Quyển 1 - Chương 1
Tiên đế băng hà
*
Tiếng gõ kẻng không ngừng vang lên, bi thương nổi lên bốn phía, phảng phất dường như có đám mây luẩn quẩn trên đỉnh đầu, khiến người ta vừa buồn bã vừa cảm thấy kính sợ.
Quốc tang, cả thiên hạ đều biết.
Thanh Anh trong lúc đó cùng mọi người cúi xuống, dập đầu, đứng dậy, rồi lại cúi xuống, dập đầu. Lệ chảy dài trên gò má, tựa như dòng suối không bao giờ cạn, nhưng lại không có một giọt nào là thật sự bi thương.
Đối với người đang nằm trong quan tài, hắn ta sống hay chết, thực sự không khiến cho Thanh Anh phải quan tâm. Hắn, bất quá chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế của vương triều, cũng chính là nam nhân đã nhẫn tâm vứt bỏ biểu cô của nàng.
Nghĩ tới đây, Thanh Anh bất giác rùng mình, lại mơ hồ có chút hoan hỉ. Chỉ trong một buổi sáng, Vương phủ trở thành Tiềm long phủ đệ*, phu quân của nàng quân lâm thiên hạ, đều là nhờ người đàn ông này ban tặng. Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Thanh Anh lặng lẽ ngước mắt nhìn khắp một lượt thê thiếp cùng cách cách – à không, bọn họ bây giờ đều đã là phi tần, chỉ là danh phận vẫn chưa được định mà thôi.
Thanh Anh rùng mình, lại tiếp tục ngoan ngoãn quỳ xuống phía sau Phúc tấn. Sau lưng nàng là Cao Hi Nguyệt địa vị cùng ngang hàng với nàng, toàn thân đều mặc đồ trắng, không ngừng khóc lóc, người ngoài nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Bỗng nhiên ở phía trước nàng chợt trở nên náo loạn, có một thị nữ thấp giọng thét lên: “Chủ tử nương nương ngất rồi!”.
Thanh Anh lập tức vừa quỳ vừa lê gối tiến lên, đỡ lấy Phú Sát thị đã ngất xỉu. Cao Hi Nguyệt cũng tiến lên, hoảng loạn nói: “Chủ tử nương nương đã quỳ suốt một đêm, e rằng mệt nhọc nên mới ngất đi. Các ngươi mau đi báo Hoàng thượng và Thái hậu”.
Lúc này, Thái hậu cùng Hoàng thượng đều đã mệt mỏi, sớm đã về cung nghỉ ngơi. Thanh Anh liếc mắt nhìn sang Hi Nguyệt rồi cao giọng hướng về phía mọi người: “Chủ tử nương nương thương tâm quá độ, mau đỡ người đến Thiên điện nghỉ ngơi. Tố Tâm, ngươi là người hầu hạ bên cạnh chủ tử nương nương, ngươi đi thông báo một tiếng, nói rằng bên này có chúng ta hầu hạ là được, không cần phiền đến Hoàng thượng cùng Thái hậu đêm khuya lại phải tới”.
Hi Nguyệt liếc Thanh Anh một cái, không muốn nhiều lời. Thanh Anh cũng lười tranh cãi cùng nàng ta, tiến lên phía trước đỡ lấy Phú Sát thị, chờ tiểu thái giám mang kiệu mềm tới, đồng thời cùng với Phú Sát thị tiến về phía Thiên điện.
Hi Nguyệt có ý muốn cùng đi theo để hầu hạ, Thanh Anh nghiêng người ngăn nàng ta lại, nhẹ giọng nói: “Nơi này không thể không có người chủ trì, Thái hậu cùng các Thái phi đều đã đi nghỉ ngơi, ta là người có địa vị Trắc phúc tấn cao nhất nên ta sẽ cùng đi với chủ tử nương nương về Thiên điện, muội nên ở lại đây mới phải”.
Ánh mắt Hi Nguyệt khẽ gợn sóng, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Thanh Anh, vẻ ôn nhu trong mắt chợt hiện lên một tia bất tuân. Hi Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ cùng muội đều là Trắc phúc tấn, muội sao dám không theo hầu hạ chủ tử nương nương ?”, nàng ta ngừng lại một chút, “Hơn nữa, chủ tử nương nương sau khi tỉnh lại, cũng chưa chắc muốn nhìn thấy tỷ tỷ”.
Thanh Anh cười hờ hững, nhìn nàng ta lạnh nhạt nói: “Ta dĩ nhiên biết”.
Hi Nguyệt khẽ cắn môi: “Muội cũng hi vọng tỷ có thể biết”.
Nàng ta lui ra phía sau hai bước, tiếp tục quỳ xuống, hướng về phía quan tài tiên đế mà khóc lóc thảm thiết, đau thương vô hạn. Thanh Anh liếc nhìn Hi Nguyệt trước khi lui về phía sau màn che, trong lòng bất giác không khỏi khen ngợi nàng ta. Tại sao trên đời lại có một nữ nhân như vậy ? Mềm mại uyển chuyển tựa như sương vờn quanh mây, ngay cả lúc khóc cũng khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
Thanh Anh tiến vào phía trong Thiên điện, Tố Tâm cùng Liên Tâm đỡ Phú Sát thị nằm lên giường, mỗi người một bên quạt cho nàng ta. Thanh Anh liền dặn dò thái giám: “Mau mang nước nóng tới đây, đừng để cho chủ tử nương nương lạnh. Liên Tâm, ngươi hầu hạ chủ tử nương nương uống chút nước ấm, cẩn thận đừng để bị bỏng”. Vừa dứt lời lại phân phó cho thị nữ của mình: “Nhị Tâm, ngươi mau đi mở cửa sổ cho thoáng khí, ở đây người nhiều như vậy, ta e rằng nương nương sẽ khó chịu. Đã đi mời Thái y đến chưa ?”
Nhị Tâm vội vã đáp lại: “Vâng, đã cho người lặng lẽ đi mời rồi ạ”
Tố Tâm nghe vậy bèn hỏi: “Chủ tử nương nương thân thể không khỏe, tại sao đi mời Thái y lại còn phải lén lút ?”
Thanh Anh thoáng chốc mỉm cười: “Cô nương chắc chưa biết, không phải là lén lút. Mà là vừa nãy Cao tỷ tỷ nói sai”.
Tố Tâm có chút khó hiểu, càng thêm nghi ngờ: “Nói sai ? ”
Thanh Anh không muốn cùng nàng ta nhiều lời, bước lên phía trước trông coi bọn tiểu thái giám mang nước nóng đến. Nhị Tâm nghiêng người về phía Tố Tâm, giọng nói ôn hòa mà không mất đi vẻ chừng mực: “Mới vừa rồi Nguyệt phúc tấn nói, chủ tử nương nương vì mệt nhọc nên mới ngất xỉu…”
Tố Tâm còn muốn hỏi lại, Phú Sát thị đã chậm rãi tỉnh dậy, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Hồ đồ!”
Liên Tâm vẻ mặt hân hoan, vừa vỗ ngực Phú Sát thị vừa nói: “Chủ tử nương nương có muốn uống chút nước hay không ? Người đã khóc suốt một đêm, cổ họng cũng khan cả rồi.”
Phú Sát thị chậm rãi uống một ngụm nước, dù cho trong người cảm thấy không khỏe cũng không muốn để đầu tóc rối loạn, tiện tay vuốt nhẹ, mới chậm rãi ngồi thẳng người, quát lớn: “Hồ đồ! Còn không mau mời Trắc phúc tấn ngồi xuống ?”
Thanh Anh nghe thấy Phú Sát thị tỉnh lại, sớm đã đứng cúi đầu một bên, cung kính nói: “Chủ tử nương nương đã tỉnh rồi”.
Phú Sát thị cười cười: “Chủ tử nương nương ? Tiếng xưng hô này chỉ dành cho Hoàng hậu, Hoàng thượng còn chưa sắc phong, xưng hô có phải là quá sớm hay không ? ”
Thanh Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhẹ giọng đáp: “Chủ tử nương nương minh giám. Hoàng thượng ở trước linh tiền của tiên đế đăng cơ, dù chưa chính thức sắc phong Hoàng hậu, nhưng chủ tử nương nương và Hoàng thượng là phu thê kết tóc, người dĩ nhiên danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu. Nếu xưng là Phúc tấn thì thật không thỏa đáng, xưng là Hoàng hậu khi chưa có ý chỉ thì cũng không được, nên trước tiên cứ xưng là chủ tử nương nương”.
Thanh Anh thấy Phú Sát thị không lên tiếng, liền hành đại lễ, “Chủ tử nương nương vạn phúc kim an”.
Phú Sát thị cũng không cho nàng đứng lên, chỉ thong thả thở dài một tiếng: “Nói như vậy, ta còn gọi ngươi là Trắc phúc tấn, cũng là ủy khuất cho ngươi”.
Thanh Anh cúi đầu: “Trắc phúc tấn cùng cách cách được phong phi tần, đều do chủ tử nương nương thống lĩnh lục cung cân nhắc quyết định phong thưởng. Thiếp bây giờ vẫn là Trắc phúc tấn, chủ tử nương nương không hề ủy khuất thiếp”.
Phú Sát thị cười nhẹ, tỉ mỉ quan sát nàng: “Thanh Anh, ngươi cẩn thận như vậy, ngay cả một tia sai sót cũng không có hay sao ?”
Thanh Anh càng cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Thiếp từ trước đến nay chưa từng phạm sai lầm, đều là nhờ chủ tử nương nương chu toàn dạy dỗ”.
Phú Sát thị trầm ngâm trong chốc lát rồi ôn hòa nói: “Đứng lên đi”. Nàng ta lại hỏi: “Tố Tâm, có phải Nguyệt phúc tấn đang trông coi ở bên ngoài hay không?”
Tố Tâm vội đáp: “Dạ phải ạ”.
Phú Sát thị quét mắt khắp điện, thở dài: “Là Thanh phúc tấn an bài phải không ? Quả nhiên mọi chuyện đều rất thỏa đáng”. Nàng ta thấy nét mặt Tố Tâm có chút không phục, liền nhìn về phía Thanh Anh nói: “Ngươi làm rất tốt. Nguyệt phúc tấn nói ta mệt mỏi ? Ta đường đường là mệnh phụ phải làm gương cho mọi người ở hậu cung, sao có thể ở trước mặt mọi người mệt mỏi mà ngất xỉu ? Chỉ sợ lần này bọn tiểu nhân lại gây sóng gió cho ta, nói rằng ta bất kính với tiên đế. Ngày sau diện kiến Thái hậu cùng Hoàng thượng, ta làm sao gánh được trách nhiệm ?”
Thanh Anh cúi đầu: “Thiếp hiểu, chủ tử nương nương là vì tiên đế băng hà mà thương tâm quá độ dẫn đến ngất xỉu. Cao tỷ tỷ cũng chỉ vì quan tâm người nên nhất thời lỡ miệng”.
Phú Sát thị khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Cũng chỉ có ngươi là hiểu chuyện”. Ánh mắt nàng ta nhìn Thanh Anh càng lúc càng sâu, “Chỉ là, ngươi nhất định phải xử sự cẩn thận như vậy sao ?”
Thanh Anh thấp giọng: “Thiếp hầu hạ chủ tử, không dám không tận tâm”.
Phú Sát thị khen mà tựa như không phải khen: “Đúng là con cháu Ô Lạp Na Lạp thị, tỉ mỉ chu đáo”.
Thanh Anh mơ hồ đoán được ẩn ý của Phú Sát thị, chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh lẽo, càng không dám nhiều lời.
Phú Sát thị nhìn nàng, im lặng không nói lời nào. Thanh Anh cảm thấy rất khổ sở, cứ trầm mặc đối lập nhau thế này, so với lúc thê thiếp ở Tiềm để thỉnh thoảng minh tranh ám đấu càng khó chịu hơn.
Không khí ngưng đọng hồi lâu, Liên Tâm đúng lúc bưng lên một chén canh: “Chủ tử uống chút canh cho tỉnh táo, Thái y cũng sắp đến rồi”.
Phú Sát thị đón lấy chén canh, dùng muỗng bạc chậm rãi khuấy , thần sắc vững vàng tựa Thái Sơn: “Bây giờ đã vào cung, dù gì cũng là người một nhà, ngươi không đi Cảnh Nhân cung thăm vị kia một chút hay sao ? ”
Thanh Anh nói: “Tiên đế băng hà, Thái hậu không có ý chỉ thả Cảnh Nhân cung nương nương** xuất cung dự tang lễ, thiếp đương nhiên cũng không thể gặp”.
Phú Sát thị mỉm cười, đặt bát canh xuống: “Hữu duyên, tất sẽ có ngày hội ngộ”.
Thanh Anh càng không dám tiếp lời. Phú Sát thị chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng đắc ý, khí sắc trên mặt cũng tốt lên đôi chút.
Hai người đang trầm mặc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vỗ tay, đó là ám hiệu thông báo Hoàng đế đang đến, nhắc nhở cung nhân nhanh chóng chuẩn bị.
Quả nhiên Hoàng đế tiến bước vào phía trong. Phú Sát thị hơi thở yếu ớt, khẽ gọi: “Hoàng thượng…”
Thanh Anh hành lễ, “Hoàng thượng vạn phúc kim an”. Hoàng đế cũng không nhìn nàng, chỉ giơ tay lên một cái, thuận miệng nói: “Đứng lên đi”.
Thanh Anh đứng dậy, lui ra ngoài cửa. Nàng hơi giương mắt lên, cả đám người hầu hiểu ý cùng nàng lui ra ngoài.
Hoàng đế nhanh chóng đi đến bên giường, nắm tay Phú Sát thị: “Vất vả cho nàng rồi”.
Phú Sát thị trong mắt ẩn giấu vài giọt lệ, nhu tình càng đậm: “Là thần thiếp vô năng khiến cho Hoàng thượng lo lắng”
Hoàng đế ôn nhu nói: “Nàng từ sau khi sinh Vĩnh Liễn cơ thể vẫn luôn yếu như vậy, bây giờ lại chủ trì tang nghi, quản lý chuyện hậu cung, thực sự đã khiến nàng mệt mỏi rồi”.
Phú Sát thị yếu ớt nói nhỏ: “Hai vị muội muội Hi Nguyệt và Thanh Anh đều giúp thần thiếp rất nhiều”.
Hoàng đế vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ta, “Vậy thì tốt rồi”. Hắn chỉ ngón tay về phía sau lưng, “Trẫm nghe nói nàng không khỏe, liền tới đây thăm, vừa lúc cũng gọi Thái y qua đây xem cho nàng”.
Phú Sát thị nhẹ nhàng đáp: “Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm”.
Thanh Anh đứng hầu ở bên ngoài, nhất thời cũng không dám đi xa. Thầm nghĩ đến dáng vẻ của Hoàng đế, mới vừa rồi nhìn thoáng qua, lúc này lại rõ ràng khắc sâu trong tâm trí.
Bởi vì còn đang để tang, Hoàng đế vẫn chưa thể cạo râu, hai mắt cũng hằn lên vô số tia máu, có lẽ là vì ngủ không ngon. Nghĩ đến đây, Thanh Anh bất giác cảm thấy đau lòng, nhỏ giọng hướng về phía Nhị Tâm nói: “Hoàng thượng mệt nhọc, sợ là cơ thể hư nhược , ngươi đi hầm một ít canh hạt sen ngân nhĩ, mỗi ngày mang vào cung cho Hoàng thượng. Nhớ kỹ, phải làm thật lặng lẽ”.
Nhị Tâm vâng lời rồi lui ra. Vừa vặn đúng lúc Hoàng đế đi ra, Thanh Anh hành lễ: “Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an”.
Hoàng đế liếc nhìn đám cung nhân một cái, bọn họ toàn những người vô cùng thông minh, thấy vậy lập tức đứng bất động tại chỗ như những pho tượng.
Hoàng đế tiến lên hai bước, Thanh Anh im lặng bước theo. Hoàng đế hỏi, vẻ mặt bày ra bộ dạng âu lo: “Có phải Trẫm trông rất khó coi hay không ?”. Thanh Anh rất muốn cười nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi nhịn xuống.
Hai người nhìn nhau, nàng nhẹ giọng: “Hoàng thượng, người phải bảo trọng”. Hoàng đế vừa lúc cũng nói: “Thanh Anh, ngươi bảo trọng”.
Thanh Anh chợt động lòng, chợt ngây ra nhìn Hoàng đế. Hắn quay đầu, giọng nói nhu tình: “Trẫm đi trước, ngươi đừng để bản thân mệt mỏi”.
Thanh Anh đáp: “Vâng”. Hoàng đế đã đi xa, ngự giá theo hầu cũng đã đuổi theo kịp. Nàng bỗng cảm thấy trong lòng đột nhiên ấm áp, chậm rãi nở nụ cười.
Hoàn chương 1
*Tiềm long phủ đệ: nơi ở của Vương gia trước khi trở thành Hoàng đế.
**Cảnh Nhân cung nương nương: Cảnh Nhân cung Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp Nghi Tu, bị Tiên đế giam lỏng vì đã hại chết Thuần Nguyên Hoàng hậu và mưu sát hoàng tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro