second.
haruto đứng trước cửa nhà yoshi cũng được năm phút. gã mặc sơ mi cùng quần tây đen, đeo một chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay phải.
khoảng hai tháng trước, khi yoshi dần trở thành khách quen. gã đã ngỏ lời xin số điện thoại em để tiện cho việc liên lạc, nếu sau này loài hoa em cần tìm cập bến cửa tiệm, haruto sẽ gọi em ngay.
hôm qua gã cũng đã xin địa chỉ nhà em, gã muốn qua đón em coi như để đền đáp lại những đồng dư lần trước.
thú thật, lúc đó gã cũng cần tiền để mua thuốc và ít vật dụng trong nhà, nên chỉ có cách này để bày tỏ lòng biết ơn thôi.
.
yoshinori ngắm nhìn mình trong gương. em luôn chăm chút bản thân mình tốt nhất có thể. mái đầu cam được chải chuốt gọn gàng, trông em giống một bông tulip như lời haruto vậy.
em ăn mặc đơn giản, đầu đội mũ len, khoác áo kaki xanh rộng hơn so với người, mặc quần jean ống loe. trông dễ thương lắm.
.
yoshinori mở cửa nhà, dự định sẽ gọi điện cho haruto và chạy sang cửa tiệm. nhưng không một lời báo trước, vừa bước ra khỏi cửa em đã thấy bóng hình người con trai em đem lòng yêu.
''chào anh, anh đã ăn gì chưa?''
em chưa khỏi hoàn hồn, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lòng ngực. chưa kịp làm gì, đã có một vệt đỏ chạy ngang mặt đến tận hai bên tai em.
''yoshi? anh không sao chứ?''
haruto hơi bất ngờ khi thấy mặt em đỏ thế. gã tưởng em bị sốt, vì mặt em đỏ như trái cà. gã bèn chạy tới bên em, đặt tay lên trán em.
yoshinori cảm thấy hạnh phúc lắm. trong lòng em như nở rộ một nhành hoa tươi. lâu lắm rồi, em và gã mới tiếp xúc thân mật và ở khoảng cách nhỏ như thế.
gã đang ở bên em, và em không muốn gã lọt mất khỏi đôi tay bé xinh này.
''tôi..tôi không sao đâu, ta đi thôi! cậu muốn ăn chút gì không?''
em không bệnh, mà là em đang phát điên vì gã.
.
yoshinori đề nghị gã đến một quán sushi ở khu phố bên cạnh. em bảo quán sushi đấy giá thành không cao, em đủ sức để chi trả cho cả hai. không gian quán lại thoải mái, cũng không đông mấy.
''anh thích sushi lắm nhỉ?''
haruto hỏi. nhìn thấy gương mặt em sáng bừng lên khi được gã đồng ý ăn sushi khiến gã đoán mò. yoshinori thấp hơn gã một khoảng, từ góc nhìn của haruto, gã trông thấy dối môi hồng hào mấp máy như muốn nói gì đó, trông thấy tóc cam mượt như những cánh hoa.
gã thầm cảm thán vẻ đẹp của yoshi.
.
cả hai đứng trước cửa tiệm. yoshi mở cửa ra để đi vào trong, em chọn một chỗ ngồi ở cửa kính, có thể dễ dàng ngắm nhìn khu phố nhộn nhịp giữa ánh nắng vàng.
haruto ngồi đối diện em, trong lòng gã vẫn luôn chứa một cảm xúc khó tả mỗi khi ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt kia.
khó diễn tả, khó hiểu và đột nhiên xuất hiện khiến gã không kịp nhận ra nó là gì.
yoshinori thích ăn mì udon, còn haruto lại thích cơm lươn. điểm chung là cả hai đều có vẻ khoái những miếng cá hồi béo bở tươi ngon trên dĩa.
yoshi biết rõ thói quen và sở thích ăn uống của gã. nên đã gọi sẵn hai cốc trà trước đó.
em biết haruto thích uống trà, đặc biệt là trà nóng. nó khiến gã có cảm giác dễ chịu hơn vô số đồ uống có khí gas và cồn ngoài kia nhiều.
''sao anh biết tôi thích uống trà mà kêu đấy? thậm chí tôi còn chưa nói gì nhiều về mình với anh.''
yoshi thì biết nhiều thứ về gã, còn gã thì không biết gì nhiều về em.
gã và em, cả hai đều mang trong lòng một nhành hoa tươi mang tên ''chân thành và thương yêu'', nhưng chỉ có một trong hai mới biết tên của nó.
.
haruto đã thanh toán cho bữa ăn. gã thật ra không phải là người thiếu tiền, chỉ là lúc đó có chút khó khăn với việc mua thuốc. gã khá ngại việc phải rút tiền tiết kiệm ra chi tiêu. nhưng ngoài làm ở tiệm hoa ra, haruto còn đang là một phục vụ ở nhà hàng để kiếm thêm thu nhập.
yoshi bảo em muốn đến bên bờ sông mà tản bộ. gã không từ chối, ngược lại có chút hứng thú với cuộc đi chơi này. gã cũng chẳng hiểu.
''cảnh ở đây đẹp nhỉ? haruto.''
nếu gọi yoshinori kanemoto là một mặt trời nhỏ. gã sẽ hoàn toàn đồng ý với điều đó. trái ngược với vẻ trầm tính như mặt trăng về đêm của gã, em có một cái môi hồng khi cười lên lộ ra đôi hàm răng trắng, trông rất xinh và tươi tắn.
và haruto thích điều đó, haruto thích dáng vẻ tươi vui của em.
''lâu rồi tôi chưa ra đây, đẹp thật.''
haruto cũng thích dạo bước bên bờ sông. gã thường xuyên đi với một cốc trà hoặc cà phê nóng ấm. nhưng lần này gã đi với một cái mặt trời.
yoshi vẫn còn nhớ, khi xưa cả hai luôn nắm tay nhau mà dạo phố, đi từ nơi này đến nơi khác.
chỉ tiếc có một lần em để người ấy lọt thỏm ra khỏi tay mình, nhưng may mắn thay em đã tìm lại được hơi ấm ấy. xui xẻo rằng người nọ không còn nhớ em là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro