Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Author: mothermalfoy
Link: https://archiveofourown.org/works/17526443/chapters/41292440
_bản dịch đã có dự cho phép của tác giả
.
.
.
"Chết tiệt, Longbottom," Draco kêu lên. Hoặc là ít nhất cậu nghĩ rằng đó là những gì mình muốn nói, bởi thay vì những âm thanh bình thường, những tiếng cậu phát ra bây giờ nghe giống tiếng mèo kêu hơn. Draco nhìn quanh căn phòng, lo lắng, khói từ vụ nổ vạc độc dược làm giảm tầm nhìn của cậu, nhưng cậu có thể thấy rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn đã xảy ra.

"Ôi trời," giọng giáo sư Slughorn đột nhiên vọng từ trên cao xuống. Draco chớp mắt nhìn lên vị giáo sư. 'Thế đéo nào mà mọi thứ lại to như thế?' Draco tự hỏi. Cậu mở miệng, và chỉ tạo ra thêm một tiếng meo nhỏ. "Hãy bình tĩnh cậu Malfoy," giáo sư Slughorn trấn an cậu, cúi xuống và nhấc bổng cậu lên. Draco rít lên, đột nhiên hoảng sợ khi người đàn ông khổng lồ đang nhấc mình lên nhẹ như không. Cố thoát khỏi tay của vị giáo sư, Draco vọt lên băng qua dãy bàn tiến đến chỗ bạn trai của cậu, và chui vào lòng Harry. Harry cúi xuống nhìn cậu hỏi.

"Draco?".

Draco phát ra một tiếng meo. 'Thế đéo nào mà mình không thể nói cơ chứ?' Draco cáu tiết nghĩ. Harry nhìn giáo sư Slughorn, và sau đó cả lớp bắt đầu đổ dồn sự chú ý vào cậu bé vẫn sống và chú mèo nhỏ màu trắng đang kêu rừ rừ trong tay Harry. Harry nuốt nước bọt lo lắng, anh có thể cảm nhận được những ánh mắt như thể đang muốn đốt cháy mình. Anh và Draco đã hẹn hò bí mật hàng tháng nay rồi, nhưng giờ thế này thì còn gì là bí mật nữa. Mặt Harry đỏ lựng, lơ đãng vuốt ve con mèo trong lòng. Lông của nó mềm kinh khủng. "Được rồi, chúng ta nên đi thôi," Harry thì thầm, nhẹ nhàng bế Draco đặt lên vai mình. Draco giữ thăng bằng trên vai Harry, nhưng vẫn cảm thấy hơi bất ổn dù đang trong hình dạng một con mèo. Draco nhận ra dù không thích những tiếng kêu meo meo và những ánh nhìn chằm chằm thì không thể phủ nhận rằng Harry vuốt ve sau tai cậu chính là điều thoải mái nhất mà cậu từng được trải nghiệm trong đời, dẫu sao thì cũng là do Longbottom đã làm hỏng món độc dược của mình khiến cho cậu bị biến thành mèo thôi. Harry nhanh chóng di chuyển băng qua hành lang lâu đài, từ dưới hầm lên phòng sinh hoạt chung của học sinh năm 8. Trên đường đi có một vài học sinh nữ thì thầm khi họ thấy Draco ngồi trên vai Harry.

"Aw, bọn mình có thể vuốt ve nó một chút được chứ, Harry?" một nữ sinh hỏi. Draco rít lên khiến nữ sinh đó giật mình tránh xa.

"Ngoan nào, Draco," Harry thì thầm nhắc nhở. Draco chỉ đơn thuần lè lưỡi, hoặc ít nhất đó là những gì cậu nghĩ là cậu sẽ làm. Harry cười, vỗ nhẹ đầu Draco, tiếp tục đi đến khu tháp thiên văn đã được tu sửa. Nó thật là kỳ lạ khi nằm trên vai bạn trai của mình dưới hình dạng một con mèo, Draco mới chỉ ngồi ở độ cao này một lần trên người Harry, và nó ở trong một tình huống hoàn toàn khác. Cậu thở dài, cố không nghĩ đến sự thật rằng sau này cậu sẽ chẳng còn cơ hội được đăt nằm ở vị trí này nữa. Cậu chỉ mong Madam Pomfrey sẽ chữa được cho mình. Harry rẽ trái và cả hai tiến lên cầu thang dẫn đến tháp thiên văn, tránh một vài cô gái muốn vuốt ve chú mèo của Harry, và một vài người còn hỏi rằng "Chú mèo con xinh đẹp này đến từ đâu vậy?". Draco hài lòng khi được trở lại căn phòng thoải mái của Harry. Harry ngồi xuống giường, Draco nhảy lên rời khỏi vai anh.

"Xin lỗi, cưng" Harry nói, vuốt ve phía sau tai Draco. Draco kêu rừ rừ hài lòng và ngay lập tức cảm thấy bị sỉ nhục trước hành động của chính mình. Chỉ có điều, cậu không cưỡng lại được, mắt nhắm nghiền tán thành, và phát ra những âm thanh nho nhỏ thể hiện sự thích thú trước hành động của Harry. Thật ra là cậu phát ra những âm thanh khá to. "Mày thích vậy đúng chứ?" Harry cười giọng nói không có một chút ý trêu ghẹo nào; Draco hài lòng với điều đó. "Chúng ta nên đi nói về vấn đề này với Madam Pomfey bây giờ không?" Harry hỏi, nằm xuống cạnh Draco để họ có thể nhìn vào mắt nhau. Draco chắc sẽ gật đầu, nhưng đột nhiên thấy mệt mỏi. Trườn lên cuộn tròn trong lồng ngực Harry và chìm vào giấc ngủ.

Cậu tỉnh dậy quá sớm so với mong muốn của mình, bởi những tiếng la hét phấn khích, và những bàn tay bất ngờ nhấc bổng cậu lên. Draco kêu lên, phát ra một tiếng meo đáng thương khi cậu đột nhiên bị một đám con gái năm 8 vây quanh.
"Cậu nhóc này thật là quý giá," một nữ sinh thốt lên.
"Tên của nhóc này là gì vậy?" một nữ sinh khác hỏi.

Harry đỏ mặt, anh khá chắc chắn rằng Draco đang lườm mình, nhưng nó thật khó nói. Anh có thể tưởng tượng được nội tâm Draco đang la hét vào mặt mình yêu cầu anh phải đặt cậu ấy xuống ngay lập tức. "Nó...ờm... Dragon," Harry nhanh chóng trả lời.

"Thật là đáng yêu," Lavender thích thú nói. Draco rít lên khi cô nàng tóc vàng ôm cậu vào ngực. Cậu nhảy dựng lên tự giải thoát mình trở lại giường và chui vào lòng Harry. Draco thở phào nhẹ nhõm, tận hưởng mùi hương của bạn trai cậu, cuộn tròn lại thành một quả bóng khiến cậu cảm thấy an toàn hơn và ấm hơn so với những lần cậu có thể nhớ được. Nó đã xảy ra với cậu rồi, vậy nên cậu cũng không để tâm lắm nếu lời chú phải mất một chút thời gian để hóa giải. Cậu thích làm một con mèo hơn, bất chấp mọi sự âu yếm của người lạ, cho đến khi...

Draco nhìn chằm chằm vào bữa ăn trước mặt mình, nó trông giống thịt đã được xay nhuyễn rồi ngâm trong thứ dầu kinh khủng nào đó. "Bây giờ cưng không thể ghét nó được, nó là thứ thức ăn mèo đắt nhất mà tao có thể tìm được đó." Draco nhìn Harry nghiêm trọng. Ánh nhìn của Draco với Harry như thể muốn nó rằng 'Mày mong rằng tao sẽ ăn đồ ăn cho mèo ư, Potter? Trông tao giống cái gì chứ, một con mèo chết tiệt à?' Harry tự cười thầm. "Thôi nào, tao xin lỗi. Bà Pomfey nói rằng sẽ mất một tuần để chế thuốc giải. Và mày cần phải ăn, và mèo thì không thể ăn đồ ăn thông thường của người được. Nhưng tao hứa, nếu mày ngoan tao sẽ lấy cho mày một ít kem tươi". Draco liếc nhìn đĩa đồ ăn, dùng chân đẩy nó ra khỏi bàn. Harry thở dài."Cưng à, làm ơn, mày phải ăn. Thôi nào, ăn vì tao đi, chỉ một miếng nhỏ thôi cũng được. Được chứ?", vừa nói Harry vừa sử dụng thần chú không đũa đưa đồ ăn trở lại bàn. Draco rùng mình, mẹ kiếp thằng bạn trai chết tiệt của cậu với phép thuật không đũa. Draco giận dỗi, bước từng bước thận trọng đến chỗ đồ ăn và đánh hơi. 'Cá hồi', bộ não cung cấp thông tin cho cậu về cái thứ đồ ăn kia. 'Được rồi, nó có lẽ cũng không quá tệ', Draco nghĩ trong lúc cúi xuống và cắn một miếng nhỏ xíu. "Đúng rồi mèo con ngoan." Harry nói, và ồ, Draco chắc sẽ đỏ mặt nếu cậu có thể trong hình dạng này. Sự khen ngợi của Harry luôn có nghĩa đặc biệt với Draco. Cậu cố ko nghĩ quá nhiều về việc được gọi là mèo con khiến cậu khá hài lòng và thỏa mãn. Draco ăn cá hồi trong khi Harry lướt ngón tay mình dọc lưng cậu. Draco liếm mép ngay sau khi hoàn thành bữa tối của mình, và lại trèo vào lòng Harry.

Đại sảnh đường giờ đã tràn ngập, và một lượng lớn học sinh vẫn tiến vào tiếp cận anh và cậu khiến Draco khá sửng sốt. 'Đây chắc hẳn là tình huống mà Harry luôn gặp phải', Draco nghĩ. Một vài nữ sinh năm nhất tiến lại gần họ, và Draco theo bản năng trườn lên vai và yên vị đằng sau cổ Harry. "Nó hơi nhát một chút", Harry nói. Draco khịt mũi, chơi đùa với mái tóc rối bù của Harry, thứ mà đột nhiên trở thành thứ hấp dẫn nhất trên thế giới đối với cậu. Harry cười khi thấy Draco dùng bàn chân mèo bé nhỏ để nghịch tóc của mình, và thậm chí còn nhai nữa. "Này dừng lại nào." Harry bật cười nói, di chuyển Draco ra khỏi cổ mình và vui vẻ bế cậu trong tay. Draco hờn dỗi, nhưng vẫn để yên cho Harry bế mình.

"Mày là một con mèo dễ thương, nhưng vẫn một đứa phiền phức. Và tao thậm chí có thể chỉ ra lúc nào mày cư xử khó chịu kể cả mày có là một con mèo đi chăng nữa", Harry nói và hôn lên đỉnh đầu Draco. Làm Draco cực kì muốn cào vào mũi Harry.

Harry vô cùng dịu dàng với cậu khiến Draco không thể cưỡng lại được ý nghĩ muốn dành cả ngày chỉ để cuộn tròn như thế này trong tay Harry.

"Chúng ta đi dạo một chút nhé? Hít thở tí không khí trong lành?" Draco phát ra một tiếng meo hài lòng đồng tình, và Harry gật đầu. "Lại đây,"

Harry kéo khóa chiếc áo khoác hoodie của mình, đặt Draco vào trong một chiếc túi to quá cỡ, vuốt ve tai của cậu trong khi cả hai hướng tới Hồ Đen. Theo bản năng, lông của Draco dựng thẳng đứng hết cả lên khi thấy dấu hiệu của nước. Draco rít lên, và Harry nhìn xuống cậu. "Ổn chứ, mèo con?" Draco ngước lên với đôi mắt xám xanh to tròn tràn ngập sợ hãi, Harry không thể cưỡng lại việc ôm chặt lấy chú mèo con của mình vào lồng ngực, và giữ cậu ở đó. "Ổn cả mà", Harry trấn an. "Tao sẽ không để chuyện gì xảy ra với mày đâu", anh hứa với cậu. Draco cảm thấy bình tĩnh lại khi Harry ôm chặt mình trong lòng ngực và lắng nghe âm thanh đều đều phát ra từ trái tim của Harry. Harry mỉm cười, đi bộ bên dưới những tán cây và mặt trời ấm áp, cảm thấy thật thoải mái khi vuốt ve lông của Draco. Harry ngồi xuống, giữ chặt chú mèo trong lồng ngực, và dựa đầu vào một thân cây. Trèo lên vai Harry, Draco yên vị trên đầu anh, cuộn tròn người lại và lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Một tuần kì lạ không rõ ràng của Draco trôi qua. Cậu cảm thấy thời gian làm một con mèo vừa nhanh lại vừa chậm, cậu hoàn toàn cảm thấy mất phương hướng và không có bất kì khái niệm nào về một ngày nữa. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, trừ lúc ăn, lúc ngủ và ôm ấp với Harry.

"Tao sẽ nhớ việc chú mèo nhỏ của mình luôn cuộn tròn bên cạnh tao lúc ngủ đấy," Harry thú nhận khi hai người tiến đến bệnh thất. "Nhưng tao sẽ rất vui khi bạn trai mình nằm cuộn tròn bên cạnh tao", Harry nói thêm. Draco cười, dễ dàng trườn lên vai Harry. Các học sinh đã cư xử bình thường trở lại, họ đã quen với việc thấy Harry cùng với chú mèo của mình xung quanh trường. Draco khá hài lòng với việc đó, nhưng cậu phải thú nhận rằng cậu sẽ nhớ việc làm một chú mèo, chỉ một chút thôi.

Bệnh thất trông vắng vẻ, thoáng mát sạch sẽ khi họ đến. Madam Pomfrey mỉm cười, bế Draco lên và đặt cậu xuống một chiếc giường có sẵn một chiếc đĩa nhỏ. Bà đổ thuốc giải vào trong chiếc đĩa và đặt nó trước mặt Draco. Draco tiến đến chỗ chiếc đĩa, cúi xuống uống một chút. Một lúc sau, cậu chẳng cảm thấy có gì xảy ra, cúi xuống tiếp tục uống. Rồi đột nhiên mọi thứ xung quanh bất ngờ quay cuồng, Draco chớp mắt nhìn xuống chiếc đĩa bên dưới mình, và thấy đôi bàn tay người. Draco nhảy ra khỏi giường, chui vào lòng tay Harry. Harry cười toe toét, ôm cậu thật chặt.

"Thật tốt khi mày đã trở lại, mèo con." Harry nói khiến mặt Draco đỏ rực lên, nóng bừng, cậu giấu mặt mình vào vai Harry.

"Mày nặng hơn mày nghĩ đấy, tao không nghĩ rằng có thể bế mày về kí túc xá của chúng ta được đâu." Harry trêu chọc.

"Ý mày là tao béo đấy à?" Draco hờn dỗi.

"Đúng là mày rồi." Harry cười thầm. "Tao nhớ cái thái độ hỗn xược của mày, dù vậy tao phải nói rằng thái độ của con mèo cũng giống đó." Harry nắm lấy tay Draco và cả hai sóng bước rời khỏi bệnh thất, trở về kí túc xá của họ. Chỉ có Harry và con mèo nhỏ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro