
Chương 17 - Nhàn nâu
Cập nhật các chương mới nhất tại
https://nienthailac.wordpress.com/2017/07/16/hau-cung-phuong-hoang-bay-cao-muc-luc/
https://www.facebook.com/haucungphuonghoangbaycao/
_________________________________________________________________
Chương 17
Nhàn nâu
-o0o-
Theo lệ triều đình, chính thất sau khi nhập cung thì phải thi hành nhiều lễ lộc nhiều ngày, nhưng hiện tại nội cung vẫn còn Hoàng quý phi, mà Tử Chi chỉ là phi tần được lấy lễ của chính thất nên mọi thứ giản lược nhiều so với ban đầu. Vì vậy, hôm nay Tử Chi chỉ cần đi lạy tổ tiên ở điện Phụng Tiên là xem như mọi thứ đã hoàn thành.
Đoàn ngự giá rước Tử Chi đã khởi hành từ sớm, cho nên khi lễ tiết xong xuôi thì trời cũng vẫn chưa đứng nắng. Lướt qua mấy khúc tường thành, Yến Thanh vừa phẩy quạt cho Tử Chi vừa thở mạnh "Trời đang nắng như thế này, may phước là cũng không quá nhiều lễ lộc. Một chút nữa khi về điện bà đợi em pha nước mía lau đường phèn cho bà uống."
Vậy mà khi đoàn nghi giá vừa bái biệt Tử Chi ở ngay trước điện Trinh Minh thì con Lê từ trong đã nhanh nhẹn bước ra ngoài, nói "Bẩm, bà vừa đi về chắc cũng mệt, con đã nấu sẵn chè ướp hương để bên trong rồi. Thỉnh bà vào trong uống cho đỡ nóng."
Tử Chi nghe vậy thì thấy hài lòng, vừa ngồi xuống kỷ thì liền để cho Yến Thanh rót cho mình một tách chè giải nhiệt. Hớp được một ngụm thì con Lê lại bưng một cái chén có mùi giống như thuốc bắc lên. Yến Thanh nhướn cổ nhìn rồi hỏi "Đây là thuốc chi? Bà có bị bịnh tật chi đâu mà phải uống thuốc."
Con Lê cười nói "Dạ, ban nãy lúc bà đang đi làm lễ ở điện Phụng Tiên thì có người tới, nói là bà Hoàng có lệnh cho Ngự y viện chuẩn bị thuốc bổ cho điện Trinh Minh. Ba thang uống trong bảy ngày, uống đều đặn thì khí huyết hài hòa, da dẻ hồng hào, còn dễ mang thai nữa. Chỗ bà Hoàng còn dặn, thuốc này tuy không phải thuốc của Tây nhưng lại vô cùng tốt, kính mong bà không khước từ."
Nhìn thấy chén thuốc có mùi hăng như vậy, Tử Chi cũng ngại uống. Nhưng nghe con Lê nói rằng đây là thuốc do Hoàng quý phi ban tặng, cô cũng không còn cách nào khác. Cầm chén thuốc lên, Tử Chi nín thở rồi ực một lần vào miệng. Thuốc không những đắng lại mà lại còn cay, vừa uống xong thì đã muốn sặc hết ra ra ngoài. Yến Thanh gấp gáp vuốt lưng Tử Chi mấy cái rồi nói "Đây là thuốc bổ, vậy mà phải uống thường xuyên sao?"
Con Lê đặt chén thuốc lên lại cái khay rồi đáp "Bà Hoàng cũng mong mỏi bà phi được sủng ái, rồi mau sanh con đẻ cái cho Hoàng tộc nên mới chu đáo như vậy."
Yến Thanh gật đầu mấy cái "Vậy cũng được, sau này mi cứ nhớ sắc thuốc đều đặn."
Con Lê vâng dạ rồi lui xuống. Tử Chi ngồi một lát thì định đi thay y phục, nhưng chưa kịp đứng lên thì nghe một đứa khác đi vào trong thưa "Bẩm bà, bên ngoài có Phạm Tiệp dư ở Đoan Hòa viện cầu thỉnh an."
Yến Thanh nhìn Tử Chi "Phạm Tiệp dư? Chẳng hay bà có nghe qua tên người này chưa?"
Tử Chi lắc đầu "Không biết, cũng chưa từng nghe qua" nhưng vẫn lệnh tỳ nữ "Cứ cho cô ấy vào."
Đang chỉnh lại vành khăn trên đầu thì Tử Chi thấy một người xinh đẹp yêu kiều đang từ ngoài cửa bước vào. Dáng đi cô nàng uyển chuyển thướt tha, càng đi lại gần mới thấy rõ Phạm Tiệp dư này có có làn da trắng như bông bưởi, lại còn mặc một bộ y phục màu tím thẫm thêu hoa cúc trắng, đúng thật là dáng vẻ không khác chi như tiên nữ. Chỉ có điều, không hiểu sao Tử Chi lại thấy người này có chút quen quen dù đây mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Cô ta cùng nữ tỳ tiến đến trước mặt Tử Chi rồi nhẹ nhàng thưa "Dạ, em là Phạm Tiệp dư ở Đoan Hòa viện, cho em xin được kính chào bà Phi Ân."
Ngay cả giọng nói cũng không quá xa lạ, chỉ là Tử Chi thấy không tiện hỏi ngay nên mới cười "Mời đứng dậy, cô cứ ngồi ở đây đi."
Lúc vừa ngồi xuống cái kỷ bên cạnh thì cô ta liền che miệng cười, cái vẻ yểu điệu lại càng làm cho nhan sắc thêm lộng lẫy. Tử Chi cũng không hiểu gì, chỉ biết hỏi "Chẳng hay Phạm Tiệp dư có điều chi muốn nói?"
Cô ta ngừng một chút rồi đáp "Bẩm, em cười là vì thấy cũng hơn chục năm rồi, bà Phi Ân cũng không quá khác xưa. Đặc biệt là sở thích nhìn ngắm mấy món đồ của Tây, từ lúc nhỏ đã như vậy, bây giờ vào cung rồi mà vẫn trưng bày chúng ở khắp nơi trong điện."
Tử Chi cười qua loa "Cũng là Ngài ngự sắp xếp mọi chuyện, ta chỉ..." bỗng thấy có gì đó không đúng, cô liền ngờ ngợ hỏi "Nhưng mà sao Tiệp dư lại biết rằng ta từ nhỏ đã ưng các món đồ của Tây, chẳng lẽ..."
Phạm Tiệp dư lúc này lại càng che miệng cười thêm mấy tiếng nữa mới nói "Bà Ân quả thực là mau quên quá, vẫn chưa nhận ra em là ai sao?" rồi liền nhại giọng cao vút nghe như tiếng muỗi kêu "Nhàn nâu, chị em mình năm sau sẽ gặp lại nữa nhé."
Mặt Tử Chi như phảng phất nhớ lại chuyện xưa, sau đó liền kinh ngạc hết mức "Chị Hạ Huyền, là chị đây sao?"
Hạ Huyền lúc này mới thoải mái cười tươi như sương mai "Ngoài chị ra thì còn có ai biết chuyện khi xưa em vì muốn bắt một con nhàn màu nâu trên biển mà bị dính đầy lọ nghẹ trên mặt, phải nhờ chị dẫn về nhà mà rửa? Từ đó chị cứ gọi em là 'Nhàn nâu', em nghe vậy lại ưng cái tên đó vô cùng."
Miệng cười khúc khích, Tử Chi cũng nhắc lại "Còn em thì là người duy nhất cùng chị đi lượm hết mấy con dã tràng ngay trời trưa nắng để mang về khoe nhà? Rốt cuộc cũng bị cảm nắng mấy ngày mới hết."
Hạ Huyền cười buồn "Chỉ tiếc rằng lúc đó chúng ta chỉ được cùng đi ra ngoài Quảng chơi vài lần rồi thôi. Chị còn nhớ lần cuối là chúng ta hứa hẹn đủ điều, cuối cùng cũng vì thầy của chị bảo rằng con gái lớn phải ở nhà mà không thể cùng em đi chơi được. Ngót nghét cũng đã hơn 10 năm rồi còn chi?"
Tử Chi liền hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, do cha cô với ông nội của Hạ Huyền cùng làm quan trong triều, lại hay có giao hảo nên cũng vài lần hẹn nhau đưa gia đình ra Quảng mà thăm thú. Khi ấy hai chị em vừa gặp nhau đã hợp, vì lớn hơn Tử Chi 2 tuổi, lại nhà chỉ có anh trai nên Tử Chi gặp Hạ Huyền thì cứ gọi chị ấy là "Chị hai", nhiều lần thành quen miệng. Cả hai đi được vài lần thì không thấy Hạ Huyền đi cùng nhà nữa nên Tử Chi lòng cũng thấy buồn, thế nên mấy năm sau cũng không muốn ra Quảng chơi nữa. Ngẫm lại mới thấy thời gian trôi qua thật quá nhanh, hai chị em giờ cũng đều đã phổng phao, Hạ Huyền chị ấy giờ đã thành một mỹ nhân chim sa cá lặn, Tử Chi tự nhìn lại mình, thấy không khỏi có chút ganh tỵ nên mới cảm thán:
"Chị trông khác xưa nhiều quá, cả em cũng không thể nhận ra."
Hạ Huyền cười mát "Còn chị thì vừa nghe người ta nói rằng con gái ông Thượng bộ Học sắp được phong làm Phi thì đã biết ngay đó là em, thế nên hôm nay mới đến đây để cầu kiến 'bà Nhất giai Phi' đây."
Tử Chi làm mặt giận "Chị lại còn chọc ghẹo người ta nữa. Nhớ lại ban nãy chị gọi em là 'bà' xưng 'em' mà thấy ngượng đỏ cả mặt."
Hạ Huyền nói nửa đùa nửa thật "Trong cung, quy tắc là quan trọng nhất, mới ban đầu gặp lại nhau thì chị làm vậy mới phải phép. Em đã là Phi, chị chỉ mới là Tiệp dư, để người ngoài nhìn vào nói ta vô lễ cũng không hay."
Nghe vậy thì Tử Chi mới đùa nhẹ để trấn an "Xinh đẹp như chị đây thì ngày phong Phi còn xa sao? Em còn đang sợ sau này chị cứ mắc bận hầu Ngài ngự mà không thèm nhớ tới em nữa đây."
Hạ Huyền liền đỏ mặt cự nự "Em còn trêu ghẹo chị sao? Đúng là ngày xưa lanh lợi, bây giờ cũng vẫn muốn làm người ta mắc cỡ."
Hai chị em đang nói chuyện thì nữ tỳ đi vào nói "Bẩm, đồ ăn tụi con đã dọn sẵn, kính mời bà Phi dùng ngọ thiện."
Chợt nhớ ra lúc này đã tới trưa, sẵn thấy có Hạ Huyền ở đây, Tử Chi mới đánh tiếng "Hay chị ở lại đây mà dùng bữa với em, có được không?"
Hạ Huyền cũng không muốn từ chối nên cũng vui vẻ gật đầu. Cả hai sau đó cùng dắt tay qua bên gian kia mà ngồi dùng thiện. Bữa trưa hôm đó, hai chị em vừa ăn vừa cười đùa rộn ràng, làm tâm trạng Tử Chi lúc này cũng khá lên được một chút, ăn cũng thấy ngon miệng hơn nhiều. Nỗi lo sợ cô đơn tịch mịch trong cung cấm thì ai mà không có, nhưng chí ít bây giờ cô cũng đã tìm được một người làm bạn, lại là người quen cũ, sau này đỡ đần nhau cũng dễ. Hạ Huyền từ xưa tới giờ, dù lúc trước có chút tinh nghịch nhóc con nhưng cũng đã phần nào ra dáng người chị lớn. Nghĩ đó tới đó, Tử Chi bỗng nhẹ người đi nhiều nhiều lắm.
Dùng bữa xong thì cũng đã quá trưa, nên Hạ Huyền cũng phải lui về chỗ của mình, lúc ra về còn được Tử Chi tặng thêm mấy món đồ trang sức, tất cả đều được đặt trên khay phủ khăn lụa đỏ, nhìn bắt mắt vô cùng. Hai chủ tớ Hạ Huyền vừa bước tới khu lục viện thì cũng ngay tầm mắt của Luân Nhi đang đi ra khỏi viện Thuận Huy. Liếc thấy món đồ trên tay có vẻ quý giá, Luân Nhi đứng lại rồi nhíu hai mắt, nói:
"Song Oanh, đó có phải là Phạm Tiệp dư hay không? Cô ta đi đâu mà được ban thưởng nhiều như vậy?"
Song Oanh nhướn cổ nhìn theo rồi đáp "Đi từ hướng đó thì chỉ có thể là cung Khôn Thái hoặc là điện Trinh Minh. Không lẽ là đồ của bà Hoàng?"
Luân Nhi cười khinh "Bà Hoàng keo kiệt, làm sao mà có đồ quý giá để ban thưởng cho phi tần? Nếu không phải là bà Hoàng thì chỉ có thể là Phi Ân."
Đỡ chủ ra kiệu đang đợi ngay trước viện, Song Oanh dẩu môi nói "Phi Ân từ lúc vào cung đã khua chiêng đánh trống ầm ĩ, giờ lại còn tự tiện ban thưởng phi tần để kết bè kết phái. Đức Tiên Cung mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này."
Ngồi lên kiệu, Luân Nhi vuốt nhẹ lại áo rồi hả hê nói "Vậy cũng tốt. Sẵn tiện chuyến này mà nói với đức bà luôn một thể." Sau đó cô như nhớ ra chuyện gì, mới hỏi tiếp "Mà còn chỗ của bà Hoàng, ban sáng này mi qua đó cô ta có nghi ngờ chi không?"
Song Oanh lắc đầu, nói dứt khoát "Bẩm, lúc con qua đó để xin bà Hoàng mang danh nghĩa của mình ra mà ban thuốc bổ cho Phi Ân thì cũng không nói chi nhiều, còn khen bà chu đáo, biết nghĩ trước sau, đỡ đần việc trong cung cho bà Hoàng nữa."
Luân Nhi nghe vậy chỉ gật đầu hài lòng, miệng dần nở ra một nụ cười bí hiểm. Kiệu giá của cô đi một lúc thì đã tới cung Trường Sanh, nhưng càng lại gần thì mới thấy có hai người đang đứng trước cổng cung, chốc chốc lại nhướn cổ nhìn vào bên trong. Cả hai lát sau mới nhận ra có kiệu đang tới nên vội nép qua một bên. Song Oanh lúc này mới thì thầm "Thưa bà, là Tần Huệ với nữ tỳ của mình."
Diệp Tâm biết người ngồi kiệu là Luân Nhi nên lại càng khép nép, đầu chỉ biết cúi xuống đợi khi Luân Nhi xuống kiệu thì mới thưa "Dạ, em xin kính chào bà Phi Chiêu."
Luân Nhi đi lại gần, nói giọng mát mẻ "Thì ra là Tần Huệ đây mà, làm ta cứ tưởng là ai. Cớ làm sao mà cô lại đứng ở dưới trời trưa nắng như vầy, lại còn ở ngay trước cung Trường Sanh nữa?"
Diệp Tâm liền chột dạ, nói lắp bắp "Trời nắng nóng nên em định sang đây để cầu thỉnh an đức Tiên Cung, sẵn tiện nếu đức bà cần thì nấu chút nước mát cho đức bà uống giải nhiệt thôi ạ."
Luân Nhi nhìn dáng vẻ luống cuống không che đâu được của Diệp Tâm, cô lại càng muốn trêu chọc để Diệp Tâm thêm khốn khổ "Tấm lòng của Tần Huệ thiệt quá quý, nhưng mà Ngài ngự hiếu thảo nên đều tấn tôn hai vị đức bà, bởi vậy mới có danh vị Lưỡng tôn cung. Vậy thì không biết cô có đi sang cung Diên Thọ để cầu thỉnh an đức Thánh Cung hay chưa mà lại đến đây hầu đức Tiên Cung trước vậy?"
Bị hỏi cắc cớ, Diệp Tâm lại càng lóng ngóng tới tội nghiệp, tay cứ như muốn vò nát lấy áo để bớt run sợ, Luân Nhi thấy vậy nên thích thú lắm. Cô từ lúc ở tiềm để đến nay không thể nói là thích Diệp Tâm, nhưng cũng không phải là ghét. Chỉ là cô không vừa mắt Diệp Tâm dám sinh con trước mình, mà lại là con trai nữa. Thậm chí khi Hoàng đế đăng cơ, Diệp Tâm còn từ vị trí hầu gái mà được phong làm Tần, làm Luân Nhi cũng có chút tức tối. Nhưng khi nghĩ lại, với gia thế bần hèn của Diệp Tâm thì dù làm phi tần, dù có sinh được con trai, dù cho được đức Tiên Cung yêu thương tới đâu đi nữa thì sau này cũng không thể làm Thái tử mà nối ngôi Hoàng đế, cho nên cô chưa bao giờ để Diệp Tâm trong mắt mà xem như một đối thủ.
Hồi sau, thấy Diệp Tâm đứng mãi mà không nghĩ ra được một câu nào nói ra cho hợp tình hợp lý, lại thêm mồ hôi đổ nhễ nhại trên mặt, Luân Nhi mới giả lả nói "Thôi bỏ đi, ta chỉ vui miệng hỏi hai ba câu thôi, Tần Huệ đừng để bụng. Chứ thật ra ta biết trong lòng cô luôn hiếu thảo với Lưỡng tôn cung, chỉ là trong cung Trường Sanh không chỉ có một mình đức Tiên Cung mà còn có Hoàng tử Vĩnh Thụy nữa nên cô mới đứng đây để ngóng con mình, có phải không?"
Diệp Tâm liền hốt hoảng cực độ, van nài Luân Nhi "Dạ bẩm bà Phi Chiêu, đức Tiên Cung nuôi nấng Vĩnh Thụy là ơn đức sánh sông Hương núi Ngự, em đâu có dám lo lắng điều chi. Em chỉ...em chỉ..."
Luân Nhi vỗ nhẹ vào tay Diệp Tâm, nhẹ nhàng nói "Là mạ thì ai mà lại không thương con? Ta biết đã từ lâu cô không được gặp mặt con rồi nên mới không chịu nổi mà đứng ở đây để mong được thấy con. Nhưng mà chính điện nằm sau tận bên trong, dù có đứng ở đây mà ngóng thì cũng không thấy được cái chi. Hay là như vầy, ta sắp vào trong cầu thỉnh an đức bà, cô cứ để ta nói vô vài lời, biết đâu đức bà đổi ý thì sao?"
Sắc mặt đang buồn khổ, bỗng nghe như vậy Diệp Tâm như người từ trên trời rớt xuống, mừng rỡ nói "Dạ, nếu được như vậy thì em xin cảm tạ bà. Em cầu xin bà cho em được gặp mặt con, dù một lát thôi cũng mãn nguyện rồi."
Luân Nhi liền phẩy tay mấy cái, ra vẻ không quan tâm rồi cùng Song Oanh đi vào trong, để lại Diệp Tâm vẫn còn vui mừng không ngớt. Song Oanh đợi lúc khuất bóng người ngoài rồi thì mới nhỏ giọng hỏi "Bà định lên tiếng nói dùm cho Tần Huệ sao? Ai cũng biết đức Tiên Cung..."
Luân Nhi dứt khoát cắt ngang "Nếu mi đã biết đức Tiên Cung không thích Tần Huệ thì mi càng phải biết ta không dại chi mà nói dùm cho cô ta. Chỉ có điều để cho đức bà nghe được chuyện cô ta lén lút đứng bên ngoài dòm ngó cung của mình thì cũng tốt."
Ánh mắt Luân Nhi lóe lên một tia đắc thắng, làm Song Oanh cũng không hiểu gì cũng phải nghe theo. Từ đằng xa đã thấy bên trong trong chính điện, người đang chễm chệ tựa lưng ra sau sập trên cao chính là Tiên Cung, xung quanh là nữ tỳ đang xoa bóp và chăm sóc móng tay. Hương trầm xung quanh vẫn nghi ngút khói, trông không khác gì những sợi chỉ trắng đan nhau qua lại giữa không gian uy nghiêm.
Luân Nhi tiến đến trước mặt Tiên Cung rồi cúi lạy "Con xin được chào đức bà."
Tiên Cung cũng cười "Đứng dậy đi, con cứ ngồi xuống đó."
Nữ tỳ vừa bưng một cái kỷ ra thì từ bên trong vang lên một giọng nói "Nước mát vừa nấu xong, con xin mời đức bà dùng."
Luân Nhi nhìn lại thì thấy đó chính là Cẩn tần. Cô còn nhớ ngày đầu tiên ra mắt chính cung thì chỉ có duy nhất người này là mặc một bộ y phục màu hồng diêm dúa, hôm nay không ngờ lại cũng khoát lên người một chiếc áo màu hồng sậm thêu hình hoa cà, trông nhức mắt hết sức. Cẩn tần bước ra, dù mắt nhìn thấy Luân Nhi nhưng vẫn giả như không để ý, chỉ đi thẳng tới chỗ Tiên Cung rồi nói:
"Đức bà không thích uống nước mát có vị quá ngọt nên con dặn người nấu bỏ ít mía lau lại. Nào, để cho con hầu người uống hết chén nước này nhé."
Tiên Cung hài lòng gật đầu, giả vờ mắng "Lục Dược, ta đã dặn con là chuyện này cứ để bọn chúng làm, con cứ ở đây ngồi hầu chuyện ta là được."
Cẩn tần hiền lành đáp "Được tới cung Trường Sanh hầu hạ đức bà là con mãn nguyện rồi, mong đức bà cứ để cho con được chăm sóc đức bà từng chút một" rồi cô ta như vờ mới vừa nhìn thấy Luân Nhi nên mới hốt hoảng cúi người "Ấy, em cứ mê mải chuyện trò cùng đức bà mà không biết Phi Chiêu cũng tới đây. Kính mong bà tha tội."
Luân Nhi bấu chặt tay vào người, gượng cười nói "Tần Cẩn được đức bà ưu ái nên ngày nào cũng qua cung mà hầu hạ ngài, xem như đây là viện của mình. Tới cả nữ tỳ cũng không ai siêng năng hơn em nữa."
Cẩn tần nửa cười nửa khinh đáp "Lục Dược cũng đâu dám nhận là mình siêng năng, nếu bà phi có lòng thì ngày ngày cứ qua đây để hầu hạ đức bà là được. Em chỉ sợ bà phi bận rộn quản lý lục thượng mà không chu tất chuyện chăm sóc cho bề trên nên mới tới cung Trường Sang nhiều hơn một chút."
Không đáp vội, Luân Nhi hớp một ngụm chè rồi thở dài nói "Quản lý lục thượng đã có bà Hoàng giành hết quyền hạn rồi, sao ta lại có thể chen vào nữa chứ? Dù cũng là Ngài ngự chính miệng ban cho quyền hỗ trợ bà Hoàng nhưng mà bà Hoàng cứ một hai gom vào tay mình. Tới cả chuyện nhỏ nhặt như ban thuốc bắc đại bổ cho phi tần cũng là bà Hoàng giành lấy nữa mà, ta nào đâu có dám so?"
Tiên Cung đang định đưa lên miệng một miếng mứt thì chợt ngưng lại, cười dò ý "Phi Chiêu, bà Hoàng trước nay thích tự mình quản lý mọi chuyện nên lễ lộc cũng một mình bà Hoàng sắp xếp, đây cũng là bình thường. Nhưng mà con vừa nói là bà Hoàng ban thưởng thuốc bổ cho phi tần, chuyện này sao ta không nghe Lục Dược nói chi hết?"
Nói xong bà nhìn sang Cẩn tần, cô ta cũng nhẹ lắc đầu. Luân Nhi bất mãn kể tiếp "Đức bà cùng Tần Cẩn không nghe cũng đúng, vì bà Hoàng tự ý ban thưởng cho một mình Phi Ân thôi mà. Phi tần lục viện ai cũng đều không có, riêng mỗi một mình điện Trinh Minh là được ân huệ này" nói đoạn cô cười buồn "Mà ngẫm cũng phải, là Nhất giai phi thì dĩ nhiên là được nhiều ưu ái hơn người khác. Vào cung đã rầm rộ như vậy, lại thêm tính tình Phi Ân cũng thích tỏ vẻ rộng rãi, ban nãy con còn thấy Phi Ân ban thưởng cho Phạm Tiệp dư nữa cơ."
Tiên Cung dĩ nhiên là thấy trong lòng không dễ chịu, nhưng trước mặt Luân Nhi chỉ thong dong nói "Phi Ân dù có là Nhất giai phi thì cũng chỉ là phi. Ta sẽ nói chuyện với Hoàng đế, để lục viện sau này không oán thán rằng ngài chỉ sủng ái Phi Ân mà để cô ta lên mặt với mọi người, lại càng không để cho người trong cung kết bè phái mà xa cách những người khác. Nhưng còn bà Hoàng là con gái của ông Phụ chánh Trương Như Cương, tánh tình nhiều khi cũng thích nắm quyền không nể mặt ai. Nếu mà Phi Chiêu thấy bất bình thì cứ để ta lên tiếng, dù ta ở xa lục viện nhưng cũng không thể nào làm lơ chuyện trong nội cung được."
Đang ngồi, bỗng Luân Nhi giật mình xoay người, hoảng sợ nói "Bẩm, con xin thỉnh cầu đức bà đừng nói chuyện này cho ai biết, cũng đừng vì phi tần lục viện mà làm khó bà Hoàng hay Phi Ân. Con cũng chỉ là thấy cung Trường Sanh thân thuộc mà lỡ miệng nói ra, chứ không hề có ý chỉ trích ai hết. Nếu đức bà làm rõ mọi chuyện thì có khi người ta lại nói con nói hành nói tỏi, Ngài ngự lại nghĩ không tốt về con, làm con thêm khổ. Cả hai người họ đều có chức vị cao hơn con, nên con cũng không dám oán trách ai cả, chỉ mong có người hiểu được nỗi khổ trong lòng Luân Nhi này là được. Đức bà cứ đợi sau này, nếu cả hai có làm điều chi không vừa ý thì khi đó trách mắng cũng được."
Luân Nhi nói nhiều lời tha thiết tới vậy, Tiên Cung cũng không thể lắc đầu, chỉ còn biết xui theo "Thôi, coi như là lần này là sơ sót của bà Hoàng. Ta cũng không muốn hà khắc chi với Phi Ân, mọi chuyện cứ để yên như vậy. Chỉ là ta sợ Lục Dược thấy tủi, nó mới vào cung, lại chưa được hầu tẩm nên cứ bị người khác coi thường."
Nghe tới hai chữ "coi thường", mặt Luân Nhi liền hiện lên ý giễu cợt, nhưng Cẩn tần cũng không để ý mà chỉ nói "Con không cần chi cả, chỉ cần đức bà yêu thương con là được rồi" xong liền nhìn ra phía ngoài "Con thấy Hoàng tử chắc cũng sắp học bài xong, hay con cứ đi chuẩn bị bánh để sẵn cũng được."
Nói rồi cô ta đi vào trong rồi lại tự tay mang ra một khay bánh phục linh cùng bánh đậu xanh. Luân Nhi lướt mắt qua mấy cái bánh trên khay rồi cười dò ý "Bánh này nhìn vô cùng tinh tế, xin hỏi đức bà là ai trong cung Trường Sanh mà lại khéo tay như vậy?"
Tiên Cung hơi dẩu môi, lạnh nhạt đáp "Là bánh của bà Hoàng làm cho Vĩnh Thụy hồi sáng này. Nói chi thì nói, bà Hoàng này không chu tất chuyện trong cung nhưng lại có lòng với Hoàng tử, ta cũng không nỡ từ chối."
Tay nhận lấy miếng quýt từ Song Oanh, Luân Nhi bâng quơ nói "Bà Hoàng cũng thật tài tình, từ trước tới nay dù chưa từng đụng tay chân vào chuyện bếp núc mà bây giờ lại làm bánh khéo thật. Chắc hôm nào con cũng phải sang cung Khôn Thái nhờ bà Hoàng chỉ cho vài món."
Như nhớ ra chuyện gì, Tiên Cung đang cầm tách chè lên thì lại ngưng tay, đâm chiêu nói "Con nói thì ta mới để ý, trong suốt mấy năm trời trên Tư Lăng bà Hoàng chưa từng nói qua chuyện mình biết nấu nướng chi cả. Lúc ta nằm bệnh thì cũng là cháo nấu từ phủ đem lên, sao bây giờ lại rành chuyện bánh trái như vầy?"
Nhâm nhi cho xong miếng quýt, Luân Nhi mới khẽ cười "Thực ra ban sáng này con có đi sang cung Khôn Thái có chút chuyện, bà Hoàng lúc đó đang chăm sóc cho mấy cây sứ của mình, thì thời gian đâu mà làm bánh? Trừ phi..."
Tiên Cung sốt ruột "Sao?"
Luân Nhi nói cho hết ý "Trừ phi bà Hoàng nói dối."
Cẩn tần cũng muốn nói thêm, liền cất giọng hỏi "Nếu mà bà Hoàng nhờ người trong cung làm bánh thay mình thì cũng coi như là không quá đáng trách, chắc bà Hoàng cũng đang muốn lấy lòng đức bà mà thôi."
Tiên Cung cũng gật gù đồng ý, chỉ có Luân Nhi là không chịu buông tha "Nếu như người trong cung Khôn Thái làm dùm chủ thì cũng là chuyện bình thường, còn đằng này con nghĩ là người khác trong lục viện cơ."
Hai người kia vẫn còn ngơ ngác thì Song Oanh mới nhanh nhẹn mà giả vờ hỏi "Ý của bà là bà Tần Huệ hay sao?"
Đặt mạnh tách chè xuống bàn, Tiên Cung trợn mắt lên hỏi "Sao? Sao lại có Tần Huệ ở đây nữa?"
Chỉ chờ có bấy nhiêu đó, Song Oanh liền lên tiếng kể "Bẩm, ban nãy bà Chiêu với con vừa tới cung Trường Sanh thì thấy bà Huệ đứng lấp ló ở ngoài cổng cung, mắt thì cứ láo liên nhìn vào trong đây. Lúc bà Chiêu hỏi thì bà Huệ mới ấp úng, thái độ thì muốn che giấu cái chi đó."
Cẩn tần nghe xong chuyện thì liền uất ức nói với Tiên Cung "Bẩm đức bà, Tần Huệ thân phận thấp kém, không xứng đáng làm thân mẫu của Hoàng tử nên đức bà mới thương Hoàng tử mà đem về đây nuôi. Vậy mà Tần Huệ không biết thân phận, còn dám lén lút đứng ở ngoài cung Trường Sanh mà dòm ngó vào trong" rồi cô ta nhìn vào khay bánh, càng tức giận hơn "Con còn nhớ mấy hôm trước Tần Huệ đem cháo sang cho Hoàng tử mà đức bà không cho phép, nên bây giờ con ngẫm thấy chắc chắn cô ta đã tự tay làm bánh này, rồi cấu kết với bà Hoàng để qua mặt đức bà. Thực sự đức bà không thể dung túng loại người này được."
Thấy Cẩn tần gần như mất hết cái dáng vẻ dịu hiền ban nãy, sẵn sàng đốp chát khi nghe đến Diệp Tâm, nên mọi người ở đó ai cũng trân mắt nhìn cô ta. Chỉ có Tiên Cung là vẫn chăm chú lắng nghe cháu mình nói, lại còn gật đầu đồng ý. Thấy có lẽ bao nhiêu đó là đủ, Luân Nhi mới đứng dậy mà xin phép ra về, không dám nán lại lâu hơn. Lúc ra cửa, trên miệng cô lúc này mới đích thực mở rộng một nụ cười đắc chí vô cùng. Tiên Cung dĩ nhiên là cũng không muốn giữ khách, đợi cho người đã đi rồi thì mới nói với Cẩn tần "Phi Chiêu hôm nay tới đây nói nhiều chuyện như vậy, đúng thực là đáng nghe. Vậy là bao nhiêu ngày qua ta đã bị che mắt không biết bao nhiêu lần mà cứ vẫn ngồi im chịu trận."
Mắt Cẩn tần lóe lên một tia độc ác "Bà Hoàng thích cậy thế lạm quyền, nhưng lại đang ngồi trên ngôi chánh cung nên khó để làm lay chuyển. Ban nãy Phi Chiêu có nói, đức bà cứ đợi khi nào bà Hoàng gây ra tội lớn thì xử lý cũng còn kịp. Quan trọng là hai người Phi Ân và Tần Huệ. Một người thì thích tỏ vẻ, kết bè phái, một người thì gieo tiếng ác cho đức bà, còn lén lút soi mói cung Trường Sanh nữa."
Đè nén cơn giận xuống, Tiên Cung trấn an cháu mình "Dù Phi Ân này thích gây phiền phức cho nội cung thì trước sau ta cũng có cách trị. Cô ta ỷ thế thân phụ của mình nên ta cũng không tiện tay mà trừng phạt vô cớ. Con cứ bình tâm, Phi Ân từ đầu đã không xứng đáng ngồi ở ngôi Nhất giai phi thì ta cũng không để cho cô ta ở đó lâu đâu."
Cẩn tần vẫn không buông tha "Vậy còn Tần Huệ thì sao? Con vẫn thấy bất bình cho đức bà hết sức."
Nhắc tới hai chữ 'Tần Huệ', Tiên Cung liền cười lạnh "Tần Huệ tuy là tam giai tần, nhưng so về gia thế thì thua xa con nên coi như hai người bằng giai với nhau. Con lại là cháu gái của ta, ta lại là Hoàng thái phi, vậy thì dạy dỗ phi tần cùng giai thì ta cũng phải để cho con làm thay ta được chứ."
Như biết chắc mình sẽ phải làm gì, Cẩn tần liền che miệng mà cười, sau đó liền hứng khởi xoa bóp chân cho Tiên Cung rồi nói đúng một câu "Dạ vâng, con xin tuân mệnh đức bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro