Chương 6: Lá thư từ khói mù
Dưới ánh sáng mờ của buổi chiều, quản gia bước vào phòng với tờ thư nắm chặt trong tay, và đưa cho Harry, người đang ngồi bên cửa sổ, đọc một cuốn sách về thế giới phép thuật. Cuốn sách nhỏ bé đó có những trang giấy vàng nhạt, vết mực loang loáng những phép thuật kỳ lạ, nhưng Harry không mấy chú ý vào nó lúc này. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào lá thư mà quản gia đưa đến.
Lá thư được viết trên nền giấy màu vàng be, với những hoa văn ẩn kín đáo chỉ lộ ra khi ánh sáng phản chiếu đúng cách. Dấu sáp màu tím, ấn tượng và đầy uy lực, đã khiến nó trông vô cùng sang trọng. Ngón tay Harry lướt qua mép thư, cảm giác có điều gì đó đặc biệt ẩn giấu phía trong. Quản gia vẫn đứng bên cạnh, đôi mắt sắc bén của ông chú ý vào cậu bé, chờ đợi phản ứng.
"Ông có thể mở nó ra," Harry nói, ánh mắt sắc bén lướt qua bức thư.
Harry ngồi ngay ngắn, đôi mắt lấp lánh như đang suy nghĩ về điều gì đó. Cậu đưa tay khẽ vuốt mép lá thư, cảm nhận được sự sang trọng của nó qua những hoa văn mờ ảo in trên bề mặt. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, tạo ra những đường cong huyền ảo trên bức thư, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn. Quản gia đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi cậu bé, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như thường lệ, nhưng rõ ràng là ông ta cũng đang chờ đợi phản ứng của Harry.
Harry đọc xong bức thư, đôi môi khẽ mím lại trong suy tư. Cậu không phải người dễ bị lừa, và thậm chí trong những tình huống này, một thiên thần như cậu cũng sẽ chẳng dễ dàng bị cuốn vào những lời mời có vẻ hấp dẫn. Mặc dù ký ức kiếp trước không còn rõ ràng, nhưng sự tinh tế và khả năng phán đoán vẫn luôn là phần không thể thiếu trong bản chất của cậu.
"Chuẩn bị những điều cần thiết cho buổi đấu giá," Harry nói, giọng cậu trầm tĩnh nhưng có chút kiêu ngạo, mặc dù không bộc lộ rõ ràng. Cậu không cần phải nhắc lại, quản gia hẳn đã hiểu rõ những gì cậu muốn.
Quản gia gật đầu, hơi nghiêng người một chút. "Có cần báo với quý ngài không, thưa cậu?"
Harry mỉm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Không cần. Hắn hẳn sẽ biết." Cậu ngừng một chút, rồi tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng, "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Quản gia khẽ gật đầu, rồi im lặng bước đi để chuẩn bị mọi thứ. Harry quay lại nhìn bức thư lần nữa, tựa như đang suy nghĩ về những gì mình sẽ phải đối mặt trong buổi đấu giá sắp tới. Một lời mời như thế này không phải là chuyện đơn giản, và cậu thừa biết điều đó. Nhưng dù sao, những thử thách chính là thứ mà Harry đã quen thuộc.
Khi chiếc xe Lister Storm bóng loáng lao vút qua những con đường London, tiếng động cơ êm dịu nhưng đầy sức mạnh như xé không khí, mọi thứ xung quanh chỉ còn lại những vệt mờ nhạt, chầm chậm trôi qua cửa sổ. Quản gia ngồi bên cạnh, im lặng nhưng đôi mắt vẫn luôn cảnh giác, dõi theo từng chuyển động trên con đường đầy sương mù. Thế giới ngoài kia trôi qua như một bức tranh xa vời, với những mái nhà đen kịt và những ngọn đèn đường nhấp nháy, không đủ sức xua tan đi cái lạnh của đêm.
Harry ngồi im lặng, đôi mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng cảm giác lạ lẫm lại bắt đầu lấp đầy cậu. Cảm giác như thế giới này không dành cho cậu, dù có vẻ ngoài hoàn hảo đến thế nào. Những hình ảnh của đêm tối cứ chồng lên nhau trong tâm trí, như thể cậu đang bước vào một vũ trụ nơi tất cả mọi thứ đều bị kiểm soát và sắp xếp từ trước.
Khi chiếc xe dừng lại trước một khu chợ đêm vắng vẻ, Harry cảm thấy sự khác biệt rõ rệt. Đó không phải là một khu phố sầm uất hay nơi náo nhiệt. Cảnh vật xung quanh chỉ có những gian hàng đóng cửa, những ngọn đèn mờ ảo chiếu xuống mặt đường gồ ghề. Không gian này lạnh lẽo và nhạt nhẽo, không có dấu hiệu của sự sống, giống như một cái gì đó bị bỏ quên từ lâu.
Hai người bước xuống xe. Quản gia là người đầu tiên bước ra khỏi xe, nhìn quanh cẩn thận, rồi gật đầu nhẹ với một người đứng gần đó. Một người dẫn đường xuất hiện từ trong bóng tối, dáng vẻ cao ráo và nghiêm nghị, như thể đã chờ đợi từ lâu. Người đó tiến lại gần, kiểm tra thư mời của Harry một cách nhanh chóng và đầy nghiêm túc. Sau đó, với một cử chỉ mời, hắn ta dẫn đường cho hai người, bước qua những lối đi hẹp của khu chợ, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn đường hầu như không đủ để xua đi cái lạnh lẽo trong không khí.
Đoàn người bước vào một con hẻm, đi qua một cửa tiệm sách cũ kỹ, nơi những chiếc biển hiệu đã bạc màu và những ô cửa sổ bị mờ đi bởi thời gian. Người dẫn đường không nói gì, chỉ gật đầu với một người đứng sau quầy sách và dẫn Harry cùng Quản gia xuống một lối đi nhỏ.
Đi xuống những bậc cầu thang hẹp, không khí càng trở nên lạnh lẽo và chật chội. Họ dừng lại ở một hành lang tròn, rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì họ đã đi qua. Những bức tường đá lạnh lẽo, ánh sáng từ những ngọn đèn tỏa ra một màu vàng mờ nhạt, lấp lóe trong không gian như thể có gì đó đang lẩn khuất trong bóng tối.
Harry cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Mọi thứ xung quanh như thay đổi khi họ tiến sâu vào bên trong. Không gian không còn là nơi của sự tĩnh lặng và vắng vẻ mà là nơi chứa đựng một sự bí mật, một cảm giác như thể mọi thứ ở đây đều có mục đích và đều được kiểm soát. Harry không biết điều gì đang chờ đợi, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng điều này có liên quan đến những sự kiện mà bóng đen đã chuẩn bị cho cậu.
Quản gia đi sát sau cậu, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh, luôn cảnh giác với mọi động tĩnh. Mọi thứ đều dường như là một phần của kế hoạch mà bóng đen đã vạch ra, và Harry, dù có hơi bối rối, vẫn cảm thấy có gì đó thuộc về mình ở đây, dù cậu không hiểu hết mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro