Chương 8: Thư gọi từ Hogwarts
Cảnh tượng này sẽ thật ấn tượng. Ngài bóng đen đứng trên bậc thang cao nhất, như một bóng ma của quyền lực và sự chiếm hữu. Thư nhập học của Hogwarts được kẹp giữa những ngón tay thon dài, trắng muốt của hắn, giống như một thứ hiện vật quý giá, sẵn sàng đón chờ Harry trở về. Những ngón tay ấy không có dấu vết tuổi tác, mượt mà đến mức có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chúng, như thể chúng không phải là của một con người mà là một thứ gì đó vô hình và khắc nghiệt.
Khi Harry bước vào, ánh sáng yếu ớt của buổi chiều muộn phản chiếu lên làn da của bóng đen, khiến mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ nhạt. Cả căn biệt thự như ngừng thở. Mắt Harry ngước lên, thấy bóng đen đứng đợi sẵn, ánh mắt hắn chứa đựng sự lạnh lẽo nhưng cũng đầy quyền lực, giống như muốn điều khiển không chỉ không gian này mà cả thời gian.
"Chào mừng về nhà, Athelstan."
Harry nghe thấy giọng hắn vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để mọi thứ trong phòng dừng lại một nhịp. "Thư của con đã đến." hắn nói, giơ tay lên, cho phép Harry nhận lấy thư, nhưng vẫn giữ một khoảng cách không thể chạm vào.
Harry nắm lấy phong bì, cảm nhận sức nặng của nó trong tay mình, một cảm giác đặc biệt khi nhận được thứ gì đó từ một nơi mà cậu từng đặt chân tới.
Bóng đen đứng đó, không vội vàng, nhưng từng cử chỉ của hắn như được tính toán tỉ mỉ. Khi Harry vừa nhận lấy thư nhập học, hắn tiến lại gần, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu, như thể thấu suốt mọi suy nghĩ. Không một lời nói, chỉ một động tác nhẹ nhàng – hắn tháo chiếc nơ tinh tế ở cổ áo Harry, tay hắn vuốt nhẹ qua, như thể muốn xoa dịu điều gì đó đã bị bỏ quên.
Cử chỉ đó không chỉ đơn thuần là hành động chăm sóc, mà còn là một dấu hiệu của sự quyến luyến, một sự chạm khẽ của thời gian. Thời gian quá lâu, quá dài mà bóng đen không thể kiềm chế, khiến hắn phải dịu dàng một cách lạ thường. Những ngón tay lạnh lẽo ấy khẽ chạm vào cổ Harry, giữ lại một chút cảm giác tồn tại trong thế giới của hắn, trong lúc cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì.
Rồi, không thể kìm lòng, bóng đen vòng tay ôm lấy Harry, áp cậu vào lồng ngực mình. Cái ôm không nhẹ nhàng như những cái ôm thông thường, mà đầy sự sở hữu, như muốn khẳng định rằng Harry luôn thuộc về hắn. Một cái ôm chặt, một cái ôm kéo dài trong những giây phút đầy ắp cảm xúc, khiến Harry cảm nhận được sự mạnh mẽ của bóng đen, nhưng cũng là sự gắn kết không thể phá vỡ.
Khi chiếc nơ đã được tháo ra, bóng đen để nó nằm gọn trong tay, rồi cuối cùng cũng buông một câu như muốn kết thúc cuộc trò chuyện này: "Chào mừng về nhà, Harry."
Lời nói ấy đầy sự sở hữu và kiên quyết, một nhắc nhở rằng dù cậu có lớn lên đến đâu, thì nơi này vẫn sẽ luôn là nhà của Harry – và tất nhiên, của cả hắn.
Athelstan dẫn Harry qua hành lang rộng lớn của biệt phủ Romandefil, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, như một cái móc vô hình, không thể tách rời. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu yếu ớt dần dần soi ra những bóng tối xung quanh, nhưng dường như không đủ để xua tan đi cái không khí nặng nề, như thể những bức tường ở đây đều đang dõi theo từng bước chân của họ. Hành lang dài và u tối này chẳng khác nào một con quái vật đang rình rập, với những góc khuất đầy bóng tối im lặng.
Khi họ tiến về phía trước, bóng đen không vội vã, chỉ đưa mắt quan sát mọi thứ một cách kiên định, như thể đang dẫn dắt Harry vào một không gian mà cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết. Harry cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể lý giải được. Bóng đen giữ im lặng, sự có mặt của hắn như thể đã ăn sâu vào từng bức tường, từng góc cạnh của biệt phủ này.
Quản gia, luôn im lặng và tỉ mỉ, đi phía sau, đốt những ngọn đèn dầu ở những góc khuất dọc hành lang. Mỗi lần ngọn lửa bùng lên, một phần không gian trở nên sáng sủa hơn, nhưng ngay khi ngọn lửa tắt đi, bóng tối lại lấp đầy ngay lập tức. Quản gia không nói gì, chỉ hành động với sự chuyên nghiệp, như thể đã quá quen thuộc với những sự thay đổi này, biết rõ nơi nào cần ánh sáng và nơi nào có thể để bóng tối ngự trị. Những bước chân của ông ấy nhẹ nhàng nhưng vẫn mang một sức nặng, một phần của cuộc sống lâu dài trong biệt phủ này, nơi mà mọi thứ đều mang một tầng nghĩa sâu sắc, khó lý giải.
Athelstan không quay lại nhìn Harry, chỉ dừng lại khi đến trước cửa phòng của cậu. Lúc này, tay hắn từ từ rời khỏi vai Harry, nhưng không hề có sự tách biệt, mà như thể vẫn có một sự ràng buộc vô hình, một phần không thể thiếu trong sự tồn tại của cậu ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro