Chương 1 - Tiên đế băng hà
Tiếng kẻng gõ không dứt, âm thanh ai oán vang lên khắp bốn bề. Tưởng như mây đen sấm chớm vần vũ trên đỉnh đầu, không khí khiến người ta run rẩy mà kính sợ. Nước có đại tang, thiên hạ đều biết.
Thanh Anh cúi người cùng mọi người dập đầu, đứng dậy, rồi lại cúi người, dập đầu. Từng giọt nước mắt thi nhau chảy dài trên gò má, tưởng như một dòng suối không bao giờ cạn, nhưng lại chẳng có giọt nào gọi là thực sự đau lòng.
Đối với người nằm trong quan tài bằng vàng kia, dù y có sống hay chết cũng không khiến nàng vui hay buồn. Ngoài trừ việc đó chính là phụ thân của phu quân mình, tiên đế, cũng chính là người đã nhẫn tâm ruồng bỏ cô họ nàng.
Nghĩ tới đây, Thanh Anh bất giác rùng mình, trong lòng xuất hiện một niềm vui mừng mơ hồ. Một khi vương phủ trở thành tiềm long phủ đệ, phu quân của nàng lên ngôi hoàng đế, tất thảy đều là người đàn ông này ban tặng. Ý nghĩ trong đầu vừa loé lên, Thanh Anh ngước mắt lên nhìn một lượt thê thiếp, cách cách trong phủ. Không, lúc này nên gọi họ là phi tần mới phải, chỉ là danh phận chưa định mà thôi.
Thanh Anh rùng mình, nàng ngoan ngoãn quỳ gối phía sau đích phúc tấn. Phía sau nàng là tì thiếp có cùng danh phận, Cao Hi Nguyệt. Nàng ta mặc đồ tang trắng, dù khóc nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ xinh đẹp chẳng khác nào hoa lê đái vũ, thật khiến người ta thương xót.
Bỗng nhiên, người phía trước có chút dao động, một thị nữ vội hô lên: "Chủ tử nương nương ngất rồi!"
Thanh Anh nhanh chóng lê gối tới, cùng mọi người đỡ lấy Phú Sát thị đã ngất xỉu. Cao Hi Nguyệt cũng theo lên, hoảng loạn nói: "Chủ tử nương nương quỳ cả một đêm, sợ là đã mệt. Còn không nhanh đi thông báo Hoàng Thượng cùng Thái Hậu."
Lúc này, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều đã mệt mỏi, sớm đã về cung nghỉ ngơi. Thanh Anh liếc mắt nhìn Hi Nguyệt rồi cao giọng nói với mọi người: "Chủ tử nương nương quá đỗi đau lòng, mau đỡ đến thiền điện nghỉ ngơi. Tố Tâm, ngươi là người hầu hạ bên cạnh chủ tử nương nương, ngươi đi thông báo một tiếng, nói bên này có chúng ta hầu hạ là được rồi. Đêm đã khuya, không cần làm phiền Hoàng Thượng cùng Thái Hậu."
Hi Nguyệt liếc Thanh Anh một cái, không nói gì thêm. Thanh Anh cũng không muốn tranh cãi cùng nàng. Nàng đỡ Phú Sát thị trong lúc chờ tên tiểu thái giám tay chân nhanh nhẹn mang kiệu mềm đến rồi cùng mọi người đưa Phú Sát thị vào thiền điện.
Hi Nguyệt có ý muốn theo vào hầu hạ nhưng Thanh Anh đã nhanh chóng nghiêng người ngăn cản, nhẹ giọng nói: "Ở đây không thể không có người chủ trì. Thái Hậu cùng các vị Thái phi đều đã đi nghỉ ngơi. Chủ tử nương nương đã cùng ta đi vào thì địa vị cao nhất ở đây chính là trắc phúc tấn tỷ tỷ."
Đôi mắt Hi Nguyệt khẽ gợn sóng, hướng về phía Thanh Anh khuôn mặt lúc này đã nhợt nhạt nhất dạng. Sự dịu dàng thường thấy trong con ngươi Hi Nguyệt hiện lên một tia bất tuân, nàng ta nhẹ nhàng nói: "Muội muội cùng ta đều là trắc phúc tấn, ta làm sao dám không theo hầu chủ tử nương nương?" Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp. "Hơn nữa, khi chủ tử nương nương tỉnh lại chưa chắc đã muốn nhìn thấy mặt muội."
Thanh Anh cười mà không đáp, nhìn nàng ta rồi lạnh nhạt nói: "Tỷ tỷ tự hiểu mà?"
Hi Nguyệt hơi cắn môi: "Ta mong muốn mãi mãi đều có thể tự hiểu."
Nàng ta lui ra phía sau hai bước, quỳ xuống rồi hướng về phía quan tài của tiên đế kêu khóc. Thanh âm phảng phất tựa như mưa trút xuống hoa lê, vô cùng yếu mềm mà lại réo rắt thảm thiết.
Thanh Anh liếc mắt nhìn nàng ta, trong lòng bất giác thán phục, tại sao trên đời lại có một có nữ nhân như vậy? Dịu dàng, uyển chuyển tựa như làn sương khói mỏng nhẹ khẽ vờn quanh áng mây, ngay cả lúc đau lòng cũng đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể rời mắt.
Thanh Anh bước vòng trong thiền điện. Tố Tâm cùng Liên Tâm đã dìu Phú Sát thị lên giường, người thì lau mặt cho Phú Sát thị, người thì nhẹ nhàng phẩy quạt. Thanh Anh vội vã dặn dò thái giám theo hầu: "Lập tức mang nước nóng đến, mặc dù đã vào tháng chín nhưng cũng đừng để chủ tử nương nương lau mặt bị nhiễm lạnh. Liên Tâm, ngươi hầu hạ chủ tử nương nương dùng chút nước ấm, cẩn thận kẻo nóng." Dứt lời lại phân phó thị nữ của mình, "Nhị Tâm, ngươi đi mở cửa sổ cho thoáng khí. Nhiều người như vậy chỉ sợ nương nương càng khó chịu. Đã mời Thái y đến chưa?"
Nhị Tâm vội vã trả lời: "Dạ. Đã phái người lặng lẽ đi mời."
Tố Tâm nghe vậy, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại: "Thân thể chủ tử nương nương không khỏe, chẳng lẽ mời một vị thái y đến mà còn phải lén lút?"
Thanh Anh mỉm cười, xoay mặt: "Cô nương không biết, lời lúc nãy không phải là lén lút. Mà là Cao tỷ tỷ nói sai."
Tố Tâm càng thấy khó hiểu, đâm ra hỏi lại một cách nghi ngờ: "Nói sai?"
Thanh Anh không muốn nói nhiều với nàng, tiến lên phía trước vài bước nhìn bọn thái giám bưng nước nóng đang đi đến. Nhị Tâm đứng bên cạnh Tố Tâm hơi nghiêng người, giọng nói ôn hòa mà đúng mực: "Vừa rồi Nguyệt Phúc Tấn nói chủ tử nương nương vì mệt nhọc nên mới té xỉu..."
Tố Tâm còn muốn hỏi lại, Phú Sát thị đã tỉnh rồi, nàng ta to ho nhẹ đầy khinh thường: "Hồ đồ!"
Vẻ mặt Liên Tâm không giấu nổi mừng rỡ, nàng ta nhẹ nhàng vỗ lưng cho chủ nhân, nói: "Chủ tử nương nương có muốn uống một chút nước không ạ? Người đã khóc một đêm rồi, cổ họng chắc cũng đã khô."
Phú Sát thị chậm rãi uống một hớp nước. Dù nàng không khỏe trong người cũng không muốn để tóc mai rối loạn, bèn thuận tay vuốt sơ qua đầu rồi mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy, quát: "Hồ đồ! Còn không mau mời trắc phúc tấn an toạ?"
Thanh Anh biết Phú Sát thị đã tỉnh dậy, từ lâu vốn đã cúi đầu đứng một bên, lúc này mới cung kính nói: "Chủ tử nương nương đã tỉnh."
Phú Sát thị cười nhẹ: "Chủ tử nương nương? Tiếng xưng hô này chỉ có hoàng hậu mới được nhận. Hoàng Thượng còn chưa sắc phong, gọi như vậy có phải là còn quá sớm hay không?"
Thanh Anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đáp: "Chủ tử nương nương minh giám. Hoàng Thượng trước linh tiền tiên đế đăng cơ, dù chưa sắc phong chính thức hoàng hậu nhưng chủ tử nương nương cùng Hoàng Thượng là phu thê kết tóc, người dĩ nhiên danh chánh ngôn thuận là hoàng hậu. Nếu xưng là phúc tấn e là không thích hợp, xưng là hoàng hậu thì lại không có ý chỉ, thiếp thân không thể làm gì khác hơn là gọi trước bốn tiếng chủ tử nương nương."
Thanh Anh không thấy Phú Sát thị lên tiếng liền hành đại lễ: "Chủ tử nương nương vạn phúc kim an."
Phú Sát thị cũng không kêu nàng đứng lên, chỉ thở dài một cái rồi nói: "Nói như vậy, ta còn gọi ngươi trắc phúc tấn, e rằng cũng ủy khuất ngươi."
Thanh Anh cúi đầu: "Trắc phúc tấn cùng cách cách được phong phi tần đều do chủ tử nương nương thống lĩnh lục cung cân nhắc mà quyết định phong thưởng. Thiếp thân lúc này vẫn còn là trắc phúc tấn, chủ tử nương nương không hề ủy khuất thiếp thân."
Phú Sát thị nở nụ cười, tinh tế đánh giá Thanh Anh: "Thanh Anh, ngươi cẩn thận như vậy, ngay cả một chút sai sót cũng không có."
Thanh Anh càng cúi thấp đầu hơn, nhẹ nhàng nói: "Thiếp thân chưa từng sai phạm, tất cả là nhờ chủ tử nương nương chỉ dạy."
Phú Sát thị trầm ngâm chốc lát, rồi ôn hòa nói: "Đứng lên đi." Nàng ta lại hỏi: "Tố Tâm, có phải Nguyệt Phúc Tấn đang ở bên ngoài chủ trì?"
Tố Tâm vội đáp: "Dạ phải."
Phú Sát thị quét mắt nhìn khắp điện, thở dài: "Là Thanh Phúc Tấn an bài? Quả nhiên mọi chuyện rất thoả đáng." Nàng ta thấy Tố Tâm có chút không phục, nhìn về phía Thanh Anh nói: "Ngươi làm rất tốt, Nguyệt Phúc Tấn nói ta mệt mỏi... Ôi, ta đường đường là mệnh phụ cần phải làm gương ở hậu cung này, sao có thể ở trước mặt mọi người mệt đến độ hôn mê? Chỉ sợ sau lưng có kẻ tiểu nhân muốn làm mưa làm gió, nói ta bất kính với tiên đế. Tương lai ở trước mặt Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, sao ta có thể gánh nổi đại tội ấy?"
Thanh Anh gật đầu: "Thiếp thân hiểu được vì tiên đế băng hà mà chủ tử nương nương thương đau lòng đến nỗi ngất đi. Cao tỷ tỷ cũng chỉ là lo lắng cho người nên mới vô tình nói lỡ."
Phú Sát thị thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng là ngươi hiểu chuyện." Ánh mắt nàng dừng ở trên người Thanh Anh hơi rung động: "Chỉ là, ngươi nhất định xử sự phải cẩn thận như vậy sao?"
Thanh Anh thấp giọng: "Thiếp thân hầu hạ chủ tử, không dám không tận tâm."
Phú Sát thị tán dương, mà như giễu cợt: "Rốt cuộc cũng là người nhà Ô Lạp Na Lạp tâm tư tinh tế."
Thanh Anh mơ hồ đoán được ẩn ý của Phú Sát thị, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, càng không dám nhiều lời.
Phú Sát thị nhìn nàng nhưng không nói một lời. Thanh Anh cảm thấy vô cùng bức bối khổ sở. Sự im lặng như vậy so với lúc cùng các thê thiếp minh tranh ám đấu ở tiềm đệ còn đáng sợ hơn.
Không khí như ngưng đọng lại, Liên Tâm lúc này bưng lên một chén canh: "Chủ tử dùng chút canh an thần, thái y cũng sắp tới rồi."
Phú Sát thị tiếp nhận bát canh, cầm muỗng bạc chậm rãi khuấy đều, thần sắc vững vàng như núi Thái Sơn: "Bây giờ đã vào cung, dù gì cũng là người một nhà, muội không đi thăm vị ở Cảnh Nhân Cung kia sao?"
Thanh Anh nói: "Tiên đế băng hà, Thái Hậu không có ý chỉ cho phép Cảnh Nhân cung nương nương xuất cung dự tang, thiếp thân dĩ nhiên cũng sẽ không gặp."
Phú Sát thị mỉm cười, đặt bát canh xuống bàn: "Có duyên tự nhiên sẽ gặp nhau thôi."
Thanh Anh càng không thể tiếp lời. Phú Sát thị chưa từng thấy nàng như vậy, trong lòng đắc ý, khí sắc trên mặt cũng tốt lên mấy phần.
Hai người tiếp tục im lặng. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay liên miên, là báo hiệu của thái giám bên cạnh hoàng đế để thông báo thánh giá sắp tới nơi, nhắc nhở các cung nhân chuổn bị nghênh đón.
Quả nhiên hoàng đế đã tới. Phú Sát hơi thở yếu ớt, cúi đầu kêu: "Hoàng Thượng..."
Thanh Anh hành lễ: "Hoàng Thượng vạn phúc kim an."
Hoàng đế không nhìn nàng, chỉ giơ tay lên một cái, thuận miệng đáp: "Đứng lên đi."
Thanh Anh đứng dậy rồi lui dần ra ngoài cửa. Nàng hơi hất mặt lên, đám cung nữ thái giám biết ý cũng theo nàng ra ngoài.
Hoàng đế bước nhanh tới giường, cầm tay của Phú Sát thị: "Lang Hoa, nàng đã vất vả rồi."
Trong mắt Phú Sát thị ánh lên mấy giọt lệ, dịu dàng nói: "Là thần thiếp không có năng lực, khiến Hoàng Thượng lo lắng."
Hoàng đế ôn hoà, nói: "Từ sau khi sinh Vĩnh Liễn cùng Hòa Kính, thân thể nàng vẫn luôn yếu. Hôm nay phải chủ trì nghi lễ, lại phải coi chừng mọi việc trong hậu cung, thực sự đã làm nàng mệt mỏi."
Phú Sát thị có vẻ hơi mệt, nói thật nhỏ: "Cũng may có hai vị muội muội Hi Nguyệt cùng Thanh Anh đã giúp đỡ thần thiếp ít nhiều."
Hoàng đế vỗ lưng nàng nhè nhẹ: "Vậy là tốt rồi." Hắn chỉ ngón tay về phía sau, "Trẫm nghe nói nàng không khỏe, không nhịn được liền tới đây. Đúng lúc thái y cũng vừa đến. Để hắn xem cho nàng."
Phú Sát thị nói: "Đa tạ Hoàng Thượng đã quan tâm."
Thanh Anh đứng hầu ở bên ngoài, nhất thời cũng không dám đi xa. Nàng thầm muốn thấy bộ dạng của hoàng đế. Lúc nãy được nhìn thoáng qua, giờ hình ảnh ấy lại cứ vương vấn trong đầu.
Vì tang lễ chưa cử hành xong xuôi, hoàng đế vẫn không thể cạo râu. Hai mắt hắn hằn vô số tơ máu, có lẽ là ngủ không ngon giấc. Nghĩ đến điểm này, Thanh Anh cảm thấy vô cùng đau lòng, nhỏ giọng nói với Nhị Tâm: "Hoàng Thượng mệt nhọc, sợ là nóng trong người. Ngươi đi làm chút canh hạt sen ngân nhĩ, mỗi ngày đều đưa đến chỗ của người. Nhớ kỹ, làm lặng lẽ, cẩn thận."
Nhị Tâm vâng mệnh rồi lui ra. Trùng hợp ngay lúc ấy, hoàng đế cũng vừa dẫn người đi ra. Thanh Anh hành lễ: "Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an."
Hoàng đế liếc mắt nhìn đám nô tài theo hầu. Đám người đó đều là kẻ thông minh, lập tức đứng yên tại chỗ, bất động như tượng gỗ. Hoàng đế tiến lên hai bước, Thanh Anh lặng lẽ đuổi theo. Bộ dạng hắn đầy vẻ lo âu, hỏi nàng: "Trông trẫm rất khó coi?"
Thanh Anh rất muốn cười nhưng cũng không dám tiếng, đành cắn môi thật chặt để nhịn xuống. Hai người liếc nhìn nhau, Thanh Anh nói: "Hoàng Thượng bảo trọng."
Đúng lúc đó, Hoàng đế cũng vừa vặn nói: "Thanh Anh, nàng bảo trọng."
Trong lòng Thanh Anh khẽ động, nàng bất giác si ngốc nhìn hoàng đế. Hoàng đế liếc mắt nhìn lại nàng: "Trẫm đi trước, nàng đừng để bản thân mình mệt mỏi qúa."
Thanh Anh nói "Dạ". Bóng lưng hoàng đế đã đi xa, ngự giá theo hầu cũng đã đuổi kịp. Nàng cảm thấy trong lòng đột nhiên ấm áp, chậm rãi nở một cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro