Chương 7: Món quà cho tương lai
Tiệm sách lặng lẽ, những cuốn sách cũ dày đặc trên các kệ, không có dấu hiệu của sự sống. Nhưng khi bước xuống những bậc thang gập ghềnh, không gian dần mở rộng, và họ rơi vào một hành lang tròn, rộng lớn, tỏa ra một cảm giác u tối như một không gian khác biệt với thế giới bên ngoài. Bức tường xung quanh được chạm trổ tinh xảo với những đường nét kỳ quái, và đèn dầu yếu ớt rọi sáng từng bước đi của họ.
Cả ba đi qua các dãy hành lang dài và mờ mịt, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa lớn dẫn vào phòng đấu giá. Bên trong, một khán đài tròn vây quanh sân khấu, với những chỗ ngồi xa xôi. Ghế tựa kiểu cổ điển, một bàn nhỏ với thức ăn nhẹ và danh sách vật phẩm đấu giá được đặt trên bàn, những chiếc bảng số trưng bày rõ ràng bên cạnh. Quản gia đứng một bên, khẽ cúi đầu, mở cuốn danh sách ra và kiểm tra lại ngân sách mà họ mang theo. Hắn đối chiếu với các vật phẩm trong buổi đấu giá, nhưng ánh mắt sắc bén của ông không thể ngừng quan sát những khách mời khác.
Những quý tộc, tất cả đều đeo mặt nạ, bước vào từng bước chậm rãi, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng. Không ai nói về những chiếc mặt nạ, không ai thắc mắc về sự kỳ lạ này. Đó như một tín hiệu, một đòn phủ đầu mà họ phải chấp nhận. Một quy tắc bất thành văn, khắc nghiệt, mà ai cũng hiểu rõ: trong buổi đấu giá này, không ai là ai, không ai được là chính mình.
Harry ngồi trên ghế, dựa người ra sau với vẻ lười biếng. Cậu không thực sự quan tâm đến những điều đang diễn ra xung quanh, nhưng giọng thì thầm của bóng đen luôn hiện diện trong đầu cậu, như một sự chỉ dẫn âm thầm. Đôi khi, lời nói của hắn như một cái bóng ma, luẩn quẩn bên tai, khiến Harry khó mà dứt ra khỏi những ý nghĩ bồng bột của mình. Cậu vẫn nhìn xung quanh, theo dõi từng vị khách mời bước vào với vẻ kiêu ngạo quen thuộc, nhưng trong mắt cậu, tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.
Người đấu giá bước vào, với hàng dài những tay bê vật phẩm theo sau, tạo thành một đoàn rực rỡ dưới ánh sáng mờ ảo. Anh ta đứng ở vị trí trung tâm, chiếc búa trong tay, ánh mắt tự tin và nụ cười khẽ lướt qua mọi người. Một cơn gió nhẹ như lướt qua căn phòng khi anh ta mở màn buổi đấu giá, giọng nói trầm ấm và đầy quyền lực vang lên, "Chào mừng quý vị đến với buổi đấu giá đêm nay. Những món đồ quý giá đang chờ đợi người chiến thắng. Hãy để cuộc đấu giá bắt đầu!"
Anh ta đưa ánh nhìn từ khán đài tới từng vị khách, đôi mắt lướt qua những chiếc mặt nạ ẩn sau, và tiếp tục, "Vật phẩm đầu tiên, quý vị sẽ không muốn bỏ lỡ. Một tác phẩm nghệ thuật đến từ những thời đại đã qua..."
Bóng đen, dù không hiện hữu nhưng vẫn luôn ở đó, như một hơi thở vắng mặt, tiếp tục thì thầm trong tâm trí Harry. Những lời của bóng đen sắc bén như dao cạo, "Cẩn thận, bé thỏ. Mọi thứ đều có giá của nó..."
Khi người gõ búa bước vào, những tay bê vật phẩm theo sau, anh ta bắt đầu một cách sôi động, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng, dẫn dắt mọi người vào cuộc đấu giá. Món đầu tiên là chiếc đồng hồ bỏ túi cổ xưa, mặt kính mờ đục, tinh xảo từng chi tiết chạm khắc. Tiếp theo là bộ ly rượu pha lê bóng loáng, những hoa văn uốn lượn như sóng biển vỗ về bờ. Những món đồ khác cũng được đưa ra, nhưng chẳng có gì đặc biệt.
Và rồi, cuối cùng, chiếc hộp đen được đưa ra. Người gõ búa hất nhẹ nó lên, mở ra. Một bộ trang sức obsidian – ghim cài áo, khuy măng sét, và chiếc nhẫn. Món cuối này đặc biệt thu hút sự chú ý, chiếc nhẫn obsidian đen bóng, với một viên đá ở giữa có ánh sáng kỳ lạ, như thể đang thở, lấp lánh trong bóng tối. Harry không thể rời mắt khỏi nó. Như một sự thôi thúc, bàn tay cậu bất giác cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác như có ai đó đang gãi nhẹ vào lòng bàn tay mình. Bóng đen, dù không thể nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, kêu gọi, xúi giục.
Quản gia đứng bên cạnh, tưởng rằng Harry thích thú với món đồ, bèn giơ bảng lên, ra giá. Một sự im lặng dâng lên trong phòng, trước khi có những tiếng xì xào của các quý tộc khác bắt đầu tham gia. Mỗi người đều đẩy giá lên cao, như thể không ai muốn thua trong cuộc đấu này. Nhưng khi giá đã quá cao, Harry không thể không liếc nhìn quản gia một cái. Ánh mắt cậu đầy ẩn ý, như một dấu hiệu kết thúc. Quản gia hiểu ngay, ông ta gật đầu ra hiệu. Một cái gật nhẹ, và chỉ trong tích tắc, một cú gõ búa vang lên, đánh dấu sự kết thúc của cuộc đấu giá. Món đồ đã thuộc về Harry, như một món quà, và tất nhiên, như một phần của quyền lực tối thượng mà bóng đen muốn cậu nắm giữ.
Harry mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau khi món đồ được giao cho quản gia, Harry và ông ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng đấu giá, hướng về lối ra.
Cái gõ búa vừa vang lên như một tiếng chuông đánh thức sự tỉnh táo trong không gian tĩnh lặng đó, và những quý tộc đeo mặt nạ bắt đầu tản ra, mỗi người một hướng, đôi khi ánh mắt lướt qua Harry, lén lút dõi theo. Cảm giác căng thẳng còn đọng lại trong không khí, nhưng Harry vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, không để lộ sự kích động. Cậu quay lưng, bước ra khỏi căn phòng một cách nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì quan trọng vừa xảy ra.
Ra ngoài cổng, chiếc xe Lister Storm đen bóng đã chờ sẵn. Quản gia mở cửa xe, một cử chỉ điềm đạm và đầy phép tắc. Harry chui vào trong xe, ngả người tựa vào ghế bọc da mềm mại, thở dài nhẹ nhõm. Cảnh tượng đấu giá, sự căng thẳng, và những ánh mắt theo dõi vẫn còn vương vấn trong đầu cậu. Mặc dù chiến thắng, nhưng cảm giác bị giám sát không bao giờ hoàn toàn rời đi.
Quản gia cũng bước vào, ngồi yên lặng bên cạnh Harry, đôi mắt vẫn không ngừng đảo quanh như một con mắt luôn cảnh giác. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, vút qua những con đường đêm London, mang theo cái lạnh của mùa đông.
Khung cảnh bên ngoài xe thay đổi khi chiếc xe lướt qua những góc phố tối tăm, nơi ánh sáng của đèn đường chỉ đủ soi sáng phần nào bề mặt của những cửa hiệu đóng cửa, vách tường bụi bặm, những mảng rác thải vứt bừa bãi cạnh những thùng rác đầy ứ, những bóng người nghèo khó đang lang thang. Những cảnh tượng ấy không mấy ai để tâm, nhưng chúng lại là phần không thể thiếu của London, phần tối tăm mà chẳng ai muốn thừa nhận.
Một vài phút sau, chiếc xe vọt qua những con đường rộng hơn, ánh sáng dần trở lại, và không gian quanh họ trở nên tĩnh lặng hơn. Harry nhìn qua cửa sổ, ánh mắt lơ đãng, nhưng trong lòng lại đang quay cuồng với những suy nghĩ về món đồ mới có trong tay – chiếc nhẫn obsidian. Một món đồ mà Harry biết rõ, chẳng phải đơn giản như nó có vẻ ngoài.
Khi xe quay vào khuôn viên biệt thự Romandefil, Harry thoáng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, giống như không gian nơi đây đã được bóng đen khéo léo điều chỉnh. Biệt thự vẫn giữ vẻ sang trọng, nhưng lại có gì đó khác biệt so với lần đầu Harry đến. Bóng đen đã bắt đầu thay đổi nó, "baroque hóa" mọi thứ, thêm vào những chi tiết thể hiện quyền lực và sự chiếm hữu của hắn.
Chiếc xe dừng lại trước cửa chính, tiếng bánh xe dừng lại trên nền đất như một dấu hiệu của sự kết thúc. Quản gia bước ra, mở cửa cho Harry. Cậu bước xuống, mắt nhìn thẳng về phía cửa vào, nơi ánh đèn yếu ớt phản chiếu qua những ô cửa sổ cao, nhưng lại không thể xua đi bóng tối đang len lỏi xung quanh. Bóng đen đâu đó gần đó, trong không gian này, vỗ về, kiểm soát, theo dõi từng động thái của Harry.
"Chúng ta về rồi," Quản gia nói, giọng ông vẫn luôn giữ vẻ kiên định, đôi mắt không hề rời khỏi Harry.
Harry gật đầu, không nói gì thêm, chỉ thả mình bước vào trong biệt thự, nơi bóng tối đang chờ đón cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro