C71. Đường lui
Sấm chớp từng trận phủ khắp Tử Áo Thành, gần đây Túc phi Cam thị buồn bực không vui, triều đình chấn động cũng ảnh hưởng đến hậu cung. Thân là thiên kim của Thừa tướng, tuy Cam thị là hạng nữ lưu nhưng đối với chuyện chính sự cũng biết vài phần, bản thân nàng càng hiểu rõ, sự việc lần này trên thực tế Huyền Lăng đang hướng về phía phụ thân của nàng. Ngoài Chân Viễn Đạo, còn có vài vị đại nhân vốn là môn sinh của phụ thân nàng đều bị nhổ cỏ tận gốc, rõ ràng Huyền Lăng đang muốn động thủ đối với Cam gia.
Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nàng vào cung chỉ là quân cơ mà Huyền Lăng muốn kiềm chế phụ thân nàng, cũng không mong có sinh dục, thầm nghĩ ngày sau có thể học theo Đoan Hoà Phu nhân nhận nuôi một đứa con cũng tốt, đến già cũng có chỗ dựa. Nhưng chiêu này của Huyền Lăng làm cho nàng không thể kiềm chế được nữa, nếu gia tộc nàng có mệnh hệ gì, bản thân nàng không được sủng cũng không con, sống trong hậu cung cũng khó khăn.
Tâm phúc của Cam thị là Mặc Trúc thấy chủ tử mấy ngày liền chân mày đều nhíu lại, cũng không có ăn uống gì cho nên nàng cũng sốt ruột, an ủi: “Nương nương, bất cứ việc gì thì người cũng nên nghĩ thông một chút đi, thân thể người quan trọng, nếu chẳng may có chuyện gì sẽ làm lão gia cùng phu nhân lo lắng đó.”
Cam thị nhớ đến vị mẫu thân đã nằm trên giường nhiều năm, không khỏi buồn phiền, nói: “Mặc Trúc, ngươi là nha hoàn hồi môn của ta. Thời gian chúng ta vào cung thì một đôi tay đếm số lần trăng tròn đã không còn được nữa rồi, ta từng ngày từng ngày bước qua tuổi thích hợp sinh dục, chỉ sợ ngày sau vẫn phải ẩn mình nhận nhịn như bây giờ…”
“Nương nương, người là một trong ba phi tần đứng đầu hậu cung, trong cung vẫn có nhiều người kính trọng người.” Mặc Trúc cũng bị lời nói của chủ tử làm xúc động, trong lòng cũng ấm ức. Tiểu thư nhà nàng hiền lành thục đức, thế nhưng so ra còn kém cạnh người ương ngạnh không biết điều như Hoa phi, được Hoàng thượng sủng ái, ông trời đúng là mù mà.
“Kính trọng sao?” Cam thị cười khổ, nói: “Ta cần nhiều người kính trọng để làm gì, bất quá cũng chỉ là chờ chết mà thôi.”
“Nương nương, xin đừng nói bậy, người còn trẻ mà.” Mặc Trúc cắt ngang lời Cam thị, vừa rồi Cam thị nói ra những lời không cần đến chức vị như vậy thì có thể luận vào tội danh ‘oán hận quân thượng’. Khuyên nhủ: “Trước khi người tiến cung, lão gia cũng chỉ mong người được bình an suốt đời, không mong người được sủng ái lục cung. Người không thể phụ đi kỳ vọng của lão gia được.”
“Ta biết, cũng chỉ có ngươi mới có thể nói những lời này.” Cam thị nắm tay Mặc Trúc, thở dài. “Hoàng thượng lạnh bạc, may mắn Hoàng hậu là người biết phải trái, bằng không chúng ta cũng không có nơi để sống yên ổn.”
Thình lình, một tiếng sấm vang trời nổ lên khiến Cam thị cùng Mặc Trúc đều giật mình, Mặc Trúc vội đem tách trà nóng đưa cho Cam thị, nói: “Nương nương, uống một chút cho đỡ sợ.”
Cam thị uống hai ngụm trà, vỗ về lòng ngực, nói: “Vừa rồi suýt nữa cái khổ của ta đều bị doạ nhảy ra ngoài hết rồi.”
Lúc này, bên ngoài một người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, là thị nữ của Cam thị tên là Mặc Lan.
“Nương nương, nương nương, phu nhân, phu nhân…” Mặc Lan không để ý giẫm lên váy, té ngã trên mặt đất.”
Cam thị vội la lên: “Mẹ của ta làm sao rồi? Ngươi mau nói đi.”
“Phu nhân, phu nhân đã quy thiên rồi.”
Cam thị nghe vậy thống khổ, ngay lập tức ngất xỉu trên nền đất, Nhân An điện nhất thời loạn lên.
Chu Nghi Tu ở Chiêu Dương điện biết được tin tức, nói: “Ý trời mà, Túc phi trong hoạ có phúc.”
Tiễn Thu không hiểu lời mà Chu Nghi Tu nói có ý gì, người đã chết thì có gì là “Phúc” đâu chứ, Chu Nghi Tu cũng không có giải thích với nàng, đứng dậy nói: “Chuẩn bị kiệu, đến Nhân An điện xem Túc phi.”
Cam thị nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống làm ướt một bên gối. Nghe được bên ngoài thông truyền có Hoàng hậu đến thì mới miễn cưỡng ngừng bi thương, muốn đứng dậy hành lễ.
Chu Nghi Tu bước vào cửa thấy bộ dạng nàng như vậy thì liền nói: “Không cần đa lễ, Túc phi cũng nên bảo trọng thân thể mới được, nếu không thì lệnh đường làm sao an tâm được chứ?”
Cam thị đỏ mắt, gật đầu nức nở nói: “Thần thiếp không thể nhìn thấy mặt mẫu thân lần cuối cùng, trong lòng khó an. Hoàng hậu nương nương hạ mình đến đây thăm hỏi, thần thiếp vô cùng cảm kích, tất nhiên sẽ không làm việc gì khiến Hoàng hậu nương nương lo lắng.”
Chu Nghi Tu nói: “Nếu muội hiểu được thì tốt rồi, ngày mai chuẩn bị sớm một chút. Bản cung đã nói với Hoàng thượng, chuẩn cho muội hồi phủ phúng viếng rồi.”
Cam thị xoay người bước xuống giường, quỳ rạp xuống đất, kích động nói: “Đại ơn của Hoàng hậu nương nương, suốt đời thần thiếp khó mà quên!”
Chu Nghi Tu để cho Tiễn Thu đỡ nàng đứng dậy rồi nói: “Tuy rằng muội đã bước vào hoàng gia nhưng ơn dưỡng dục sao có thể không màng. Bản cung cũng từng mất đi chí thân, tất nhiên sẽ hiểu được lòng hiếu thảo của muội.” Nói đến đây thanh âm Chu Nghi Tu run nhè nhẹ.
Mạnh thị qua đời, chỉ có thể hình dung bằng câu “Thê thê thảm thảm ưu sầu bi ai”. Mỗi lần Chu Nghi Tu nhớ lại đều hận không thể đem Diêu thị chặt làm tám mảnh, nghiền xương thành tro mới có thể làm giảm mối hận trong lòng nàng.
*Mạnh thị là mẹ ruột Chu Nghi Tu.
*Diêu thị là mẹ ruột Chu Nhu Tắc, hiện đã bị Chu lão gia hưu.
Cam thị nuốt nước mắt, nói: “Để nương nương đau lòng là do thần thiếp không phải, không còn dám khóc thảm thương tâm nữa, thiên ân của Hoàng thượng Hoàng hậu, thần thiếp khắc sâu trong lòng.”
Đợi hai người ổn định được cảm xúc thì ngồi xuống mặt đối mặt cùng nhau nói chuyện, chỉ chừa lại hai thị nữ bên người các nàng là Tiễn Thu cùng Mặc Trúc. Chu Nghi Tu nói: “Muôi muội, sau khi trở về cũng đừng thương tâm quá, hãy nên khuyên Cam thừa tướng* nén bi thương.”
*Trong bản gốc tác giả Sữa Chu Đông Lạnh viết Chu Nghi Tu gọi thẳng tên của Cam thừa tướng là ‘Cam Tương’ luôn, nhưng mình thấy nếu gọi thẳng tên như vậy không tỏ được vẻ kính trọng đức độ đối với người khác của Nghi Tu nên mình sửa thành ‘Cam thừa tướng’.
“Thần thiếp nhất định chuyển đạt lời của nương nương đến gia phụ.” Ánh mắt của Cam thị vẫn đo đỏ, thanh âm lúc nói chuyện cũng hơi nhỏ, nhưng cảm xúc đã dần ổn định hơn.
Chu Nghi Tu nói: “Người cũng đã mất rồi, người còn sống vẫn nên nghĩ đến tương lai. Muội muội cũng nên tính toán cho kỹ mới được.”
Cam thị hạ ngữ khí, nói: “Từ lúc thần thiếp nhập cung đã không được Hoàng thượng sủng ái, tuy hiện tại đã là một trong tam phi nhưng cũng không dám hi vọng xa vời.”
Chu Nghi Tu đậy lại nắp trà, nói: “Bản cung giúp muội là một chuyện, nhưng nếu muội không có mẫu gia duy trì, Hoàng thượng tất sẽ không nhìn đến mặt mũi của bản cung. Nữ tử trong cung, có người nào không dựa vào vinh quang nhà mẹ chứ, muội nhìn Hoa phi là biết ngay. Hiện giờ chuyện trong triều tuy bản cung không nói, nhưng muội cũng có nghe qua rồi chứ.”
Cam thị vội la lên: “Nương nương minh giám, gia phụ làm việc trong triều nhiều năm, đối với Hoàng thượng trung thành tận tâm.”
“Chuyện này tất nhiên bản cung hiểu được, nhưng Cam thừa tướng cũng là người nên khó tránh khỏi có việc không chu đáo, dưới tay cũng có vài người không quản giáo tốt mà làm ra chuyện tổn hại quốc pháp, khó tránh khỏi Hoàng thượng trách Cam thừa tướng, như vậy thì Cam thừa tướng không phải vô duyên vô cớ tai bay vạ gió sao? “Chu Nghi Tu trầm ngâm, nói.
Cam thị bị Chu Nghi Tu nói trúng tâm sự, Cam thị quỳ xuống, nói: “Nương nương nhìn rõ thế sự, trong lòng thần thiếp đúng là có buồn lo việc này, chỉ là không thể nghĩ ra kế sách vạn toàn.”
Chu Nghi Tu nói: “Làm gì vậy, mau đứng lên đi.”
“Kể từ khi thần thiếp vào cung đã kính yêu thái độ làm người đoan chính của nương nương, nếu nương nương không chê, thần thiếp nguyện làm theo ý nương nương, giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, mong rằng nương nương cứu vớt phụ thân của thần thiếp.” Cam thị vẫn quỳ, không chịu đứng dậy.
Chu Nghi Tu hít sâu, nói: “Bản cung tuy là Hoàng hậu, nhưng chung quy cũng chỉ có thể để ý một ít việc trong nội cung, không có sức lực ở tiền triều, chỉ có thể dựa vào chính muội tự cứu mà thôi.”
Cam thị ngửa đầu nhìn lên Chu Nghi Tu, nói: “Mong nương nương chỉ điểm bến mê.”
“Đứng lên rồi nói.” Chu Nghi Tu biết mục đích sắp đạt được, nói: “Cam thừa tướng là cựu thần hai triều, lại giúp đỡ Hoàng thượng đoạt được Đế vị, vị cực nhân thần, đã ở trên đỉnh cao rồi. Nhưng trên đời cũng có đạo lý tới thời điểm cực thịnh thì sẽ suy thoái. Huống chi môn sinh của Cam thừa tướng vô số, trải rộng khắp quan trường Đại Chu, nếu…” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Muội muội hầu hạ Hoàng thượng đã lâu, tính tình của Hoàng thượng chắc cũng biết ít nhiều chứ?”
Lời này khiến sắc mặt Cam thị trắng bệch, nói: “Hoàng hậu nương nương nhìn chuyện thông suốt, thần thiếp cũng không nghĩ đến việc này.”
“Có câu ‘Thuỷ mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy*’, bản cung cũng không đành lòng thấy muội giẫm lên vết xe đổ. Miêu gia chính là một ví dụ.” Chu Nghi Tu thở dài, Miêu gia bị Huyền Lăng nào là giết, nào là lưu đày, gia tộc lớn như vậy cũng tan thành mây khói, Miêu thị trong lãnh cung cũng trở nên điên điên khùng khùng.
*”Thủy mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy”: Nước đầy rồi sẽ tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết. Ý chỉ một việc đến thời điểm cực thịnh tất sẽ suy giảm.
Thật lâu sau, Cam thị mở miệng: “Lời của nương nương khiến cho người khác như bừng tỉnh trong mộng, thần thiếp không mong mẫu gia tràn đầy phú quý, chỉ mong mọi người có thể yên ổn. Hơn nữa tuổi tác của phụ thân đã cao, muội cũng không muốn phụ thân quá vất vả, tất sẽ khuyên ông ấy.”
“Muội muội có thể hiểu được thì tốt rồi, lời này thì bản cung cũng không nên nói, nhưng muội muội lại biết lễ nghĩa nên cũng an tâm một chút.” Chu Nghi Tu cười nói.
“Tâm ý của nương nương, thần thiếp hiểu được. Gót chân của thần thiếp có thể đứng vững trong hậu cung này cũng nhờ nương nương giúp đỡ.”
Chu Nghi Tu nói: “Đều là tỷ muội với nhau, không cần khách sáo. Ngày mai phải trở về phủ, hãy nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ngày kế Cam thị hồi phủ phúng viếng vong mẫu, sau khi trở lại Tử Áo Thành thì vẻ mặt không còn bi thương nữa, ước chừng tâm tình cũng được giải. Cam Tương đợi đến thất thứ bảy của phu nhân thì dâng thư nói với Huyền Lăng tuổi tác đã cao, đối với quốc sự cũng chỉ lực bất tòng tâm, xin cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ.
Huyền Lăng nhìn thấy tấu chương, đầu tiên cũng không đồng ý, sau đó Cam Tương lại dâng tấu cũng không đồng ý, có ý muốn giữ lại. Nhưng ý của Cam Tương đã quyết, nói rằng vong thê ly thế khiến ông ta cảm động, nghĩ đến nhân sinh vô thường, sau này chỉ muốn hưởng niềm vui tuổi già, Huyền Lăng nghe được lời nói khẩn thiết như vậy, lại thấy quả nhiên tóc ông ta cũng đã trắng xoá lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý, ban cho trăm lượng hoàng kim, vinh quang quê cũ.
Cam Tương vừa rời khỏi, chức vị Thừa tướng trở thành tiêu điểm, Nội Các cũng được thay máu, Huyền Lăng nhanh chóng thay người do mình bồi dưỡng vào, chuyện triều chính nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cam thị cũng không bởi vì phụ thân từ quan mà ảnh hưởng, ngược lại Huyền Lăng còn triệu nàng thị tẩm mấy ngày liền, tỏ vẻ trước sau như một đối đãi tốt với nàng. Cam thị cũng khấu tạ thánh ân, vẫn an ổn làm Túc phi của nàng, trong lòng cảm thấy may mắn vì nghe lời khuyên của Chu Nghi Tu đúng lúc, càng dựa vào Chu Nghi Tu hơn nữa.
Hậu cung vẫn trong lòng bàn tay Chu Nghi Tu, ngoại trừ không có Dư Đào bên cạnh cũng không có chuyện gì khiến nàng lo lắng nữa.
Dư Đào rời khỏi Chu Nghi Tu đã ba tháng, đứa nhỏ này quả nhiên lớn nhanh, mỗi lần Chu Nghi Tu đến thăm đều thấy nó lớn hơn một chút, tình cảm mẫu tử cũng bộc phát mãnh liệt, nhưng Thái hậu lại không muốn trả đứa nhỏ lại cho nàng, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Chân Viễn Đạo bị cách chức xét nhà chấn động triều đình dân gian, liên quan đến Bách Di nên Huyền Thanh cũng chú ý chuyện này. Mẫu thân của Huyền Thanh là Thư quý thái phi năm đó thay đổi thân phận thành nghĩa nữ của Tri huyện Bình Chương Nguyễn Đình Niên mới có thể được nạp làm phi tử của tiên đế, nhưng trong cung không ai không biết bà ta là con gái của tội thần, chỉ là không ai dám nghị luận người mà Hoàng đế chọn.
Thư quý thái phi ở lại An Thê quán, rời xa kinh thành, nhưng mỗi tháng Huyền Thanh đều đến thăm mẹ đẻ. Sau khi thành hôn cũng rời cung xây phủ, tự do hơn nhiều, cũng có khi đem thê tử Vưu Tĩnh Nhàn đến thăm mẫu thân.
Vưu Tĩnh Nhàn cũng được chẩn đoán có thai không nên đi xa, Huyền Thanh liền tự mình lên núi thăm mẫu thân.
Biết được con dâu có thai, Thư quý thái phi rất mừng, liên tục dặn dò con mình phải chăm sóc Vưu Tĩnh Nhàn, Huyền Thanh tất nhiên đồng ý. Mẫu tử nói với nhau vài câu thì Huyền Thanh nói: “Mẫu thân, năm đó ở Bách Di, người có nghe nói đến một người tên là “Bích Châu Nhi” không?”
Thư quý thái phi rất sợ hãi, nói: “Sao con biết được tên này?”
Huyền Thanh kể hết mọi chuyện trong Chân phủ cho mẫu thân mình nghe, Thư quý thái phi nghe xong cảm khái không thôi, nói: “Năm đó ta cùng Miên Miên bị đưa đến kinh thành, sau khi vào cung cũng không có tin tức, ai biết được kết cục của bà ta lại như thế, con gái của bà ta cũng…”
“Nếu mẫu thân nhớ tình bạn cũ, con có thể tìm con gái của bà ta đến hầu hạ mẹ, như thế cũng không phụ tình bạn của mẫu thân cùng ba ta lâu nay.” Huyền Thanh đề nghị.
Thư quý thái phi suy nghĩ, nói: “Có thể sao? Hoán Bích là con gái của tội thần, hiện giờ sự tình huyên náo như vậy có thể sắp xếp nó đến đây được sao?”
Huyền Thanh tự tin nói: “Mẫu thân yên tâm, hơn phân nửa cô ta cũng đã bị sung vào quan nô, không đến mức giết cô ta đâu. Con của người tốt xấu gì cũng là vương gia, muốn một nô tỳ cũng không có vấn đề gì. Huống chi với thân phận của cô ta mà lập gia đình cũng không tìm được người tốt, có thể đến hầu hạ người cũng là may mắn.”
Thư quý thái phi năm đó có giao tình với Hà Miên Miên, nghe con mình nói như vậy cũng gật đầu đồng ý. Nghĩ dù sao cũng chỉ là một quan nô, muốn quan nô tới hầu hạ cũng không có việc gì.
Lúc này Vưu Tĩnh Nhàn trong phủ yên tâm dưỡng thai, hoàn toàn không biết mẹ chồng cùng chồng lại đem tai hoạ vào cửa. Kiếp trước nàng bị Hoán Bích hại chết, một đời này không biết có xảy ra tình huống tương tự hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro