Tập 4: Dưới ánh đèn đêm
Dưới ánh đèn đêm - Không gian vắng lặng như phản chiếu những cảm xúc ngầm ẩn trong lòng Hiếu. Ánh sáng từ đèn đường không chỉ soi rọi đường đi mà còn làm nổi bật những khoảnh khắc, khiến mọi thứ trở nên gần gũi và ấm áp hơn. Những cảm xúc mới nhen nhóm, dù chưa nói thành lời, lại lấp lánh như ánh đèn trong đêm, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
===
Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, không khí Hà Nội về khuya trở nên yên tĩnh và se lạnh. Hiếu vừa hoàn thành xong buổi thu âm kéo dài suốt nhiều giờ tại một studio quen thuộc. Anh tựa người vào ghế, thở dài một hơi, cả người như muốn rũ xuống vì mệt mỏi.
Thằng bạn cùng studio với Hiếu - Minh - vốn là người chở anh đến lúc chiều, nay cũng đã nằm dài trên sofa sau khi vùi đầu vào công việc suốt cả ngày. Hiếu nhìn nó rồi lắc đầu cười nhẹ, không nỡ đánh thức:
"Thôi, để mày nghỉ ngơi. Tao tự về được."
Anh mở ứng dụng gọi xe, nhanh chóng đặt một cuốc xe ôm để về chung cư của mình tại quận Tây Hồ. Chỉ mất vài phút, tài xế đã báo đến nơi.
---
Hiếu bước ra ngoài, kéo cao cổ áo để tránh cái lạnh buốt nhẹ. Khi vừa thấy người tài xế tiến đến, anh lịch sự hỏi:
"Anh là người chạy cuốc này đúng không?"
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm gật đầu, nở nụ cười quen thuộc:
"Đúng rồi. Cậu đặt xe hả?"
Hiếu định gật đầu nhưng bỗng khựng lại. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, anh nhận ra gương mặt này rất quen. Ánh mắt anh sáng lên khi nhớ ra:
"Ủa... Anh là anh phục vụ quán chân gà hôm trước phải không?"
Người đàn ông thoáng bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười:
"À, anh nhớ rồi. Em là khách mà anh chủ quán bảo 'cứ nhìn anh nãy giờ' nè."
Hiếu giật mình, ngượng ngùng gãi đầu.
"Ủa, sao anh biết vậy?"
Huy cười khẽ, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang chút trêu chọc:
"Hôm đó anh nghe anh chủ nói thế, còn quay ra chỉ thẳng em nữa chứ. Nhưng thôi, khuya rồi, lên xe đi anh chở em về."
Hiếu gật đầu vội vàng:
"À à, dạ để em lên liền."
---
Hiếu ngồi yên sau xe, ánh mắt không rời tấm lưng anh. Một cảm giác ấm áp, gần gũi len lỏi trong lòng, khiến anh không thể rời mắt. Hơi thở nhẹ của Huy như kéo anh lại gần hơn, khiến Hiếu cảm thấy bối rối nhưng lại muốn kéo dài khoảnh khắc này.
Đột nhiên, Huy quay đầu qua gương chiếu hậu, giọng anh phá vỡ sự tĩnh lặng:
"Về đâu nhỉ?"
Hiếu giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh:
"Dạ, về chung cư XXX ạ."
"Ok, cũng gần đây thôi."
Chuyến xe bắt đầu, không gian ban đêm yên ắng chỉ còn lại tiếng động cơ xe đều đều. Hiếu cảm thấy mình bắt đầu có chút kì lạ khi ban nãy đã nhìn chằm chằm vào lưng anh không rời mắt, bản thân cậu không hiểu rõ vì sao lại bị thu hút đến thế, như thể có điều gì đó đặc biệt đang dần hình thành trong lòng.
Sự im lặng giữa hai người kéo dài, như thể không gian chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc này.
Không muốn để sự bối rối chiếm lấy, Hiếu quyết định phá vỡ im lặng bằng cách là hỏi tên anh. Dù đã biết tên anh từ buổi biểu diễn trước, cậu vẫn muốn tạo cơ hội để trò chuyện, giọng nói có chút dè dặt nhưng vẫn đủ rõ ràng:
"Anh là Huy phải không?"
Huy thoáng ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò:
"Ủa, sao em biết?"
Hiếu mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được giải tỏa sự ngại ngùng:
"À, mấy bữa trước em lướt Tiktok, vô tình thấy video của anh. Anh cầm đàn hát, giọng anh rất hay, nghe dễ chịu lắm"
Huy nhướn mày, cảm thấy thích thú:
"Thế à? Không ngờ có người chú ý đến video của anh đấy"
"Vậy em biết tên anh rồi, anh có thể hỏi em tên gì được không?"
Hiếu nghe vậy, thích thú trả lời anh liền:
"Được chứ, em tên Hiếu"
"Anh Huy này, em thắc mắc chút... Anh làm nhân viên quán chân gà rồi giờ lại chạy xe ôm nữa, anh làm nhiều việc vậy có mệt không?"
Huy cười khẽ, giữ mắt tập trung vào con đường phía trước:
"Ừm, anh làm nhiều việc để kiếm thêm tiền mà. Ban ngày làm ở quán, tối thì chạy xe thêm, cũng không quá vất vả đâu."
Hiếu hơi nhíu mày, cảm nhận được sự vất vả đằng sau câu nói nhẹ nhàng của Huy:
"Vậy chắc anh bận lắm nhỉ? Nghe thôi đã thấy vất vả rồi..."
Huy lắc đầu, giọng trầm ấm:
"Cũng không đến nỗi. Làm nhiều rồi quen, với lại, anh cũng thích đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người. Nó giúp anh cảm thấy cuộc sống thú vị hơn."
Hiếu im lặng một lúc, cảm giác như có một sự đồng cảm lạ lùng với người con trai phía trước. Cậu nghĩ về những áp lực mà Huy có thể đang chịu đựng, về những lý do khiến anh phải làm nhiều công việc như vậy. Công nhận anh thật sự rất siêng năng, Hiếu không thể không cảm thấy một sự ngưỡng mộ:
"Anh giỏi thật đấy. Em thấy nhiều người làm một việc còn không xong, mà anh làm nhiều thế mà vẫn thấy vui."
Huy khẽ cười, nụ cười ẩn chứa sự kiên định:
"Chắc tại anh nghĩ khác người thôi. Làm gì thì cũng phải vui thì mới làm được lâu dài."
Hiếu cười nhẹ, cảm thấy câu trả lời của Huy thật giản dị mà thấm thía:
"Em thấy cũng đúng. Mà anh cũng phải nhớ giữ sức khỏe đấy, làm nhiều quá cũng không tốt đâu."
Huy gật đầu, giọng nói pha chút hài hước:
"Yên tâm, anh không để mình kiệt sức đâu. Còn phải sống lâu để tận hưởng nữa mà."
Cả hai bật cười, không khí trên chuyến xe dần trở nên thoải mái hơn. Hiếu cảm thấy như mình hiểu thêm một chút về Huy, người con trai mang đến cho anh những cảm xúc mới lạ từ lần đầu gặp gỡ.
---
Xe dừng trước chung cư của Hiếu. Anh tháo mũ bảo hiểm, chậm rãi bước xuống xe. Huy nhìn anh và mỉm cười:
"Em vào đi. Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm nhé."
Hiếu khựng lại vài giây, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, chỉ nói lời tạm biệt anh:
"Dạ, cảm ơn anh. Anh cũng đi đường cẩn thận nhé, bye bye"
Huy gật đầu, rồi quay xe đi mất. Hiếu đứng yên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn trong màn đêm.
---
Bước vào nhà, Hiếu cảm thấy cực kỳ vui vì hôm nay không chỉ được đi chung xe mà còn có dịp trò chuyện với Huy. Cảm giác đó khiến cậu không thể giấu nổi nụ cười trên môi. Dù chỉ mới gặp Huy một vài lần, nhưng cậu lại cảm thấy như đã quen thuộc với anh từ lâu, đặc biệt là trong khoảnh khắc trò chuyện trực tiếp thế này. Những câu chuyện nhỏ, những khoảnh khắc im lặng khi ngồi trên xe khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Cảm giác được lắng nghe, được chia sẻ những suy nghĩ, dù là những điều đơn giản, cũng khiến Hiếu thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Đặc biệt, khi Huy cười, khi Huy chia sẻ những điều về công việc hay cuộc sống, Hiếu cảm thấy mình muốn tìm hiểu thêm về anh, không chỉ qua những gì đã thấy, mà qua chính con người anh đang thể hiện. Cậu không biết sẽ có cơ hội như thế này nữa không, nhưng hôm nay, cậu đã cảm thấy như mình vừa bắt đầu một hành trình thú vị.
---
Có ai sắp được nghỉ tết chưa ta? Tui thì tuần sau được nghỉ tết rồi zui ghê á:>> Tết này chúc mọi người năm mới an khang, thịnh vượng, sức khỏe dồi dào và mọi điều tốt lành, năm nay sẽ có nhiều niềm vui và may mắn đến với mấy bạn. Chúc Tết vui vẻ, đón năm mới thật nhiều hạnh phúc nhé🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro