Chương 6
Madara không thể quay trở lại Uchiha khi vẫn còn là phụ nữ.
Nghe vậy, Hashirama quyết định giấu Madara trong một túp lều dựng bằng gỗ trong rừng, cách xa trung tâm làng Senju.
Ngay sau đó, Madara chìm vào giấc ngủ với cơn sốt cao li bì, lang thang giữa sự sống và cái chết trong trạng thái mơ hồ.
Hashirama túc trực bên gối.
Đôi khi tất cả những gì anh có thể làm là nắm lấy bàn tay sợ hãi của Madara trong giấc mơ.
Hashirama nghĩ rằng nếu Tobirama ở đây, chắc em trai anh sẽ có thể nghĩ ra được biện pháp nào đó thích hợp hơn, nhưng anh lại không thể nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Tuy nhiên, nhờ sự chăm sóc tận tình của Hashirama, cơn sốt của Madara đã thuyên giảm và hầu hết các vết thương trên cơ thể đều lành lại.
Nhưng chỉ có trái tim là chưa lành lặn.
Hashirama lo lắng về việc để Madara tinh thần không ổn định một mình, nhưng nếu gia tộc anh phát hiện ra rằng anh đang giấu Madara, anh sẽ gặp rắc rối, vì vậy Hashirama không thể ở bên Madara mọi lúc.
Hashirama chạy xuyên rừng để trở về bên Madara càng sớm càng tốt vào ngày hôm đó.
Cuối cùng sau khi đến đích, anh vội vã dỡ bỏ những rào chắn bảo vệ nghiêm ngặt đã được căng ra xung quanh túp lều và mở cửa.
"Tôi đã trở lại!"
Không có tiếng trả lời. Hashirama vội vã vào trong và thấy Madara đang ngồi đó nhìn vô hồn vào khoảng không.
Anh bình tĩnh lại một chút và gọi Madara từ phía trước để không làm cậu ấy giật mình.
"Madara, tôi đã trở lại."
"Hashirama hả..."
Đôi mắt đen của Madara nhìn Hashirama mờ mịt và trống rỗng.
"Cậu đã ăn uống tử tế chưa?"
"Ồ......"
Kể từ đó, cơ thể của Madara vẫn giống như của một người phụ nữ.
Hashirama cũng đã cố gắng hết sức để tìm cách đưa cậu trở lại, nhưng vì không có manh mối nên anh không thể làm gì được.
Dù có thân hình phụ nữ nhưng Madara vẫn gầy một cách bất thường. Với bộ ngực nhỏ và đôi chân gầy đến đau đớn, người đàn ông đó đối xử với một cơ thể non nớt tàn nhẫn đến vậy khiến Hashirama lại muốn giết hắn thêm một lần nữa. Dù khi là đàn ông Madara cũng không có thân hình cường tráng, vạm vỡ như tộc Senju, nhưng lẽ ra cậu vẫn có một thân hình săn chắc, dẻo dai. Nhưng bây giờ tất cả đều suy yếu đến mức như thế này, giống như dối trá. Tất cả mọi thứ đã bị cướp đi khỏi cơ thể Madara trong những ngày ác mộng đó, và không quá khi nói có lẽ thứ còn lại duy nhất bây giờ chỉ là cái mạng của Madara.
Trong khi Hashirama vẫn đang đứng lặng người, Madara bất ngờ bịt miệng và đứng dậy.
Anh nghe thấy âm thanh của thứ gì đó va chạm với bồn rửa tay, và nhanh chóng chạy theo Madara.
Khi nhìn vào, anh thấy Madara, người cúi gập làm đôi, cúi mặt vào bồn cầu và nôn mửa.
Khi Hashirama vội vã đặt tay lên vai, Madara giật mình và run rẩy, nhưng anh không quan tâm đến điều đó và bắt đầu xoa lấy tấm lưng Madara đang rên rỉ đau đớn.
Mùi dịch vị xộc vào mũi.
Hashirama ôm lấy Madara, cơn buồn nôn của cậu cuối cùng đã giảm bớt và nằm lặng trên vai anh. Madara đặc biệt không chống cự.
Nước da của Madara nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Gương mặt của cậu không có chút sức sống và đôi mắt nhắm chặt mệt mỏi.
Một dự cảm tồi tệ dấy lên trong lòng Hashirama.
Không lâu sau đó, một sự việc đã xảy ra.
Lúc Hashirama trở về nhà, trời đã tối. Một bầu trời sao đẹp hoàn hảo và một vầng trăng khuyết đang lơ lửng trên bầu trời đen tuyền.
Mỗi khi rời xa Madara, Hashirama trở nên khắc khoải với nỗi lo âu khôn xiết rằng cậu có thể sẽ biến mất. Ngay cả khi anh đã tiến vào khu rừng và chỉ còn cách xa Madara một chút, khoảng cách đó cũng khiến anh phiền muộn.
Giá như không có sự ràng buộc giữa các gia tộc.
Hashirama ước hai người có thể bên nhau mãi mãi.
Tuy nhiên, khi trở về nhà vào ngày hôm đó, Hashirama không tìm thấy Madara, và anh hoảng sợ.
Ngay khi anh định ra ngoài tìm, cánh cửa mở ra và Madara bước vào.
Hashirama há hốc mồm khi thấy Madara bước vào.
Mái tóc đen dài của cậu ướt đẫm nước như thể bị giội nước từ trên xuống dưới, những giọt nước chảy từ tóc trườn xuống khuôn mặt.
Bộ kimono trắng của cậu ướt đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu thấy làn da.
Có lẽ trời lạnh, cơ thể Madara run lên, nước da thậm chí còn xám xịt hơn bình thường, và đôi môi gần như tím tái.
Hashirama nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Madara và kéo cậu lên.
"...! Nói chuyện đi..."
"... tại sao cơ thể cậu lại lạnh như vậy?"
"... trời nóng ... nên tôi ngâm mình dưới sông."
Mặc dù bây giờ theo lịch là mùa xuân, nhưng trời vẫn lạnh về đêm.
"... hôm nay trời lạnh"
Madara không thể nói bất cứ điều gì trước phản biện của Hashirama.
Nhiệt độ hôm nay xuống dưới chục độ. Nhiệt độ nước sông sẽ còn lạnh hơn.
Madara cũng không phải là bị điên.
"Nếu cậu bị cảm lạnh thì sao ...!"
Cơ thể Madara quá lạnh. Mặc dù cơn sốt của cậu đã giảm và tình trạng thể chất cũng đã ổn định, nhưng nếu thế này thì chả phải đạp đổ hết công sức hay sao?
Khoảnh khắc mà Hashirama sắp mắng Madara hãy biết trân trọng cơ thể mình hơn.
"..."
Một giọt nước mắt chảy dài trên đôi má nhợt nhạt của Madara, khiến Hashirama hoảng sợ.
"Tôi cảm thấy buồn nôn không ngừng, vì vậy tôi nghĩ có lẽ mình đã có thai ... Tôi muốn phá nó đi, vì vậy tôi đã ngâm mình dưới sông."
Đây có phải là lý do khiến sức sống của Madara không thể trở lại bấy lâu nay?
"Madara..."
Hashirama không thể nói được gì với sự tuyệt vọng trào dâng từ tận đáy lòng.
"... Tôi muốn chết luôn đi."
Lời nói của Madara xuyên qua ngực Hashirama.
"Không được"
"Thân thể như thế này ... Tôi không thể trở lại làm đàn ông... Tôi không thể trở lại với gia đình ... Sống cũng không có ích lợi gì..."
"Đừng nói những điều vô nghĩa. Tôi rất vui khi gặp lại cậu. Chỉ cần còn sống, chắc chắn sẽ đến lúc cậu có thể thực hiện những ước muốn của mình. Tôi tin như vậy."
Đôi mắt to ướt đẫm nước mắt ngước nhìn Hashirama từ trong vòng tay anh.
"Vì vậy, hãy sống sót. Đừng nói với tôi rằng cậu muốn chết. Tôi không thể sống thiếu cậu."
Hashirama ôm Madara mặc kệ bản thân có bị ướt hay chăng nữa.
Tiếng nức nở trong lồng ngực của Hashirama vang lên không ngừng, và quần áo của anh ướt đẫm nước mắt. Anh nghĩ rằng phải nhanh chóng đưa Madara đi tắm nước nóng để làm ấm cơ thể, nhưng anh cũng không thể để Madara đang khóc một mình.
Khi Hashirama ôm Madara để cố sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cậu dù chỉ một chút, nhịp tim của Madara cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
"Tôi muốn cậu ngủ với tôi đêm nay."
Hashirama không thể nghe thấy những gì Madara thầm thì trong lồng ngực mình, vì vậy anh hỏi lại.
"Gì cơ?"
"Tôi cùng cậu ngủ! Đừng bắt tôi nói nhiều lần."
Madara và Hashirama thường ngủ trong những phòng ngủ riêng biệt.
"Cậu có chắc không?"
"Trời lạnh ... Tôi muốn cậu sưởi ấm cho tôi."
Đôi má nhợt nhạt của Madara bỗng chốc đỏ bừng.
"Chuyện gì vậy?"
Nhìn Madara đỏ mặt, Hashirama cũng cảm thấy bối rối. Không, thực ra anh đã luôn cảm thấy bồn chồn kể từ khi cả hai gặp lại nhau.
Hashirama đảo mắt. Tuy nhiên, anh không thể ngăn dái tai đang bị nhuộm đỏ dần lên của mình.
Trong quá khứ, Madara là một cậu bé tự tin vào sức mạnh của bản thân, kiêu ngạo nhưng cũng tốt bụng.
Dù vậy, sau khi chia tay ở bờ sông, sự vui vẻ đó đã biến mất. Ngay cả chakra cũng thay đổi, Madara giấu mọi thứ tình cảm đằng sau bộ quần áo đen của Uchiha và đối đầu với Hashirama bằng quyết tâm giết chết anh. Madara rất mạnh mẽ. Cậu sở hữu sức mạnh đủ để Senju và thậm chí cả tộc Uchiha phải khiếp sợ.
Tuy nhiên, mỗi khi họ gặp nhau trên chiến trường, Hashirama cảm nhận được sự mong manh của việc bị dồn nén quá mức tưởng muốn tan vỡ tỏa ra từ Madara.
Anh có thể thấy tấm lưng của Madara. Nó đã từng rực rỡ với vẻ đẹp vàng son, giờ lại nhuốm một màu phù du thoáng chốc.
Hashirama không thể tiếp tục nhìn nữa. Khi anh quay lưng lại lấy lý do đun nước cho bồn tắm, cánh tay của Madara từ phía sau vòng qua và cậu dụi đầu vào vai anh.
Mặc dù cánh tay ôm lấy Hashirama rất nhẹ nhàng, cơ thể anh không thể động đậy như thể đang bị kìm chế.
Ngực Madara chạm vào lưng anh, và tim anh đập rộn ràng.
Và dù chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng nhịp tim đập thình thịch của Madara cũng đã truyền đến cánh tay của Hashirama.
Hashirama bị thôi thúc bởi một cảm giác đột ngột muốn ôm lấy đầu mình.
'Mình đang bị thử thách cái quái gì vậy ...'
Hashirama muốn khen ngợi sức mạnh tinh thần của bản thân khi mà vẫn không tấn công Madara.
Và ngày hôm đó, Hashirama đã không thể ngủ được và dành cả đêm để ôm lấy cơ thể Madara, người đang bám chặt lấy anh trên tấm nệm lót như để tìm kiếm hơi ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro