
Chương 2: Bạn trai
Không khí như đóng băng tại chỗ.
Kyu KYU xấu hổ ho khan hai tiếng, "Cái đó, sao anh có số điện thoại của tôi vậy?"
"Trên bức thư có viết phương thức liên lạc của cậu."
Kim Junkyu:.....
Thời buổi này thế mà vẫn còn người để lại số điện thoại của mình trên thư tình sao, đừng có nói là cậu ta để lại cả số □□* đấy nhé?
*gốc để z á mình cũng khum bíc...
"Vậy sao? Trí nhớ tôi không tốt, hình như quên mất rồi á, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Bởi vì buổi chiều tôi phải đến thư viện trả sách, đi có chút vội, trưa mai chúng ta ăn cơm cùng nhau được không?"
Kim Junkyu a một tiếng, có chút khó hiểu.
"Tại sao phải cùng nhau ăn cơm?"
Đầu bên kia lại im lặng hai giây.
"Tôi nhận thư tình của cậu, cũng đã chấp nhận lời tỏ tình của cậu rồi, cậu nói xem?"
Tưởng tượng đến cái phong thư tình buồn nôn muốn chết kia, ngón chân Kim Junkyu dường như moi ra được cả một tòa lâu đài.
"Ờm...ý là, anh hẳn là đã thấy trên thư không phải tên của anh..."
"Không sao, tôi không để ý mấy cái này."
Kim Junkyu có chút không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, cậu thử hỏi lại, "Trước kia tôi thích Go Baekjin, anh không để ý sao?"
Haruto dừng một chút mới nói, "Như cậu đã nói, là trước kia."
Cứu tui cứu tui! Sao lại nghe thành cái kiểu này hay vậy, giáo thảo thật sự giống như muốn cùng cậu yêu đương ấy? Đối phương chắc cũng không đến mức thích cậu đâu nhỉ, thế này cũng vô lý đùng đùng rồi.
Kim Junkyu thử nói, "Tôi tưởng rằng, lúc ấy anh nhận thư tình của tôi là vì muốn giải vây giúp tôi. Chúng ta sẽ...phải yêu nhau thật đấy à?"
"Cậu ghét tôi à?" Haruto đột nhiên hỏi.
Kim Junkyu bị anh thình lình đặt câu hỏi làm cậu có chút trở tay không kịp, theo bản năng trả lời, "Đương nhiên không ghét."
Haruto cười cười, "Vậy yêu đương với tôi thử xem."
Kim Junkyu nằm trên giường, bên tai còn văng vẳng câu "yêu đương thử xem" của Haruto.
Cốt truyện này không đúng nha, trước kia nguyên chủ và Haruto cũng không giao thiệp quá nhiều, tại sao cậu vừa đưa thư tình một cái anh liền nhận lấy, còn một hai muốn cùng cậu thử xem?
Đang lúc buồn bực, di động lại vang lên, là Hwa Hojeop điện tới. Hwa Hojeop tên thật là Wang Gunwook, có điều cậu ta không thích cái tên quá ư nam tính này, sau đó tự đặt cho mình cái nghệ danh Wang Jeop, cũng yêu cầu mọi người xung quanh phải gọi mình bằng cái tên này.
"Tiểu Kyu, cậu mau lên diễn đàn trường xem đi, hôm nay cậu lại hot rồi, mọi người đều đang bàn tán về cậu đó."
Kim Junkyu mơ hồ nhớ ra, đại học T có một diễn đàn dành cho sinh viên giao lưu thảo luận, Kim Junkyu nhấp vào, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề "HOT" nổi bật bên cạnh bài viết có tên mình.
【Cứu mạng, giáo thảo thế mà lại chấp nhận lời tỏ tình của Kim Junkyu! Là do tui điên rồi hay là do thế giới này điên rồi?】
Lầu 2: Nhất định là do tui điên rồi!
Lầu 3: Thật sự không nhìn ra, giáo thảo của chúng ta gu mặn thật đấy.
Lầu 4: Ờm...có hay không một loại khả năng, giáo thảo chỉ là người đẹp tâm thiện, không muốn để Kim Junkyu dây dưa mãi anh em tốt của mình nên mới nhận thư tình của cậu ta?
Lầu 5: Sự hy sinh của giáo thảo thật vĩ đại, nhìn cái mặt của Kim Junkyu bộ không thấy buồn nôn sao? Thật sự xấu lắm luôn á, ọe...
Tuy Kim Junkyu không phải nguyên chủ, nhưng nhìn màn hình đầy ắp những lời công kích miệt thị thì vẫn tức giận vô cùng, cậu cắn chặt răng, kéo bài viết xuống dưới cùng, đang muốn đăng ký cái tài khoản cùng người khác đấu khẩu, màn hình bỗng đơ một chút, ngay sau đó biến thành màu xám cùng dòng chữ Error 404.
Nhanh như vậy đã bị xóa mất, xem ra quản trị viên cũng coi như có tí tình người.
Kim Junkyu cũng chẳng để bài viết này trong lòng, hôm sau là cuối tuần, tắm xong rồi cậu liền ngủ một giấc đến hơn 10 giờ. Nghĩ đến giữa trưa còn phải cùng Haruto ăn cơm, cậu mới không tình nguyện bò dậy, mở tủ quần áo ra thay đồ.
Con đường phía sau trường học.
"Chú Wang, chúng cháu đi trước đây."
Một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng ven đường, Go Baekjin từ trên xe bước xuống, lại vòng qua bên kia, thay Kim Sunoo mở cửa xe. Tay hắn che trên đỉnh đầu cậu, sợ cậu đụng đầu vào cửa.
Kim Sunoo nhìn bộ dáng quan tâm trước sau như một của hắn, trong lòng có chút cảm động, nhưng nghĩ đến hôm qua hắn ở sân bóng nói ra những lời đó, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
"Sunoo, giữa trưa chúng ta đến quán gần trường học ăn đi."
Go Baekjin có thói quen vòng tay khoác vai cậu, ôm lấy cậu đi về phía trước, khi đi qua nhà hàng đồ ăn Hà Nam hắn bỗng dừng chân lại.
Sau cửa sổ trong suốt sát mặt đất, một dáng người cao gầy tuấn tú ngồi đó, trong tay cầm một ly nước chanh cùng một cuốn sách Toán cao cấp, hình như là đang đợi người.
"Kia không phải là Haruto sao?"
Kim Sunoo có chút kinh ngạc, thời điểm cuối tuần Haruto đều là ở thư viện, sao hôm nay lại đến nhà hàng đọc sách vậy?
Không biết Go Baekjin nghĩ đến cái gì, hắn nhíu nhíu mày.
"Chúng ta đi xem một chút."
"Không phải chứ lão Watanabe, ở nhà hàng mà cũng học sao, đây là đang đợi em gái xinh đẹp nào vậy?"
Bên tai vang lên tiếng nói chuyện, Haruto khép lại sách, vừa ngẩng đầu liền thấy Go Baekjin và Kim Sunoo xuất hiện trước mặt anh.
Haruto gật đầu với bọn họ xem như chào hỏi.
Go Baekjin kéo Kim Sunoo ngồi xuống đối diện, vẻ trêu chọc trong mắt ngày càng đậm, "Được nha, đại học bá lén lút yêu đương sau lưng chúng tớ đúng không? Mau mau nói thật, là khoa nào vậy?"
Ngón tay thon dài của Haruto nắm lấy ly nước, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tớ không đợi cô gái nào cả, tớ đang đợi Kim Junkyu."
Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt Go Baekjin lập tức thay đổi, ngũ quan tinh xảo hơi hơi vặn vẹo, miễn cưỡng cười gượng một cái.
Ngày hôm qua sau khi trận bóng rổ kết thúc, hắn liền mang Kim Sunoo về nhà ăn cơm, vẫn luôn không tìm được cơ hội hỏi Haruto. Hiện tại hắn bỗng nhiên không chắc chắn với suy đoán của mình nữa.
"Lão Watanabe, tớ cho rằng...hôm qua cậu nhận bức thư tình đó là vì giải vây giúp tớ. Cậu không muốn náo loạn cãi nhau quá mức khó coi, đúng không?"
Trong mắt Haruto lộ ra chút khó hiểu, tựa hồ không rõ hắn đang nói cái gì.
Kim Sunoo lúc đầu cùng Go Baekjin có suy nghĩ không khác lắm, nhưng nhìn đến thần sắc Haruto, cậu lại không dám xác định. Chẳng lẽ, Haruto thực sự thích Kim Junkyu...
Haruto vẻ mặt nghiêm túc, "Tớ nhận thư tình của cậu ấy không phải để giải vây cho ai. Cậu ấy tỏ tình tớ, tớ nhận lời, chỉ đơn giản vậy thôi."
Nụ cười trên mặt Go Baekjin suýt nữa không giữ được. Trước kia nhiều trai xinh gái đẹp gửi thư tình cho Haruto như thế cũng không khiến hắn động lòng. Hắn đều cho rằng Haruto không rảnh yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu khoa học. Vậy mà cậu ta lại nhận thư tình của Kim Junkyu, sao lại thế được?
"Haruto, tớ không đùa với cậu đâu. Kim Junkyu cậu ta là con trai đó, chẳng lẽ cậu là...?"
"Tớ là gay."
10 điểm thẳng thắn =)))))
Trước mắt Go Baekjin tối sầm, thiếu chút nữa bóp nát ly nước trong tay.
Kim Sunoo trừng lớn mắt, cực kỳ khiếp sợ nhìn Haruto.
"Nếu cậu không chấp nhận được, hoặc có ý kiến gì với tớ, tớ có thể xin đổi phòng ký túc."
Go Baekjin hoàn toàn ngây ngốc, tuy rằng hắn ghét đồng tính không sai, nhưng Haruto là anh em tốt với hắn 3 năm trời, hai người lúc nhập học liền quen biết nhau, chưa từng bực tức cãi cọ nhau bao giờ. Nếu nói cậu ấy thật sự là gay đi nữa, hắn cũng không có khả năng đoạn tuyệt với Haruto.
Từ một phút thẳng thắn kia của Haruto, trái tim Kim Sunoo như treo trên cổ họng, khẩn trương quan sát biểu tình của Go Baekjin. Vẻ mặt nam sinh đầu tiên là không thể tin được, tiếp theo liền mang theo do dự cùng giãy giụa.
Hắn im lặng tự hỏi một lúc lâu sau, Go Baekjin hít một hơi thật sâu, bất luận ra sao, hắn cũng không thể để mất người anh em tốt này được.
Thôi bỏ đi, hắn trước tiên lùi một bước.
"Lão Watanabe, không phải tớ không chấp nhận được, chỉ là...ừ thì tuy cậu là cái kia, nhưng cậu cũng không nên yêu đương cùng cái loại đồng bóng lẳng lơ kia chứ."
"Tôi nên cùng loại người nào ở yêu đương thì cũng không phải chuyện của cậu."
Có lẽ là do Go Baekjin gặp ảo giác, thời điểm Haruto mở miệng, Go Baekjin liền cảm nhận được từ trên người anh một loại khí chất thành thục và bình tĩnh vượt xa những bạn cùng trang lứa.
Hắn vậy mà nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Nhưng...Kim Junkyu này hôm qua còn theo đuổi tớ đấy, loại người sớm ba chiều bốn* như vậy-"
*朝三暮四: thay đổi thất thường; sớm ba chiều bốn (một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường)
"Go Baekjin, cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta đừng cãi nhau ở đây có được không?"
Nhận ra xung quanh có không ít khách hàng đều nhìn qua bên này, Kim Sunoo không nhịn được lôi kéo tay áo Go Baekjin.
Nhìn thấy gương mặt trắng nõn thanh tú của Kim Sunoo, lửa giận của Go Baekjin tiêu tan hơn phân nửa, hắn ý thức được, nơi này quả thật không phải nơi để cãi nhau.
"Thật náo nhiệt nha, xem ra tôi tới rất đúng lúc."
Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo.
Haruto nghe thấy giọng nói kia, tầm mắt hơi ngưng trọng, dừng lại trên người thiếu niên đang đi tới.
Go Baekjin cũng đã nhận ra âm thanh này, hắn nhăn mày lại, đang muốn lộ ra biểu tình ghét bỏ, trong nháy mắt nhìn thấy người nọ liền sửng sốt vài giây.
Nếu không phải vẫn là cái quả đầu đỏ tươi rói kia, Go Baekjin căn bản không tin người này và Kim Junkyu trong trí nhớ là cùng một người. Trên mặt nam sinh không có lớp makeup lố lăng, mà là một khuôn mặt trong sáng sạch sẽ, mắt đen sáng ngời, đôi mắt cười cong cong.
Cậu mặc một cái áo hoodie lam nhạt, đôi chân thon dài ẩn sau lớp quần jeans đen, nhàn nhã tiến về phía bàn của bọn họ.
"Honey~~~ xin lỗi anh nha, để anh đợi lâu rồi."
Kim Junkyu dường như không hề nhìn thấy Go Baekjin, lập tức vòng qua hắn ngồi xuống đối diện Haruto.
Nghe được tiếng kêu honey này, lỗ tai Haruto hơi hơi đỏ lên, anh không chớp mắt nhìn Kim Junkyu, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Go Baekjin lần đầu tiên bị người khác ngó lơ như vậy, ngực hắn phập phồng vài cái, có chút nghẹn khuất không thể giải thích, không nhịn nổi mà túm chặt cánh tay người bên cạnh.
"Kệ bọn họ, chúng ta đi."
"Lời Go Baekjin nói lúc nãy, có phải cậu đã nghe thấy hết rồi không?"
Trên mặt Haruto mang vẻ xin lỗi nhìn Kim Junkyu, "Rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi."
Kim Junkyu chớp chớp mắt nhìn anh, "Vừa nãy tôi kêu anh là honey chỉ là muốn khiến Go Baekjin ghê tởm thôi, anh đừng để ý."
"Tôi không ngại."
Haruto đưa thực đơn cho cậu, "Cậu xem xem muốn ăn cái gì, tôi mời."
Kim Junkyu nhận lấy thực đơn, chỉ mấy đồ ăn mình thích. Trong khi đó, cậu để ý anh trai này vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
Kim Junkyu tự thấy da mặt mình không mỏng, nhưng bị người khác dùng ánh mắt sáng quắc đó nhìn chăm chú, vẫn là có chút không tự nhiên.
"Anh không đọc sách sao? Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
"Hôm nay cậu rất đẹp."
Kim Junkyu lớn lên từ trong vại mật, đám bạn hồ bằng cẩu hữu bên người đều nịnh cậu, nghe được câu khen ngợi này, cậu cực kì hưởng thụ gãi gãi tóc, "Cũng tạm thôi, tôi mặc đại đó, chủ yếu là do người mặc đẹp trai sẵn, không còn cách nào."
Haruto cười khẽ.
Trong thời gian chờ đồ ăn lên, Kim Junkyu liếc mắt nhìn người đối diện, không nhịn được nói, "Đại giáo thảo, lời anh nói hôm qua, anh không đùa với tôi đấy chứ?"
"Tôi chưa bao giờ đem loại chuyện này ra đùa."
Kim Junkyu ồ một tiếng, "Vậy ý anh là, hiện tại quan hệ giữa chúng ta là người yêu?"
Tròng mắt đen như mực của Kim Junkyu xoay vài vòng, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu ghẹo đối phương.
"Vậy tôi...có thể sử dụng một chút quyền lợi của bạn trai đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro