Nhưng Pork và Dilcey làm gì ở đây? Họ đã thôi làm việc ở Tara từ nhiều năm nay rồi mà. Kể từ khi lão Pork đã về làm bồi phòng cho Rhett và Mélanie đã thuê Dilcey, vợ của lão vào làm vú cho Beau. Thế sao họ lại có mặt ở Tara nhỉ? Họ không có cách gì để biết tin là Mama đã mất… trừ khi là Rhett đã báo cho họ.
Scarlett nhìn với qua vai lão. Rhett đã trở lại sao.
Không có một dấu hiệu nào. Việc tang lễ đã kết thúc. Cứ để cho Will và Suellen tự lo liệu với lão mục sư huyên thuyên ấy! Nàng tiến thẳng về phía Pork.
- Hôm nay, thật là một ngày đau buồn, thưa bà Scarlett. Pork nói, đôi mắt đầm đìa nước mắt.
- Vâng. Già Pork ạ, đúng vậy.
Nàng hiểu không thể hỏi lão đột ngột nếu không nàng sẽ chẳng bao giờ biết được điều nàng muốn biết.
Scarlett chậm rãi trở về nhà bên cạnh lão gia nhân già da đen, tai lắng nghe những kỷ niệm của lão về "ông Gerald" và Mama ở Tara thời xa xưa. Nàng đã quên khuấy là lão Pork đã từng phục vụ cha nàng một thời gian dài đến thế. Lão đã đến Tara cùng với Gerald khi đồn điền chỉ còn là một ngôi nhà cũ kỹ bị thiêu rụi và những cánh đồng um tùm gai góc. Pork hẳn phải đến bảy mươi tuổi rồi!
Từng chút một, nàng moi được ở lão những tin tức mà nàng muốn biết: Rhett đúng là đã trở lại Charleston.
Pork đã gói tất cả quần áo của chàng và mang đến trạm gửi cho anh. Đó là công việc cuối cùng của người bồi phòng mà lão đã làm cho Rhett, còn bây giờ lão đã nghỉ hưu với một lợi tức ban đầu kha khá để có thể tạo một ngôi nhà cho mình nơi nào tuỳ lão.
- Tôi cũng nuôi được cả gia đình. - Lão nói tiếp vẻ đầy tự hào.
Dilcey không cần phải đi làm thuê nữa và Prissy cũng sẽ có của hồi môn cho ai cưới nó.
Prissy cũng chẳng xinh đẹp gì, thưa bà Scarlett, nó cũng đã sắp hai mươi lăm tuổi rồi còn gì. Song có chút tài sản, nó sẽ dễ kiếm một gã chồng hơn một cô ả xinh đẹp mà không có của cải gì.
Scarlett cứ mỉm cười mãi, nàng đồng tình với Pork, ngay cả khi lão nói: "Ông Rhett thực là một con người hào phóng". Nhưng, trong thâm tâm, nàng vô cùng bực tức. Sự rộng lượng của con người hào phóng tuyệt vời này đã khiến nàng không thể chịu nổi… Ai sẽ chăm sóc cho Wade và Ella nếu như Prissy ra đi!
Rồi còn làm sao đây để tìm được một bà vú tốt cho Beau? Nó vừa mất mẹ và cha của nó thì gần như quẫn trí lên vì đau khổ, thế mà giờ đây người duy nhất còn biết điều trong nhà lại cũng chuẩn bị ra đi. Scarlett những muốn buông trôi tất cả và bỏ đi, phải, chính nàng cũng muốn đi và bỏ lại tất cả sau lưng mình.
Lạy Đức Mẹ! Con đến Tara để an nghỉ, để sắp xếp lại cuộc đời mình… vậy mà những gì con gặp phải lại là bao chuyện rắc rối phải giải quyết. Con chẳng bao giờ có được chút bình yên sao?
Will bình tĩnh và cương quyết, đã buộc Scarlett phải nghỉ ngơi. Anh đưa nàng lên phòng ngủ và ra lệnh không ai được quấy rầy nàng. Nàng ngủ một mạch gần mười tám tiếng đồng hồ và khi thức dậy, nàng biết ngay mình phải bắt đầu từ việc gì.
***
Scarlett bước xuống nhà để dùng điểm tâm.
- Em mong chị đã ngủ ngon - Suellen nói bằng một giọng ngọt lịm nghe đến phát ngượng - Chị chắc phải mệt lắm sau những gì đã trải qua.
Mama đã qua đời. Cuộc hưu chiến đã bị phá vỡ.
Mắt Scarlett rực lên đáng sợ. Nàng biết rằng Suellen đang nghĩ đến cảnh nhục nhã mà nó đã chứng kiến khi nàng van xin Rhett đừng bỏ rơi nàng. Song nàng đáp lại cũng bằng một giọng ngọt ngào không kém:
- Chị chỉ mới đặt đầu xuống gối một chút là đã ngủ mê mệt ngay, em ạ! Không khí đồng quê thật là dễ chịu và mát mẻ.
- Xấu bụng. Nàng nói cho riêng mình. Căn phòng mà nàng vẫn luôn coi là của mình đã bị Susie, con gái lớn của Suellen chiếm giữ. Và Scarlett cảm thấy mình như một kẻ xa lạ. Chắc là Suellen muốn thế, chẳng còn nghi ngờ gì. Nhưng điều đó không quan trọng. Nàng cần phải giữ vẻ ôn hoà với Suellen nếu như nàng muốn hoàn thành tốt các kế hoạch của mình. Nàng mỉm cười với em gái.
- Có gì mà chị cười thế, Scarlett? Mũi của em có dính nhọ chăng?
Giọng Suellen khiến nàng nghiến chặt răng song Scarlett vẫn mỉm cười.
- Chị xin lỗi, Sue ạ. Chị vừa chợt nhớ đến giấc mơ ngốc nghếch của chị đêm hôm qua. Chị mơ thấy chúng ta lại trở thành những đứa bé xa xưa và Mama đã lấy một cành đào quất vào chân chị. Em còn nhớ Mama đánh đau thế nào không?
- Sao lại không? - Suellen cười đáp - Lutie cũng đã làm như thế với đám con gái, thế mà em cảm thấy như bà quất chính em, bởi chuyện xưa em nhớ như in mà.
- Chị ngạc nhiên là sau bấy nhiêu trận đòn, sao mình lại chưa có đến cả triệu vết sẹo - Scarlett vừa nói vừa dò xét khuôn mặt của cô em. Ngày ấy chị là một cô bé quậy phá dữ. Chị tự hỏi không hiểu sao Carreen và em lại chịu đựng nổi chị.
Nàng thong thả phết bơ lên một mẩu bánh nhỏ làm như thể nàng không còn sự bận tâm nào khác trên đời.
Suellen vẫn cảnh giác.
- Chị đúng là đã hại bọn em, Scarlett ạ. Em không hiểu chị đã luồn lách thế nào để bọn em luôn bị bắt quả tang đang phạm lỗi thay cho chị.
- Chị biết. Ngày ấy, chị thật dễ sợ. Ngay cả khi chúng ta đã lớn lên. Chị đã xỏ mũi cả hai em hệt như những con lừa khi mà chúng ta phải đi hái bông sau khi bọn Yankee đến cướp sạch.
- Suýt nữa chị đã giết bọn em. Chúng em vừa mới khỏe dậy sau một cơn sốt thương hàn thập tử nhất sinh, thế mà chị đã lôi cổ bọn em ra khỏi giường và bắt đi làm việc ngay dưới trời nắng chang chang…
Suellen đã bốc lên và giọng nói của cô bộc lộ tất cả sự mãnh liệt của một phụ nữ đã giữ sâu trong lòng những oán trách chứa chất đã bao năm.
Scarlett gật đầu khuyến khích cô em và luôn miệng thốt ra những tiếng rên rỉ đầy vẻ ăn năn. Sao mà Suellen ưa than thân trách phận thế nhỉ? Đó là chuyện như cơm bữa của nó mà. Đợi cho Suellen hầu như cạn hết lý lẽ, nàng mới cất tiếng:
- Chị thật xấu hổ, nhưng chị có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm của những năm tháng mà chị đã bỏ mặc em, em nghĩ xem Will có tỏ ra khắt khe quá khi cản không cho chị gửi tặng em ít tiền? Nói cho cùng, thì món tiền đó cũng là để giúp Tara, mà Tara thì cũng gần như là nhà chị cơ mà …
- Em đã nói với anh ấy hàng trăm lần như vậy rồi, - Suellen nói.
- Mình không còn nghi ngờ gì điều đó nữa, - Scarlett thầm nghĩ, nàng cao giọng nói tiếp:
- Đàn ông họ bướng vô cùng. Ồ! Suellen, chị vừa nghĩ ra điều này. Em đồng ý nhé! Chị sẽ vui mừng biết bao nếu em đồng ý. Khi đó cả đến Will cũng chẳng thể cưỡng lại được nếu như chị để Elle và Wade ở đây và gửi tiền cho em nuôi chúng giùm chị được chứ? Cuộc sống ở thành phố có hại cho thần kinh chúng lắm. Không khí ở đồng quê sẽ tốt cho chúng biết bao?
- Em không hiểu, Scarlett ạ? Chúng em rồi sẽ cả đàn cả đống đứa bé ra đời - Giọng Suellen bộc lộ rõ sự ham muốn nhưng thận trọng kiềm lại.
- Chị hiểu - Scarlett gật đầu thông cảm. - Vả lại Wade Hampton lại ăn như hổ đói. Song ở đây sẽ rất tốt cho các cô cậu thành thị đáng thương của chị. Chị nghĩ em sẽ phải tốn khoảng trăm đô-la mỗi tháng để cho chúng ăn mặc đấy.
Scarlett không tin Will có thể kiếm nổi một trăm đô la tiền mặt mỗi năm, cho dù anh có làm đủ mọi việc ở Tara này đi nữa. Nàng hài lòng nhận thấy Suellen ngồi im không nói năng gì. Nàng biết chắc cô em sẽ chỉ có thể mở mồm để chấp thuận. Sau bữa điểm tâm, mình sẽ ký cho nó một ngân phiếu, - Nàng tự nhủ.
- Chị chưa bao giờ được ăn những chiếc bánh ngon như thế này. - Scarlett tuyên bố - Chị ăn thêm nữa được không?
Sau một giấc ngủ dài hồi đêm, bữa ăn ngon miệng và dàn xếp cho các con xong, nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Nàng biết đã đến lúc phải trở về Atlanta. Nàng còn phải lo cho Beau… và cả Ashley nữa. Nàng đã hứa với Mélanie như vậy. Nhưng nàng sẽ nghĩ đến chuyện ấy sau. Nàng đến Tara là để tìm sự bình an và yên tĩnh của đồng quê và nàng muốn được tận hưởng chúng trọn vẹn cho đến khi lên đường.
Suellen đã đi vào bếp. Có lẽ là lại để cằn nhằn về điều gì đó. Scarlett thầm nghĩa, dù sự khoan dung không muốn nàng phải nghĩ xấu về Suellen như thế.
Mà chẳng có gì quan trọng cả, miễn nàng có dịp ngồi lại một mình, thanh thản.
Ngôi nhà thật im ắng. Lũ trẻ có lẽ đã ăn sáng trong nhà bếp và chắc chắn là Will đã ra đồng từ lâu, anh vẫn thế lâu nay, kể từ khi anh ta đến Tara, có điều là giờ đây lại đã có Wade lẽo đẽo sau gót anh. Ở đây hẳn Wade sẽ vui hơn ở Atlanta nhiều, nhất là khi Rhett đã ra đi.
Ồ, mình không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Nếu không mình sẽ điên lên mất. Mình sẽ tận hưởng sự yên tĩnh và bình lặng, mình đến đây là vì thế mà.
Nàng rót thêm một tách cà-phê. Lúc này cà-phê đã hơi nguội nhưng nàng cũng chẳng màng chú ý. Một tia nắng mặt trời đi qua khung cửa sổ chiếu vào tấm bảng treo ở bức tường đối diện, phía trên chiếc tủ buýp -phê loang lổ. Will đã khéo léo sửa lại các đồ đạc mà bọn lính Yankee đã làm hỏng, nhưng anh ta cũng không tài gì xoá nổi những vết kiếm chém sâu hoắm, ngay cả vết lưỡi lê đâm vào bức chân dung của bà ngoại Robillard cũng vậy.
Tên lính đâm vào bức chân dung này có lẽ đã say khướt vì hắn đã đâm trật cái khóe miệng đang mỉm cười ngạo nghễ trên khuôn mặt với sống mũi thanh tú của bà ngoại cũng như bộ ngực căng tròn của bà trong chiếc áo cổ hở khoét sâu. Tên lính chỉ đâm trúng chiếc bông tai bên trái làm cho người phụ nữ cao sang này trông lại càng hấp dẫn hơn với độc chiếc bông tai còn lại. Bà ngoại nàng là người duy nhất trong hàng tổ tiên mà Scarlett thực sự chú ý đến, nhưng nàng đã vô cùng thất vọng vì không ai có thể kể lại cho nàng nhiều về bà.
Bà đã ba lần lấy chồng và đó là tất cả những gì mà Scarlett biết được qua lời mẹ nàng kể… mà không có một chi tiết nào hơn. Mama lại luôn cắt ngang câu chuyện về thời xa xưa ấy ở Savannah ngay giữa lúc hấp dẫn nhất. Người ta đã từng đấu kiếm với nhau vì bà ngoại và cái mốt của thời bà lúc ấy thật quá thể, các phụ nữ trẻ thường thấm ướt chiếc váy mỏng bằng vải mousseline của mình để nó dán chặt vào đùi… thậm chí ở những chỗ khác nữa, cứ nhìn bức chân dung này thì lẽ ra mình phải xấu hổ với những suy nghĩ như vậy.
Scarlett tự nhủ, nhưng nàng vẫn ngoái đầu nhìn lại bức chân dung trước khi rời phòng ăn. Ta tự hỏi không biết bà ngoại là người như thế nào thật nhỉ.
Phòng khách cũng đầy những dấu vết của sự nghèo nàn cũng như những dấu vết sử dụng của gia đình. Scarlett khó lòng nhận ra chiếc tràng kỷ bọc nhung, nơi mà trước kia nàng vẫn đến ngồi một cách duyên dáng để lắng nghe lời tán tỉnh của những kẻ theo đuổi nàng. Mọi thứ đã bị xê dịch. Nàng phải thừa nhận rằng Suellen có quyền sắp xếp ngôi nhà theo như cô ấy thích, nhưng dầu sao điều đó cũng làm nàng chạnh lòng. Chốn này chẳng còn Tara nữa.
Thơ thẩn hết từ phòng này sang phòng khác, mỗi lúc nàng lại thêm buồn. Không một vật gì còn như xưa nữa. Mỗi lần trở về Tara là mỗi lần nàng lại thấy thêm một cái gì đó đổi thay, mọi thứ cứ một ngày thêm thảm hại.
Ôi! Sao Will lại ương bướng đến thế! Tất cả ghế ở đây đều cần được bọc lại, còn các tấm rèm thì như một mớ giẻ rách và sân nhà thì đã trơ ra dưới các tấm thảm lót.
Nàng đủ sức mua mọi thứ cần thiết để trang hoàng lại Tara… nếu như Will chịu để cho nàng làm việc ấy, có như thế trái tim nàng mới không se lại khi nhìn mọi thứ mà nàng hàng ngày đêm nhung nhớ, lại đang xuống cấp thê thảm như thế này.
Trại này phải là của mình. Mình sẽ phải chăm lo hơn. Cha vẫn thường nói là sẽ nhường lại Tara cho mình đấy. Nhưng cha chưa một lần viết di chúc. Con người của cha là vậy đó. Cha không bao giờ nghĩ đến ngày mai, Scarlett chau mày, nhưng đúng là nàng không thể nào trách cha. Không bao giờ người ta có thể giận lâu Gerald O Hara được. Ngay cả khi đã ngoài sáu mươi, trông cha vẫn giống như một chú nhóc nghịch ngợm dễ thương.
Người mà đến nay ta vẫn còn căm giận là Carreen.
Dù nó là em gái của mình đi nữa, nhưng nó cũng sai trái và mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Nó đầu bò đầu bướu lắm và khi nó quyết định đi tu thì mình cũng phải đồng ý. Nhưng nó không nói với mình là nó đã nhường cho mình một phần ba Tara thuộc quyền thừa kế của nó.
Lẽ ra nó phải nói trước với mình chứ. Mình sẽ xoay xở để kiếm đủ tiền. Khi đó hai phần ba trang trại sẽ là sở hữu của mình. Mình sẽ không phải là người sở hữu duy nhất như lẽ ra phải thế, nhưng dẫu sao mình cũng có được quyền quyết định mọi chuyện ở Tara theo cách của mình chứ. Bây giờ thì mình chỉ còn có nước cắn răng mà nhìn cả cơ ngơi đang suy sựp dưới sự cai quản của Suellen. Thật là bất công. Chính mình là người đã cứu Tara khỏi bàn tay bọn Yankee và bọn "Scallywag".
Tara là của mình, cho dù luật pháp có nói thế nào đi nữa… và Tara sẽ thuộc về Wade một ngày nào đó và mình sẽ chú ý đến việc đó, với bất cứ giá nào.
Scarlett ngả đầu xuống lớp da rách nát của chiếc tràng kỷ trong căn phòng nhỏ, nơi Ellen O Hara đã từng lặng lẽ điều hành mọi công việc ở đồn điền. Sau ngần ấy năm trời, nàng không ngờ còn nhận thấy thoang thoảng mùi hương dầu sả mà mẹ nàng vẫn dùng. Đó mới đích thực là sự bình yên mà nàng đã đến đây tìm kiếm. Quỷ tha ma bắt những đổi thay và tàn lụi kia đi! Tara vẫn còn là Tara và nàng vẫn đang ở nhà mình và trái tim của Tara vẫn còn đập nơi đây trong căn phòng của Ellen.
Tiếng đập cửa phá tan sự im lặng.
Scarlett nghe Ella và Susie đang cãi nhau ngoài hành lang. Nàng phải ra đi thôi. Nàng không thể chịu đựng nổi tiếng ồn ào lẫn những cuộc cãi vã. Nàng vội bước ra ngoài. Dẫu sao nàng cũng muốn xem qua những cánh đồng. Chúng vẫn được chăm sóc, vẫn màu mỡ và đỏ rực như xưa.
Nàng chậm rãi băng qua thảm cỏ và bước đến gần khu chuồng bò. Không bao giờ nàng có thể thôi không ghê tởm loài bò, cho dù nàng có sống đến trăm tuổi.
Đúng là những con vật nhơ nhớp với những chiếc sừng nhọn hoắt. Ở mép dải đất đầu tiên, nàng cúi mình qua bờ rào để hít thở cái mùi khai khai nồng nồng của đất mới cày và phân chuồng thì hôi thối và dơ bẩn, thế mà ở nông thôn nó lại là hương thơm cúa nhà nông.
Will là một nông dân giỏi, điều ấy không ai nghi ngờ. Không ai có thể thành thạo hơn anh ở Tara… Dù mình có thể làm gì đi nữa, mình cũng không bao giờ thành công nếu như trước đây anh đã không dừng chân lại nơi đây trên đường về nhà mình ở Florida và không quyết định ở lại mãi. Anh đã mê mảnh đất này như bao người đàn ông khác mê một người đàn bà. Thậm chí anh cũng chẳng phải là người Ireland? Trước khi anh đến đây, mình vẫn luôn nghĩ rằng chỉ một người Ireland, với giọng nói đặc sệt địa phương như cha, mới có thể say đắm với một miền đất như thế.
Ở đầu bên kia dải đất, Scarlett trông thấy Wade đang lăng xăng phụ Will và bác Sam Lớn sửa lại một đoạn hàng rào bị hỏng. Nó học làm như thế là tốt. - Nàng nghĩ. Đây là cơ nghiệp của nó. Nàng ngắm đứa con và hai người đàn ông làm việc một hồi lâu. Tốt hơn hết là mình nên về nhà. - Nàng chợt nghĩ, - Mình đã quên khuấy đi mất là còn phai ký tấm ngân phiếu cho Suellen.
Chữ ký của nàng cũng giống như chính bản thân nàng: sáng sủa, không màu mè, không có những vết mực, những nét run rẩy như thường thấy ở những người ít viết. Đó là chữ ký của một nữ doanh nhân, giản dị và thẳng thắn. Nàng ngắm nghía nét ký một lúc trước khi áp tấm giấy thấm lên, rồi lại ngắm nghía một lần nữa:
Scarlett O Hara Butler.
Khi viết những thiệp mời cá nhân, Scarlett vẫn thường ký theo cách thức hiện thời, có thêm những nét cong kiểu cách ở mỗi chữ hoa và kết thúc bằng một đường lượn hình pa-ra-bôn ở ngay dưới tên mình. Nàng ký thử trên một mảnh giấy bao bì màu nâu rồi lại nhìn lần nữa chữ ký của mình trên tờ ngân phiếu. Sau khi quay sang Suellen hỏi ngày, nàng đặt bút ghi vào tờ ngân phiếu ngày 11 tháng 10 năm 1873. Vậy là đã hơn ba tuần sau cái chết của Melly và đã hai mươi ngày nàng chăm sóc cho Mama.
Cái ngày ấy cũng còn nhiều ý nghĩa khác. Bây giờ đã là hơn sáu tháng kể từ khi Bonnie chết, Scarlett đã có thể trút bỏ những bộ y phục buồn bã một màu đen tang chế. Nàng đã có thể nhận lời mà đến thăm người ta và mời người ta đến nhà mình. Nàng lại đã có thể hoà nhập lại với thiên hạ.
- Mình muốn trở về Atlanta, nàng tự nhủ, mình thích sự vui vẻ Đã có quá nhiều những nỗi đau, những cái chết. Lúc này mình cần phải sống.
Nàng gấp tờ ngân phiếu dành cho Suellen. Mình cũng thấy nhớ cửa hàng nữa. Các sổ sách kế toán chắc là đang rối tung lên.
Rồi Rhett sẽ đến Atlanta "để khoá mõm cái lũ ác mồm độc miệng lại". Mình cần phải về đó cùng lúc với chàng.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng tích-tắc chậm chạp của chiếc đồng hồ trong gian đại sảnh đằng sau cánh cửa đóng kín. Sự yên tĩnh mà nàng hàng khao khát giờ đây nàng lại không thể chịu đựng nổi. Nàng đứng bật dậy.
Mình sẽ đưa tấm ngân phiếu cho Suellen sau bữa ăn trưa khi Will trở ra đồng. Sau đó, mình sẽ lấy xe độc mã và đi thăm qua những người láng giềng ở Fairhill và Mimosa. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu như mình không đến chào họ. Tối nay mình sẽ chuẩn bị hành lý và ngày mai mình sẽ lên chuyến tàu sáng.
Để trở về nhà mình ở Atlanta. Tara đã không còn là mái ấm của mình nữa, dù ta vẫn còn yêu nó… Đã đến lúc mình phải đi thôi.
Đường đến Fairhill đầy những vết bánh xe và cỏ dại.
Scarlett nhớ lại cái thời mặt đường được cào dọn hàng tuần và được tưới nước thường xuyên để khỏi bụi. Có một thời, nàng buồn bã nhớ lại, đã từng có đến ít nhất mười đồn điền nằm rải rác cách Tara không xa và mọi người vẫn thường xuyên đi lại thăm viếng lẫn nhau.
Bây giờ thì chỉ còn lại Tara và đồn điền của dòng họ Tarleton và Fontaine. Những chốn khác giờ chỉ còn trơ trọi những chiếc ống khói cháy đen và những mảnh tường đổ nát. Mình phải trở về thành phố ngay thôi.
Đồng quê giờ chỉ còn gợi lại cho ta nỗi buồn. Con ngựa già chạy ì ạch và những chiếc lò-xo mệt mỏi của cỗ xe thật xứng đôi với con đường sụt lở. Nàng nghĩ đến cỗ xe nhồi nệm êm ái và những cỗ ngựa xinh đẹp do Chas điều khiển. Nàng cần phải trở về Atlanta thôi.
Đến Fairhill, không khí vui vẻ và náo nhiệt đã đột ngột kéo nàng khỏi tâm trạng ủ rũ. Cũng như xưa, Béatrice Tarleton vẫn thao thao bất tuyệt về những con ngựa của mình và không còn biết gì khác nữa.
Người ta đã lợp lại mái tàu ngựa, Scarlett nhận xét và mái nhà cũng đã được sửa chữa. Jim Tarleton có vẻ già đi với mái tóc bạc trắng, song năm nay ông vừa trúng vụ thu hoạch bông với sự giúp đỡ của chàng rể, chồng của Betsy, bị cụt một cánh tay. Cả ba cô em của Betsy vẫn còn chưa lấy chồng.
- Dĩ nhiên, điều đó làm chúng em ngày đêm lo đến sốt vó - Hetty nói. Và mọi người đều bật cười, Scarlett không hiểu được họ. Gia đình nhà Tarleton có thể cười bất cứ cái gì. Điều ấy có gì liên quan đến mái tóc màu hung của họ chăng?
Nàng không ngạc nhiên khi cảm thấy có một chút ganh tỵ chợt nhói lên trong người. Nàng vẫn luôn mơ ước ở vào một gia đình gắn bó nhau bằng sự yêu thương và những chuyện cười đùa như gia đình nhà Tarleton.
Nhưng nàng gạt ngay đi. Ham ước thế là phản bội lại mẹ nàng. Nàng ở lại chơi rất lâu. Ở chỗ họ mới vui nhộn làm sao! Và nàng tự nhủ sẽ đến thăm gia đình Fontanie vào ngày mai. Nàng về đến Tara thì trời đã gần sập tối.
Chưa kịp mở cửa, nàng đã nghe tiếng con của Suellen khóc. Đã đến lúc phải trở về Atlanta thôi.
Nhưng có một tin đang chờ đợi nàng, nó sẽ khiến nàng bỗng chốc thay đổi ý định. Suellen bế đứa bé lên tay và dỗ cho nó nín, đúng lúc Scarlett bước ngang qua cửa. Dù mái tóc rối bù và người đã xồ xề, Suellen vẫn đẹp hơn, cả lúc còn con gái.
- Ồ, Scarlett, cô thốt lên, chúng em nôn nóng quá, chị không đoán biết được đâu… Nào, nào, nín đi, bé cưng của mẹ. Con sẽ có một khúc xương thật to bữa tối nay, tha hồ cho con gặm cho đến lúc cái răng quỷ quái kia nó lú ra và không làm con đau nữa nhá.
Scarlett suýt buột miệng: trẻ con mọc răng mà là một sự kiện gây nôn nóng, nàng chẳng buồn biết thêm làm gì. Song Suellen đã không để nàng yên.
- Tony đã trở về! - Sally Fontaine vừa mới phi ngựa đến đây báo tin. Chị về không kịp gặp cô ấy! Tony đã trở về rồi! Hoàn toàn khỏe khoắn cơ đấy! Ngày mai chúng ta sẽ dùng bữa tối tại gia đình Fontanie, khi Will tắm rửa cho bò xong. Ôi! Thật tuyệt phải không Scarlett?
Suellen cười rạng rỡ. Vùng này lại đã đông đúc lại rồi.
Scarlett muốn ôm chặt lấy em gái trong vòng tay mình, một điều chưa từng xảy ra với nàng. Suellen có lý, Tony trở về là một tin tuyệt vời. Nàng đã từng sợ là sẽ không ai còn gặp lại anh ấy nữa. Bây giờ thì nàng đã có thể mãi mãi quên đi kỷ niệm hãi hùng lần hai người gặp nhau cuối cùng. Lần ấy, anh ướt sũng, run cầm cập và mệt lả, vẻ mặt lại đầy vẻ lo lắng. Đúng là trong một tình huống như thế, ai mà chẳng phát cóng và khiếp sợ?
Bọn Yankee đang đuổi theo anh và anh đã trốn sau khi giết một tên da đen hỗn láo đối với Sally, rồi giết luôn tên "Scallywag", đứa đã xúi giục tên da đen điên rồ kia cầu thân với một người phụ nữ da trắng.
Tony đã trở về? Nàng chỉ mong sao cho ngày mai chóng đến. Vùng quê nhà từ nay đã lại hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro