The rhapsody of the dissociation.
Khi người thấy em hát lên khúc ca của sự chia ly,
Có lẽ nó chẳng buồn, mà còn vui đó nhỉ?
Nếu lúc đó mưa rơi ngang sợi nắng,
Mong rằng người lấy nó hoà ánh trăng.
Để ngắm cho ngày bình yên trôi dài vô cùng tận,
Để nói cho em hay, người chẳng chút bần thần.
Dù là em ra đi, hay em không về nữa,
Đừng trách em nhé,
.
.
.
Chỉ là nụ cười ấy đã chết trong em ở tuổi mười lăm.
Với chiếc bánh sừng bò thơm phức và ly cà phê sữa ngọt dịu.
Khi những viên thuốc màu vàng...
Tan ra trong miệng...
Em nhắm mắt khẽ cười...
Tại sao em chưa chết vậy người ơi???
.
.
.
.
-trà bạch đàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro