I.
Thực ra thì tôi cũng không mê mẩn ABO lắm đâu các bạn ạ, mà chẳng hiểu sao chọn fic nào cũng là ABO =))
-------------------------------
Trong những năm gần đây, vì chính sách bình đẳng giới của FIFA, các câu lạc bộ không được phép kiểm tra giới tính thứ hai khi tuyển chọn cầu thủ. Đương nhiên, nhìn bề ngoài, Premier League không có cầu thủ Omega nào, ngay cả khi có một vài tin đồn thất thiệt, người ta sẽ chỉ cho đó là trò đùa vô hại của những kẻ thừa thời gian, không có bất kỳ bằng chứng nào cụ thể.
Son Heung Min kiểm tra miếng dán ngăn mùi pheromone của mình trong gương, đảm bảo ba lớp dán khóa chặt tuyến thể, không để mùi bạc hà lọt ra ngoài.
May mắn thay, nhờ sự phát triển của y học và văn minh xã hội, người trẻ bây giờ sẽ dán miếng dán ức chế pheromone bất kể giới tính. Đây là lý do tại sao Son có thể giả làm beta theo gợi ý của cha mình sau khi phân hóa thành omega.
Các cầu thủ bóng đá hầu hết là alpha, bởi thậm chí cả beta đôi khi bị cho là không đủ tầm vóc. Nếu để họ biết thân phận thực sự của mình, Son cười nhạt, một omega châu Á đơn giản sẽ trở thành nạn nhân của tiêu chuẩn kép, và anh không muốn điều này cản trở sự nghiệp của mình chút nào.
Vì vậy, mặc dù đã sử dụng rất nhiều thuốc ức chế mặc cho những tác dụng phụ của nó có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, Son vẫn đều đặn tiêm liều gấp đôi vào tĩnh mạch.
Như cha anh từng nói, có thể phô diễn hết tài năng trong sự nghiệp ngắn ngủi là nhờ ơn trên. Cha anh bị chấn thương và phải chấm dứt sự nghiệp khi còn trẻ, điều đó làm ông chán chường trong rất nhiều năm. Khi phát hiện tài năng bóng đá của con trai mình, cha anh đã có một nước đi quyết định vào thời điểm đó, từ bỏ sự nghiệp và cuộc sống bình thường, dành hết tâm sức nuôi dưỡng và đào tạo Son Heung Min, để anh có thể kế thừa và thực hiện ước mơ còn dang dở của mình. Son vô cùng biết ơn gia đình, mọi sự hy sinh đều đáng giá, và anh nên nhượng bộ vì sự nghiệp của mình ...
Ben Davies lại gần trêu chọc, Sonny, sao anh lại soi gương nữa thế. Son Heung Min quay lại và đấm trả, họ cười nói vui vẻ bước vào sân, bắt đầu màn khởi động trước trận đấu.
Tiền đạo alpha tóc vàng tập chuyền cùng Son, sau một đường chuyền dài đẹp mắt, Kane vỗ vai anh, ngập ngừng muốn nói gì đó trước khi bị người của ban huấn luyện cắt ngang, trận đấu cũng sắp bắt đầu.
Son đã rất khó khăn trong trận đấu này.
Kể từ khi giành được danh hiệu Chiếc giày vàng mùa trước, anh luôn bị đối phương coi là mục tiêu phòng ngự chủ chốt. Hậu vệ đội bạn đã phải nhận thẻ vàng sau khi phạm lỗi thô bạo với anh, nhưng sau đó vẫn tiếp tục khiêu khích và có những pha tiểu xảo. Cuối cùng, sau một pha cố ý dùng cùi chỏ, hậu vệ này nhận thẻ đỏ và rời sân
Son cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, một mùi pheromone nồng nặc xông vào khoang mũi, sau khi phản đối với trọng tài nhưng vô hiệu, một hậu vệ khác của đối phương đã tức giận tháo miếng dán hạn chế ngay giữa sân. Những tiếng la ó từ vang lên từ khắp khán đài, trọng tài tức giận rút thẻ đỏ thứ hai và các nhân viên nhanh chóng kéo tên này ra ngoài.
Tình huống nhanh chóng được kiểm soát, trọng tài nổi còi tiếp tục trận đấu.
Đáng tiếc là hai chân của Son giờ đã không còn sức lực khiến anh khuỵu xuống đất, bản năng omega kìm nén bấy lâu bị pheromone alpha kích thích dần mất khống chế...
Bác sĩ của đội lo lắng bước tới kiểm tra, Son ngay lập tức ra hiệu rằng anh không thể cầm cự được nữa. Loạng choạng bước ra ngoài, anh nhanh chóng tìm ba lô và nhốt mình trong buồng cuối cùng của phòng tắm.
"Sao lại thế được? Mình đã tiêm thuốc ức chế trước trận đấu rồi mà..." Ngón tay Son run rẩy khi tự tiêm cho mình một ống nữa. Chất lỏng lạnh lẽo mang đến cảm giác dễ chịu, anh thở hổn hển chờ thuốc phát huy tác dụng.
"Sonny, cậu không sao chứ?" Kane lo lắng gọi với vào từ bên ngoài.
Chết tiệt... Son cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy, bản thân anh muốn nhắn tin báo cho đồng đội sau khi thuốc có tác dụng và tìm cớ chuồn sớm. Nhưng Harry Kane có vẻ đã được thay ra sớm hơn dự kiến.
Mùi cỏ xanh quen thuộc tấn công khứu giác, Son ngồi phịch xuống đất, quần bắt đầu thấm ướt, dục vọng bị kìm nén chực chờ bùng phát ... Xong đời rồi - đó là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu anh, It's over.
Cửa phòng đột ngột mở ra, "Sonny, cậu vẫn ổn chứ, .... tôi vào được không... Cậu...?"
Đôi mắt xanh biếc bắt gặp đôi mắt đen đỏ hoe, mùi bạc hà ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, Kane cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ vừa loé lên trong đầu.
Son kéo đồng đội của mình vào trong, trái khóa cửa và dùng tay bịt miệng đối phương.
"Nói nhỏ thôi..." Giọng nói khàn khàn của Son nghe tuyệt vọng và đáng thương như con thú bị mắc bẫy.
"Cậu. . . Mùi của omega..." Alpha rất biết điều hạ giọng xuống, nhìn người đồng đội luôn kiên định của mình, giờ lại vô cùng hoang mang và yếu ớt.
Son cố gắng trấn tĩnh cả hai, "Đừng ra vẻ ngây thơ nữa, còn nhớ bộ phim Dele đã cho chúng ta xem trong phòng thay đồ lần trước không, cậu biết phải làm gì mà. Mau giúp tôi với, cắn một miếng thôi."
Tất nhiên sẽ có sự khác biệt giữa lý thuyết và thực hành! Son cúi đầu để lộ cần cổ trắng trẻo trước mặt, và Kane thấy khả năng kiềm chế đáng tự hào của mình giờ biến đi đâu mất.
"Mau lên," Son nóng lòng thúc giục, chạm vào eo đối phương một cách vô thức và nói, "Tôi sẽ báo đáp cậu."
Tai hắn ù đi, những chiếc răng nanh cắn chặt vào tuyến thể đang sưng tấy. Son run rẩy vì đau đớn, nhưng cái đầu đang nóng bừng đã dịu đi một chút, một dấu ấn tạm thời được hình thành, giúp anh tỉnh táo trong thời gian ngắn.
"X... xin lỗi ... Tôi giúp cậu gọi ... bác sĩ nhé." Kane bối rối tìm từ thích hợp, ban đầu hắn muốn đề cập đến bạn đời, nhưng sau đó ngay lập tức nhớ rằng Son vẫn đang độc thân.
Son vô cùng thích thú. Ban đầu anh hoang mang bởi thuốc ức chế bất ngờ mất tác dụng, thêm nữa, những tác dụng phụ được bác sĩ đề cập trước đó khiến anh e dè hơn trong việc tăng liều lượng. Nhưng khi thấy alpha trước mặt có vẻ còn bối rối hơn mình, anh lại thấy vui vẻ hơn một chút. "Giờ có ai trong nhà cậu không?"
"KHÔNG."
"Vậy đưa tôi về nhà cậu đi."
Kane rõ ràng là đang choáng váng, với Sonny yếu ớt dựa đầu vào ngực mình. Mùi bạc hà thanh mát tràn ngập các giác quan, hai tay Kane phản ứng nhanh hơn não: Hắn ôm anh lên, tìm một chiếc chăn trong phòng thay đồ để quấn kín từ đầu đến chân, rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.
Vượt vài đèn giao thông, họ về đến nhà sau 10 phút thay vì 20 phút lái xe như thường lệ.
Sau khi vào cửa, Son nằm ườn trên chiếc sofa quen thuộc, ngơ ngác nhìn alpha đang đứng trước mặt mình, không khỏi bật cười.
"Muốn tôi chủ động báo đáp bây giờ luôn hả?"
"Tôi không cần cậu báo đáp," khuôn mặt đỏ bừng của Kane dần dịu xuống, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Tôi có thể gọi bác sĩ riêng, anh ấy là bạn cùng phòng thời đại học của anh tôi, anh ấy nhất định sẽ giữ bí mật."
"Thật là," Son cắn môi, nhưng bàn tay lại không chút ngại ngùng chạm lên nơi đó của Kane, "Có cậu ở đây thì tôi còn cần bác sĩ làm gì chứ?"
Kane gầm nhẹ một tiếng, tay đã vô tình ôm lấy eo Son.
"Tôi không muốn chịu đựng nữa..." Son thô bạo cắn lên môi đối phương.
Bản năng thống trị, và những cơn sóng cồn cào lấn át mọi giác quan. Anh thấy mình như con thuyền nhỏ, bị sóng dữ nhấn chìm, không thể quay lại, chỉ có thể tiến về phía trước.
Từ ghế sofa, đến phòng ngủ, trong bóng đêm mê muội...
Hai ngày sau, cuối cùng thì cảm giác áp bức đầy vô vọng đó cuối cùng cũng biến mất. Anh tự tiêm cho mình một loại thuốc ức chế khác và vui vẻ khi lại kiểm soát được cơ thể của mình.
Kane cầm ly đưa tới miệng anh, hai ngày nay hắn đã quen với việc chăm sóc Omega.
"Tại sao?" Hắn đau lòng nhìn anh nuốt một nắm thuốc.
Son vẫn cười vô tư. "Có phóng viên từng nói, Premier League có 5% cầu thủ omega, có lẽ đội nào cũng có. Nhưng chẳng omega nào tự nguyện công khai giới tính của mình. Cậu nghĩ sao?"
Anh cọ má vào ngực Kane, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Alpha: "Cộng sự tốt nhất của tôi, cậu sẽ giúp tôi giữ bí mật này chứ?"
Kane gật đầu, và hắn biết từ giờ đó sẽ là bí mật chung giữ hai người họ.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro