Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chạm Vào Bóng Tối

Harry cảm nhận được bóng đen đeo bám phía sau, như một cơn ác mộng không bao giờ chịu buông tha. Nó là hiện thân của những nỗi đau, những vết thương trong tâm hồn cậu—những ký ức u ám, những suy nghĩ tiêu cực luôn quẩn quanh. Bóng đen không biết im lặng, nó thì thầm không ngừng, như thể từng lời nói là một lưỡi dao cắt vào lòng cậu, khuyên cậu làm những điều sai trái. Nhưng lần này, nó không còn chỉ là bóng tối mơ hồ trong tâm trí cậu, mà đã hóa thành một thực thể rõ ràng, với tiếng gót giày vang lên đều đặn, đầy ác ý. Cảm giác nó như một cơn sóng đen đang lao tới, đuổi theo từng bước chân của Harry, vặn vẹo và đầy đe dọa.

Harry không thể không quay lại, và ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rợn người của bóng đen. Nhưng khi nhìn vào, không có gì ngoài không gian trống rỗng. Dù vậy, những âm thanh lạnh lẽo vẫn vang vọng trong đầu cậu, không thể xua tan. "Cậu không thể trốn thoát," giọng nói thì thầm, sắc bén và lạnh lẽo, "Mọi thứ cậu làm đều vô nghĩa."

Harry cảm thấy sự tự tin trong mình dần biến mất. Mọi quyết định cậu đưa ra đều mang theo một nỗi lo sợ, như thể mỗi bước đi đều có thể dẫn đến sự hủy diệt. Bóng đen không còn chỉ là những bóng hình đáng sợ trong tâm trí cậu nữa. Nó đã trở thành một lực lượng mạnh mẽ, thực sự, ác ý và đe dọa, khiến mọi sự cử động của Harry trở nên chật vật. Cậu cảm thấy như mình đang bị kéo vào một cái hố sâu không đáy mà không thể thoát ra.

"Cậu sẽ làm gì khi không còn đường lui?" giọng nói vang lên lần nữa, đầy thách thức.

Harry không trả lời, chỉ quay người và chạy. Nhưng dù có chạy thế nào, bóng đen vẫn luôn kịp theo sau, không bao giờ bỏ cuộc. Cậu cảm thấy những bước chân đó, không chỉ là sự truy đuổi mà còn mang theo một cảm giác kiên định, như thể bóng đen không hề muốn rời bỏ cậu.

Cuối cùng, Harry đứng lại, không còn lùi bước nữa. Cảm giác lạnh giá từ bóng đen ngày càng mạnh mẽ, nhưng có một điều gì đó khác biệt. Bóng đen này không chỉ đe dọa cậu; nó giống như một thứ gì đó lấp lánh trong bóng tối, một sự khao khát không thể phủ nhận. Harry cảm nhận rõ ràng, mặc dù không thấy hình dáng rõ rệt, nhưng vẫn có một cái gì đó đang nhìn mình, đang quan sát từng cử động của cậu.

"Cậu không thể bỏ rơi tôi," giọng nói vang lên lần nữa, lần này không còn sắc bén mà nhẹ nhàng, đầy đau đớn, "Tôi là tất cả những gì cậu có. Cậu không thể chạy trốn khỏi chính mình."

Bóng đen bắt đầu vặn vẹo, quay vòng quanh cậu, như thể nó đang tìm kiếm cơ hội để tiến gần hơn. Những bước chân vang lên, nhưng lần này chúng không chỉ đơn thuần là sự truy đuổi; chúng như chứa đựng một nỗi nhớ, một sự quyến luyến không thể tách rời. Harry cảm nhận được sự hiện diện đó, rõ ràng hơn bao giờ hết. Mỗi lời thì thầm của bóng đen xâm chiếm tâm trí cậu, như kéo cậu vào một vòng xoáy cảm xúc lạ lùng—vừa sợ hãi, vừa thương cảm.

"Cậu có hiểu không?" giọng nói vang lên lần nữa, nhẹ nhàng hơn, như thể cầu xin, "Tôi không chỉ là nỗi sợ hãi, tôi là phần cậu không thể từ bỏ."

Harry cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua lưng mình. Cậu quay lại, nhưng thay vì tránh né, lần này, cậu đứng vững, đối diện với bóng đen. Cảm giác lạnh giá vẫn đậm đặc xung quanh, nhưng giờ đây, Harry cảm nhận được sự đau đớn và cả yêu thương từ chính bóng đen ấy. Cậu biết, bóng đen này chính là những phần tối trong tâm hồn mình—những sai lầm, những nỗi đau chưa được chữa lành. Tuy nhiên, Harry cũng biết rằng cậu không thể để nó tiếp tục điều khiển mình.

"Mày có thể là bóng tối trong quá khứ của ta," Harry nói, giọng khàn đi vì mệt mỏi, "Nhưng ta sẽ là ánh sáng trong tương lai của chính mình."

Và ngay khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, Harry cảm thấy mình kiệt sức. Cậu ngất đi, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm tin mới. Một niềm tin rằng dù bóng tối có ám ảnh, cậu sẽ không bao giờ là tù nhân của chính mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro