Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Số phận liên kết

Sau khi nghe cụ Ollivander hỏi ai sẽ là người mua đũa trước, với tính cách của Speranza, thì cậu ta đã quyết định nhường Salem mua trước.

Nhưng đời không như cậu nghĩ, bỗng nhiên có một lực đẩy cậu về phía trước, cậu bất chợt bối rối, người đẩy cậu chính là Salem. Nhưng cũng không hỏi nhiều, đi tới trước mặt cụ Ollivander.

"Cháu hẳn là Speranza Ravenclaw? Chà, thú vị thật đấy" Ông ấy nói, rồi rút ra một cuộn dây thước có khắc những họa tiết bạc vô cùng tinh xảo.

Ông bắt đầu đi tìm kiếm cây đũa phép phù hợp bằng cách hỏi cậu về tay thuận, rồi ông dùng cuộn dây thước đo những bộ phận của cậu. Cụ cũng chả quên phổ cập kiến thức cho hai người bạn trẻ trong lúc đo lường vì thói quen nghề nghiệp.

"Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác."

Sau khi hoàn tất khâu đầu tiên xong, cụ liền đưa ra cây đũa trước mặt cậu "Được rồi, cháu thử xem sao"

"Vâng ạ" Cậu liền đưa đôi bàn tay của mình chạm vào đôi đũa.

"Gỗ được làm từ cây tần bì, lõi của loài Bạch Kỳ Mã và dài 7,4 inch. Thử vung đũa thử đi chàng trai trẻ" Cụ Ollivander yêu cầu cậu thử vẩy cây đũa.

"Vâng ạ" Nói rồi cậu liền có hành động vung cây đũa. Thật kỳ lạ, nó chả có phản ứng gì cả.

Ollivander thấy chẳng có chuyện gì xảy ra thì liền bảo "Ồ, không được sao. Để ta đi tìm cây đũa khác cho cháu"

Cậu im lặng đặt cây đũa vào trong chiếc hộp.

Cụ Ollivander tiếp tục lục lọi và tìm kiếm cây đũa khác cho cậu trong hàng nghìn cây đũa ở đây.

"Đây rồi, đầy rồi. Gỗ dẻ gai, lõi được làm từ sợi tim rồng và dài 6 inch" Cụ Ollivander nói và bước ra cùng với chiếc hộp gỗ, được điêu khắc và trạm trổ vô cùng tinh xảo. "Thử đi nào cậu bé"

Cậu nghe lời cụ Ollivander, vung cây đũa vừa mới được đem ra.

Đôi đũa chỉ phản ứng được một tý thì liền ngưng lại, chả có tác động gì cả.

"Ồ, lại không được à. Vậy thì hãy thử tìm cây khác nhé?" Cụ Ollivander nói rồi sải bước vào sâu bên trong.

"Vâng ạ" Cậu nói. Có vẻ như sẽ rất lâu thì mới tìm được cây đũa phù hợp đây.

"Cháu hãy thử cây đũa này đi cậu bé. Gỗ Sồi Anh, lõi được làm từ Đuôi Phượng Hoàng và dài 8 inch" Cụ nói, rồi đưa cây đũa trước mặt cậu. "Thử tiếp nào cậu bé"

Cậu vung cây đũa thêm lần nữa. Cứ tưởng nó sẽ như hai cây đũa kia, chẳng có phản ứng gì cả. Nhưng không, nó đã phản ứng.

Khi cậu vung đũa thì gió và giông bão nổi lên, những tiếng sấm của cơn bão từ đũa rền vang làm cho tiệm của cụ Ollivander đã nát lại càng nát hơn.

"Không được nữa sao. Đừng lo cậu bé à, đũa phép chọn phù thủy chứ không phải phù thủy chọn đũa phép" Cụ ôn tồn bảo. Rồi cụ nhìn cả hai một lúc lâu. Ánh mắt ông như đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ nào đó, ông liền lập tức vào sâu trong tiệm.

Cụ Ollivander ở sâu trông đó một lúc lâu, cụ bước ra cùng với một hộp sắt cũ kỹ đầy bụi trong tay, nhìn cái hộp, nó lớn hơn một hộp gỗ đựng đũa phép lớn gấp đôi.

"Cậu nghĩ nó đựng gì đây, Speranza?" Salem tiến tới, hỏi với giọng điệu tò mò.

Cậu cũng thắc mắc, không biết bên trông chiếc hộp là gì.

Nhìn bề ngoài thì cái hộp trong vô cùng cũ kỹ, chắc chắn nó phải ở trong đấy hơn mấy trăm năm. Cụ Ollivander phải mất kha khá thời gian để mở cái hộp ra. Điều cậu ngạc nhiên đó chính là ở bên trong chiếc hộp là hai cây đũa phép.

Cụ Ollivander cầm lên một cây đũa, ngoắc ngoắc Speranza lại. "Giờ thì thử xem, gỗ óc chó, lõi bằng đuôi vong mã, dài 10 inch."

Cậu nhận lấy cây đũa từ cụ Ollivander. Cậu vẩy nhẹ một cái, làn gió nhẹ nhàng nổi lên, cùng với đó phát ra một ánh sáng có màu vàng kim đầy lấp lánh như những rương châu báu của tên cướp biển Samuel Belamy.

"Quả là một phép màu...Đó là bộ đũa phép dành cho hai kẻ được chọn, do người làm trước của trước ta tạo ra dựa trên một lời tiên tri..." Ollivander kinh ngạc thốt lên, giọng nói và đôi tay có chút run rẩy lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về đũa phép.

Cậu vuốt ve cây đũa trên tay, cũng không quên hỏi về lời tiên tri "Vậy, cụ thể lời tiên tri nói về gì ạ?"

"Chà, họ bảo rằng, sẽ có hai kẻ đến đây vào ngày hôm nay, họ sẽ là những người-"

Chưa kịp để cho cụ Ollivander nói dứt lời thì Salem đã phá tan bằng giọng nói của nhỏ "Nghe tuyệt nhỉ? Kẻ được chọn, hẳn là cậu tự hào lắm nhỉ? Nếu không phiền, cậu có thể nhích sang cho tớ được không? Tớ cũng muốn thử đũa."

Cậu liếc nhìn người con gái trước mặt, mặc dù lời nói như được xin phép, nhưng ngữ điệu lại có phần giống như "Cậu tự nhích qua hay không hay là để tôi đẩy cậu ra". Cậu cười một hồi rồi cũng quyết định nhích qua, nhường đường cho quý cô.

Cậu cũng có cái cảm giác là không nên làm phật lòng của cô gái trẻ có mái tóc màu đỏ cam như gia tộc Weasley này, một người mà cậu đã vô tình gặp ở đâu đó. Và cậu cũng có phần hiếu kỳ về lời tiên tri nên cũng nán lại một chút.

"Ồ, ta không ngờ có ngày mình được gặp một đứa trẻ mang lai lịch đặc biệt như cháu đấy. Để xem nào, ta đoán chắc cái của cô bé là một trong hai cây này, cùng loại với chàng trai Ravenclaw" Bỏ qua các bước tìm đũa phép mà cụ Ollivander đã làm với cậu, ông chìa cái hộp chứa cùng loại đũa phép của cậu ra, giọng nói chắc như đinh đóng cột nói.

Salem có vẻ cứng nhắc nhìn chiếc hộp, nhẹ nhàng cầm đại một cây trong hai lên. Nhìn vẻ mặt của nhỏ có vẻ như là đang hưởng thụ, cổ tay của nhỏ vung đũa, và cậu khá chắc là tùy tiện, thì bỗng một chuỗi ánh sáng bay vút ra, bung ra những ánh pháo hoa có màu đỏ tươi, vừa nổi bật, vừa đẹp đẽ và có chút gì đó khoa trương.

"Tuyệt thật" Cô gái tròn mắt, xoay người sang nhìn tôi rồi đáp "Có nghĩa là chúng ta cùng thuyền rồi phải không? Làm quen lại nào, cứ gọi tớ là Salem."

Cô bạn Salem kia nắm lấy tay cậu, đôi mắt như là một hồ nước lấp lánh đầy ánh sao. Nhưng nhiệt độ từ đôi bàn tay ấy khi chạm vào khiến cậu hơi nhíu mày.

Nó lạnh đến thấu xương, như thể là xác chết dưới nắm mồ đang chạm vào cậu vậy.

Cậu bất ngờ trước thái độ xoay nhanh hơn cả chong chóng, cùng với việc nắm lấy tay cậu.

Cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lại theo phép lịch sự "Cậu cũng có thể gọi tớ là Speranza."

"Speranza sao? Tên thật đẹp" Salem nói, đôi mắt híp lên. Nhỏ nói tiếp "À phải rồi, chúng ta tính tiền đũa phép nhỉ?"

"Tớ nghĩ mình sẽ nán lại đây một chút" Cậu nói

"Vậy sao? Cậu định sẽ làm gì ở đây?" Salem nhìn, khó hiểu hỏi.

"Nghe tiếp lời tiên tri kia" Cậu trả lời Salem.

"Ồ, thế thì tớ sẽ đợi cậu," Salem đáp, nhìn vẻ mặt rất muốn nói chuyện tiếp với cậu.

Đột nhiên một giọng nói khác lại vang lên. "Hình như trò quên rằng ở đây vẫn còn giáo sư độc dược đáng thương này nhỉ? Ta không nghĩ mình có thể phí thêm thời gian ở đây đâu."

Đó là giáo sư độc dược, Severus Snape. Salem nghe vậy liền quay sang xin người kia thời gian để ở lại đây thêm, đáng tiếc là giáo sư đã từ chối nên cô chỉ đành ngậm ngùi gật đầu.

Thế nhưng nhỏ đã xin ba phút ở lại đây để xin phương thức liên lạc thư cú của cậu. Speranza cũng theo phép lịch sự đồng ý.

Lẽ ra là cậu sẽ ở lại đây thêm một lúc nữa, nhưng thấy Salem đi rồi thì cũng không ở lại nghe tiếp lời tiên tri kia. Để gia đình cậu đợi ngoài kia chỉ để cậu làm việc riêng thì cũng không hay cho lắm.

Cậu bước ra cửa tiệm của Cụ Ollivander, bỗng cậu cảm thấy có một cái bóng lướt qua, nó khiến cho cậu cảm thấy một điều không tốt đẹp đang sắp diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro