A melodious love song at a funeral.
Lumenia em ơi;
Tôi tiễn em đi đoạn đường cuối.
Ánh mắt em khép hờ dưới trời xanh cao vời vợi,
Em khẽ cười, chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Em đã mãi dừng ở tuổi mười sáu,
Độ tuổi đẹp nhất đời người;
Khi má hồng vẫn rạng rỡ đôi mươi,
Nhưng em thì ngẩn ngơ,
Đánh rơi mất sợi dây sinh mệnh.
.
.
.
Tôi không khóc cho em đâu,
Vì em hay nói, nước mắt rơi vào tim sẽ thành thủy tinh,
Thành những cái gai
Nhọn hoắt.
Tôi sẽ cầm cho em bông hồng trắng tinh khôi,
Khi hoàng hôn buông đỏ rực nắng chiều,
Thả xuống nơi em nằm.
Em ngủ ngon, em nhé,
An nghỉ thôi, em nhé.
.
.
.
-trà bạch đàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro