Chương 5: Góc Khuất Phồn Vinh
Buổi sáng mù sương ở con phố sầm uất tại London, nơi mà những bước chân người qua lại vội vã, trong khi những chiếc xe buýt đỏ lớn lao qua các ngã rẽ, chở những người dân bình thường đi về công việc của họ. Harry đứng bên cửa sổ của biệt phủ, mắt nhìn ra ngoài với sự tò mò, và một phần trong cậu cảm thấy một sự khao khát mãnh liệt.
Bóng đen - Mr. Athelstan - vẫn đang ở trong tình trạng không thể rời đi, do phải "tiêu hóa" những gì đã nuốt chửng. Mọi thứ đều im lặng, như thể bóng đen không hề tồn tại trong không gian này. Và khi cậu cảm thấy lặng lẽ trong cô đơn, một tiếng gõ cửa vang lên.
"Harry", giọng ông quản gia trầm ấm, "đã đến lúc".
Harry quay lại, thấy ông quản gia đứng đó, tay cầm một tờ ghi chú mà cậu nhận ra ngay lập tức là của bóng đen. Đó là sự cho phép duy nhất để Harry ra ngoài thế giới Muggle - một phép tắc rõ ràng, nhưng cũng đầy uy lực. Mặc dù chỉ là một tờ giấy, nó mang theo sự kiểm soát tuyệt đối từ Mr. Athelstan.
"Chúng ta đi thôi", ông quản gia nói, không biểu lộ cảm xúc, chỉ với ánh mắt lạnh lùng.
Harry gật đầu, cảm giác như một bức tường chắn chắn đang bao quanh cậu. Cậu không thể lạ lẫm với sự nghiêm khắc và lạnh lùng của ông quản gia, nhưng ít nhất cậu sẽ có cơ hội nhìn thế giới thực một lần.
Khi ra ngoài, ông quản gia không ngừng quan sát từng bước đi của Harry, không để cậu đi quá xa. Harry cảm nhận được sự kiềm tỏa, nhưng cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để khám phá.
Cậu theo ông, mắt mở to nhìn ngắm mọi thứ xung quanh - những cửa hàng kỳ lạ, những con phố nhộn nhịp, và những người Muggle không có chút gì đặc biệt, ngoài những bước đi vội vã, những cuộc trò chuyện không bao giờ ngừng.
Chuyến đi của Harry ra ngoài, dù không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần duy nhất có một cảm giác kỳ lạ lạ lùng. Và trong cái im lặng của ông quản gia, sự hiện diện của bóng đen vẫn luôn theo dõi từ xa, dù cậu không thể nhìn thấy.
Buổi sáng mù sương ở con phố sầm uất tại London, ngôi biệt thự kiểu Gothic vẫn đứng đó, vững chãi và kiêu hãnh giữa dòng đời vội vã. Sương mù vẫn lơ lửng, quấn quýt khắp nơi như một lớp màn mỏng, làm mờ đi những ngôi nhà, những người qua lại. Ông quản gia già, người có thâm niên dài trong các gia đình quý tộc, bước ra từ bóng tối của căn biệt phủ, ánh mắt lạnh lùng và trầm lặng, như thể ông đã quen với sự tĩnh lặng của những không gian này. Mỗi cử động của ông đều nhẹ nhàng, như không muốn phá vỡ sự yên bình kỳ lạ giữa hai con người – một cậu bé và một người bảo vệ đã quen với bóng tối.
"Chúng ta đi ăn sáng.", ông nói ngắn gọn, giọng không hề có dấu hiệu thân mật nhưng vẫn đầy sự quan tâm, như thể đây là một nhiệm vụ mà ông không thể lơ là. Harry gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cậu bé, giờ đã quen với sự im lặng của ông, hiểu rằng trong cái thế giới này, mọi thứ đều phải được chuẩn bị chu đáo, kể cả bữa sáng.
Khi họ bước ra ngoài, không khí lạnh của London vội vã chạm vào da Harry. Con phố trước mặt họ chẳng có gì đặc biệt, ngoài những ngôi nhà xám xịt, những quầy hàng vội vã mở cửa, và tiếng còi xe ngựa ầm ĩ xung quanh. Nhưng cái mà Harry không thể bỏ qua là những góc khuất, nơi thế giới dường như chìm trong bóng tối, như thể tách biệt hoàn toàn với những gì đang diễn ra trước mắt cậu. Đoàn người qua lại vô tình bước qua những thùng rác lộn xộn vứt bừa bãi bên hẻm tối, nơi mùi hôi thối và mốc meo len lỏi vào không khí. Các ăn mày, tay cầm những chiếc mũ rách nát, cố gắng xin vài đồng từ những người qua đường nhưng bị xua đuổi một cách tàn nhẫn, ánh mắt của những người qua lại lạnh lùng, như thể họ không muốn bị liên lụy vào cuộc sống của những kẻ nghèo khổ đó.
Harry cảm thấy đôi mắt mình bị hút về phía những góc tối ấy, nơi cuộc sống không hề giống như những gì cậu thấy trên những con phố lớn với những cửa hàng hào nhoáng. Nhưng ngay khi cậu bắt đầu ngó lại, ông quản gia đã nhanh chóng bước lên một bước, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đẩy đầu Harry về phía trước, chặn tầm mắt của cậu. "Chúng ta không có thời gian cho những thứ đó," ông nói, giọng nghiêm nghị và không thể phản bác. Harry, dù chưa thật sự hiểu hết, chỉ im lặng bước theo ông.
Họ dừng lại ở một nhà hàng sang trọng, nơi ánh sáng vàng ấm áp chiếu ra từ những cửa kính lớn. Ngay khi bước vào, không khí bên trong lập tức khác biệt hẳn so với thế giới ngoài kia. Mùi thơm nức mũi của những món ăn tinh tế hòa lẫn với tiếng cười nói, tiếng ly chạm vào nhau vang lên giữa những dãy bàn gỗ lớn được bao quanh bởi những chiếc ghế bọc da bóng loáng. Nhân viên nhà hàng cúi đầu cung kính khi nhìn thấy họ, nhưng ánh mắt của Harry lại đắm chìm trong không gian xa hoa này, một không gian hoàn toàn khác biệt với những gì cậu vừa thấy ngoài kia.
"Chọn món đi, cậu cần ăn gì?" Ông quản gia hỏi ngắn gọn, tiếp tục không thay đổi thái độ lạnh lùng của mình. Harry mỉm cười, đầu óc vẫn còn đang bận bịu với những hình ảnh từ góc phố tối tăm ngoài kia. Nhưng dù sao, cậu cũng chọn món ăn nhanh chóng, không hỏi thêm gì, như thể việc này đã trở thành thói quen. Trong khi đó, ông quản gia ngồi yên, mắt chăm chú nhìn từng động tác của Harry nhưng không nói gì thêm.
Sau khi ăn sáng xong, họ tiếp tục chuyến đi đến cửa hàng đặt làm trang sức. Lối vào cửa hàng ẩn mình dưới một con phố nhỏ, nơi những cửa kính mờ đục và ánh sáng u ám từ bên trong phản chiếu lên mặt đường ướt đẫm. Trong không gian tĩnh lặng của cửa hàng, ông quản gia đã chỉ định những món đồ tinh xảo cần thiết cho Harry, từ chiếc ghim cài áo cho đến khăn lụa thêu tay cầu kỳ. Cậu bé không hỏi gì về sự lựa chọn của ông, chỉ nhìn ngắm mọi thứ xung quanh với ánh mắt thán phục, nhưng khi ông quyết định thay chiếc ghim cài áo, Harry lại có một chút thắc mắc.
"Ông có chắc chiếc ghim này phù hợp không?" Harry hỏi, ngón tay chỉ vào chiếc ghim bạc tinh tế.
"Phù hợp hơn rất nhiều so với chiếc cũ," ông quản gia trả lời, không thêm lời giải thích nào. Từ đầu đến cuối, ông không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay bực bội.
Ra khỏi cửa hàng, họ trở lại con phố nhộn nhịp, nhưng Harry không thể không cảm thấy sự hiện diện của một bóng mắt từ đâu đó. Cậu cảm nhận được, như thể có ai đó đang theo dõi mình. Đúng lúc đó, từ một góc khuất của con phố, hai người lạ mắt đang đứng, ánh mắt của họ dường như không rời khỏi Harry. Một trong số họ quay sang người kia, giọng nói thì thầm như thể một cuộc trao đổi bí mật.
"Chắc cậu đã nhìn thấy thằng nhóc kia rồi," người lạ nói, giọng đầy sự chế giễu. "Một cậu ấm còn bồng bột, đua đòi, và không thiếu tiền. Cứ như thể cả thế giới này đều phải thuộc về nó. Ngốc nghếch."
Người kia chỉ im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Harry, sự nghiêm nghị và cẩn trọng trong cách quan sát của họ khiến không khí dường như căng thẳng hơn bao giờ hết. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần theo dõi thêm. Cuộc đấu giá sắp tới sẽ là cơ hội để chúng ta biết thêm."
Cuộc trò chuyện này không kéo dài lâu, nhưng nó đủ để làm dấy lên trong Harry một cảm giác bất an khó tả. Cậu không biết, nhưng bóng đen vẫn luôn ở gần đó, bảo vệ và che chở, như một bóng ma lặng lẽ đang theo dõi từng bước chân của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro