Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Folder01] - Case 8 : Classmate

Thế là, quý tử nhà Kambe đã trở thành bạn học với chúng ta rồi !

- À thế à ?

- Haru , cậu có cần phải thờ ơ như thế không ?

Lena đập tay tôi , nhưng trên nét mắt cậu ấy không ngớt đi vẻ mừng rỡ :

- Uoa, nghe ngầu đúng chứ ? Có khi mơ nhiều lắm cũng không thấy được người bằng xương bằng thịt nhờ ? Phải không ?

- Ừm .

Tôi chống cằm nghe cậu ấy nói , nhưng ánh mắt tôi lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ . Tôi mặc cho Lena nói tiếp với khuôn mặt vui tươi đó , dù nghe hơi vô duyên , nhưng thật sự , tôi chả có tí hứng thú nào với ba cái chuyện trên trời dưới đất của mấy người đại gia cả .

Tất cả họ, với cả cậu bạn đang ở ngoài sân kia nữa, kiểu gì cũng làm chuyện động trời thôi .

Tôi đoán vậy .

- Daisuke Kambe đấy hửm ? - Có một cậu bạn khác xen vào . - Chẳng phải cậu ta nổi tiếng giàu sang sao ? Bảo cậu ta bao đi ăn cũng không sao chứ nhỉ ?

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, trông nụ cười nham hiểm kia mà cảm thấy khó chịu .

- Muốn ăn thì tự đi vòi tiền bố mẹ đi .

- Gì, lớp trưởng ? Không phải cậu ta có rất nhiều tiền sao ? Một bữa ăn cũng chỉ đáng một tí tiền thôi .

- Cậu ta có nhiều thì mặc cậu ta . - Tôi quay hẳn người sang phía cậu bạn kia . - Sau tất cả , cậu ta hiện tại là học sinh bình đẳng như mọi người ở đây , không hơn không kém .

- Thì tôi đang bảo là cậu ta có thể--

- Nếu muốn được ăn sung mặc sướng... - Tôi ngắt lời . - Sao cậu không tự đi mà tiêu xài "một tí tiền" như cậu vừa nói ấy ? Đi dựa hơi vào người ta làm gì ?

- Này , lớp trưởng ! - Cậu ta gào lên . - Cậu thì hơn gì cậu ta ! Nghèo kiết xác còn bày đặt thanh cao ! Đấy là tôi chưa nói đến cậu được nhận tiền trợ cấp mới vào được--- Hự!!

Một bàn tay tóm lấy nắm đấm của cậu bạn nói kia , đẩy mạnh về phía sau . Tôi giật mình nhấc cằm ra khỏi tay , ngạc nhiên nhìn người vừa đi tới không tiếng động và hạ gục cậu ta khá nhẹ nhàng .

- Ôi chà , cậu biết võ đấy hả ?

Tôi mỉm cười chào mừng nhân vật chính của chủ đề vừa rồi .

Đúng rồi đó, là Daisuke Kambe đẹp trai lồng lộn của bà con đó .

- Tôi học thêm .

Cậu ta lãnh đạm trả lời , còn lấy khăn tay lau lau như kiểu cậu bạn kia bẩn lắm . Chốc , cậu ta quay sang tôi :

- Có chuyện gì à ?

Tôi bật cười :

- Cậu không biết mà vẫn tới để cứu tôi à ? Đúng là siêu thật đấy .

- Tôi không biết . - Cậu ta nheo mắt lại . - Chỉ là...nếu cậu bị đánh thì...cậu sẽ đau ?

- Ông nội này, ai mà chả đau .

Cậu ta hừm một tiếng rồi quay mặt đi . Đừng nói với tôi là cậu ngại ấy nhé ? Tôi nói rồi cười lớn hơn , thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng khúc khích của Lena bên cạnh . Tôi cố không bật ra tiếng cười nữa , nhưng tiếng đập bàn nhè nhẹ của tôi cũng chẳng khá hơn tí nào . Lena vừa cười nói rằng Daisuke khi nãy trông cậu ta rất ngầu nhưng Daisuke vẫn không ý định quay mặt lại cho chúng tôi xem .

Coi như để giải cứu cậu ta , tôi vừa lau nước mắt vừa nói :

- Giờ vẫn còn sớm, chưa đến tiết cuối , để tôi mua nước mời cậu .

- Không cần .

Daisuke không thèm quay lại mà đi thẳng . Nhưng vừa đến cửa lớp , cậu ta dừng lại một lúc , cậu ta quay sau nhíu mày nhìn tôi , rồi chạy lại kéo tôi đi .

- Cậu không định đi uống nước với tôi à ?

Vừa kéo , cậu ta vừa trách móc tôi .

*****

- Đây .

Daisuke đưa tôi lon cafe , còn trong tay cậu ta là lon trà xanh . Tôi cười và chỉ lon trà xanh đó bảo lon đó là thứ chỉ có giáo viên thường uống thôi . Cậu ta không thấy khó chịu mà trả lời, tại bà cậu ta hay pha trà , nên cậu ta uống quen rồi .

- Cậu còn trông già dặn hơn cả tôi đấy .

Tôi vừa nói vừa nhìn lon cafe trên tay . Daisuke trước đó còn định dẫn tôi đến hẳn một quán cafe xịn xò cách trường không xa , nhưng tôi đã kịp thời ngăn ý tưởng điên rồi đó lại . Và hiện tại , chúng tôi đang ngồi trên bậc thềm ở trước sân bóng đá .

Dù nói là tôi sẽ trả tiền , nhưng Daisuke còn vứt cả ví của tôi đi trước khi tôi kịp làm điều đó và ngay khi tôi cầm ví tiền quay trở lại , trên tay cậu ta đã có sẵn hai lon nước rồi .

Rõ ràng là cậu ta nghe thấy hết còn giả đò hỏi tôi có chuyện gì , lươn lẹo thật .

Cả hai chúng tôi im lặng mở lon của mình ra và tu một hơi . Ánh nắng nhè nhẹ của buổi sáng sớm chiếu xuống khiến tôi có cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết . Đôi lúc , có cơn gió thổi qua , không quá lạnh nhưng cũng đủ khiến tôi run lên vì giật mình . Tôi đã nói rồi mà , cũng sắp đến mùa hè rồi .

Đầu óc tôi lại đi chơi . Nó đi đến những ý nghĩ táo bạo cho những ngày sắp tới . Nó bảo tôi rằng đã đến lúc tìm cho mình một công việc làm thêm rồi .

Tôi đáp lại nó rằng việc đó cũng tuyệt đấy, nhưng nhà trường tôi lại cấm mất rồi .

Nó lại bảo hãy trốn đi làm, vì không lâu nữa bố mẹ cũng sẽ không đủ chi trả cho việc học của tôi .

Tôi nói, cứ học giỏi lấy học bổng là được mà .

Nó có chút ủ rũ khi nghe đến việc đó và quay lại chỗ cũ .

Vừa hay lúc đấy , Daisuke gợi chuyện với tôi .

- Cậu đã ghi gì ?

- Hả ?

- Ý tôi là tờ giấy nguyện vọng hôm qua , cậu đã ghi gì vào đó ?

- Tôi á ? - Tôi không quay nhìn cậu ta , không ngần ngại đáp . - Tôi muốn làm cảnh sát .

- Sao lại là cảnh sát ?

- Tôi không biết , tại sao tôi là ghi cái đó ta ?

- Cậu vô tư thật đấy .

- Vậy à ? - Tôi cười , nhìn lên những đám mây thong thả trôi trên bầu trời . Tôi muốn nằm ngửa ra để ngắm chúng lâu hơn, thế nên đã không ngần ngại nằm ngửa ra chỗ bậc thang gồ ghề đó . Daisuke tròn mắt nhìn tôi , sau cùng cậu ta chỉ thở dài .

Nhưng cậu ta không làm theo tôi , chỉ chống tay nhìn theo những gì tôi nhìn thấy trên kia . Cậu ta nhìn không thấy mỏi cứ như bị hút hồn vào nó vậy .

Nhân lúc đó , tôi mới tự hỏi , làm thế nào mà mình lại chọn làm cảnh sát .

Vì công lý !

Đầu óc tôi bật ra câu trả lời không suy nghĩ . Tôi chỉ khó hiểu , lý do đơn giản vậy thôi à . Tôi muốn thêm , nhưng nó vẫn một mực lắc đầu . Tôi làm cảnh sát , chỉ vì công lý , vậy thôi .

Tôi nói với Daisuke điều đó , cậu ta nhăn mặt .

- Công lý đã chết từ lâu rồi .

- Tại sao ?

- Nếu cậu thực sự nhìn thấy những tội ác đang đầy rẫy mọi nơi và không có dấu hiệu dừng lại , cậu sẽ hiểu .

Phải rồi , cảnh sát có nhiều đến bao nhiêu cũng chẳng ngăn được một tên điên nào đó giết người , cũng chẳng thể cản nổi một tên hâm hấp nào đó lao vào con đường trộn cắp .

- Nhưng mà, tôi làm cảnh sát vì công lý của riêng của tôi .

- Hả ?

- Đúng rồi ! - Tôi bật dậy , quay sang nhìn Daisuke . - Vì công lý của riêng tôi !

- Đó là gì ?

- Không nói cho cậu .

- Được rồi .

- Cậu giận tôi đấy à ?

- Không ? Việc gì tôi phải giận cậu ?

- Thế à...

Tôi lại nằm ngửa ra , nhìn lên bầu trời xanh kia và thả hồn theo những đám mây trắng . Sự im lặng này thật khiến tôi muốn buồn ngủ , nhưng nếu tôi mà thực sự có thể ngủ trên những bậc thang này , tôi sẽ tán dương bản thân ngút trời cho xem .

Một cơn gió nữa lại đi qua , tôi để ý những sợi tóc đen chen vào một góc bầu trời xanh trước mắt tôi . Daisuke , cậu ta...

- Này . Cậu , thật sự , rất , giống , công lý của tôi đấy .

- Cậu vừa nói gì thế ?

- Hả ? Nghe kì lắm à ?

- Không... Nhưng mà tại sao ?

- Tôi không biết . Tôi bảo giống thì nó giống thôi .

- Sao cái gì cậu cũng không biết thế ?

Daisuke càm ràm . Nhưng vành tai cậu ta lại đỏ lên một cách kì lạ .

Daisuke Kambe lại ngại rồi .

________________________________________________________________________________

Pr một xíu : Các bạn có thể đến tìm đến Tamanegii-san a.k.a Onion tại Onion's Crepe Team trên facebook để có thể đọc Shoujo manga Nhật Bổn , Manhwa Hàn Xỉu , thậm chỉ cả Dammei Tung Của hoàn toàn free lại còn được ưu đãi yêu thương , mong các bạn ủng hộ. (link ở phần hội thoại trang cá nhân của tôi)


[ 26122020 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro