Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

       

CÂY ĐŨA PHÉP LẠ, SÂN GA 93/4

VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN MỚI

Buổi sáng nơi thung lũng Godric êm ả trong lành, từng sợi nắng dìu dịu len qua khung cửa sổ tầng trên một ngôi nhà xinh xắn, thả dài ấm áp trên mái tóc đen đang vùi sâu trong đống chăn nệm màu lam ngọc. Gió thổi nhẹ rèm cửa tạo nên những tiếng động nho nhỏ như cố đánh thức cậu bé Harvey Potter đang say ngủ.

RẦM!!!

Êm ả trong phút chốc vỡ tan tành, những chú chim đang ríu rít hót vội vã đập cánh lao vọt lên cao. Trên chiếc giường, mái tóc đen nhúc nhích một cách lười nhác để lộ đôi mắt màu ngọc lục bảo chớp chớp nhìn ra khung cửa sổ sáng màu nắng.

- ANH JAMES!!!

Bên dưới sân vọng lên tiếng phụ nữ kêu lớn nghe rõ nỗi tức giận lẫn trong lo lắng.

- Anh ổn! Chắc anh nhầm một chút xíu ở đâu đó.

- Anh sẽ phải đi bằng bột Floo.

- Khoan...Lily...anh làm được thật mà...Lily...

Chuồi mình xuống giường thật nhanh, Harvey lao đến cửa sổ chồm người ra ngoài.

– Ba!

James Potter ngước lên nhìn con trai cười tươi rói :

– Ah Harvey, xuống ăn sáng rồi chúng ta đến Hẻm Xéo nào.

- Ba, chúng ta sẽ đi bằng cái đó à? – Harvey nhấp nhổm nhìn cái xe hơi đang bốc khói ngay trước thân cây sồi to nhất nơi góc vườn.

Tiếng má Lily lập tức vang vọng ra từ trong nhà.

– Hai người sẽ đi bằng bột Floo.

James nhe răng cười với cậu con trai cưng. Harvey phì cười đáp lại ba nó rồi quay vào phòng thay nhanh bộ đồ ngủ ra. Khi nó trượt theo tay vịn cầu thang xuống nhà dưới thì ba James đã bước vào nhà và má Lily thì đang vung đũa phép dọn miếng thịt cuối cùng trong chảo vào cái đĩa trống trên bàn ăn. Ba James xoa đầu nó nói :

- Chú Sirius sẽ đi cùng chúng ta đấy, chú ấy muốn tặng con một món quà sinh nhật!

- Thật ạ?! – Harvey reo lớn. – Tuyệt quá!

Lily đặt rổ bánh mỳ lên bàn.

– Không chỉ một món đâu, anh ấy sẽ lại tiêu cả mớ tiền cho Harvey nữa thôi, thiệt tình...

- Sirius thích như vậy mà Lily. – James cười khì. – Em nên mừng vì Harvey có một người cha đỡ đầu tuyệt vời thế chứ!

- Anh và anh Sirius chỉ giỏi chìu hư Harvey thôi.

Harvey chớp mắt nhìn má Lily.

– Con đâu có hư...

- Thế con rắn tuần trước chắc từ trên trời rớt xuống phòng Harry hả? – Má Lily lừ mắt nhìn nó.

Harvey le lưỡi xúc miếng thịt cho vào miệng, tiếp tục đề tài này thì nó nguy mất. Vừa lúc đó, cầu thang phía sau nó gây ra vài tiếng động báo hiệu hai đứa em của nó Harry và Sophie vừa bước xuống. Harvey xoay người trên ghế nhìn Harry, cả hai chỉ giống nhau được mỗi cái màu tóc đen tuyền và đôi mắt, còn lại thì khác sạch bách. Harry giống ba James một cách hoàn hảo, ngoại trừ đôi mắt, đôi mắt giống Harvey. Mắt cả hai xanh biếc y như má Lily vậy. Nhưng Harvey không chỉ giống má đôi mắt không thôi như Harry, nó còn sở hữu khuôn mặt thanh thanh của má Lily và khóe miệng khi cười thì càng cực kỳ giống hơn nữa. Tóc Harvey không rối lên bù xù như ba James và Harry mà chỉ hơi bồng lên với phần tóc mái chả bao giờ nghe lời cứ rũ xuống trán, lòa xòa trên đôi mắt ngọc lục bảo của nó.

- Anh Harvey!

Harvey ôm lấy đứa em gái út hôn lên mái tóc đỏ sậm, mái tóc giống má Lily duy nhất.

– Chào em buổi sáng!

Đứa em gái út này của nó giống má Lily y tạc từ mái tóc đến khuôn mặt, duy chỉ có đôi mắt là mang màu nâu lục nhạt giống hệt ba James. Điều đó khiến cô bé đặc biệt hơn hẳn so với nó và Harry.

James quay nhìn đứa con trai nhỏ.

-  Harry, con có muốn đi cùng ba và anh đến Hẻm Xéo không?

Harry liếc nhìn anh rồi đáp :

– Năm sau con mới đi.

Lily đẩy phần sandwich cho James.

– Anh Sirius hẹn anh mấy giờ?

- Bọn anh hẹn gặp ở nhà băng Gringotts lúc tám giờ.

- Vậy anh phải nhanh lên thôi. – Lily nhìn đồng hồ.

- Lily à, anh...cái xe đó...

- Không! – Khuôn mặt Lily chợt đanh lại. – Anh phải dùng bột Floo.

Harvey cắm cúi ăn nhanh phần ăn sáng của nó, ba thì chẳng bao giờ thắng nổi má Lily đâu. Y như rằng, nó nghe tiếng ba nó ỉu xìu vang lên.

-  Ừ thì anh chỉ nghĩ...

Thế là ngay sau khi tọng đầy cái bụng của mình, nó và ba James ngã vào Hẻm Xéo với một lớp bụi tro cứ bám ì trên vai áo nó. Ngay trước khi cả hai khởi hành má Lily vẫn không quên nhắc đi nhắc lại vào tai ba James không được để chú Sirius mua cho nó hơn một món quà.

Cả hai đi băng qua nhiều hàng quán với đầy những thứ quen thuộc có, lạ lẫm có. Khi nó đi ngang qua cửa tiệm "TRANG THIẾT BỊ QUIDDITCH CHẤT LƯỢNG CAO", nó thấy rất nhiều trẻ con trạc tuổi nó hoặc hơn đang ịn mũi vào cửa sổ để ngắm một cây chổi tuyệt đẹp. Nó loáng thoáng nghe một đứa trong đám nói :

- Coi kìa! Cán Nimbus 2000 mới toanh – nhanh nhất xưa nay...

Ba James nhìn theo với cái chặc lưỡi :

– Ba rất tiếc, Harvey. Học sinh năm nhất không được phép có chổi riêng.

Nói thật lòng thì Harvey chẳng thấy có gì là đáng tiếc cả, nó không có hứng thú nhiều với chổi bay và Quidditch như ba James và thằng em Harry. Ba James tiếp tục dẫn nó băng qua vài hàng quán nữa rồi tiến thẳng đến một tòa nhà trắng như tuyết, cao vượt lên trên những tiệm quán thấp lè tè chung quanh. Harvey buông tay ba James ra chạy như bay vào giữa hai cánh tay giang rộng của một người đang đứng ngay trước tòa nhà.

- Chú Sirius!

- Harvey! – Sirius ôm lấy Harvey cười rạng rỡ rồi quay sang James. – Chào, cái vụ xe cộ của bồ sao rồi?

Khuôn mặt James ỉu xìu ngay lập tức.

– Mình chỉ nhầm lẫn một chút cái vụ tăng tốc với thắng lại thôi, thế là nó tông thẳng vào cái cây sồi già và Lily khăng khăng bắt mình phải dùng bột Floo.

- Đã bảo bồ tập thêm một lần nữa trước khi ếm bùa Lú thằng cha Muggle đó mà không nghe. – Sirius bật cười sánh vai cùng James bước vào Gringotts.

- Mình có thể ếm bùa và cả biến hình vậy mà lái một cái xe thì không, thiệt là... -  James vò vò mái tóc khiến nó càng rối bù lên. – Biết thế lúc ở Hogwarts mình đã học Muggle- học...

Sirius buông ra một tràng cười ha hả trong khi thảy lên quầy chiếc chìa khóa bằng vàng bé tí cho tên yêu tinh.

– Mình cá đó sẽ là môn phá tan tành thành tích học tập của bồ đó Prongs!

Rồi để mặc tên yêu tinh săm soi cẩn thận cái chìa khóa vàng, Sirius sàng người qua chắn trước mặt James ngay khi thấy James cũng lôi trong người ra một chiếc chìa khóa.

- Đã ghi trong thư rồi mà James, bồ cất cái chìa khóa đi!

James nhún vai :

– Lily bắt mình hứa sẽ không để cho bồ mua quá một món quà đấy bồ tèo à!

- Thiệt tình...mình là cha đỡ đầu của Harvey mà, chẳng lẽ không thể hào phóng mừng nó nhập học vào Hogwarts được sao? – Sirius làu bàu. – Lily cứ...cô ấy cứ làm như mình sẽ thành ăn mày sau khi mua mấy thứ đó cho Harvey không bằng.

James chồm người qua Sirius để quăng cái chìa khóa lên bàn.

– Tốt nhất là nên nghe lời Lily, Padfoot! Cô ấy có thể cực kỳ đáng sợ khi nổi giận, và mình luôn là người phải chịu trận.

Harvey phì cười khi chú Sirius nhăn mũi quay đi, nó bước theo đà kéo của chú ấy, một con yêu tinh khác đã đến gần dẫn cả ba băng qua một cái cửa lớn. Harvey quay đầu hết nhìn bên này lại đến bên kia cho đến tận lúc bước lên một cái toa xe cút kít nhỏ.

Khi cái toa xe bắt đầu chuyển động thì câu chuyện của ba James và chú Sirius cũng bắt đầu chuyển sang đối tượng mới – Neville Longbottom nổi tiếng. Nó biết cái tên đó, mà thật ra trong cái thế giới phù thủy này làm gì có ai lại không biết đến cái tên Neville Longbottom đó, một thằng nhóc bằng tuổi nó và luôn luôn cực kỳ nổi tiếng – kẻ đã kết thúc thời đại của Chúa tể Hắc Ám. Nó đã nghe chuyện về Longbottom dễ đến cả ngàn lần ấy chứ, rằng đấy là đứa bé duy nhất sống sót dưới tay Voldermort, không một ai biết được vì sao thằng bé có thể sống sót, chỉ biết rằng khi Voldermort không thể giết được Neville, hắn ta đã biến mất, kết thúc luôn thời kỳ đen tối của giới phù thủy.

- À phải, năm nay thằng bé đó cũng nhập học Hogwarts nhỉ!?

- Ừ, thư nhập học đã được gởi cho nó ba ngày trước, có vẻ ai cũng muốn sớm nhìn thấy nó ở Hogswart, bồ biết đó, tò mò về quyền năng nó có thể có.

- Trông đợi quá lớn lao sẽ trở thành gánh nặng cho nó, ý mình là, nó chỉ mới 11 tuổi đúng không? - Giọng ba James mang theo chút lo lắng.

- Yup, và mình hy vọng là nó không bị hào quang danh tiếng đó làm hư đi.

- Ôi, mình sợ là khả năng đó sẽ rất cao. - Bên tai Harvey vang lên tiếng chặc lưỡi của ba James khi cái xe đang ngoặt qua một khúc quanh.

- RỒNG!!! – Harvey chợt nhổm dậy, nó níu tay ba James và chú Sirius. – Con vừa nhìn thấy một con rồng, ở kia...

- Dĩ nhiên rồi Harvey! – Chú Sirius mỉm cười với nó. – Nhà băng Gringotts luôn được canh giữ bởi rồng mà.

Harvey reo :

– Xịn! Con có thể đến gần nó không ạ?

- Ba e là không, Harvey! – Ba James xoa đầu nó. – Rồng rất nguy hiểm.

Cuộc nói chuyện bị ngắt ngang khi cái toa xe rốt cuộc cũng ngừng lại. Hầm cá nhân của James và Sirius nằm sát cạnh nhau nên cả hai không mất quá nhiều thời gian để bốc vài đụn tiền đủ loại cho vào cái túi da. Rất nhanh sau đó, cả ba lên đường trở về mặt đất.

- À, bồ thế nào rồi? – James ôm giữ Harvey lại khi nó cứ chồm hẳn người ra ngoài cái toa xe để ngắm con rồng.

- Kinh khủng! – Như đụng phải mạch, Sirius tuôn ra một tràng. – Nhà Slytherin đoạt Cúp Nhà 6 năm liền, 6 năm, bồ tin nổi không? Mình thiệt tình chỉ muốn phóng bùa vào mặt thằng Snivellus ở cái buổi tổng kết trước hè. Mình ghét làm giáo sư, chẳng hiểu sao cụ ấy lại muốn mình dạy học cơ chứ, cái mũi thằng khốn Snivellus cứ nhúng vào mọi chỗ mà mình mó tới và mình không thể làm gì nó chỉ vì mình đang là một giáo sư, chết tiệt! Cứ nghĩ đến cả năm trời ngày nào cũng phải đụng mặt thằng ấy thì mình thấy đi làm việc với đám Bộ Pháp thuật đó như bồ còn hay hơn.

- Snivellus là ai ạ? – Harvey ngước nhìn chú Sirius tò mò hỏi.

Đôi mắt James chợt lóe sáng, anh cúi xuống nhìn con trai.

– Harvey, ở Hogwarts có một giáo sư con đặc biệt phải...

- Nè, mình không định làm bồ cụt hứng nhưng... -  Sirius le lưỡi nói. – Lily sẽ giết bồ đó Prongs!

James khựng lại xuôi xị :

- Thế...ừ thì...

- Sao thế ạ? – Harvey càng lúc càng tò mò. – Vị giáo sư thế nào hả ba?

- Ờ thôi cứ vào học đi rồi con sẽ biết mà. – James vò vò tóc.

- Đừng lo! – Sirius khoát vai James khi cả ba đứng trong ánh nắng rực rỡ phía trước tòa nhà Gringotts. – Mình sẽ để ý mà, dù có không thiên vị Harvey thì dám cá thằng dở người đó vẫn sẽ cho là thế thôi nên mình thấy cứ công khai thiên vị nó cho xong.

Cả ba tiếp tục đi dọc qua những dãy hàng quán, James hơi liếc nhìn con trai rồi nhe răng cười nói nhỏ vào tai Sirius :

– Mình thiệt hy vọng Harvey có thể chọc tức được cái thằng ấy. Nó...ờ...nó giống mình ấy mà, bồ biết đó, Lily vẫn còn cáu mãi vì mấy cái vụ bum xum nó gây ra hồi hè...

- Ôi chao, mình nhớ như in ấy chứ! Nó thật là thiên tài! – Sirius bật cười ha hả. -  Mình nghĩ nó sẽ khiến Gryffindorr mất Cúp Nhà năm nay nữa thôi với mấy cái trò của nó mất!

Cả ba dừng lại trước một cửa tiệm xinh xắn, Harvey ngước nhìn dòng chữ được in to trên cái biển hiệu "TRANG PHỤC CHO MỌI DỊP CỦA PHU NHÂN MALKIN". Sirius nháy mắt với James rồi cúi xuống nói :

- Harvey, con tự mua đồng phục được mà phải không? Đưa cái danh mục cho chú nào, chú và ba con sẽ mua những thứ còn lại trong khi đợi con, thế nào?

Harvey gật đầu, nó rút trong túi áo ra cái danh mục những thứ cần mua đã được đính kèm trong lá thư của Hogwarts gửi cho nó tuần trước. James nhanh tay cầm lấy cái danh mục và dúi vào tay con trai một nắm tiền.

– Gặp con lát nữa nha Harvey!

Harvey đứng nhìn theo chú Sirius vừa đi vừa cự nự với ba James về việc đáng lẽ ra chú ấy mới là người đưa tiền cho nó mua đồng phục, khi cả hai khuất hẳn vào cửa tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn thì nó mới quay lại đẩy nhẹ cánh cửa bằng kính trong suốt của tiệm trang phục. Cái chuông treo nơi cửa rung nhẹ vài tiếng leng keng khi mở bật ra cho nó bước vào. Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Bà vẫy vẫy tay khi nhìn thấy nó :

- Đồng phục Hogwarts hả cưng? Đợi chút nha, hai quý ông đây gần xong rồi!

Harvey bước lại gần hơn. Đằng sau cửa hàng có hai thằng bé trạc tuổi nó đang đứng trên cái bục cho bà Malkin và một mụ phù thủy già lược đo thử cái áo chùng đen. Thằng bé bên phải có khuôn mặt mang một vẻ gì đó khá là khờ khạo trái ngược hẳn với vẻ hơi ta đây trên khuôn mặt nhợt nhạt thiếu nắng của thằng bé bên trái khi nó ba hoa về Hogwarts và phù thủy. Harvey nghe loáng thoáng hai đứa đó đang nói chuyện gì đó về Quidditch mà nó cá là thằng nhóc kia chả hiểu gì sất qua cái mặt ngơ ngác lúng túng của thằng ấy.

"Chắc ba mẹ nó là Muggle" – Harvey nghĩ thầm và thôi không nhìn hai đứa đó nữa, nó thả ánh mắt vẩn vơ quan sát khắp cửa tiệm. Nhưng rồi ngay sau đó nó nghe được một từ, cái từ mà ba James và chú Sirius luôn xì mũi mỗi khi nhắc tới – Slytherin.

- Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưng mà tôi thì biết là tôi sẽ ở nhà Slytherin, tất cả người trong gia đình tôi đều từng ở đó mà. Thử nghĩ tôi mà bị tống vô nhà Hufflepuff thì chắc tôi nghỉ quá. Phải không?

Harvey bất giác buông ra một tiếng cười nhạo khiến thằng nhóc nhợt nhạt xoay người qua nhìn nó.

– Có vấn đề gì à?

Harvey khoanh tay trước ngực :

– Ba tao nói Hufflepuff thì vẫn còn tốt chán so với tụi Slytherin nhiều.

Thằng nhóc vênh mặt lên :

– Thế ra ba mày là một trong cái đám dốt nát Hufflepuff hả? Cái đám mà chẳng Nhà nào cần trong ba Nhà còn lại ấy hả?

- Tao thấy thế vẫn đỡ hơn ba mày nhiều, tao cá là ba mày nằm trong đám Tử thần thực tử ngày trước chứ gì.

Tiếng chuông vang leng keng phía sau Harvey kèm theo câu nói khiến thằng nhóc nhợt nhạt sạm mặt lại và bà Malkin thì giật bắn người lên.

– Ôi...không được nhắc đến chứ...tụi bây còn quá nhỏ...

Harvey quay đầu lại và không thể ngăn được mình nhe răng cười với thằng bé vừa bước vào. Thằng này cũng khoảng tuổi Harvey, khuôn mặt sáng sủa với mái tóc màu hạt dẻ được hớt cao và đôi mắt màu hổ phách lúc này đang khinh khỉnh nhìn thằng nhóc nhợt nhạt kia.

Và rồi bà Malkin đẩy nhanh hai thằng nhóc trên bục xuống nói một cách gấp gáp.

– Tụi con xong rồi đấy !

Thằng nhóc nhợt nhạt quăng lại cho Harvey và thằng mới đến cái nhìn căm ghét rồi vênh váo bước ra khỏi cửa tiệm. Thằng nhóc kia lần khần một chút rồi cũng bước ra khi Harvey đứng lên cái bục thử áo.

- Mày quen hai thằng đấy không? – Thằng bé mới vào nhìn sang Harvey khi mụ phù thủy già lược đo cho nó cái áo chùng đen.

- Không. – Harvey đáp. – Tao chắc chắn không quen bất cứ đứa nào muốn vào Slytherin.

Thằng bé liền toét miệng cười với nó :

– Thấy cái mặt nó lúc nãy không? Tao dám cá cả trăm Galleons ba nó đúng là Tử thần thực tử.

Bà Malkin lại rên lên một tiếng gì đấy và xắn cả cây kim vào tay Harvey khiến nó phải rụt tay lại xuýt xoa.

- Nếu được chọn mày muốn vào Nhà nào? – Thằng bé kia hỏi

- Gryffindor. – Harvey đáp với đôi mắt ánh tự hào. – Giống ba má tao.

- Tao cũng thế. – Thằng bé gật đầu hưởng ứng. – Ba tao là Thần Sáng mà. Ổng sẽ giết tao mất nếu tao rớt vô cái nhà Slytherin ấy.

Harvey cười ngất. Nó đợi cho cái thước dây quái quỷ buông cổ nó ra để trườn xuống dưới mới mở miệng nói :

- Ba tao cũng là Thần Sáng, James Potter...

Nó chưa kịp kết thúc câu nói thì thằng kia đã reo lên :

- Thiệt hả? Tao biết ba mày, ba tao nói chú James Potter là một Thần Sáng cực kỳ cực kỳ giỏi. À ba tao là Shaklebolt Kingsley.

- Tao biết chú ấy. – Harvey gật đầu. – Ba tao nói chú ấy là Thần Sáng giỏi và vô cùng nghiêm túc, mà tao cá là cái khoản nghiêm túc của ba mày khiến ba tao chú ý vì ba James chẳng thể nào nghiêm túc được.

Thằng tóc nâu lập tức bật cười ha hả khiến cái thước dây trên mũi nó nhày tọt xuống dưới.

- Tao khoái mày thiệt! Tao là Cyril Kingsley, còn mày?

- Harvey Potter. - Harvey đáp ngay.

Đúng lúc này thì bà Malkin đã đẩy vai nó nhanh nhảu nói :

– Con xong rồi đấy, con trai!

Thế là nó đành nhảy khỏi cái bục để bước theo bà. Cyril vội vung vẫy cánh tay chào :

– Gặp mày ở Hogwarts sau nha!

Harvey ngoái đầu lại nở nụ cười rõ tươi rồi nhận mấy cái áo chùng đồng phục của nó từ tay bà Malkin. Nó móc nắm tiền trong túi, đếm đúng số tiền cần trả, đưa cho bà Malkin. Cái chuông nhỏ lại kêu leng keng khi nó đẩy cửa bước ra ngoài.

- Harvey!

Ba James và chú Sirius đang đứng ở bên kia đường, một tay chú Sirius vẫy nó rối rít trong khi tay kia giấu gì đó sau lưng. Harvey nheo mắt nhìn lướt qua mấy gói đồ lỉnh kỉnh dưới chân cả hai rồi chạy ào qua. James mỉm cười chìa ra một cây kem socola rắc bạc hà siêu bự, mùi vị khoái khẩu của Harvey.

Harvey đón lấy cây kem trên tay ba James và nhìn chú Sirius :

– Một con cú ạ?

Chú Sirius tròn mắt có vẻ cực kỳ kinh ngạc, và ba James thì cứ tủm tỉm cười.

- Sao con biết được? Chú còn tính cho con ngạc nhiên ...

- Chú luôn nói sẽ tặng con một món quà mà – Harvey ngoạm một miếng kem rõ to. – Cái danh mục đính kèm đó có nhắc về một con cú, mèo hoặc cóc nhưng mà con không thấy có ở đây và con chắc là ba và chú không thể nào quên mua một thứ được ghi rõ to như thế trên danh mục đâu.

James vò đầu con trai thú vị :

- Thế sao con chắc là cú? Nhỡ đâu một con cóc hay mèo thì sao?

- Cú thì có thể đưa thư, lợi ích hơn một con mèo hay cóc nhiều. Và con biết là chú Sirius luôn chọn cho con thứ tốt nhất – Harvey cười tươi rói.

- Con thông minh hay láu cá thế nhỉ? – Sirius không thể ngăn mình toét miệng cười khi đưa cái lồng  đang giấu sau lưng ra trước mặt Harvey.

Bên trong lồng là một con cú đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa, bộ lông trắng muốt của nó óng ánh trong sắc nắng rọi lên mắt Harvey sự thích thú không che giấu. Nó ngước lên, và bất ngờ chồm người hôn má chú Sirius.

- Con rất thích, cám ơn chú về món quà.

Sirius ôm lấy Harvey cười tươi :

– Chưa đâu nhé, chú còn muốn tặng con một cây đũa phép nữa. Nhưng đũa phép thì phải đích thân con chọn , chú không thể chọn giùm được. Đi nào!

- Padfoot, thế là thành hai món đó – James rên lên.

Nhưng Sirius chẳng thèm quan tâm, cứ thế đẩy vai Harvey đi dài xuống mấy cửa tiệm phía dưới để lại cái đống lỉnh kỉnh cho James ôm.

Cái cửa tiệm cuối cùng cần đến này nằm ở tít phía cuối con đường. Tiệm này nhỏ xíu, vừa hẹp lại vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng:

" Ollivander – nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382"

Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm có trưng bày một cây đũa phép duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Chú Sirius đẩy cửa bước vào trong, một cụ già đang đứng gần chiếc ghế duy nhất trong cửa tiệm từ từ quay đầu lại nhìn cả ba. Đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên qua vẻ âm u của cửa tiệm. Harvey nghe tiếng ba James từ phía sau.

– Chào cụ Ollivander!

Bàn tay Harvey bất giác nắm thật chặt tay chú Sirius khi cụ nhìn xuống nó. Đôi mắt bạc màu ánh trăng đó cứ khiến nó thấy rờn rợn cả người.

- Đây là cụ Ollivander, Harvey – Chú Sirius đẩy nó tới trước. – Cụ sẽ tìm cho con một cây đũa phép tuyệt nhất. Đũa phép của chú và ba má con cũng được mua ở đây đấy .

Nó hơi lo lắng khi rời tay chú Sirius nhưng vẫn ngước nhìn cụ Ollivander, nó thấy cụ nheo mắt nhìn nó nhưng rồi cụ chuyển ánh nhìn lên ba James và chú Sirius :

- Thằng bé đó vừa ra khỏi đây.

Harvey thấy ba James và chú Sirius trao đổi cái nhìn cho nhau, chân mày chú Sirius hơi nhướng lến :

– Và...

- Như dự đoán. Ta cũng vừa gởi cú cho cụ Dumbledore.

Và chú Sirius gật đầu. Cụ Ollivander đưa mắt nhìn trở lại nó, cụ từ tốn nói :

- Bây giờ xem nào, tay nào của cậu cầm đũa phép?

Harvey đáp :

– Cháu thuận tay mặt

- Giơ tay lên nào cậu bé!

Cụ đo từ vai đến ngón tay Harvey, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối và vòng quanh đầu. Cụ hơi nhíu mày khi cái thước đo buông mình xuống đất và một loạt những cái hộp đủ loại cứ bay tới tấp về phía Harvey rồi chững lại cách mũi nó vài tấc. Cụ đẩy bớt mấy cái hộp gần nhất lùi về sau và lấy một cái trong số đó mở ra.

- Thử cái này xem cậu Potter. Gỗ thích và lông kỳ lân. Hai tấc chín.

Harvey cầm lấy cây đũa phép và bối rối nhìn ba James. Nhưng trước khi ba nó mở miệng nói thì cụ Ollivander đã nói liền :

– Cứ cầm nó lên vẫy một cái

Harvey vung tay quơ cây đũa phép trên không một vòng nhỏ. Chẳng có gì cả, cụ Ollivander lập tức giật cây đũa phép lại và đưa cho nó một cây mới.

- Thử cái này. Gỗ táo gai và lông đuôi bạch kỳ mã. Hai tấc rưỡi.

Nó lại quơ cây gậy mới một vòng nhỏ, và cụ lại giật lại

- Không phải. Thử cây này. Gỗ mun và lông phượng hoàng. Hai tấc tám.

Harvey lại thử. Rồi thử. Và lại thử. Cái tay nó bắt đầu mỏi mà cụ Ollivander vẫn cứ tiếp tục đưa cho nó các loại đũa phép khác nhau. Đống đũa phép mà nó đã thử cứ vun dần thành đống trên sàn dưới chân nó, ba James và chú Sirius thì tựa người vào cạnh bàn gần đó ngáp thành tiếng trong khi những cái hộp thì cứ lao vun vút về phía cụ Ollivander. Mà nó càng thử thì mắt cụ càng lấp lánh thêm

- Tưởng ta bịp hả? Con rất đặc biệt con trai ạ, con kén chọn đũa phép một cách rất đặc biệt, và không phải ai cũng có thể như vậy... À ta tự hỏi sao không thử một kết hợp khác nhỉ.

Và cụ chụp một cái hộp màu xám đang bay tới

- Thử cái này. Gỗ thuỷ tùng và gân rồng. Ba tấc hai.

Nó lại thử. Và thử. Ba James đã buông đống đồ trên tay xuống vì mỏi, nó thấy cả hai thoáng nhìn đống đũa phép dưới chân nó rồi nhìn nhau le lưỡi. Cụ Ollivander thì lại có vẻ cực kỳ hứng thú, cụ quay lưng đi vào trong:

- Đợi ta một chút con trai. Ta chắc là phải có những kết hợp đặc biệt hơn mới thích hợp với con.

Khi cụ vừa đi khuất, chú Sirius liền nói với nó bằng một giọng thán phục :

– Kỷ lục thiệt đó Harvey. Chú chỉ phải thử đến cây thứ năm.

- Không có đũa phép thích hợp với con ạ? - Harvey nhìn ba James và chú Sirius với vẻ mặt lo lắng cực kỳ.

- Đũa phép chọn phù thuỷ Harvey à! – James vội trấn an con trai. – Và mỗi phù thuỷ đều có cây đũa phép của riêng mình, chỉ là con chưa tìm thấy thôi.

Cố bắt mình đừng lo lắng nữa, Harvey đảo mắt nhìn quanh hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài được chất thành dãy khít rịt lên tới trần với những lỗ hổng khắp nơi do nhiều cái hộp đã biến thành đống đũa phép bự dưới chân nó. Nó nghe loáng thoáng vài tiếng động phía bên trong nhưng cụ Ollivander vẫn chưa bước ra. Ba James và chú Sirius thì lại bắt đầu nói mấy chuyện xoay quanh Bộ Pháp Thuật, cụ Dumbledore, Neville Longbottom, trường Hogwarts, và Snivellus nào đó nó cũng chả biết. Harvey đành đi quanh cửa tiệm cho có gì đó làm nhưng rồi sau đó nó cũng phát chán với việc nhìn ngó mấy cái hộp. Tay và chân nó đều mỏi nhừ vì cái vụ thử đũa phép nên nó tự cho phép mình tựa người vào một hàng đũa phép sát tường có vẻ chắc chắn nhất.

Bộp

Một cái gì đó rớt cái bộp xuống đầu nó đau điếng và văng bụi lên đầy mặt khiến nó hắt xì liên tục. Harvey xua xua tay vào đám bụi, một cái hộp nhỏ và dài rớt xuống ngay chân nó. Cái hộp màu bàng bạc như ánh trăng mà khi nó chạm tay vào thì như có gì đó lành lạnh chạy dọc thân nó. Khi Harvey ấn tay mở nắp hộp ra thì cụ Ollivander cũng vừa trở ra với một mớ hộp mới.

– Đây. Ta nghĩ cái này sẽ ... ôi không con trai, đừng chạm vào thứ đó...

James và Sirius lập tức quay phắt lại khi nghe cụ la to hốt hoảng. Nhưng ánh mắt Harvey thì như bị hút vào bên trong hộp. Nằm giữa những lớp nhung bạc là một cây đũa phép không giống bất kì cây đũa phép nào nó từng thấy. Trong cái âm u của cửa tiệm, cây đũa phép như sáng lên huyền ảo với những đường vân gỗ xanh bạc mong manh khi ẩn khi hiện. Và một cách không cưỡng lại được, nó cầm lấy cây đũa phép.

- KHÔNG! – Cụ Ollivander nhào lại hoảng sợ. - . MAU BUÔNG NÓ RA. KHÔNG ĐƯỢC ...

Nhưng cụ lập tức há hốc miệng ra kinh ngạc còn James và Sirius thì cứ ngẩn cả người ra nhìn Harvey. Lớp bụi xung quanh Harvey đột nhiên như biến thành trăm ngàn ánh sao theo cái vẫy tay của nó. Một chuỗi những tia sáng lấp lánh bạc bắn ra từ đầu đũa phép khiến cửa tiệm của cụ Ollivander giờ đây cứ như ngập trong một dãy ngân hà lộng lẫy. Cụ lẩm bẩm như người mất hồn :

- Không... không thể tin được... không lý nào... kỳ lạ...

Harvey nắm chặt cây đũa phép trong tay, cảm thấy một luồng hơi ấm lan ra giữa những đầu ngón tay và cây đũa phép. Nó ngước nhìn cụ Ollivander :

- Cháu muốn cây đũa phép này.

James và Sirius vòng ra sau lưng Harvey nhìn chằm chằm cây đũa phép trong tay nó.

– Cây đũa phép này nhìn lạ thật đấy!

- Gỗ cây sao, lông phượng hoàng và ... máu của bạch kỳ mã. – Cụ Ollivander nói như đang trong mơ. – Đúng ba tấc. Một cây đũa phép cực kỳ... cực kỳ phức tạp và khó lường.

James và Sirius thiếu điều nhảy dựng lên.

– Máu của bạch kỳ mã?

Cụ Ollivander bước lại gần Harvey hơn, cái nhìn của cụ đóng đinh lên mặt nó kì lạ.

- Cách đây lâu lắm rồi, một trong những tổ tiên của ta đã điên rồ muốn theo đuổi một cây đũa phép vượt xa mọi cây đũa phép. Và rồi người đó đã phạm phải sai lầm khủng khiếp nhất, cho ra đời một cây đũa phép bị nguyền rủa. Chính là cây đũa phép đang nằm trong tay cậu bé đây.

James và Sirius trợn mắt nhìn xuống cây đũa phép trên tay Harvey một cách kinh dị. James chụp tay con trai cố tước cây đũa phép ra nhưng Harvey chạy ra xa tầm tay ba nó. Cụ Ollivander vẫn đều đều giọng nói và không thể rời ánh nhìn khỏi khuôn mặt Harvey.

- Cây đũa phép được lưu truyền lại như một sự nhắc nhở về thói ngạo mạn của tổ tiên ta. Nó lẫn đâu đó trong hàng trăm hàng ngàn những cây đũa phép và ta cũng chưa từng dám có ý nghĩ sẽ tìm ra nó. Vậy mà giờ đây, qua hàng thế kỷ, nó xuất hiện trước mắt ta, xuất hiện trước vị chủ nhân duy nhất.

James lào khào nói :

– Cụ đùa? Không phải cụ bảo nó bị nguyền rủa sao? Harvey không thể dùng một cây đũa phép bị nguyền rủa được... Harvey, trả nó lại đi!

Cụ Ollivander lắc đầu :

– Nó đã được giải nguyền.

- Giải nguyền? Tại sao? - Sirius ôm Harvey lại như thể nó đang bị nguy hiểm.

Cụ Ollivander vẫn chăm chú nhìn Harvey.

– Ngay khi cậu bé bước vào đây, cây đũa phép đã chọn cậu bé là chủ nhân duy nhất của mình. Và khi cậu bé chạm vào nó, lời nguyền qua bao thế hệ đã được giải trừ. Đũa phép học luôn là một ngành phức tạp và bí ẩn... luôn luôn, con trai ạ!

Và cụ đỡ lấy cây đũa phép trên tay Harvey, đặt trở lại hộp, gói cẩn thận trong một tờ giấy nâu, cụ cứ lẩm bẩm mãi trong miệng :

– Không thể tin được... thật không thể nào tin...

Harvey nhận lại cái hộp đã được cụ gói kỹ càng. Nó thấy ba James và chú Sirius trao đổi ánh mắt lo ngại với nhau. Nhưng rồi chú Sirius cũng móc từ trong túi da ra mấy đồng Galleons đưa cụ Ollivander.

Cụ lắc đầu :

– Không, chỉ riêng cây đũa phép này ta không thể bán. Vì nó vốn thuộc về cậu bé.

Harvey bước theo ba James và chú Sirius rời khỏi cửa tiệm, chợt cảm thấy như đang bước ra khỏi một giấc mơ kỳ ảo. Bất giác nó ngoái đầu nhìn lại cụ Ollivander vẫn còn đứng trước cửa tiệm cúi đầu chào tiễn cả ba. Và rồi nó nhìn xuống cái hộp nhỏ nhắn trên tay nói thật nhỏ :

- Xin chào!

Không biết nó có ảo giác không nhưng cái lạnh của hộp chợt như ấm dần lên. Nó ngước nhìn trời, hay là tại nắng?

~~~*~~~*~~~

Những ngày cuối cùng của mùa hè trôi qua vùn vụt như những cơn gió bên ngoài cửa sổ phòng Harvey. Món quà sinh nhật của chú Sirius vẫn cứ xẹt ra xẹt vô phòng nó như đòi hỏi một sự quan tâm đúng mức từ nó. Ngay khi trở về từ Hẻm Xéo, nó lật vội những quyển sách của mình và tìm thấy một cái tên có vẻ khá hay ho để đặt cho con cú – Kzak

Càng gần đến ngày Harvey đến trường thì má Lily bắt đầu nhặng xị lên với việc nói cho nó mấy cái nội quy của Hogwarts và rằng thì là mà nó đừng gây ra bất kỳ rắc rối gì cho chú Sirius. Ba James thì dùng những ngày rảnh để vật lộn với cái xe hơi của dân Muggle. Cuối cùng đến trước ngày Harvey phải đến trường thì má Lily mới gật đầu đồng ý cho ba James dùng cái xe đó để đưa cả nhà đến Ngã Tư Vua vào ngày mai.

Sáng sớm ngày 1 tháng 9, Harvey thức dậy với một nỗi háo hức không thể nào kìm chế. Cái rương hành lý của nó và chuồng cú đã được ba James đem xuống dưới nhà chuẩn bị thật sẵn sàng. Khi Harvey trượt xuống cầu thang ào vào bếp thì hai đứa em nó đang gục mặt trên bàn ngáp ngắn ngáp dài. Má Lily tươi cười hôn lên tóc nó :

- Chào buổi sáng con yêu, trứng và thịt nướng nhé!

Harvey gật đầu thật mau mắn và ngồi xuống cái ghế trống cạnh Sophie. Đứa em gái út ngay lập tức ngước lên vùng vằng :

- Em cũng muốn đến Hogwarts!

- Con chưa đủ tuổi Sophie bé bỏng! – Ba James bước vào mỉm cười.

- Nhưng mà...anh Harvey...anh ấy sẽ không ở nhà cả năm lận... - Sophie mếu máo níu áo Harvey.

Lily đặt mấy phần ăn sáng xuống bàn.

– Anh con sẽ về vào kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh mà Sophie!

- Nhưng...

- Ăn mau đi, chúng ta phải đi ngay đó! – Lily ngước nhìn đồng hồ chốt nhanh câu cuối cùng.

Và rồi khoảng nửa giờ sau đó, những chú chim thong thả chao lượn quanh khoảnh sân vườn dịu nắng của nhà Potter ríu rít một bản nhạc của ban mai như đang tạm biệt cậu bé Harvey Potter. Harvey vuốt ngược mái tóc đen mượt nắng hít một hơi dài cái không khí trong trẻo quen thuộc của thung lũng Godric, từ ngày mai nó sẽ không còn được vây bọc trong cái không khí này nữa rồi.

- Harvey, lên xe đi con!

Tiếng ba James vang to thúc giục kèm theo tiếng máy xe bắt đầu khởi động rộn rã trước thềm nhà. Harvey nhảy hai bước một chui tọt vào trong xe, cái rương hành lý của nó đã yên vị ở cốp xe phía sau. Harry và Sophie tựa vào lòng má Lily dim díp mắt như muốn níu lại giấc ngủ chưa đầy đủ. Harvey xoay người thoải mái trên chiếc ghế cạnh ghế tài xế, nó hơi chồm người qua khung cửa kính khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh để ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà thân thương của mình đang từ từ khuất khỏi tầm mắt.

Khi ba James đỗ xịch cái xe trước nhà ga Ngã Tư Vua thì cái đồng hồ to bự của dân Muggle treo nơi ga đã chỉ đúng 10h30'. Cái tài nghệ lái xe của ba James đúng thật là miễn bình luận, nó liếc nhìn khuôn mặt má Lily, xem ra chẳng tốt đẹp gì lắm cho cái sự nghiệp lái xe của ba James, thế này thì chắc nó phải học một lớp Muggle học vì ba nó mất thôi.

Ba James chất cái rương hành lý và chuồng cú của nó lên xe đẩy và đẩy vào ga. Sophie cứ níu chặt áo Harvey không buông ngay từ khi bước xuống xe và cứ thế lẽo đẽo bước theo anh. Cái ga đầy nhóc Muggle ngược xuôi, Harvey ôm vai Sophie hòa vào dòng người theo ba James đến khu vực nằm giữa hai sân ga 9 và 10. Ngay trước hàng rào giữa sân ga 9 và 10, Harvey chợt thấy ba Muggle với hai cái xe đẩy trông y xì nó. Hai con cú trong lồng cứ nhảy chồm chồm và ré lên khiến những người quanh đó liếc lại một cách khó chịu.

- Họ bảo đi thẳng vào cái vách tường đó sao? Thiệt là điên! - Harvey nghe giọng bà lão càu nhàu khi nó đi ngang qua.

Harvey tò mò liếc qua. Bà lão đó trông khá phúc hậu với bộ đồ Muggle gọn gàng màu xanh nhạt, khuôn mặt bà lúc này có vẻ khá nhăn nhó khi bà nhìn vào cái thư thông báo của trường Hogwarts. Đứng cạnh bà là hai đứa sinh đôi trạc tuổi nó. Sinh đôi. Harvey chớp mắt, lần đầu tiên nó thấy một cặp sinh đôi giống nhau đến vậy. Cùng một mái tóc cắt gọn màu mật ong sáng, cùng đôi mắt màu xanh lơ trong, cùng khuôn mặt và cả bộ quần áo Muggle trên người giống như tạc, hai đứa đó nhìn cứ như đứa này là phiên bản của đứa kia vậy.

Một trong hai đứa sinh đôi chợt quay phắt lại nhìn nó, có vẻ như cảm nhận thấy luồng mắt của Harvey hay sao đó. Harvey bèn nở nụ cười làm quen.

Đôi mắt màu xanh lơ chớp một cái, thằng nhóc chợt chạy về phía Harvey.

- Hi, bạn là học sinh Hogwarts hả? - Thằng nhóc chỉ tay về cái chuồng cú của Harvey.

- Sắp thôi, năm nay là năm đầu của mình ở Hogwarts. - Harvey đáp.

- Vậy là cái trường Hogwarts gì đó có thật hả cháu?

Bà lão bước về phía tụi nó.

- Dạ! - Harvey lễ phép đáp. - Thường thì những Mu...à ý cháu là những người bình thường sẽ cảm thấy rất khó tin về một ngôi trường phù thủy nhưng...à bà có thể hỏi má cháu, má cháu trước đây cũng từng là Mu...à người bình thường đấy ạ!

Nó kéo cả ba về phía ba James và má Lily đang đứng. Trong khi bà lão bày tỏ sự lo ngại của mình với má Lily thì một trong hai đứa sinh đôi kéo tay nó, nó không chắc có phải là đứa vừa nói chuyện với mình hay không vì khi cả hai đứa cùng nói thì nó nhận ra cả giọng nói của hai đứa này cũng giống nhau nốt.

- Có thật là mình phải đâm đầu vào cái tường đằng kia không? - Một đứa hỏi với giọng nghiêm trọng trong khi hất đầu về phía bức tường giữa sân ga 9 và 10.

Đứa còn lại thì chăm chú nhìn Harvey :

- Hồi nãy bồ tính nói cái gì thay cho "người bình thường" hả?

Harvey không có chút bối rối trước hai câu hỏi cách xa cả cây số này.

- Mình tính nói Muggle, quen miệng ấy mà. Và đúng là chúng ta sắp phải đâm vào đó nếu muốn đến được sân ga chín-ba-phần-tư đấy!

- Muggle là gì? - Đứa thứ hai thắc mắc.

- Là từ những phù thủy gọi những người bình thường không biết phép thuật. - Harvey hơi hạ giọng xuống một chút.

Cuộc nói chuyện của tụi nó tới đó thì đứt đoạn khi ba James cất tiếng gọi :

- Harvey, chúng ta phải vào sân ga thôi không thì trễ mất!

Harvey tế nhị chạy về chỗ ba nó cho hai đứa song sinh tạm biệt người bà của chúng. Ba James đẩy vai nó :

- Chúng ta sẽ đi trước, bám sát ba nha!

Có vẻ má Lily sẽ lo cho hai đứa sinh đôi kia vì nó hơi liếc thấy má lại chỗ bà lão kia. Nhưng nó cũng chẳng nghĩ ngợi thêm được gì vì ba James đã đẩy cái xe chạy ào tới bức tường khiến nó phải ba chân bốn cẳng mà chạy theo.

Thật là một cảm giác kỳ lạ khi cái hàng rào lao xuyên qua người nó, nhanh chóng và gọn bâng. Khi nó định thần lại thì trước mắt nó là cái đầu tàu màu đỏ tươi đang phun ra từng cuộn hơi nước bên cạnh một sân ga đầy nhóc những gia đình đang tiễn con lên tàu. Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang chuyện trò, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quấn chân người khắp đó đây. Bọn cú thì hí hóe nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng lóe xóe và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.

Nó đứng ngó được một chút thì hai cái xe đẩy đã xuất hiện sau lưng nó cùng với tiếng kêu nho nhỏ đầy kinh ngạc của hai đứa sinh đôi. Má Lily buông vai hai đứa ra để bồng Sophie lúc này đang bám chặt vạt váy của má.

Ba James ôm mớ hành lý của nó lên :

- Harvey, cầm cái chuồng cú đi theo ba!

- Dạ! -  Nó quay sang hai đứa sinh đôi lúc này vẫn đang đảo mắt nhìn ngó khắp nơi với một vẻ kinh ngạc đong đầy trong đôi mắt xanh lơ. -  Chúng ta lên tàu cất hành lý trước đi !

Tụi nó len qua những người và người bước lên cửa toa xe, cái rương hành lý của hai đứa sinh đôi nặng chịch khiến tụi nó phải vã cả mồ hôi mới nhấc lên cửa toa xe được.

- Bồ mang lắm đồ ghê ha! – Nó vừa quẹt mồ hôi trán vừa chọc.

Một đứa nhăn mặt nói :

– Tại mình không biết Hogwarts thế nào và cần những gì nên bà Carla cứ rối tinh lên bắt mình đem theo hết cái này đến cái kia, nếu không phải tối qua mình soạn bớt ra thì chắc phải gấp đôi số này đó. Bà ấy suýt ngất xỉu khi nghe mình nói sẽ đi học ở trường phù thủy đấy, bà tưởng mình bị điên.

– Bà của bồ thương bồ ghê! -  Harvey bật cười.

- Bà Carla không phải bà tụi này, bà ấy là quản gia nhà mình. – Đứa kia chen vào.

- Quản gia là gì? – Harvey tròn mắt hỏi.

– Là...ờ giống như...coi sóc mọi việc trong nhà và...quản lý các người hầu...

Harvey hơi lách qua một nhóm học sinh chắc là năm năm hay sáu gì đó.

- Người hầu là sao nữa?

- Là...người được ba mình thuê để giúp việc nhà như nấu nướng lau dọn ấy.

- Ah, giống các gia tinh ấy hả? – Harvey reo. – Thế giới Muggle cũng có gia tinh à?

Đến lượt một trong hai đứa sinh đôi hỏi lại :

- Gia tinh là gì vậy?

Harvey vừa giúp hai đứa bạn mới khiêng cái rương bước theo ba James vừa giải thích :

– Gia tinh thì giống bồ nói ấy, nó giúp làm mọi việc trong nhà từ nấu nướng, quét dọn đến giặt giũ. Ở thế giới phù thủy thì chỉ có những gia đình phù thủy lâu đời mới có gia tinh giúp việc. Ở Hogwarts cũng có gia tinh đấy.

- Woa, phù thủy cũng cần người hầu à? Mình cứ tưởng họ dùng phép thuật giải quyết mọi thứ chứ.

Tụi nó đã len qua những cái toa xe chật ních những đứa học sinh đang chồm qua cửa sổ tạm biệt người thân và đến được vài cái toa trống gần cuối. Ba James đặt cái rương của nó vào trong toa xe rồi đón lấy hai cái rương tụi nó chuyền qua. Harvey vừa đưa cho ba cái lồng cú vừa nói tiếp :

- Ừ thì thế, nhưng bọn gia tinh làm ngon lành hơn, bọn họ không cần đũa phép vẫn làm phép được mà.

- Có người không cần đũa phép vẫn làm phép được sao? – Đôi mắt xanh lơ ngạc nhiên. – Không phải thế là phù thủy bậc cao rồi sao?

Harvey cười ngất :

– Bọn gia tinh đâu phải phù thủy, gia tinh là gia tinh chứ, dù phép thuật cao thế nào bản chất của chúng vẫn là phục tùng mà.

James xoa đầu con trai :

– Lại nghe chú Sirius nói xấu gia tinh rồi hả?

- Con nghe chú Sirius kể chuyện ngày xưa thôi mà. – Harvey le lưỡi đáp.

James nhìn đồng hồ :

- Sắp đến giờ khởi hành rồi, xuống gặp má con nào!

- Lát gặp ha! – Harvey quay qua hai đứa sinh đôi.

Nó len qua hàng người chạy theo ba James. Khi nó đi ngang một cửa toa xe, nó thấy một thằng nhóc đang được vây quanh bởi nhiều phù thủy, người đàn ông với bộ áo chùng màu hoa cà đang giữ vai nó, nói với một vẻ hãnh diện không che giấu :

- Vâng, nó là cháu tôi, Neville Longbottom!

Nó thấy ba James khựng lại và có vẻ cố nhìn vào trong vòng người. Sự thật là nó không thể nhìn xuyên qua cả một đám người như vậy nên nó cũng sẽ không cố để biết đứa trẻ được chọn nổi tiếng đó tròn méo thế nào, nó kéo tay ba James :

- Ba, đi thôi!

- À, ừ!

Cả hai lách qua đám người đang vây lấy Neville Longbottom để bước xuống cửa toa. Nhưng thay vì bước thẳng đến chỗ má Lily và hai em nó đang đứng, ba James lại kéo tay nó đến một góc khuất. Đưa mắt nhìn quanh như để biết chắc không có ai gần đấy, James quỳ xuống ôm lấy vai con trai :

- Harvey, nhớ kĩ lời ba. Chuyện cây đũa phép của con, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai hết, con hiểu không?

Hóa ra ba nó vẫn còn lo sợ về cây đũa phép chứa máu bạch kỳ mã của nó. Harvey vội gật đầu :

– Dạ!

- Nếu có bất cứ khác lạ gì nơi cây đũa phép, con phải lập tức báo với chú Sirius hoặc cụ Dumbledore và gởi ngay cú cho ba, con hứa đi! – Ba James nhìn thẳng vào mắt nó.

- Dạ! – Nó lần nữa gật đầu ngoan ngoãn.

- Và... -  Ba James hơi ngừng lời như thể không biết làm sao để diễn đạt ý cho nó hiểu.

- Ba đừng lo! – Nó vội nói. – Con hứa nếu có gì sẽ nói ngay với chú Sirius, con cũng sẽ thường xuyên gặp chú.

- Ừ -  James đứng dậy xoa đầu con trai. – Nhớ gởi cú ngay cho ba nếu có chuyện gì, và phải thường xuyên viết thư...

- Con biết mà! – Harvey toét miệng cười.

- Ừ vậy...thôi chúng ta đến chỗ má con nào!

Má Lily đang đứng đợi nó với một hộp thức ăn mà nó chắc là đầy ắp thứ mà nó ưa thích, bít tết mềm và khoai tây rán. Má nhét hộp thức ăn vào tay nó rồi ôm lấy nó dặn dò đủ mọi điều mà nó đã từng nghe cả chục lần lúc còn ở nhà.

Bất chợt một hồi còi rúc lên vang vọng khắp sân ga kèm theo những cuộn hơi nước bắt đầu bốc mạnh nơi đầu tàu báo hiệu thời gian tạm biệt đã hết. Ba James nhấc bổng nó lên cửa toa xe trong khi bé Sophie bắt đầu òa khóc níu lấy áo anh trai. Harry cũng nhìn anh nhưng không nói gì.

Ba James vuốt tóc nó :

– Đi học vui vẻ nhé con trai! Nhớ nghe lời chú Sirius đấy!

- Ở Hogwarts thì phải gọi chú Sirius là giáo sư Black đấy Harvey! – Má Lily xen vào.

- Anh đoán là Sirius không phiền mấy vụ đó đâu Lily.

- Đó là lễ phép, anh James! – Má Lily quắc mắt nhìn ba.

Và ba James ngay lập tức nhượng bộ.

- À...ừ...vậy thì giáo sư Black nhé Harvey!

Harvey cố nén cười :

– Dạ!

Một hồi tàu nữa lại rúc lên gấp gáp hơn. Những đứa học sinh nhoài người ra ôm lấy người thân lần cuối khi con tàu bắt đầu chuyển động. Harvey hôn nhanh lên má em gái rồi ôm chầm lấy ba James và má Lily, nó quay nhìn Harry nhe răng cười :

– Tạm biệt! Anh sẽ gởi cho em mấy món hay ho ngay khi anh học môn Độc Dược...

- Harvey!

Harvey le lưỡi :

– Con giỡn mà má!

- Harvey à, môn Độc Dược thì...

- Anh James! Làm ơn! Đừng có gieo vào đầu Harvey những thành kiến của anh khi mà nó còn chưa học một buổi nào chứ! – Má Lily gắt lên ngay tức khắc khiến ba đành cười trừ bỏ lửng câu nói.

Con tàu chầm chậm di chuyển về phía trước, má Lily vội vã ôm lấy nó lần nữa :

- Nhớ gởi cú thường xuyên cho ba má nha Harvey!

Harvey chồm người ra vẫy tay như điên cho đến khi hình bóng gia đình nó khuất hẳn sau khúc quanh, tiếng khóc của Sophie trôi tuột khỏi tai khiến nó chợt thấy buồn. Nỗi háo hức về Hogwarts hơi trầm xuống trong giây phút nó thực sự rời xa gia đình của mình. Harvey lững thững bước về toa xe, cái toa lúc này đã có thêm nhiều đứa học sinh khác. Những đứa nhóc mới toanh năm nhất có lẽ đang có những người bạn đầu tiên. Ở cái ghế hơi xéo đối diện nó là một thằng nhóc có khuôn mặt tròn trĩnh đang ngồi với một thằng tóc đỏ hoe và mặt thì đầy tàn nhang. Và ngay lập tức, nó nhìn thấy vết thẹo hình tia chớp trên trán thằng nhóc mặt tròn, ra thế, đấy là Neville Longbottom nổi tiếng. Không thấy hai đứa sinh đôi đâu hết dù hai cái rương bự chảng của tụi nó thì vẫn còn. Nó kiếm một cái ghế sát cửa sổ và ngồi xuống, có lẽ hai đứa đó đi vòng vòng đâu đó rồi.

Tiếng trò chuyện của Neville với thằng tóc đỏ loáng thoáng qua tai nó, vài câu nói về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nó hơi ngoảnh nhìn nét sợ hãi trên mặt thằng tóc đỏ. Có phải nó khác người không nhỉ? Cái tên đó thường không khiến nó sợ hãi như thế, cụ Dumbledore đã từng nói hãy cứ gọi tên hắn đúng như hắn là thế và nó cho là cụ đúng. Ba James và chú Sirius cho rằng phải thừa nhận Chúa Tể Hắc Ám là một kẻ mạnh, rất mạnh nhưng không được để nỗi sợ khiến mình chùn bước lại. Và nó tiếp nhận điều đó như một lẽ tất nhiên. Nó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh đồng nhởn nhơ đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ bên ngoài cho thấy chiếc xe lửa đã đưa nó ra khỏi Luân Đôn rồi.

XOẠCH

Bất chợt cánh cửa toa xe bị kéo xoạch ra một cách mạnh bạo và hai thằng con trai bước vô vừa đi vừa cãi nhau tưng bừng.

- Tao làm rớt cây đũa phép được chưa?

- Mày cố tình, rõ ràng là cố tình.

Harvey ngoái đầu nhìn và để bật ra một tiếng kêu nho nhỏ khi nó nhìn thấy thằng đi đầu chính là thằng bé tóc nâu nó đã gặp trong tiệm trang phục của phu nhân Malkin ở Hẻm Xéo, Cyril Kingsley. Cyril cũng vừa lúc nhìn thấy nó và ngay lập tức sà xuống cái ghế đối diện nó như thể bạn thân lâu ngày gặp lại, đôi mắt màu hổ phách của Cyril sáng rực.

- Hey, mình tìm bồ muốn nát hết cái xe!

Harvey nhe răng cười đáp lại :

- Hi!

Nhưng thằng đi cùng thì nhất quyết không để Cyril đánh trống lảng, nó chìa tay thẳng trước mặt thằng tóc nâu cất giọng đầy hằn học :

– Biến Ivan lại như cũ cho tao!

Harvey liếc qua nhìn, một thằng nhóc trông u ám muốn chết với mái tóc vàng nâu dài thượt sùm sụp trên mắt. Trên tay thằng này là một con vật đang ngọ nguậy, một con vật chả giống bất kỳ một con vật bình thường nào, nó loang lổ và như thể vừa là cóc vừa là nhện.

- Tao làm rớt cây đũa phép, nói mấy lần mày mới chịu hiểu hả? -  Cyril gào lên.

Giọng thằng đối diện lạnh te :

– Tao cóc cần hiểu...

- Được thôi! – Cyril xoay cây đũa phép trong tay chọc thẳng vào cái sinh vật kinh dị trên tay thằng tóc vàng nâu và lầm bầm một câu thần chú gì đó.

Một tia sáng xẹt ra từ đầu cây đũa phép và thằng kia thét lên một cách hãi hùng. Con vật nảy lên oằn người một cách vật vã và từ từ biến sang một thứ gì đó màu xám xịt.

- Tại mày đòi đấy nha! – Cyril bày ra một bộ mặt áy náy vờ vịt. – Tao đâu phải là giáo sư hay...

Thằng tóc vàng nâu gầm lên xông vào Cyril.

– Mày...

Harvey chợt đứng bật dậy chắn trước mặt Cyril :

– Thôi đi!

- Liên quan gì mày? – Thằng kia đẩy phắt nó ra.

Harvey hất hàm :

– Nó đâu có nói sai, mày cho là nó học năm 7 hả? Hay mày nghĩ nó là giáo sư chắc? Đáng ra mày nên đợi đến trường và nhờ giáo sư nào đó cứu con vật của mày chứ không phải lồng lộn lên bắt một đứa còn chưa nhập học làm phép Biến.

Trông thằng tóc vàng nâu như thể muốn nổi điên lên, nó rút phắt cây đũa phép ra khiến cả toa xe quay đầu nhìn tụi nó. Harvey và Cyril ngay lập tức lăm le cây đũa phép trên tay, nhưng nó không tin thằng đó có thể biết chút bùa phép nào dùng trong đấu tay đôi, với cái bộ dạng đó thì việc cao lắm mà thằng đó có thể làm chỉ là đập cây đũa phép lên đầu tụi nó thôi.

Ngay lúc đó, cửa toa lại mở ra một lần nữa và hai anh chị lớp lớn bước vào, chiếc huy hiệu sáng bóng trên áo đó nó từng thấy một lần, hai người này chắc chắn là Huynh trưởng.

- Chuyện gì ở đây vậy hả? – Anh Huynh trưởng cau mày nhìn tụi nó.

Harvey ngước lên cười một cách hiền lành nhất nó có thể :

- Tụi em đang thử đũa phép thôi ạ. Tụi em quá háo hức về chuyện đến học ở Hogwarts.

Có vẻ cả thằng tóc vàng nâu và Cyril đều chẳng muốn chuốc rắc rối vào ngay ngày đầu tiên đến Hogwarts nên cả hai đều im lặng không lên tiếng, thằng tóc vàng nâu hậm hực hạ thấp cây đũa phép trên tay nó xuống.

Hai anh chị Huynh trưởng trao đổi cái nhìn cho nhau rồi bước ra ngoài sau khi quăng lại cho tụi nó câu cảnh cáo :

- Nếu tụi anh còn nghe thêm về một vụ lộn xộn nữa thì coi chừng đó!

Quăng ánh mắt căm ghét về phía Harvey và Cyril, thằng tóc vàng nâu quay người đi thẳng một mạch đến cái chỗ trống ở góc toa, hóa ra nó cũng ở toa này. Cyril không thèm liếc theo thằng tóc vàng nâu, nó kéo tay Harvey ngồi xuống nháy mắt :

- Hết xẩy! Bồ xịn thiệt!

- Thế, bồ làm gì thằng đó vậy? - Harvey tò mò hỏi.

- À, mình hơi ngứa mắt một chút thôi ấy mà. – Cyril hạ giọng. – Nó tông phải mình mà cóc thèm mở miệng xin lỗi còn chửi ngược mình đã làm con cóc của nó bị thương nên mình...ờ mình nghĩ là chắc mình đọc sai câu thần chú một chút khi mình giả bộ làm rơi cây đũa phép.

- Xịn nhỉ! – Harvey cười tán thưởng một cách thực lòng.

Cánh cửa toa chợt mở ra lần nữa và hai đứa sinh đôi bước vào. Một đứa nhìn Cyril trong khi đứa kia nhảy vào chỗ ngồi đối diện Harvey.

- Bạn bồ hả?

Harvey gật đầu :

- Cyril Kingsley, bạn mình. - Nó giới thiệu. - Mình là Harvey, Harvey Potter.

Đứa còn lại bước đến ngồi xuống chỗ mà anh hay em sinh đôi nó vừa dịch vào trong để chừa ra.

- Mình là Keith Rutherford. - Keith chỉ tay qua bên cạnh. - Em gái mình, Karen Rutherford.

- Em gái??? Karen??? - Harvey và Cyril bật ra tiếng kêu ngạc nhiên.

Cyril chồm tới trước :

- Bồ là con gái?

- Bộ mình giống con trai lắm sao? - Karen nheo mắt.

- Giống y xì.

Harvey và Keith bật cười. Keith quay qua em gái :

- Làm gì có ai mà nhìn ra em là con gái trong cái bộ dạng này được.

- Thế càng tốt. - Karen hất mặt. - Em ghét cứ bị cho ra rìa chỉ vì là con gái.

Cyril nhún vai :

- Vì bọn con gái mà mình biết chỉ toàn chảy nước ra mỗi khi có chuyện.

- Mình cá là khi có chuyện bồ mới là đứa chảy nước ra đầu tiên. - Karen phản pháo liền.

- Còn lâu. - Cyril xì mũi. - Không bao giờ có chuyện đó đối với một Thần Sáng tương lại như mình nhé.

Karen tròn mắt hỏi :

- Thần Sáng là gì?

- Những người giữ gìn an toàn cho thế giới phù thủy và chống lại những thế lực Hắc ám. - Harvey đáp thay. - Ba mình và ba Cyril đều là Thần Sáng.

Keith bình luận :

- Nghe cứ như lực lượng cảnh sát nhỉ!

Karen thì chớp mắt :

- Vậy hai bồ là con phù thủy chính gốc hả?

Cyril đáp bằng một câu hỏi :

- Ba má hai bồ là Muggle hả?

- Muggle là nói người không phải phù thủy đúng không? - Karen chống cằm. - Vậy thì ba má mình là Muggle thứ thiệt đấy. Nên mình và anh Keith chả hiểu làm thế nào tụi mình lại nhận được giấy báo hai anh em mình là phù thủy cơ chứ?!

- Chuyện đó thường thôi mà. - Harvey nhún vai. - Má mình cũng là Muggle cho đến lúc trường Hogwarts gởi giấy báo. Tư chất phù thủy không phải được quyết định bởi các đấng sinh thành mà.

Trong lúc tụi nó nói chuyện, cảnh vật bên ngoài đã chuyển sang những vùng xa lơ xa lắc. Karen cởi bớt áo khoác ngoài để lộ cái áo trong màu lam sáng. Ít ra như vậy thì tụi nó cũng đã có thể phân biệt cô bé với Keith.

Vào khoảng 12h30', có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền tươi cười đẩy cửa toa bước vào hỏi :

- Dùng món gì hở các cháu?

Giờ Harvey mới sực nhớ nó vẫn chưa ăn trưa. Karen kéo tay anh trai đứng dậy :

- Anh, mình ra mua thử thức ăn phù thủy đi!

Cyril cũng đứng dậy :

- Mình cũng mua vài món nữa. Bồ ăn gì, Harvey?

Harvey lắc đầu :

- Mình có món bít tết của má mình rồi.

Nó mở cái hộp thức ăn má Lily chuẩn bị cho nó trong khi ba đứa kia xúm vào cái xe đẩy của bà phù thủy bên ngoài. Một lúc sau, cả ba ôm vào một bọc to thả xuống ghế cơ mang nào là kẹo dẻo đủ vị Bertie Bott, socola Ếch Nhái cho đến bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo và tùm lum những thứ bánh kẹo khác. Keith cứ săm soi cái bịch kẹo dẻo đủ vị và socola Ếch Nhái trên tay mãi. Cyril toét miệng cười dúi vào tay Harvey một cái bánh socola phủ chanh :

- Tiệc kết bạn đấy!

Harvey phì cười, nó đẩy cái hộp thức ăn ra giữa :

- Vậy thì mở tiệc nào!

Bốn đứa nhìn nhau cười giòn tan rồi lập tức xử lý mớ thức ăn vương vãi trước mặt. Karen xuýt xoa ngay khi tọng cái bánh bí ngô vào miệng :

- Woa, ăn lạ thật! Còn cái kẹo này vị cà ri sao?

- Cẩn thận với cái đó nha. – Harvey nhìn Keith đang nhón lấy một viên có màu xám xịt. – Mình ăn trúng một lần hồi nhỏ rồi, nó có vị cay như tiêu đấy.

Keith le lưỡi nếm thử và nhăn mặt bỏ ra khiến Cyril và Harvey bật cười :

– Bồ có máu liều quá ha!

Karen thì thích thú nhìn đống kẹo và tha hồ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Khi cô bé bóc một cái socola Ếch Nhái ra, một cái thẻ hình rơi ra ngoài và cô bé reo lên một cách kinh ngạc :

- Nhìn này, ông ấy cử động này!

Harvey nghiêng đầu dòm qua :

– Ah, cụ Dumbledore, mình có cả mớ thẻ hình cụ ấy rồi.

- Và tất nhiên cụ ấy cử động rồi, bộ lạ lắm sao? – Cyril nhìn Karen.

- Ở thế giới của mình, hình chụp không có cử động, chỉ có trên phim mới thế thôi. – Keith nói, nó móc trong túi ra một tấm hình đưa cho cả hai. – Xem nè!

Harvey và Cyril chụm đầu vào xem. Trong tấm hình là một gia đình đang cười tươi đầy hạnh phúc, đôi vợ chồng bá vai nhau một cách thân mật và đứng phía trước là cặp sonh sinh giống nhau như đúc, còn ai ngoài Keith và Karen. Cả bốn người họ đều đứng yên không nhúc nhích.

- Kỳ quái thiệt, họ đứng im re nè Harvey! – Cyril chọc chọc tay vào thân hình cả hai trên hình.

- Hình của dân Muggle ngộ quá hen!

Keith cười :

– Mình thì thấy hình của dân phù thủy mới lạ lùng. Thế nếu mình chụp bằng máy của phù thủy mình cũng sẽ cử động hả?

- Ừ, tất nhiên rồi! – Harvey gật đầu. – Nếu bồ thích đợi đến trường mình sẽ hỏi chú Sirius xem có cái máy chụp hình nào không.

- Ai thế? – Cyril nhướng mày. – Bồ quen giáo sư Hogwarts hả?

- Chú Sirius là bạn thân của ba mình và là cha đỡ đầu của mình. – Harvey tự hào nói. – Chú ấy giỏi lắm, ba mình nói chú ấy hơn khối Thần Sáng mới bây giờ, chú ấy là giáo sư môn Thực tiễn chiến đấu.

- Woa, có phải môn dạy đấu tay đôi không? – Cyril sáng mắt.

- Ừ, nhưng chú Sirius nói phải đến năm thứ ba chúng ta mới được học với chú ấy.

Karen thắc mắc :

- Đấu tay đôi là đánh nhau hả?

- Bằng phép thuật. - Harvey gật đầu. - Ai sử dụng thần chú linh hoạt, nhanh hơn và mạnh hơn thì sẽ thắng.

- Nghe hay nhỉ!

Những câu chuyện của tụi nó cứ thế nói mãi không hết, về Hogwarts và cả về những khác biệt kỳ lạ giữa dân Muggle và phù thủy. Có ba đứa bạn mới bên cạnh, đoạn đường đến Hogwarts cứ thấy như ngắn thiệt là ngắn. Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trải rộng hơn. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa mà thay vào đó là những cánh rừng hoang vu, những dòng sông uốn khúc và những đồi núi xanh sẫm màu.

Khi bốn đứa nó giải quyết gần xong mớ bánh kẹo trên bàn thì cửa toa lại mở xịch ra một lần nữa cho ba thằng bé bước vào. Harvey nhận ra ngay cái đứa ở giữa là thằng bé tóc vàng có khuôn mặt nhợt nhạt nó đã gặp ở tiệm bà Malkin. Thằng nhóc đưa mắt nhìn Neville và nói :

- Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Neville Longbottom đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?

Karen nhìn qua. Harvey nghe cô bé thì thào với Keith :

- Neville Longbottom phải là cái người anh nói đã đánh bại Chúa tể Hắc ám gì đó không?

Keith gật đầu. Harvey chắc là tụi nó đọc được về Neville trong những cuốn sách phù thủy. Gì chứ cái tên đó thì quá nổi tiếng trong giới này mà, cho dù là Muggle như anh em Rutherford thì chắc chắn cũng sẽ biết nếu có lướt mắt đọc qua vài cuốn sách phù thủy.

Phía bên kia, Neville gật đầu :

– Phải – và nhìn hai thằng bên cạnh thằng nhóc nhợt nhạt.

Có vẻ nhận thấy ánh mắt đó, thằng nhóc nhợt nhạt hờ hững giới thiệu :

- À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.

Thằng tóc đỏ ngồi cạnh Neville ho khẽ mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy và Draco Malfoy ngó qua thằng tóc đỏ :

- Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể chứ gì!

Draco Malfoy quay lại Neville :

– Longbottom à, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn. Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được.

Và khi nó giơ tay ra để bắt tay Neville thì đến lượt Harvey và Cyril phun ra mấy tiếng cười nhạo báng không thèm che giấu khiến Malfoy rụt tay lại quay phắt ra sau nhìn trừng trừng hai đứa tụi nó. Cyril cười mũi :

- Tao không nghĩ một gia đình Tử thần thực tử lại là một gia đình sang cả gì đâu nhỉ, thật sự không dám nghĩ.

Harvey phụ họa :

– Cyril à, mình nghĩ tiêu chuẩn phân biệt sang hèn của nó khác bồ một chút đó, nó phân biệt bằng "Hắc Ám" và "Slytherin" cơ.

Cả hai đứa phá ra cười trong khi Malfoy xông thẳng đến chỗ tụi nó với một bộ mặt rõ ràng là xám xịt. Keith và Karen hết nhìn tụi Malfoy rồi nhìn lại hai đứa bạn đầy ngơ ngác. Harvey và Cyril đứng phắt dậy nhìn hai thằng hộ pháp hai bên Malfoy :

- Tao không nghĩ đánh lộn ở đây là khôn ngoan đâu.

Malfoy cười khinh khỉnh :

– Tụi mày sợ à?

Harvey hất đầu đáp trả :

- Mày thì chỉ có thể khiến cái móng chân con chuột sợ thôi Malfoy!

Ngay lập tức hai thằng Grabbe và Goyle lao thẳng vào người Harvey và Cyril trong tiếng kêu bật thốt ra của Neville và thằng tóc đỏ. Thằng tóc vàng nâu ngồi ở góc toa thì trông khoái trá ra mặt, có lẽ nó chắc mẩm phen này Harvey và Cyril sẽ bị tẩn cho một trận nhớ đời.

Nhưng ngay trước khi hai nắm đấm của Grabbe và Goyle kịp chạm vào người Harvey và Cyril thì Karen đã đứng lên từ lúc nào, cô bé khoa tay chụp lấy tay thằng Grabbe bẻ ngược ra sau một cách gọn gàng đồng thời tung chân đá bật nắm đấm của thằng Goyle. Cả toa xe dồn cả ánh mắt vào Karen trong khi thằng Grabbe thét lên be be vì đau. Harvey và Cyril cũng trố mắt nhìn cô bạn đầy sững sờ.

- DỪNG NGAY!

Một tiếng quát bất thần vang lên nơi cửa toa xe. Hai anh chị Huynh trưởng lúc nãy lao thẳng vào trong, theo sau là một con nhỏ tóc nâu dày xù trong bộ đồng phục Hogwarts mới toanh.

- Tôi đã nói rồi mà, một vụ lộn xộn nữa thì... -  Anh Huynh trưởng trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Karen thả tay thằng Grabbe ra trong khi Harvey thản nhiên đáp :

– Bạn em chỉ tự vệ thôi, tụi em đang ăn và tụi nó mò tới gây sự. Anh cũng thấy mà, tụi nó đâu có ở toa này ngay từ đầu, rõ ràng là đến gây sự với tụi em trước.

Anh Huynh trưởng đưa mắt nhìn cả bảy đứa và Harvey không tin là tụi nó lại có thể nhìn gian hơn ba thằng kia. Nó ngước ánh mắt vô tội nhất có thể lên nhìn thẳng vào anh Huynh trưởng và nó có thể thấy một cách dễ dàng cái kết luận trong mắt anh ta.

- Ba trò ra ngoài ngay! – Anh Huynh trưởng nhìn tụi Malfoy nghiêm giọng.

Malfoy trừng mắt nhìn anh ta :

– Anh là cái thá gì chứ?! Tôi chỉ cần nói một tiếng với ba tôi là...

Anh Huynh trưởng lộ ra một vẻ mặt bị xúc phạm sâu sắc, anh chỉ tay vào cái huy hiệu của mình cắt ngang lời Malfoy :

- Tôi không cần biết ba trò là ai. Tôi là Huynh trưởng và tôi có toàn quyền quản lý một đứa năm nhất như trò.

Malfoy hừ mũi quay sang hai thằng Grabbe và Goyle :

– Đi!

Anh Huynh trưởng dịch sang cho ba đứa nó đi ra rồi quay lại tụi Harvey :

– Lần sau các em nên báo với các Huynh trưởng, dù thế nào cũng không được đánh nhau, hiểu không?

Harvey gật đầu một cách ngoan ngoãn và anh Huynh trưởng mỉm cười với nó :

– Giờ thì chuẩn bị thay đồng phục đi, chúng ta sắp đến trường rồi!

Khi cánh cửa toa xe đóng sập lại sau lưng anh chị Huynh trưởng, thằng tóc vàng nâu lập tức xì ra một tiếng khinh miệt :

- Giả tạo!

Cyril liếc nhìn :

– Nó mà vào cùng Nhà với mình thì nó sẽ biết tay mình.

- Mình đề nghị một câu thần chú khó phát hiện hơn. – Harvey hạ giọng. – Mình đã từng thử với con thú nhồi bông của Harry nên mình tin là nó hoạt động khá tốt.

Cyril hinh hích cười :

– Ôi, mình quả tình muốn cùng Nhà với bồ.

Rồi nó quay nhìn Karen đầy thán phục :

- Bồ đúng là không phải thứ con gái chảy nước, Karen! Sao bồ làm được như vậy?!

Karen cười tươi rói :

- Cái đó gọi là võ thuật, ba bắt mình và anh Keith học từ nhỏ để phòng thân. Nhưng Anh Keith trốn học hoài hà.

Keith nhún vai :

- Anh chỉ học đủ để phòng thân chứ không học để gây sự như em.

Karen bĩu môi. Cô bé quay sang Harvey :

- Mà mấy thằng đó là sao vậy? Sao tự nhiên hai bồ gây sự với chúng?

Harvey và Cyril kể vắn tắt lại cuộc đụng độ của tụi nó trong khi lôi cái rương hành lý của mình ra lấy bộ đồng phục Hogwarts tròng vào người.

- Tử thần thực tử là người xấu phải không? - Karen hỏi sau khi vừa nghe dứt câu chuyện. - Anh Keith bảo chúng là thuộc hạ của Kẻ Hắc ám gì đó.

- Ừ. - Cyril gật đầu. - Sau khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất, một số trong bọn chúng vờ vĩnh tri hô là mình bị ép buộc và điều khiển để thoát tội. Mình cá ba của thằng Malfoy là một trong số đó.

Bên ngoài cửa sổ trời đang tối dần, tụi nó có thể nhìn thấy núi rừng dưới bầu trời màu tím thẫm. Đoàn tàu lửa dường như đang chạy chậm lại. Một giọng nói vang khắp đoàn tàu :

"Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau."

Tụi nó quơ tay lên mớ bánh kẹo còn sót lại nhét vào túi rồi nhập vào đám đông trong hành lang tàu.

~~~*~~~*~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: